“ Tiểu...”
Tay dùng củi đẩy những hòn than đỏ rực trong lửa, bụng dưới lại đau âm ỷ. Có thể lúc trước cô dùng ma pháp quá mạnh đi. Không biết Nguyệt Nhan bây giờ thế nào rồi, hắn có sao không? Mong sẽ không chuyện gì sau ngày mai đi, chẳng phải hắn là một vương gia lãnh tình sao? Nàng cũng sẽ quên hắn nhanh thôi, hiện tại qua đêm nơi này hay tìm chỗ ngủ đây?
Đem thịt thỏ vừa nướng chính, không quan tâm đến sự hiện diện của ba nam nhân, tự mình nướng, tự mình thổi nguội, tự ăn, tự nhai. Xem như nàng coi đám đó là không khí đi. Mà dù có khó chịu thì làm được gì nàng khi tên lam y kia phá nát chuyện tốt của nàng, còn đám kia nhìn nàng bằng con mắt cá chết. Yêu Tử đã giết ai trong gia đình họ sao mà đem ánh mắt đó đưa về hướng nàng?
Vậy nhìn cứ nhìn đi, nàng cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Bất quá, nghĩ xem một người đang ăn lại để cặp mắt nhìn chăm chăm về phía mình như đòi nợ hỏi ăn có tiêu hóa được không? Câu trả lời quá rõ ràng rồi chẳng phải sao? Đem nữa con thỏ vứt về phía họ, biết làm sao được, nàng lười đi tìm, gặp được con thỏ đen trên đường, xách tay nó lên làm thịt. Mà thỏ rừng khi nào chẳng nhỏ mà dai, miếng thịt nàng cắt ra cũng đã chiếm gần hết thức ăn của nàng. Thở ra, đành chịu vậy. Thà rằng đổi nó lấy sự tiêu hóa vùng bụng còn hơn nuốt cho trôi rồi đau dạ dày. Với lại nàng để ý, dường như người áo chàm kia đang bị thương thì phải. Liếc mắt về phía hắn, được rồi nàng công nhận tiểu thụ lúc nào cũng đẹp hơn tiểu công, còn có phần mềm dẻo của một thiếu nữ. Tự nhiên Yêu Tử có cảm giác muốn đem thịt hắn ra nướng ăn ghê.
“ Có rắc rối sao?!”
“ Không mong liên lụy đến cô nương!”
Áo chàm chưa mở miệng thì áo lam đã chen vào. Trong chất giọng dường như có kiểu chua ngoa của một mụ đàn bà, à nhầm một người chồng thấy vợ mình bị người khác vơ vẻn. Ít nhất nó xuất hiện trong suy nghĩ nàng đi.
Yêu Tử nghiên đầu nhìn người lam y, cô hình như quên mất cảnh S nhỉ? Vậy đây tiểu tam nè nha. Xem xem, cũng ra dáng lắm đấy, mày kiếm, mắt nhỏ hẹp dài âm hiểm. Nàng nghĩ những người có khuôn mặt thể này là đầu gỗ và rất quy cách chứ? Chiếc mũi thon dài, cao vút, môi đủ độ dày. Hắn anh tuấn thì có anh tuấn đấy. Nhưng mà nhìn xem dáng ngồi của hắn... không phải là một oa nhi đang hơn giận sao?
Mắt nhìn thấy người áo chàm đưa tay vỗ vào lưng của lam y. Còn người áo lục ngồi cười lắc đầu nhìn nàng.
Thế ra là NP hả? Sao nàng không nghĩ ra nhỉ, cứ nghĩ hắn là vệ sỉ hay là bức tượng canh gác cho hai người kia chứ? Vậy nàng bị phát hiện trước màng lôi cuốn hả? Buồn ghê....
“ Các ngươi người ở đâu? Dường như không phải ở khu vực này?”
Chất giọng lại lạnh tanh liếc sang nhìn bọn họ. Xem như suy nghĩ là suy nghĩ còn về tính cách thì tính cách đi, mà bề mặt giao tiếp bên ngoài thế nào mới quan trọng. Khoác lên bộ mặt giả ngu, nhìn người áo chàm. Đường nào tiểu thụ vẫn là nhất, chẳng nhẽ hắn đi mà hai người kia không theo?
