Sau đó, hai mắt của Dương Bách Xuyên sáng rực lên, anh phát hiện thân ảnh của Kiều Phúc nằm dưới mặt đất của ngôi mộ, nhưng lúc này linh thể của Kiều Phúc cực kỳ ảm đạm, hình như đã bị trọng thương, anh ta xuống dưới âm sát linh mạch kia để phục hồi vết thương. Biệt thự cũng không có những người khác, lẽ ra khi Độc Cô Vô Tình và Lục Tuyết Hi đến Cố Đô sẽ vào biệt thự ở, nhưng bây giờ không có ai, nghĩa là một trong hai người đã đi đến công ty Vân Kỳ để bảo vệ Lưu Tích Kỳ. Dương Bách Xuyên đi vào biệt thự, đi thẳng xuống mật thất ngầm, đi xuống hầm mộ từ lối đi được chồn nhỏ đào ra đợt trước. “Chủ nhân ~” Kiều Phúc đã phát hiện Dương Bách Xuyên đi xuống. “Kiều Phúc, thấy cậu không sao tôi yên tâm rồi, sao rồi? Vết thương có nặng hay không?” Dương Bách Xuyên hỏi Kiều Phúc. “Chủ nhân, tôi vô dụng, xin chủ nhân trách phạt.” Nói xong, Kiều Phúc nức nở quỳ xuống. “Đứng lên rồi nói, nói tất cả những gì cậu biết cho tôi, Thu Nhi… Thu Nhi cô ấy?” Dương Bách Xuyên không dám hỏi, sợ Ngô Mặc Thu gặp chuyện không may. “Chủ nhân, Thu Nhi bị nữ ma đầu bắt đi, tôi vô dụng…” Kiều Phúc không ngừng tự trách, kể lại chuyện xảy ra hôm đó cho Dương Bách Xuyên, anh ta là một trong những người biết rõ chuyện này nhất. Dựa theo lời của Kiều Phúc, người phụ nữ đến biệt thự vào đêm hôm đó chính là người phụ nữ tà ám đã chạy trốn khỏi ngôi mộ dưới nền đất. Ngày đó sau khi anh ta sắp xếp Dương San San trốn xuống hầm rượu, anh ta đi ra ngoài hỗ trợ, khi anh ta đi ra ngoài, Đường Long và Cổ Tư Lạc đã bị người phụ nữ kia giết chết, còn Ngô Mặc Thu đang chiến đấu với cô ta. Anh ta đi lên hỗ trợ mới cảm nhận được người phụ nữ tà ám kia mạnh đến cỡ nào, thậm chí còn mạnh hơn Thu Nhi rất nhiều. Kết quả trong trận chiến đó, người phụ nữ kia trực tiếp bắt Thu Nhi rồi bay đi, Kiều Phúc liền đuổi theo. Nhưng người phụ nữ kia bay rất nhanh, Kiều Phúc không thể đuổi kịp, nhưng làm một quỷ tu, anh ta có thể cảm ứng được hơi thở của Ngô Mặc Thu, tìm đến một phòng rượu của một nhà nghỉ. Sau khi đi vào phát hiện người phụ nữ kia muốn luyện hóa Ngô Mặc Thu, chẳng qua Ngô Mặc Thu tu luyện Phong Đô Quyết, không giống bình thường, nên cô ta tạm thời chưa làm gì Thu Nhi. Nhưng Kiều Phúc lại bị cô ta đả thương, suýt chút nữa hồn phi phách tán, cuối cùng anh ta chỉ có thể trốn về mộ để chữa thương. Lúc đó trạng thái của anh ta gần như là dầu hết đèn tắt, muốn thông báo cho Dương Bách Xuyên cũng không có cách nào. Hôm nay vừa mới phục hồi được một chút. Theo lời kể của Kiều Phúc, người phụ nữ kia là một xác sống, có đạo hạnh cực kỳ khủng bố. “Cầu xin chủ nhân hãy cứu Thu Nhi, nếu Thu Nhi xảy ra chuyện gì, tôi không biết ăn nói với Mặc Hạ như thế nào nữa.” Kiều Phúc quỳ xuống đất cầu xin Dương Bách Xuyên. Dương Bách Xuyên cũng biết Kiều Phúc vẫn luôn thích Ngô Mặc Hạ, chị gái của Ngô Mặc Thu, hơn tám trăm năm trước, cũng vì cứu chị em nhà họ Ngô nên Kiều Phúc mới bị liên lụy chết. Cảm tình giữa ba quỷ tu rất sâu nặng, Kiều Phúc cũng luôn đối xử với Ngô Mặc Thu như em gái của mình. Bây giờ Ngô Mặc Hạ còn chưa biết chuyện này, bởi vì Ngô Mặc Hạ được Dương Bách Xuyên phái đi bảo vệ cho u Dương Ngọc Thanh. “Kiều Phúc, đứng lên đi, tôi biết cậu coi Thu Nhi như em gái, mấy trăm năm qua các người hóa thành linh thể sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm sâu nặng. Nhưng tôi cũng muốn nói cho cậu một điều, từ khi các cậu nhận tôi là chủ nhân, từ khoảnh khắc các cậu gia nhập Vân Môn, tôi cũng đã coi các cậu như người nhà. Tôi hứa với cậu, chỉ cần Thu Nhi không hồn phi phách tán, tôi chắc chắn sẽ tìm về Thu Nhi. Nếu không may Thu Nhi xảy ra chuyện, tôi thể sẽ nghiền yêu nữ kia thành tro bụi, làm cô ta vĩnh viễn không được siêu sinh.” Dương Bách Xuyên nói chém đinh chặt sắt, vì báo thù cho Đường Long và Cổ Tư Lạc, Dương Bách Xuyên cũng không bỏ qua cho người đàn bà đó. Hơn nữa, ở trong lòng anh địa vị của Thu Nhi cũng rất nặng, không nói đến nguyên nhân khác, ba quỷ tu cũng đã âm thầm làm giúp anh rất nhiều chuyện. Nói về công lao thì bọn họ nhiều nhất Vân Môn. “Cảm ơn chủ nhân, cảm ơn chủ nhân.” Kiều Phúc liên tục nói cảm ơn. “Được rồi, cậu nói tên khách sạn kia cho tôi, tôi sẽ đi điều tra chuyện này, còn cậu cứ dưỡng thương cho khỏe đi đã, sau khi khôi phục được một phần hãy trở về tổng bộ Vân Môn.” Dương Bách Xuyên nói với Kiều Phúc. …... Sau khi trấn an Kiều Phúc, Dương Bách Xuyên trực tiếp rời khỏi biệt thự, lúc này ánh đèn rực rỡ vừa mới lên, Dương Bách Xuyên lái xe đến thẳng Nam Thành. Dựa theo lời nói của Kiều Phúc, người đàn bà tà ám kia bắt Thu Nhi vào một khách sạn ở Nam Thành, nhưng chắc chắn sẽ không ở một nơi cố định, mục đích Dương Bách Xuyên đến khách sạn này là để truy tìm hơi thở.