Trong lúc chờ đợi, Dương Bách Xuyên nghĩ xem khắc gì cho đẹp. Anh nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có tượng phật Quan m hoặc là vòng tay, nhẫn... Mấy thứ này đều là kiểu dáng bình thường, không có gì mới mẻ. Dương Bách Xuyên đảo mắt, đã nghĩ ra một cách, đó là hỏi sư phụ Vân Thiên Tà. Tu Chân Giới mênh mông vô tận, sư phụ hiểu nhiều biết rộng, không biết đồ trang sức ở Tu Chân Giới thế nào, chắc là trên trái đất không có nhỉ? "Sư phụ có đó không?" Bây giờ Dương Bách Xuyên rất cẩn thận dè dặt khi tìm sư phụ. Anh biết sư phụ là trạng thái tàn hồn, bất kể sư phụ nói chuyện với anh hay giúp anh giải quyết kẻ địch đều tiêu hao sức mạnh thần hồn. Nếu quá nghiêm trọng sẽ rơi vào trạng thái ngủ sâu. Hơn nữa, sư phụ cũng cảnh cáo anh bớt chọc vào kẻ địch mạnh, chăm chỉ tu luyện. Mỗi lần giúp anh sư phụ đều bị thương, tốt nhất là Dương Bách Xuyên đừng làm phiền ông. Cho nên Dương Bách Xuyên không đoán được sư phụ có ra hay không. Ông lão này rất có cá tính, có ra hay không phải xem tâm trạng. Sau khi gọi xong, Dương Bách Xuyên chờ đợi. Qua bốn năm giây không thấy động tĩnh gì, Dương Bách Xuyên không cam lòng lại gọi tiếp: "Lão già chết tiệt ra đây cho con hỏi chuyện có được không?" Anh gọi sư phụ là lão già, lão già chết tiệt riết thành quen. Dương Bách Xuyên cũng biết chiêu này hữu hiệu nhất. Quả nhiên giọng nói mất kiên nhẫn của sư phụ Vân Thiên Tà vang lên: "Thằng nhóc thúi lại có chuyện gì thế?" "Tự trọng lên sư phụ ơi! Con gọi sư phụ thì người không đáp, gọi lão già chết tiệt thì xuất hiện liền." Dương Bách Xuyên lẩm bẩm trong lòng. Lẩm bẩm xong anh lại hỏi: "À ờm, lão già ơi, con muốn hỏi Tu Chân Giới có các loại trang sức không?" "Nực cười, sao lại không có? Trái đất của các con chỉ là một tinh cầu, một tiểu thế giới trong Tu Chân Giới bao la mà thôi. Cả Tu Chân Giới có hàng nghìn hàng vạn thế giới lớn nhỏ nhiều không kể xiết, cùng với các nền văn minh vô cùng phồn thịnh, làm gì có chuyện không có đồ trang sức. Thằng nhóc con hỏi chuyện này làm gì?" Vân Thiên Tà nói xong liền hỏi. Tất nhiên là Dương Bách Xuyên không dám nói thật, anh sợ mình nói thật thì sư phụ sẽ mắng mình ngu dốt, bèn nói dối: "Con thuận miệng hỏi thôi. Lão già à, người có thể nói cho con biết trang sức ở Tu Chân Giới có kiểu dáng gì, mẫu mã ra sao không? Con muốn biết trang sức ở Tu Chân Giới và trái đất có gì khác nhau." "Có phải thằng nhóc con muốn tự tay khắc đồ để dỗ gái không?" Nói trúng phóc! Dương Bách Xuyên trả lời theo bản năng: "Sao người biết?" Nói xong anh mới biết mình lỡ lời, vội vàng chữa cháy: "Không phải không phải!" Thật bất ngờ, Vân Thiên Tà chẳng những không mắng anh ngu dốt, mà còn nói: "Được rồi, chẳng phải con muốn nghiên cứu điêu khắc sao, đây là chuyện tốt. Thật ra điêu khắc cũng là một kiểu tu hành để mài giũa tâm cảnh nóng nảy, vi sư còn định truyền thụ cho con nữa kìa. Con không nói thì vi sư cũng quên béng luôn. Lần trước con sinh tâm ma, cần phải điêu khắc để mài giũa tâm cảnh, chuyện này rất có lợi. Hồi ở Tu Chân Giới, vi sư từng bái phỏng tông sư điêu khắc của Tu Chân Giới nhằm mài giữa tâm cảnh, sưu tập đủ loại bản vẽ điêu khắc trên khắp ba ngàn đại thế giới, từ vật nhỏ như đồ trang sức đến vật lớn như núi non, tất tần tật cái gì cũng có. Ta sẽ truyền dạy cho con một bộ tâm pháp khác cùng với Điêu Khắc Tâm Kinh, tuy không phải công pháp tu luyện, nhưng đó là tác phẩm vi sư sáng tạo ra khi đến bái phỏng tông sư điêu khắc ở Tu Chân Giới. Đó là Vô Thượng Tâm Kinh Pháp mài giũa tâm cảnh. Thật ra nó có tác dụng hỗ trợ cho việc tu luyện tâm cảnh. Khi nào con điêu khắc thành công là có thể điêu khắc linh vật có thể hóa hình. Ví dụ như dùng một khúc gỗ có linh tính linh trí điêu khắc một con linh tước, đến lúc nó có thể sống dậy. Đương nhiên không phải nó thật sự sống dậy, mà là một dạng con rối. Tóm lại, điêu khắc cũng là một trong các đại đạo. Sự vật trên thế gian cuối cùng đều là khác đường cùng đích, trăm sông đổ về một biển. Nghiên cứu đạo điêu khắc hỗ trợ rất lớn cho cảnh giới tu luyện, rèn giũa tính tình nóng nảy, loại bỏ tâm ma."