Sử sách viết Vũ Hầu chết bệnh, nếu ông ấy thật sự là người tu chân thì chưa chắc. Có lẽ trong lăng mộ này cất giấu bí mật cũng không chừng. Tóm lại là anh sẽ không bất kính với mộ Vũ Hầu, cho dù bên trong chỉ chôn quần áo và di vật thì cũng phải kính trọng. Bởi vì anh đã nhận được lợi ích từ đối phương. Biết đâu Vũ Hầu chưa chết thì sao? Dương Bách Xuyên đứng trước lăng mộ, trong đầu lóe lên rất nhiều ý nghĩ hoang đường. Dù sao núi Định Quân quả thật là một nơi phong thủy bảo địa, anh có thể hấp thụ năng lượng giúp tăng cường linh thức từ mộ Vũ Hầu cũng đủ rồi. Sau khi tế bái, Dương Bách Xuyên tìm hướng dẫn viên du lịch thông báo mình sẽ rời đi trước, ngoài ra còn nhắc đến Ruth. Hướng dẫn viên du lịch cho rằng Ruth cũng là người lên xe gia nhập đoàn giữa chừng giống anh. Dương Bách Xuyên biết rõ điều này, thuận miệng nói với hướng dẫn viên du lịch là mình sẽ đi cùng Ruth kẻo đối phương không tìm thấy người lại lo lắng. Sau khi ra ngoài, Dương Bách Xuyên dứt khoát đặt một một chiếc xe taxi của khu du lịch đến Hán Trung. Từ miệng tài xế anh biết đến một app đặt xe, sau đó thuê một chiếc xe riêng đi từ thành phố Hán Trung đến thẳng Cố Đô. Một giờ sáng anh về đến biệt thự. Anh vừa đến cửa, Kiều Phúc đã xuất hiện. Dương Bách Xuyên mỉm cười nhìn Kiều Phúc. Nửa đêm canh ba Kiều Phúc là người đầu tiên phát hiện ra có người đến gần biệt thự, điều này chứng tỏ anh ta tận chức tận trách bảo vệ biệt thự. "Tiên sinh về rồi ạ." Kiều Phúc mừng rỡ. "Ừm, tôi về rồi đây. Trong nhà vẫn ổn chứ?" Dương Bách Xuyên vừa đi vừa hỏi. "Tất cả đều ổn. Lần trước mọi người đi tham dự đại hội võ cổ, Hầu Đậu Đậu đã tỉnh lại. Nhưng sau đó nó và con chồn cùng vào Lê Sơn giết sạch đám đại bàng núi bắt nạt chúng nó hồi trước. Hiện giờ động vật trên Lê Sơn bị chúng nó quậy tung trời, người dân ở gần đó còn tưởng trên núi có thú dữ cỡ lớn nên báo cảnh sát. Mấy ngày nay có người nhà nước đang vào núi tìm kiếm, nhưng đừng mơ bắt được linh thú của tiên sinh, bây giờ chúng lợi hại lắm." Kiều Phúc cười khổ. "Ồ, xem ra phải quản lý hai đứa này thật chặt mới được." Nói tới nói lui, Dương Bách Xuyên thầm nghĩ sau khi Hầu Đậu Đậu tỉnh lại, huyết mạch tiến hóa sẽ có thiên phú thần thông gì. Anh bèn hỏi Kiều Phúc: "Hầu Đậu Đậu có biến hóa gì rõ ràng không?" Kiều Phúc ngẫm nghĩ giây lát rồi trả lời: "Ngoại trừ thông minh hơn, tôi không thấy có gì đặc biệt." "Thôi vậy, ngày mai cậu đi Lê Sơn tìm chúng nó về đây." "Vâng, ngày mai tôi sẽ đi tìm bọn chúng." "Có những ai ở nhà?" "Mấy ngày nay mợ chủ Triệu không về, cô chủ đang ở trường. Lục Tuyết Hi và hai vị thiếu chủ Độc Cô Hối, Vương Tông Nhân đã bế quan sau khi trở về. Khưu Vân và mợ chủ Lâm Hoan đang ở biệt thự. Lý Đại Nghị về công ty. Đạo trưởng Phương nói là đi Yên Kinh, chắc là ngày mai sẽ trở về. Mặc Hạ cũng đang ở biệt thự. Thu Nhi vẫn luôn đi theo bảo vệ cô chủ, cũng không trở về." Nghe thấy Kiều Phúc dùng từ "mợ chủ", mặt Dương Bách Xuyên đỏ bừng lên. Nhưng Kiều Phúc là người cổ đại lại cảm thấy rất bình thường. "Được rồi, tôi đi ngủ đây, ngày mai nói tiếp." ...