“Các vị trưởng lão, các vị có muốn nói gì không?” Già Lam như đã dự đoán được, nhìn về phía các trưởng lão hỏi. Nếu nói người nào khó đối phó, thì chính là các vị trưởng lão này khó đối phó hơn đám học sinh, bởi vì bọn họ không những muốn bảo vệ danh tiếng cho học viện, một khi đã biện hộ cho ai đó, hoặc chấp nhận chuyện gì, liền không cho phép thay đổi.
Ngụy trưởng lão là người đầu tiên đứng ra, cất cao giọng nói: “Bọn họ nói không sai, băng mâu tan rất nhanh.”
Mấy trưởng lão còn lại, mặc kệ là tình nguyện hay không tình nguyện, đều gật đầu phụ họa.
“Vậy đúng rồi! Băng mâu đâm vào người bạn học Hàn liền tan trong thời ngắn như vậy. Còn băng mâu của ta, đang được ba vị kia cầm giữ, đến bây giờ cũng không có một chút biến hóa. Điều này chứng tỏ cái gì?” Già Lam cố ý dừng một chút, nói tiếp: “Điều này chứng tỏ, băng mâu đâm vào ngực bạn học Hàn không phải do ta ngưng tụ! Băng mâu do chính ta ngưng tụ, là dùng linh khí thuộc tính thủy tinh khiết tạo thành, có thể duy trì rất lâu. Không thể nào tan chảy dễ dàng như vậy.”
Lúc này, ba người Lâm sư tỷ mới hiểu rõ, thì ra Già Lam cố tình ra vẻ thần bí nửa ngày chính là vì chứng minh băng mâu nàng ta làm ra không dễ tan.
Đáng ghét!
Nếu chỉ đơn giản muốn chứng minh chuyện này là thật, nàng ta nói thẳng thì tốt rồi, cần gì phải kéo bọn họ xuống nước, rõ ràng là cố tình trêu chọc các ả.
Đáng ghét! Thật thật đáng ghét!
Sắc mặt Triệu Nhã Nhi cũng hơi thay đổi, lộ ra vẻ không dám tin, chuyện như ván đã đóng thành thuyền, không ngờ Già Lam còn có thể phủ định, luồn vào khe hở. Ả không ngờ Già Lam có thể luồn lách qua khe hở, tự giải vây cho bản thân.
Đáng giận!
Nhưng mà, chỉ dựa vào điểm này, cũng không thể giúp nàng ta rửa sạch tội danh giết người được.
Ả tạm thời đứng bên ngoài quan sát, chờ xem rốt cuộc Già Lam sẽ dùng cách gì để rửa sạch tội danh giết người này.
Đáy mắt Sở Chiêu Viêm hiện lên ý cười mà bản thân hắn cũng không phát hiện, đúng là Già Lam, khe hở nhỏ xíu như vậy mà nàng cũng tìm ra, thật sự là phục nàng. Nhưng, nguy cơ của nàng vẫn chưa có qua, kế tiếp nàng có còn dự đoán trước được nữa không?
Tư Đồ Trường Thắng im lặng đánh giá Già Lam, đáy mắt hiện lên vài phần thâm ý.
“Nếu có người không tin, có thể đến đây xác nhận.” Ánh mắt Già Lam thờ ơ quét qua mọi người có mặt ở hiện trường, nàng muốn làm cho tất cả những người ở đây đều không có chỗ để phản bác.
“Ta thử một chút.” Nạp Lan Tiêu Bạch vẫn cô độc đứng một mình, đột nhiên mở miệng, cất bước đi về phía Già Lam, khiến đám người vây quanh khẽ hô.
Lúc này, Nạp Lan Tiêu Bạch đứng ra, đâu phải muốn chất vấn nàng, rõ ràng là cố ý làm chỗ dựa cho Già Lam, chứng thực nàng không nói ngoa.
Già Lam khẽ nhếch mày, mỉm cười nhìn hắn thong thả bước về phía mình. Rõ ràng không nhìn thấy gì hết, nhưng hắn luôn có thể tìm được phương hướng của nàng một cách chính xác.
“Nạp Lan đại ca, cảm ơn huynh, thật ra huynh không cần nhảy vào vũng nước đục này đâu.” Già Lam dùng giọng nói cực nhỏ, đủ để hai người bọn họ nghe thấy.bg-ssp-{height:px}
“Không sao.” Nạp Lan Tiêu Bạch giơ tay lên, đưa về phía Già Lam, có lẽ do khoảng cách giữa hai người quá gần, hắn vừa khoát tay, tay liền đụng vào lưng Già Lam.
