Cố Đô bên này, Lưu Tích Kỳ ở lại, Đại Nghị đi theo bên cạnh, nửa năm sau Đại Nghị trở về Vân Môn an tâm tu luyện, hai người Đường Long và Tư Lạc chờ San San nghỉ đông thì quay về với cô bé, còn những người khác, tôi hy vọng mọi người cùng tôi trở về..." "Chi chi ~" "Chít chít ~" "Cốp~" Trong phòng khách lại vang lên âm thanh ầm ĩ của Hương Hương và Hầu Đậu Đậu, bọn nó húc bể bình rượu khỉ Tửu Tiên lão đầu đã uống cạn trên bàn. Hai lần nói chuyện đều bị hai đầu linh thú cắt đứt, tâm tình Dương Bách Xuyên vốn không tốt lắm, lần này hoàn toàn nổi giận. Anh ngồi trên sô pha, bỗng vỗ một chưởng mang theo chân khí về phía Hầu Đậu Đậu và Hương Hương đang đùa giỡn với nhau phía xa xa. "Chi ~" "Chít chít ~" "Bốp!" Hương Hương kêu lên một tiếng thảm thiết, bay ra ngoài hơn mười mét, cụp đuôi nép vào góc tường, nó chỉ bị chân khí của Dương Bách Xuyên ảnh hưởng, đập vào tường một cái rồi bò dậy, ánh mắt xoay tròn, ngơ ngác nhìn Dương Bách Xuyên đang tức giận, không dám nhúc nhích. Bàn trà đá cẩm thạch cũng chia năm xẻ bảy dưới một chưởng này. Thảm nhất chính là Hầu Đậu Đậu, đứng mũi chịu sào, một kích của Dương Bách Xuyên mang theo chân khí trực tiếp đánh bay nó, đập mạnh vào vách tường. Trong tiếng kêu thảm thiết khi Hầu Đậu Đậu va vào tường, cả người nó bỗng bộc phát ra một tầng kim quang nhàn nhạt. Dương Bách Xuyên đánh một chưởng này xong cũng hoảng sợ, tâm trạng anh đang phiền muộn lại bị hai đầu linh thú chọc giận, đánh xong cũng rất hối hận, chồn nhỏ không có việc gì, anh chỉ sợ một chưởng này đánh chết Hầu Đậu Đậu thì mất mát lớn. Chẳng qua, khoảnh khắc Hầu Đậu Đậu Đậu va vào vách tường, trong mắt Dương Bách Xuyên đột nhiên hiện lên một tia sáng. Rõ ràng anh nhìn thấy trong nháy mắt khi Hầu Đậu Đậu sắp đụng vào vách tường, trên người nó bùng lên kim quang, bắn ra từng sợi lông ghim lên tường. "Thiên phú thần thông?" Dương Bách Xuyên nhìn thấy lông trên người Hầu Đậu Đậu giống như mũi tên bắn ầm ầm lên vách tường trong đầu anh lập tức hiện lên bốn chữ thiên phú thần thông. Từ sau khi huyết mạch của Hầu Đậu Đậu tiến hóa, Dương Bách Xuyên cũng không nghiên cứu nó có thiên phú thần thông hay không, không ngờ hôm nay trong cơn giận dữ lại bức thiên phú thần thông của nó ra. Nhìn thấy lông Hầu Đậu Đậu bắn ra như mũi tên ghim lên tường, trong lòng Dương Bách Xuyên thở ra một hơi, anh biết lần này không cần lo lắng Hầu Đậu Đậu sẽ bị một chưởng của anh đánh chết, ít nhất không mất mạng, cho dù chết nửa mạng thì anh vẫn có thể dùng nước Sinh Mệnh cứu sống. "Rầm." Sau một tiếng nổ lớn, Hầu Đậu Đậu trực tiếp rớt khỏi vách tường, rơi xuống sân biệt thự, ở ngoài viện kêu lên từng trận thảm thiết. Dương Bách Xuyên nghe thấy giọng nó thì yên tâm, hừ lạnh một tiếng nói: "Hai tên nghiệt súc bọn mày, càng ngày càng phá phách, sau khi trở về tao sẽ dạy dỗ bọn mày một trận." Lúc này những người khác đều bị Dương Bách Xuyên đột nhiên nổi giận dọa sợ, gần như trong lòng tất cả mọi người đều kêu lộp bộp. Mọi người rất ít khi thấy Dương Bách Xuyên tức giận, chẳng qua không nghĩ tới lúc anh tức giận lại làm người khác sợ hãi như thế. Mặc dù cơn giận này trút lên hai đầu linh thú nhưng cũng lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người. Những gì cần nói thì đều đã nói xong hết rồi, Dương Bách Xuyên nhìn bốn phía xung quanh, hỏi: "Mọi người còn câu hỏi nào nữa không? Nếu không còn câu hỏi gì nữa thì hãy thu dọn hành lý để chuẩn bị lên đường thôi!" Lúc này thì làm gì còn ai dám nói là có câu hỏi chứ? Dáng vẻ tức giận ban nãy của anh đã dọa mọi người sợ hãi, cả một đám đều nói không còn câu hỏi gì nữa. Dương Bách Xuyên dặn dò ba đồ đệ một tiếng, khởi động xe chuẩn bị lên đường. Lúc ra đến bên ngoài, trước khi Lưu Tích Kỳ rời khỏi thì anh ta có đi tới nói: "Vấn đề lần này nghiêm trọng lắm à?"