Đồ uống bắn vào người phụ nữ và cả ông Morris. Không lường trước sẽ bị đồ uống bắn lên người, cô ta há mồm kinh ngạc rồi cúi gằm mặt xuống. Đồ uống nhỏ xuống cổ, thấm vào phần áo trước của cô ta.
Còn Eve biết chiếc ô của mình đang mắc vào chân người đàn ông bèn nhanh chóng tháo móc rồi đặt ô sang một bên.
"Chiếc váy lụa được thiết kế đặc biệt của tôi!" Người phụ nữ điên cuồng kêu lên.
Cả người phụ nữ và ông Morris đều nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang cầm chiếc ly, đinh ninh đó là lỗi của anh ta, chẳng còn quan tâm chuyện xung quanh nữa.
Người đàn ông há hốc mồm khi nhìn thấy tai nạn mình vừa gây ra, lập tức hoảng sợ xin lỗi: "Xin lỗi, thưa tiểu thư. Tôi chẳng may vấp ngã."
"Anh đã làm hỏng chiếc váy trị giá hai mươi lăm đồng tiền vàng của tôi đấy!" Người phụ nữ vừa quát mắng, vừa cố lau chiếc váy. "Sao anh dám!" Nói rồi cô ta tức giận cầm ly nước còn hơn một nửa hất thẳng vào mặt người đàn ông.
Ông Morris định sẽ buộc tội rồi yêu cầu người đàn ông xin lỗi cô ta một cách đàng hoàng tử tế. Nhưng người phụ nữ lại ra tay trước, nên miệng hắn cứ khép rồi mở, không nói được lời nào.
"Đồ phụ nữ bệnh hoạn." Chiếc áo sơ mi của người đàn ông kia chuyển sang màu đỏ hồng.
"Thế thì lần sau anh nên đi đứng cho đàng hoàng." Người phụ nữ chỉ trích rồi hậm hực cho qua chuyện.
Eve chuẩn bị rời đi, nhưng khi quay lại nhìn về phía hành lang, cô nhận ra Noah đang đứng gần hành lang nói chuyện với ai đó. Cô vô thức cắn vào má trong suy nghĩ.
Quản lý đang phục vụ cách nơi xảy ra cãi vã không xa nên đã nhanh chóng có mặt. Hiện tại, tiếng nhạc đã lấn át những giọng nói nên thực khách cũng chẳng chú ý nhiều nữa.
"Thưa quý ông, quý bà, mọi chuyện vẫn ổn chứ?" Quản lý nở nụ cười lịch sự hỏi họ.
"Không hề." Người phụ nữ trừng mắt nhìn người đàn ông đang quấy nhiễu cô ta, vẻ mặt không chút khoan nhượng, còn hắn bị hất nước lên người nên lòng tự tôn bị tổn thương, "Anh ta phá hỏng khoảnh khắc của chúng tôi, đã thế còn còn mắng tôi bệnh hoạn."
Quản lý vốn đã có kinh nghiệm xử lý những tình huống như thế này, cố gắng trấn an người phụ nữ: "Để tôi dẫn cô đến phòng trang điểm nhé, thưa tiểu thư?"
"Hừm." Người phụ nữ kiêu kỳ quay đầu đi theo quản lý.
Ông Morris quay sang nhìn người đàn ông gây rối, so với người phụ nữ thì bình tĩnh hơn, nhẹ nhàng cảnh cáo hắn: "Tôi nghĩ tốt nhất là anh nên rời khỏi nơi này trước khi mọi chuyện trở nên khó giải quyết."
Nghe ông Morris nói, mặt Eve hơi cau lại.
"Tại sao tôi phải rời đi? Tôi trả nhiều tiền hơn ông đấy, ông Morris." Hắn ta có vẻ quen biết với ông Morris.
"Đừng có kiếm chuyện trong khi mình là người có lỗi." Ông Morris lườm một cái. Cũng như người phụ nữ cùng bàn, hắn cũng cảm thấy rất khó chịu khi bị làm phiền. Ông Morris cuối cùng cũng nhìn thấy Eve đang đứng cách đó hai bước, và hắn nói: "Tôi đã từng gặp cô rồi."
Người đàn ông gây rối kia thấy ông Morris để ý đến Eve thì chẳng biết xấu hổ, đến gần và bất ngờ vòng tay qua eo cô.
"Cô ấy ở với tôi. Cô ấy xinh đẹp hơn người phụ nữ của ông nhiều."
Eve nhất thời chưa kịp tiêu hóa hành động và lời nói của hắn ta, liền mở to mắt. Cô đẩy tay hắn ra, kêu lên: "Không hề, tôi không có!"
Khi hắn lại cố ôm lấy cô, cô không còn lựa chọn nào khác đành tấn ngay cán ô của mình vào bụng hắn.
"Ối!" Hắn một tay ôm bụng, một tay vịn vào thành ghế để đỡ mình.
Eve lườm hắn. Cô vội quay đầu nhìn về phía hành lang thì thấy Noah đã về chỗ ngồi với bạn mình. Rời đi lúc này là thích hợp nhất.
Eve có linh cảm ông Morris đang nhìn mình liền quay lại, cô bắt gặp ánh mắt hắn. Hắn đang cau mày cố nhớ xem đã gặp cô ở đâu. Eve nhanh chóng rời khỏi đó. Khi đi về phía hành lang, một người ngồi cạnh Noah nhận xét: "Có vẻ như Gage lại cố tán tỉnh con nhà lành rồi."
"Ừm, chuyện anh ta bị tống cổ khỏi quán trọ chỉ là sớm muộn thôi. Nhưng vấn đề là anh ta có tiền." Noah mỉm cười đính chính. "Xin lỗi, là bố của anh ta có tiền."
"Đúng, nhưng đêm nay có vẻ hơi khác. Hình như anh ta bị người phụ nữ kia đánh."
Noah quay đầu nhìn về phía cái bàn nơi ông Morris và Gage đang đứng. Gage trông khá đau đớn. Anh đảo mắt tìm bóng dáng người phụ nữ kia nhưng chỉ có thể thấy một phần tóc của cô. Và cô biến mất sau cánh cửa của quán trọ.
Vì bị tấn công bất ngờ, Eve đã dùng ô đánh người đàn ông. Nên trước khi hắn đuổi theo, cô quyết định phải rời khỏi quán trọ càng sớm càng tốt.
Cô cúi đầu chào người canh cửa, anh ta nghi ngờ nhìn cô.
Trên đường đi về hướng đã giấu hộp cơm trưa, Eve bỗng cau mày. Có điều bất ổn.
"Biến thành tiên cá mau!"
"Thật đáng tiếc khi chúng ta phải chia tay nhau thế này."
Cú sốc chứng kiến mẹ bị sát hại ngay trước mắt khiến cô không thể nhớ nổi tên của kẻ sát nhân hay nơi mà mẹ cô làm việc. Tất cả những gì cô nhớ là giọng nói của người đàn ông.
Và giọng nói của ông Morris không khớp với giọng nói của kẻ sát nhân trong trí nhớ của cô.
Eve tự hỏi, liệu có phải thời gian đã thay đổi giọng nói trong ký ức, từng chút một, hiện tại chẳng còn giống như xưa vì mẹ cô đã làm hỏng khuôn mặt của người đàn ông ấy chăng.
Điều gì sẽ xảy ra nếu người cô đang theo dõi.. không phải là người cô đang tìm kiếm?