"Tìm giám đốc của các người đến đây thanh toán." ... Dương Bách Xuyên không có hứng thú xem hai đồ đệ dọa nạt người ta. Anh phóng linh thức vào trong phòng bao, muốn xem Tửu Tiên lão đầu đang làm gì ở bên trong. Thính lực của anh rất tốt, đứng ngoài cửa cũng nghe thấy bên trong có rất nhiều phụ nữ. Anh thầm mắng trong lòng: "Lão già này có được không vậy? Còn gọi nhiều gái như thế." Sau khi linh thức tiến vào phòng, Dương Bách Xuyên không khỏi kinh ngạc. Ở bên ngoài nghe thấy âm thanh mê hồn, anh còn tưởng lão đầu đang làm chuyện ấy. Nào ngờ trong linh thức anh lại thấy Tửu Tiên lão đầu không làm gì hết. Nói vậy cũng không đúng hoàn toàn. Ông ta không ấy ấy, mà được mười cô gái phục vụ xoa bóp. Trong linh thức của anh, Tửu Tiên lão đầu nằm hình chữ đại trên giường, mười cô gái xếp thành vòng tròn quanh ông ta. Người thì bóp tay, người thì xoa chân, người thì ấn đầu, người thì giẫm lưng... Mấu chốt là lão đầu đang la hét, mười cô gái cũng la hét cùng, khiến người nghe suy nghĩ miên man. Nhưng lúc linh thức của Dương Bách Xuyên quét qua người Tửu Tiên lão đầu, ông ta lập tức dừng la hét và ngồi phắt dậy. Tiếp đó, trên người ông ta cũng xuất hiện một luồng linh thức như dời sông lấp biển ập tới Dương Bách Xuyên. Dương Bách Xuyên giật thót, vội vàng thu lại linh thức rồi đẩy cửa đi vào: "Đại trưởng lão, là tôi!" Anh thật sự sợ linh thức của ông già này. Linh thức của ông ta có thể so với sức mạnh tinh thần của cao thủ Kim Đan, đồng thời cũng chứng minh võ cổ giả trên cấp bậc Tiên Thiên cũng có linh thức, hay nói chính xác hơn là sức mạnh tinh thần cường đại. Thấy Dương Bách Xuyên đi vào, Tửu Tiên lão đầu hậm hực chất vấn: "Nhóc Xuyên, thằng nhãi cậu cố ý đến phá hỏng chuyện tốt của lão phu đấy à?" Dương Bách Xuyên cười xòa: "Chẳng phải tôi lo lắng cho ông nên đến ngó xem thế nào sao? Ông tiếp tục nhé?" Dương Bách Xuyên vừa nói vừa liếc nhìn mười cô gái trong phòng, thầm mắng Tửu Tiên lão đầu: "Lão già chết tiệt còn biết bikini mát xa play cơ à, xem ra không điên quá nặng." "Bị thằng nhãi cậu làm mất hứng rồi, không chơi nữa. Các cô ra ngoài đi." Tửu tiên lão đầu xua tay ra hiệu cho mười cô gái đi ra ngoài. Sau khi bọn họ ra ngoài hết, Dương Bách Xuyên nhìn mái tóc bạc và chòm râu bạc của Tửu Tiên lão đầu, không nhịn được cứ cười khúc khích mãi. Anh nảy ra ý nghĩ xấu, không biết lão già này có được không. Tửu Tiên lão đầu nhìn điệu cười xấu xa của Dương Bách Xuyên, mặt lập tức đỏ bừng: "Nhãi ranh, có gì buồn cười đâu, chẳng phải là đi thanh lâu sao? Nếu là mấy trăm năm trước thì người ta gọi là phong nhã đấy biết không?" "Biết biết biết, ngài đi thanh lâu là chuyện phong nhã." Dương Bách Xuyên vội vàng hùa theo. Dương Bách Xuyên ở cùng Tửu Tiên lão đầu đã ngộ ra một đạo lý nhân sinh, đó là lời nói của kẻ mạnh chính là đạo lý, dù đánh rắm cũng có lý. Anh và Tửu Tiên lão đầu ở chung một chỗ, thực lực không bằng người ta nên chỉ có thể nhịn. Hơn nữa lão đầu có chứng tẩu hỏa nhập ma, anh không dám kích thích đối phương nên cũng phải nhịn. Tóm lại là không thể đắc tội Tửu Tiên lão đầu, còn phải hùa theo lời ông ta nói, thừa nhận lời nói của ông ta có đạo lý.