Lần trước chuyện Độc Cô Hối mang theo Tửu Tiên lão đầu đến trung tâm thương mại, chuyện không đủ tiền mới xuất hiện, vậy nên Dương Bách Xuyên mới nhận thức được, về sau nếu Vân Môn phát triển thì mọi việc đều cần đến tiền, giải quyết được vấn đề kinh tế rất quan trọng, đừng để lo toan cho vấn đề kinh tế mà ảnh hưởng đến việc tu luyện. Ngay sau khi Dương Bách Xuyên gọi Ngô Mặc Thu, thân hình của Mặc Thu phát ra ánh sáng, chỉ trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ. Cô ấy thản nhiên mỉm cười ngọt ngào với Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ đang ngạc nhiên: “Xin chào tiên sinh, xin chào Lưu tiên sinh.” Ngô Mặc Thu như xuất hiện từ hư vô, Dương Bách Xuyên cũng chẳng có phản ứng gì, ngược lại đối với Lưu Tích Kỳ bị dọa cho nhảy dựng: “Quỷyy…” Anh ta ngã xuống đất cùng với tiếng hét. Dương Bách Xuyên trừng lớn mắt, nói: “Cậu xem tiền đồ của cậu này.” Dương Bách Xuyên lườm Lưu Tích Kỳ. Lúc này, Ngô Mặc Thu tỏ lòng áy náy vì đã dọa anh ta sợ hãi. Dù sao Lưu Tích Kỳ cũng là người tu chân, tuy mới là Luyện Khí kỳ tầng một nhưng đã nghe Lục Tuyết Hi kể không ít chuyện về người tu chân, biết thế giới rộng lớn có nhiều chuyện kỳ lạ, cho nên anh ta cũng dần bình tĩnh lại. Anh ta chỉ bất thình lình bị Ngô Mặc Thu dọa sợ mà thôi. Bị Dương Bách Xuyên khinh bỉ, Lưu Tích Kỳ vội vàng ngồi xuống chào hỏi Ngô Mặc Thu cho khỏi mất mặt. Dương Bách Xuyên nói với Ngô Mặc Thu: "Thu Nhi chờ San San nghỉ thì đến chỗ Thiết Đản nhé! Bọn anh đi hết, anh lo lắng cho cậu ấy. Vân Kỳ cũng là trụ cột quan trọng của Vân Môn, sự an toàn của cậu ấy trên hết tất thảy. Đành phải để em vất vả một thời gian ngắn trước đã, khi nào Vân Môn chúng ta ổn định, anh sẽ tìm người thay thế em." "Tiên Sinh quá lời. Ngài cứ yên tâm, Thu Nhi nhất định sẽ bảo vệ Lưu tiên sinh an toàn." Ngô Mặc Thu vội vàng nói, Dương Bách Xuyên khách sáo làm cô sợ hãi. "Thôi được, em đi tìm San San đi, có chuyện gì thì nói với anh." "Vâng thưa tiên sinh, Thu Nhi đi đây." Nói xong Ngô Mặc Thu quay sang tạm biệt Lưu Tích Kỳ, sau đó bóng dáng nhạt dần rồi biến mất trong văn phòng. Lúc này Lưu Tích Kỳ lộ vẻ mặt kỳ lạ: "Cô ấy... là quỷ thật à?" "Nói đúng ra là quỷ tu, cậu cũng có thể hiểu là quỷ. Nhưng cảnh giới tu vi của Thu Nhi còn cao hơn tôi, cậu đừng coi thường cô ấy, có cô ấy bên cạnh cậu tôi rất yên tâm." Dương Bách Xuyên mỉm cười trả lời. Lưu Tích Kỳ lườm nguýt: "Tôi không coi thường cô ấy, mà tôi sợ. Mẹ kiếp, ngay cả quỷ cậu cũng gọi ra. Hay là cậu đừng sắp xếp cô ấy cho tôi nữa, có Đại Nghị phụ trách sự an toàn của tôi là đủ rồi. Vả lại tôi cũng chẳng phải quả hồng mềm." "Cậu thôi đi, với chút tu vi này của cậu, nếu gặp phải võ cổ giả cấp bậc Tiên Thiên thì một đầu ngón tay của người ta cũng có thể khiến cậu tan thành mây khói. Chuyện này cứ quyết định như vậy đi." Dương Bách Xuyên không thương lượng với anh ta. "Ok, tôi nghe cậu." Lưu Tích Kỳ mạnh miệng thế thôi, chứ thật ra trong lòng rất cảm động. Lưu Tích Kỳ không biết Dương Bách Xuyên có tu vi gì, nhưng anh ta biết Dương Bách Xuyên là môn chủ Vân Môn, tất cả thành viên đều kính nể anh, bởi vì tất cả mọi người đều lén lút nói thực lực của Dương Bách Xuyên sâu không lường được. Dương Bách Xuyên nói cảnh giới tu vi của Ngô Mặc Thu còn cao hơn anh. Cao thủ cấp bậc này là người bảo vệ Dương San San, bây giờ anh lại sắp xếp Ngô Mặc Thu đến bảo vệ sự an toàn của Lưu Tích Kỳ, chứng tỏ trong lòng Dương Bách Xuyên, địa vị của Lưu Tích Kỳ và Dương San San quan trọng như nhau. Sao Lưu Tích Kỳ không cảm động cho được. Anh ta thầm nghĩ đời này có người anh em như vậy, dù chết cũng không hối tiếc. "À phải rồi, còn có một việc nữa cần bàn với cậu." Dương Bách Xuyên nhìn Lưu Tích Kỳ và nói. "Cậu là Chủ tịch hội đồng quản trị, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, mẹ nó còn rào trước đón sau." Lưu Tích Kỳ trợn mắt trừng Dương Bách Xuyên.