Trời mưa rào, đã bước sang thu.
Gió se lạnh chạy qua ô cửa đẩy tà tóc nhẹ bay. Đưa màng che nhảy múa. Nắng đã bớt gắt hơn, cành cây ngoài sân đã rụng lá. Mới sáng ra, trước sân viện nàng đã nghe rõ tiếng lạc xạc của tiếng chổi quét nhẹ đẩy tay. Bây giờ nắng vẫn còn đó đã mưa rơi.
Phía xa kia, Yêu Tử còn nhìn thấy cầu vồng yếu ớt hiện ra. Cuộc sống của nàng nơi này dần rất yên bình rồi.
Đưa tay ra đứng những giọt mưa rơi tí tách trên mái hiên, Yêu Tử khẽ nhớp môi cười trừ. Lại nhìn nô tỳ đem điểm tâm đặt nhẹ lên bàn cung kính. Nha đầu kia liền cúi đầu đứng bên chờ nàng phân phó. Bên tay còn một kiện áo choàng vẫn đang may dở. Yêu Tử nhất mắt nhìn sang cười đùa.
“Mạc nhi có phải ngươi đã có ý trung lang?”
“Tiểu thư xin chế đùa, nô tỳ không dám!”
Yêu Tử nhìn nàng mỉm cười, xoay người lại nhìn mưa rơi.
“Mạc nhi, một ngày nào đó ngươi lấy được tự do ngươi sẽ đi đâu?”
Tiểu Mạc nhìn nữ nhân như ngọc nhìn ra ngoài trời liền lắc đầu. Từ trước nàng đã không nghĩ đến việc rời khỏi nơi này. Từ nhỏ, nàng sống cô đơn, lay lốc ngoài đường só chợ, may được tổ chức đem về dạy dỗ. Tuy nàng biết người này không phải tiểu muội ruột thịt của thiếu chủ, nhưng nàng cũng không dám có một chút đắc tội, cái chính nữ nhân này không gây ác cảm với nàng. Còn khiến người khác thương tiếc, là một đôi thủy mâu xinh đẹp, đen láy như nước hồ thu. Nếu nói nàng phản bội, nàng tuyệt đối không dám. Còn làm hại nữ nhân này, tâm can nàng sẽ chết không làm. Nhưng hôm nay nàng đem câu muốn đuổi nàng, Tiểu Mạc nhi liền ngây ngốc sợ hãi, nàng quỳ rạp xuống dưới chân Yêu Tử dập đầu.
“Tiểu thư, ngươi đừng đuổi nô tỳ đi. Nô tỳ biết sai rồi xin người cứ đánh mắng đi!”
“Mạc nhi đứng dậy đi, ta chỉ hỏi không có ý gì khác. Ngươi không làm sai gì hết,
mau đứng dậy đi!”
Yêu Tử nhìn nàng lập tức quỳ xuống đối diện Mạc nhi, đỡ nàng dậy. Lúc này Tiếu Mạc mới hoàn hồn, vội đứng dậy tránh để Yêu Tử phải quỳ lâu dưới đất. Nữ nhân này đối với nàng rất tốt, nàng cũng sẽ không muốn được sủng mà xin ra kiêu.
“Tiểu thư, nô tỳ không muốn rời nơi này. Dù chết cũng chết ở đây!”
“Mạc nhi, được rồi trời lạnh về phòng nghỉ ngơi đi, khoác thêm y phục vào. Trời sắp vào đông mau chuẩn bị cho mình trang phục ấm!”
“Vậy...nô tỳ cáo lui”
Mạc nhi cúi đầu, nhún người có chút chần chừ liền rời đi, vì với chủ nhân nàng nếu có nói gì cũng chỉ là vô ích.
Nhìn Mạc nhi khuất bóng rồi, Yêu Tử lại nhìn ra ngoài trời, gió lạnh cứ thế tấp vào người, đánh vỡ những cảm giác hoang mang trong đầu nàng. Yêu Tử ngồi lại trên thềm ngăn ghế gỗ xoa mi tâm mình. Gần đây cứ thế những cái hình ảnh như thước phim không rõ ràng cứ chạy qua rồi biến mất vô tung vô tích cho đến khi nàng nhận ra liền xóa mất đi trong tâm trí. Kí ức của nàng rất khó nắm bắt, nay chúng cứ biến dần đi nàng liền trở nên vô định hình hơn.
Mọi thứ sẽ ổn chứ?!
Một vòng tay lớn vòng qua ôm lấy eo nhỏ mảnh khảnh của nàng. Yêu Tử thoát giật mình, liền nhận ra mùi hương trong lành như mưa sa trên người kia. Nàng liền an ổn dựa người vào lòng hắn nở nụ cười yếu ớt.
