Anh thấy mặt mũi người này khá đoan chính, nhưng đôi mắt đục ngầu, ánh mắt hấp háy, lại còn là mắt tam giác, đeo kính nhìn rất lịch sự. Nhưng Dương Bách Xuyên cảm thấy tướng mạo kiểu này không phải hạng người tốt lành gì. Linh thức vẫn luôn quan sát tình hình trong phòng riêng, Dương Bách Xuyên đi đến một góc gọi điện cho Vương Mộ Sinh. Tất nhiên anh gọi điện cho Vương Mộ Sinh để nhờ ông ấy điều tra thân phận gia thế của người đàn ông đi cùng u Dương Ngọc Thanh. Mặc dù làm vậy chẳng khác gì giết gà dùng dao mổ trâu, lấy việc công làm việc tư, nhưng đây là biện pháp nhanh nhất. Dương Bách Xuyên biết hệ thống tình báo do Vương Mộ Sinh quản lý mạnh cỡ nào. Điều tra một người bình thường dễ như chơi. Hơn nữa hiện giờ Dương Bách Xuyên có thân phận của Thần Long Đàm, cũng là người có quân hàm chức vụ, cho dù mượn chức vụ nhờ Vương Mộ Sinh điều tra cũng được. Vả lại anh không biết người đàn ông kia tên gì, chỉ với một bức ảnh thì không điều tra ra. Chỉ có Vương Mộ Sinh mới làm được. Cuộc gọi kết nối, hai người hàn huyên vài câu, sau đó Dương Bách Xuyên nói rõ tình huống rồi gửi ảnh của người đàn ông kia cho Vương Mộ Sinh. Vương Mộ Sinh ở đầu dây bên kia không hỏi nhiều. Ông biết hiện tại Dương Bách Xuyên là thành viên của Thần Long Đàm, điều tra một người chắc chắn có lý do riêng, vì vậy ông nói với Dương Bách Xuyên là sẽ lập tức điều tra. Sau khi cúp điện thoại, Dương Bách Xuyên đứng chờ một bên, từ đầu đến cuối linh thức vẫn luôn quan sát u Dương Ngọc Thanh và người đàn ông kia trong phòng tình nhân. Hai người xem phim, ban đầu ngồi gần nhau nhưng không làm gì. Mấy phút sau, người đàn ông kia nói với u Dương Ngọc Thanh: "Ngọc Thanh, em chờ một lát nhé, anh ra ngoài mua nước, quên mất tiêu rồi." "Vâng." u Dương Ngọc Thanh đáp lời. Sau đó, gã đứng dậy đi ra ngoài. Dương Bách Xuyên nhìn thấy gã mua hai chai nước, tiếp theo xuất hiện một cảnh tượng khiến sắc mặt Dương Bách Xuyên tối sầm lại. Chỉ thấy người đàn ông kia lấy một túi nilon nhỏ trong túi ra, bên trong có hai viên thuốc màu đỏ. Gã đi sang một bên mở nắp chai bỏ thuốc vào rồi lắc mạnh, hai viên thuốc lập tức hòa tan, hoàn toàn trong suốt không nhìn ra có gì bất thường. Lúc này người đàn ông kia nhếch môi cười dâm dê, sau đó xoay người đi vào phòng riêng. Hồi đi học Dương Bách Xuyên từng làm thêm ở quán bar, thường xuyên trông thấy người ta mua thuốc. Anh nhìn rõ thứ người đàn ông kia bỏ vào nước chính là thuốc kích dục. Anh thầm mắng trong lòng: "Đồ cặn bã, may mà hôm nay mình tới, không thì cô u Dương sẽ chịu thiệt. Đợi lát nữa tra được thông tin, để xem anh đây có giết mày không." Sau đó Dương Bách Xuyên tiếp tục chú ý đến tình hình trong phòng riêng thông qua linh thức. Chỉ thấy người đàn ông kia đi vào phòng, đặt chai nước bị bỏ thuốc sang một bên, không vội đưa cho u Dương Ngọc Thanh mà lấy túi đồ ăn vặt cho cô ấy ăn, còn là loại cay xè. "Thằng chó ranh thật! Trước tiên cho cô u Dương ăn dẫn đến khát nước, để cô ấy tự uống nước đúng không?" Dương Bách Xuyên mắng chửi trong lòng. Trong lúc anh đang mắng chửi, điện thoại rung lên. Anh chợt nghĩ đến điều gì đó, vội vàng lấy điện thoại ra xem. Quả nhiên là Vương Mộ Sinh gửi tin nhắn đến, chưa đầy mười phút đã điều tra được. Dương Bách Xuyên mở tin nhắn ra đọc, tức thì mặt đen như đít nồi. Anh cứ tưởng người đàn ông kia chỉ khốn nạn thôi, ai dè gã còn là súc vật. Trong thông tin mà Vương Mộ Sinh cung cấp, người đàn ông kia tên là Giả Bi Lôi, ba mươi tư tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học làm việc cho một công ty bất động sản, sau đó lăn lộn đến tầng lớp quản lý cấp cao của công ty này, hiện tại cũng xem như là người thành công.