Nguyên liệu Dương Bách Xuyên dùng cũng là phỉ thúy, vừa hay thích hợp. Hơn nữa ở Trung Quốc chín là số may mắn, trúc cửu tiết ngụ ý thăng tiến. Trúc Cửu Tiết Phỉ Thúy là một cây gậy ngọc, hợp với ba Lâm Hoan, tên là gậy Cửu Trúc Phỉ Thúy. Nhân tiện anh cũng chọn cho Lâm Hoan một cái. Dù sao anh cũng muốn tặng quà cho cô ấy, vừa hay hôm nay đến nhà cô ấy thì tặng luôn. Anh chọn cho Lâm Hoan một chuỗi vòng cổ từ hạt hình khối sáu mặt đều, mỗi hạt to bằng hạt đậu tương, trong bản vẽ có ba mươi sáu hạt, trong đó có một hạt to bằng viên bi là hạt lớn nhất. Trong phần giới thiệu, chuỗi vòng cổ này được chế tạo tương tự như pháp khí của Phật môn nào đó ở Tu Chân Giới, có tên Thiên Cương Châu, không chỉ đẹp mà còn thực dụng, hơn nữa trận pháp phòng ngự là một bộ trận pháp Thiên Cương. Dương Bách Xuyên không biết mình có thể làm được hay không, bởi vì rất tiêu hao chân khí, nhưng dù sao cũng phải thử mới được. Đã có kinh nghiệm từ vòng cổ Trường Thanh Đằng, anh điêu khắc Cửu Trúc Phỉ Thúy Bản rất thuận lợi, một lần đã thành công. Tiếp theo, lúc điêu khắc Thiên Cương Châu, Dương Bách Xuyên bỏ vào miệng hai viên đan Bồi Nguyên để đề phòng trường hợp thiếu chân khí dẫn đến thất bại. Mỗi hạt Thiên Cương Châu đều phải mài thành khối sáu mặt đều và khắc trận pháp lên trên. Ba mươi lăm hạt to bằng hạt đậu tương, một hạt to bằng viên bi, tất cả đều cần chân khí và sức mạnh linh thức. Dương Bách Xuyên hoàn thành một mạch ba mươi lăm hạt nhỏ. Khi khắc hạt to nhất, quả nhiên chân khí không đủ. Dương Bách Xuyên lập tức nuốt đan Bồi Nguyên, cuối cùng cũng thành công. Anh thầm cảm thấy may mắn vì mình đã dự liệu trước, không thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Sau khi làm xong, Dương Bách Xuyên mỉm cười nhìn ba mươi sáu viên Thiên Cương Châu, tuy mệt nhưng rất có cảm giác thành tựu. Hơn nữa anh cảm thấy sư phụ không nói sai, tâm cảnh của anh lại tăng tiến, đây là chuyện tốt. Anh thầm nghĩ xem ra mình phải nghiên cứu thêm về điêu khắc, cái này rất có ích cho việc mình đột phá lên Trúc Cơ. Tâm cảnh tăng tiến chứng tỏ cảnh giới tăng lên. Mà trong tu đạo, cảnh giới trong tu đạo tăng lên rất quan trọng, sau cảnh giới là tu vi chân khí, cảnh giới là đèn dẫn đường. Trong lúc Dương Bách Xuyên nghỉ ngơi lấy sức, Lâm Hoan gọi điện tới hỏi anh sao vẫn chưa đến, cô đã chờ gần một tiếng rồi. Dương Bách Xuyên cười khổ: "Em đợi thêm nửa tiếng nữa nhé, anh đến ngay. Đây là lần đầu tiên anh đến nhà em, dù sao cũng phải chuẩn bị quà." Lâm Hoan nghe anh nói vậy, miệng nói không cần nhưng trong lòng rất vui. Cô giục Dương Bách Xuyên mau tới, nói rằng mẹ mình đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi. Dương Bách Xuyên cúp điện thoại, gói ba món đồ lại rồi đi ra ngoài. Đầu tiên anh đến cửa hàng trang sức lớn nhất ở trung tâm thành phố để mua sợi dây thích hợp với vòng cổ Trường Thanh Đằng và chuỗi Thiên Cương Châu, sau đó bọc lại là được. Dương Bách Xuyên tìm chủ tiệm, nói rõ mục đích của mình. Đối phương bày tỏ không thành vấn đề, cửa hàng của họ cần gì có nấy, bảo Dương Bách Xuyên lấy phỉ thúy ra cho ông ta xem để tìm sợi dây chuyền thích hợp. Sau khi Dương Bách Xuyên lấy ba món phỉ thúy từ trong túi ra, đôi mắt của chủ tiệm trung niên lập tức co rụt lại. Ông ta nhìn Dương Bách Xuyên, nghiêm túc hỏi: "Xin hỏi tiên sinh, ba món phỉ thúy này của ngài có xuất xứ từ tay vị đại sư nào?" "Đây là đồ tôi tự điêu khắc." Dương Bách Xuyên trả lời chủ tiệm trung niên đúng sự thật. Đối phương chăm chú nhìn Dương Bách Xuyên, trong lòng không tin, nhưng nhìn ánh mắt trong veo sáng ngời của anh không giống nói dối. Ông ta thầm nghĩ trong lòng: "Tên nhóc này không thành thật, mấy món đồ điêu khắc tự nhiên như vậy không có kinh nghiệm điêu khắc mấy chục năm thì không làm ra được. Trông cậu ta khoảng hai mươi tuổi, sao có thể điêu khắc được tác phẩm hoàn mỹ như vậy? Chắc là trưởng bối sau lưng cậu ta điêu khắc, cậu ta không muốn nói mà thôi." Trong mắt chủ tiệm trung niên, ba món đồ phỉ thúy của Dương Bách Xuyên là tác phẩm tự nhiên hoàn mỹ. Ông ta làm nghề này gần hai mươi năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy tác phẩm hoàn mỹ đến vậy, có thể so với đồ điêu khắc của bậc thầy quốc gia.