Độc Hoàng đem người nhỏ giam vào lòng, dịch chuyển một chút tránh khỏi nàng bị mưa hắc vào, đặc cằm lên đầu nàng, hưởng thụ hương thơm ngọt ngào trên người nàng. Nhẹ mỉm cười
“Tử nhi nàng đang nghĩ gì?”
“Ca ca...”
“Yêu Tử, nàng cùng ta đã làm những chuyện mà phu thê nên làm. Gần đến tuần trăng này nàng cùng ta sẽ trở thành phu thê chính thức. Hà kế gì cố chập chỉ gọi ta một tiếng ca ca? Hai tiếng cũng chỉ ca ca?”
“Độc Hoàng...”
“Ngoan, gọi ta là phu quân”
“...”
Yêu Tử đưa mắt nhìn về phía hắn, Độc Hoàng lại mỉm cười nhìn nàng, nhưng trong đáy mắt kia chưa bao nhiêu đau thương. Bệnh tình của nàng, nàng sẽ chết đi nếu không nhớ được kí ức của mình. Mất trí nhớ của nàng cũng không còn là một loại bệnh, mà là bệnh nguy cấp rồi, cộc với không gian u cốc nàng ở quá lâu.
Nàng mất trí nhớ, dần cũng sẽ mất đi ý thức, quên đi cách thở của mình mà chết đi. Hắn biết được cũng đã quá muộn. Tự trách mình quá hèn yếu quá nhu nhược,
lại một lần nữa muốn nàng ra đi, hắn không thể nắm giữ. Yêu Tử không biết,
nhưng nếu hắn không nói thì nàng cũng sẽ tự hiểu ra. Độc Hoàng hắn phải làm sao?
Yêu Tử đừng đi có được không?
“Độc Hoàng...”
Yêu Tử xoay người, tránh ánh mắt của hắn đi. Nhìn hắn chỉ thêm đau lòng, nàng gieo lên nghiệt duyên này thì mong chỉ để nàng gánh chịu. Hắn là một nam nhân tốt, nàng cơ bản không xứng với hắn.
“Trời mưa này sẽ rất đẹp. Ta sẽ nhớ mãi cảnh mộng này”
“Yêu Tử nàng nói gì đó? Sau này chúng ta sẽ tạo rất nhiều kỉ niệm trong mưa đi,
có thể cùng đứa nhỏ của chúng ta ngắm mưa nữa. Vậy nên nàng chẳng cần nói nó là mộng đâu”
“Độc Hoàng, ta tưởng niệm một bài hát. Ngươi xem tài đánh đàn của ta gần đây như thế nào được không? Cũng nhờ ngươi dạy”
Nàng liền đổi đề tài, chuyển sang vui vẻ, ôm lấy cánh tay hắn, mở miệng như oa nhi đòi kẹo. Độc Hoàng nhìn nàng liền cười to, xoa đầu nàng gọi người mang đến cây đàn thạch bích màu xanh lam, âm thanh thanh thúy dễ dàng đi vào lòng người. Yêu Tử khẽ chạm một dây, âm thanh dù nghe rất chói tai khi vừa chạm vào. Độc Hoàng chỉ cười ha hả béo lấy đôi má xinh xắn kia, lắc đầu.
Yêu Tử nàng phụng phịu, tránh đi ma chảo của hắn, ôm má mình đang bị sưng đỏ lên. Nhẹ ngồi vào đàn nhạc, mỉm cười với hắn.
Ngoài trời mưa rơi nhanh, tạo thành những hạt tí tách vang bên tai, chạm vào nền gạch đá vang lên âm thanh tinh sảo. Hòa theo lời bài hát của nàng mà tơ tâm liệt phổi. Độc Hoàng ngẩn người nhìn nàng, giọt nước mắt trên má đã rơi xuống,
rơi trên mặt đất lạnh.
Giọng hát trong veo kia lại bay quanh bên tai hắn, cả đời không thể quên.
“Một giấc Hoa Tư Mộng
Ngoài mộng ai thở dài
Nàng gảy nên khúc nhạc ấy dệt nên một đoạn mộng yêu
Một khúc đưa đời người đến đầu cùng, trong mộng ai đang tự dối gạt mình
Trong ảo ảnh, hồi ức giữa nơi trần thế chết đi...
....
Trong mộ phần phủ rêu phong, chôn cất chấp mơ của ai
Nhánh liễu phất nơi đê xanh hỏi chốn nào có thể dựa vào
Dẫu chờ đến ngày hứa hẹn vẫn không tìm về được yêu thương
Vẫn vì chuyện nhân gian, cuối cùng đến đầu bạc cũng không
....
Ai nhếch lên khóe môi nở nụ cười, lưu lại trong đáy mắt ai
Ưng thuận suốt đời không chia lìa
Ai nếm hết mọi chua cay bi thương xa cách
Lưu lại một câu rằng: “Nguyện chưa từng gặp được người”
..... “
“Bực...Phụt...”
