Dương Bách Xuyên thở phào một hơi, anh còn tưởng rằng em gái mình xảy ra chuyện gì, mặt khác đối với việc này của Đường Long cảm thấy hơi bất mãn, ban đầu anh đã giao cho Đường Long và Cổ Tư Lạc làm nhiệm vụ bảo vệ cho sự an toàn của Dương San San, nhưng xem ra, bây giờ Đường Long không ở bên cạnh Dương San San, ngược lại lại đến công ty Vân Kỳ. Việc này đối với Dương Bách Xuyên là thoái thác nhiệm vụ, bây giờ Đường Long hẳn là nên ở trường học mới đúng. Đối với Dương Bách Xuyên, sự an toàn của em gái anh Dương San San là điều quan trọng nhất, mặc dù anh còn sai Ngô Mặc Thu ở bên cạnh bảo vệ em gái anh, nhưng mà những người khác cũng không vì như thế mà mặc kệ. Nhìn thấy dáng vẻ chột dạ của Đường Long, Dương Bách Xuyên trầm giọng hỏi tiếp: “Vậy bạn gái anh Cổ Tư Lạc đang ở đâu?” Đường Long trả lời theo bản năng: “Tư Lạc em ấy cũng đang ở Vân Kỳ.” Vừa nói xong Đường Long cảm thấy quanh thân rét lạnh, anh ta nhìn sang nét mặt lạnh như phủ sương của Dương Bách Xuyên, anh ta liền biết rằng Dương Bách Xuyên hiểu lầm anh ta và Cổ Tư Lạc bỏ rơi nhiệm vụ. Đường Long cắn răng, ở trong lòng âm thầm nói: “Giám đốc Lưu, cô chủ, không phải là tôi bán đứng hai người, mà thật sự tôi cùng với Cổ Tư Lạc không chịu được lửa giận của tiên sinh, chó cùng rứt giậu, tôi bị ép!” Đường Long biết rằng dạo gần đây Dương San San thường hay đi cùng với Lưu Tích Kỳ, người sáng suốt chỉ cần nhìn vào sẽ biết hai người bọn họ đang yêu nhau, hơn nữa Dương San San còn dặn dò anh ta và Cổ Tư Lạc không được nói cho anh trai cô ấy Dương Bách Xuyên, nhưng bây giờ thì Đường Long không có cách nào đối phó. Ở trong lòng tự cổ vũ bản thân, Đường Long vội vàng giải thích với Dương Bách Xuyên đang tràn ngập lửa giận: “Tiên sinh à, ngài đừng có hiểu lầm hai người chúng tôi, buổi sáng hôm nay, cô chủ có đến công ty tìm giám đốc Lưu, tôi và Cổ Tư Lạc không rời cô chủ nửa bước, vậy nên cũng sẽ ở đây luôn. Lúc này Cổ Tư Lạc chắc chắn đang ở cùng với cô chủ, còn tôi bởi vì buổi sáng Lý Đại Nghị đi công tác, vậy nên thuận đường chở anh ta đi một chuyến ra sân bay.” Nghe Đường Long giải thích xong, Dương Bách Xuyên ngây ra một lúc, vậy ra anh hiểu lầm Đường Long, theo như những gì anh ta nói thì em gái mình sáng sớm đã đến tìm Lưu Tích Kỳ, anh xem lại thời gian thì hôm nay cũng chẳng phải là ngày cuối tuần đâu. “Tên chó Lưu Thiết Đản, quấy rầy em gái tôi cả ngày để bài vở đều bị chậm, thì lần này tôi đây không tha cho cậu.” Anh lầm bầm vài tiếng, sau đó nhìn Đường Long đang đứng ở bên cạnh giải thích: “Đường Long à, vừa này tôi hiểu lầm anh cùng với Cổ Tư Lạc, xin lỗi hai người, nhưng anh cũng đừng để trong lòng, tôi và em gái từ nhỏ đã sống nương tự lẫn nhau, mệnh của em gái tôi so với tôi còn quan trọng hơn, hy vong anh có thể hiểu được.” Vậy mà Dương Bách Xuyên còn giải thích với anh ta, Đường Long như chịu một cú sốc, liên tục nói: “Không sao đâu tiên sinh, ngài đừng để trong lòng.” Bây giờ trong lòng Đường Long cũng hiểu được sự coi trọng của Dương Bách Xuyên đối với Dương San San là như thế nào. Đường Long âm thầm nói: “Thái độ của tiên sinh đúng là chính nhân quân tử, ta làm gì có tài cán mà để ngài ấy đích thân giải thích. Hơn thế nữa, xem ra ở trong lòng Dương Bách Xuyên, cô chủ Dương San San là người quan trọng nhất, tiên sinh đã giao cho ta và Cổ Tư Lạc nhiệm vụ bảo hộ cô chủ, đây là sự tín nhiệm của tiên sinh dành cho chúng ta, vậy nên chúng ta nhất định sẽ không phụ lòng tin của tiên sinh, thề sống chết bảo vệ tốt cô chủ. Dương Bách Xuyên ùn ùn lửa giận mang theo Đường Long đi vào thang máy. Trong lòng anh vẫn còn giận em gái và Lưu Tích Kỳ, hai người cho dù có yêu nhau thì yêu đi, chỉ cần hai người là song phương tình nguyện, ta tất nhiên sẽ không chia rẽ uyên ương, vậy mà tự mình lén lút, không bảo cho ta một tiếng? Đúng lúc này, thang máy đinh lên một tiếng, cửa thang máy mở ra, đem suy nghĩ đang hỗn loạn của Dương Bách Xuyên quay trở về thực tại, anh ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy đang chỉ số 18. Anh liền hỏi: “Tại sao là tầng mười tám?” Đường Long ngây ra một lúc rồi nói: “Văn phòng của giám đốc Lưu ở tầng mười tám.” “Tại sao không để văn phòng ở tầng mười chín cao nhất, không phải là văn phòng của ông chủ sẽ ở tầng mười chín cao nhất hay sao?” Dương Bách Xuyên khó hiểu hỏi. Đường Long nghểnh cổ suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Tiên sinh, ngài không biết chuyện này sao?”