Vừa chạm vào, cả hai đều chấn động, có chút ngoài ý muốn.
Tay Nạp Lan Tiêu Bạch vẫn giơ giữa không trung, còn chưa kịp thu hồi, bỗng nhiên bị người ta đụng phải, Phượng Thiên Sách cực kì bá đạo chen vào, ngăn chặn không để hai người tiếp xúc nhau.
“Ta cũng đi thử một chút.” Thanh âm của công tử quần áo lụa là vang lên, không ai nghe ra được tâm tình của hắn, thân thể của hắn không chút che giấu hướng về phía Già Lam, giống như sẽ dán lên người nàng, triệt để ngăn chặn nàng và Nạp Lan Tiêu Bạch.
Đột nhiên, trước mặt Già Lam bị bức tường thịt che kín, làm nàng ngây ngốc trong giây lát, sau đó đổ mồ hôi đầm đìa. Tên này đang gây rối cái gì thế? Lẽ nào hắn cũng muốn nếm thử mùi vị bị bạo hoa cúc?
“Ta phải kiểm tra thật kĩ lưỡng, ngàn vạn lần không thể để cho cô gái của ta chịu chút xíu uất ức.” Phượng Thiên Sách không nhìn vẻ mặt câm nín của Già Lam, giả vờ như thật lật xem băng mâu, còn đặc biệt nhấn mạnh, hắn không quên gật đầu lia lịa bình luận: “Ừ, rất bền chắc, còn in mười hai chữ: Băng mâu cứng, hoa cúc tàn, Bát công tử, đầy chỗ thương!”
Hắn cố ý đọc mười hai chữ này trầm bỗng du dương, lòng hiếu kỳ của người biết rõ và người không biết rõ chuyện đều bị treo ngược lên.
Cả người Già Lam run rẩy, lập tức nhìn Nạp Lan Tư Bạch theo bản năng, quan sát phản ứng của hắn. Bởi vì, dù sao trong mười hai chữ, hắn cũng nằm trong nhóm ‘Bát công tử.’
Cuối cùng, Già Lam cũng nhìn ra, Phượng Thiên Sách là hướng về phía Nạp Lan Tiêu Bạch mà đến, không biết rốt cuộc bọn họ có thù oán gì, mỗi lần gặp nhau đều châm chọc đối phương, sóng ngầm cuồn cuộn.
Phượng Thiên Sách, tên này, đúng là chọc nàng tức chết mà.
Hiện tại là tình huống gì, hắn còn càn quấy chống chọi gay gắt với người ta?
Nạp Lan Tiêu Bạch đột nhiên bị đâm chọt, hắn cũng không lộ vẻ tức giận, càng không có vẻ mặt tò mò. Nghe xong lời Phượng Thiên Sách nói, hắn hướng về phía Già Lam, khóe môi khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười yếu ớt: “Lam Lam, thật ra muội không cần chứng minh với mọi người, phàm là người có kiến thức đều hiểu rõ, linh thuật ngưng tụ do chiến kĩ tạo thành, không thể nói tan liền tan trong thời gian ngắn được.”
Thanh âm nhẹ nhàng, dịu dàng như gió xuân lướt qua nhánh liễu, khiến người nghe thoải mái, say sưa trong đó.
Nhưng ~
Lam Lam?
Nghe cách xưng hô như thế, cả người Già Lam lại run lên, sao mà nghe như cái nickname ‘Tiểu Lam Lam’ Phương Thiên Sách đặt cho nàng dữ vậy nè, còn muốn làm cho nàng cảm thấy buồn nôn, vì muốn khiến nàng không thể chịu nổi à?
Phượng Thiên Sách nghe xưng hô này, liền làm động tác khoa trương rùng mình nổi da gà, ánh mắt sâu kín quét Nạp Lan Tiêu Bạch, không rõ ý tứ.
Biểu hiện của Nạp Lan Tiêu Bạch rất tự nhiên, nói: “Trong khoảng thời gian ngắn mà cây băng mâu này tan thành nước, đủ để chứng minh, nó không phải do chiến kĩ linh thuật thủy ngưng tụ thành, là do có người làm vì muốn vu oan giá họa cho muội, mô phỏng theo chiến kĩ linh thuật thủy tạo thành. Bởi vì không phải sử dụng linh thuật thủy chân chính ngưng tụ, cho nên thời gian nó duy trì không lâu.”