Dây đàn đứt, vết máu loang lỗ liền trải dài xuống nền đất, nở rộ lên đóa hoa bỉ ngạn trên trang phục hồng phấn. Càng làm thêm vẻ mị hoặc đến mơ người của nàng.
Yêu Tử mất ý thức ngục bên đàn ngọc. Độc Hoàng vội vả ôm lấy nàng vào lòng, bắt mặt. Sắc mặt càng tái xanh hơn khi đập của nàng càng ngày càng yếu. Hắn ôm nàng vào lòng, cúi người kề môi mình vào môi nàng, cố gắng đẩy hơi hô hấp cho nàng. Đáng tiếc mọi chuyện cũng đã cố gắng trong vô vọng, cơ thể người ngọc trong lòng liền nặng đi, Yêu Tử bắt đầu thở dốc, đưa tay chạm vào mặt hắn miệng đóng mở, nhưng lại không phát ra một tiếng nào.
Độc Hoàng lúc này càng hoảng hơn.
“Tử nhi, không cần, không cần bỏ ta như thế rời đi. Ta cùng nàng sẽ là phu thê, sau này sinh đứa nhỏ. Không cần là mộng. Chỉ cần nàng bên ta đi”
“Khụ...Độc Hoàng...ta biết rồi...đa tạ ngươi...phu quân, ta muốn thấy ngươi cười”
Độc Hoàng chua xót, giọt lệ rơi xuống người nàng, có giọt rơi vào miệng nàng mặn chát. Bây giờ, tim nàng rất đau, như đã co thắt lại. Trong thời gian qua, tuy hắn dối gạt nàng nhưng tất cả đều đối xử rất tốt với nàng. Còn có thể tin tưởng giao trái tim hắn cho nàng, như vậy đi.
Nàng cũng đã rất vui rồi.
Tìm một người yêu mình trên đời này rất khó, tìm người nguyện trọn đời răng long đầu bạc càng khó hơn. Chỉ có hắn trong khoảng thời gian này giúp nàng vui, tuy mất trí nhớ, nhưng cũng đã quá tốt với nàng rồi. Yêu Tử giữ mi mắt không khép nhìn nụ cười cuối của hắn lần cuối.
Độc Hoàng lại lên tiếng.
“Tử nhi, nàng gặp ta nơi u cốc độc, chúng ta bên nhau chưa đầy nữa năm. Nàng liền rời đi, như vậy có quá nhẫn tâm sao?”
“Là ta nhẫn tâm..”
Yêu Tử nở nụ cười yếu ớt nhìn hắn, Độc Hoàng hôn lên môi nàng, nhẹ cười.
“Yêu Tử, chờ ta. Đến khi ta giúp nàng có thể tỉnh lại. Chỉ cần nàng chờ ta! Ta quyết không cho nàng đi dễ dàng”
“Được...ta đợi....ngươi....phu quân...”
Bóng tối bao trùm lấy nàng, nhịp thở đã không còn. Cơn đau đớn liền rời đi, linh hồn nàng đã đâu đó đã rời khỏi xác. Độc Hoàng ôm lấy thể xác nàng hét to trong đau đớn. Lão thiên trêu người, hắn lãnh huyết cùng cực cũng chỉ khi chưa gặp nàng, nữ nhân này lão thiên đưa đến như muốn hắn thay đổi. Một khi hắn thay đổi liền lấy đi của hắn cả trái tim, lấy đi hình bóng nữ nhân này. Tại sao?
Do hắn gặp nàng quá muộn, quá muộn để có thể ở bên nàng hưởng trọn hạnh phúc của tương lai. Hắn không cam tâm, hắn muốn nàng muốn có nàng. KHông ai có thể đem nàng rời xa hắn. Chỉ bên nhau như thế thôi hắn vẫn chưa đủ, hắn muốn nàng, hắn muốn nụ cười kia của nàng, hắn muốn nghe giọng nói nàng.
Độc Hoàng điên cuồng hét lên động tĩnh cả một góc trời, Độc môn ngày đó mưa rơi như trút nước, hoa rơi tán loạng trên đình. Nam tử tóc bạc mắt hổ phách, ôm cái xác nữ tử ngồi trên đình đến ngẩn người.
Linh hồn vẫn tiếp tục trôi dạt như vậy liền hút vào vòng xoay sâu. Yêu Tử bị cuống vào, nhìn bóng đêm mờ mịt, giọt lệ trên khóe mắt lại rơi ra. Thân xác của nàng, Độc Hoàng đã ôm nó gần tuần trời rồi, điều kì lạ nó không thối rữa, nhưng nhìn bộ dạng hắn càng tiều tụy, nàng...
Trong bóng đêm tối, một oan hồn mất kí ức, vừa cô đơn, vừa đau lòng khóc sướt mướt. Bóng đêm mù mịt vang lên không gian thúc thít ghê người đến đáng sợ.
Nhạc Nhất chẩm hoa tư