Tiểu thụ đá đấy nha~
Vì vậy đặc chủ đích lên người hắn vẫn là tốt nhất. Thấy nàng nhiêu chuyện nhỉ? Không phải nhiều chuyện đâu, pháp sư và nhân thú còn có khả năng mang sức mạnh mình chèn ép, đối với bọn chúng thuộc một trong hai, Yêu Tử nhất định ra tay giết, giải trừ hậu họa về sau. Nếu bây giờ không diệt để về sau cô sẽ đổi bằng tính mạng đi.
Nói nàng ham sống sợ chết?
Cái gì cũng được, mục đích thế giới này chưa làm xong nàng vẫn chưa muốn biến mất nhanh như vậy. Như kiếp trước, một người nàng chơi từ nhỏ, không nghĩ khi nàng chết hắn lại chạy theo xuống âm phủ. Đáng tiếc bây giờ nàng ở nơi này, hắn xuống đó lại bị lạnh lẽo nữa rồi.
“ Tại hạ là Trúc An Dung, hai người này là huynh đệ của ta Thiên Giác và Khâm Vương”
“... Thiên Giác? Khâm Vương?”
Nhìn An Dung mỉm cười, chắm tay hành lễ cúi đầu rồi lần lượt chỉ về hướng người áo lục và lam. Nhìn hai người kia, Thiên Giác, Khâm Vương. Hai cái tên này dường như nàng đã nghe ở đâu rồi. Cái này như là...
Không nhớ nữa, nhưng mà quen lắm!
Một ý nghĩ xẹt qua đầu lại biến mất khi Yêu Tử không kịp nắm bắt nó. Đành buông tha, nàng không có thời gian như vậy. Nhìn hai kẻ kia, một người khinh khỉnh liếc nàng xem thường, một người yêu mị, mang thêm ác ý. Chẳng phải là kẻ tốt lành gì. Tốt nhất không nên liên quan.
Xoay người không nói, nhảy lên tìm cành cây rắn chắc ngồi xuống nhìn mây nhìn trăng, rồi lựa bên cành cây xum xuê mà nằm xuống ngủ. Và chắc chắng rằng những cành lá có thể che khuất tầm nhìn người bên ngoài nhìn vào,và cả kẻ đứng dưới (tự đoán há^^)
--- ------ ------ ----------phân cách---- ------ ------ ------ ------ ------ ----
“ Ke e e e e e e e ng...Ke e e e e e e eng...”
“ Haiz.. trong rừng có khác, đến nơi nào cũng bị tập kích!”
Ngồi trên cành nhìn dưới đất, khoảng hơn hai mươi hắc y nhân bao quây ba nam nhân kia. Yêu Tử chống cằm, đem vài quả nhỏ đưa vào miệng khi trận chiến dưới kia bắt đầu.
( Quả đâu ra đấy?/ Hái chứ đâu/ Khi nào?/ Bộ ngươi nghĩ đi dạo kiếm củi có thể có thịt thỏ ăn và quả nuốt hả?/ ờ nhỉ!)
Nhìn hắc y nhân tiến lên lại bị một kiếm của áo chàm văng ra, một kiếm tiến lên của áo lam, thân thể phiêu phiêu trong gió lướt qua hai hắc y nhân lập tức bị gã khụy, trên cổ chúng xuất hiện một đường máu nhỏ. Còn lục y... nè vũ khí đẹp nha, cây thiến phiến (quạt ấy) hình như là quạt trắng đề thơ nữa nhỉ? Xem nào...
“Hải Nam mạng nguyệt
Yến chảy mưa phùn
Hoa cúc mới nở
Ai sẽ hái dùm?!”
Là sao trời? Nàng hiểu nàng đã làm nhà thơ, nghĩ nghĩ nghĩ, thôi quên nhau đi. Tiếp tục xem phim, không đam mỹ cũng kiếm hiệp, chuyện gì cũng có chuyện để xem mà.
“ Phập...”
“ Thiếu chủ!”
“ Thiếu chủ!”
Nhìn đường kiếm An DUng đỡ cho Thiên Giác liền biết bọn chúng đang nói giả thân phận của mình. Đáng đời, võ công cao đến thể không biết xài, thích nhào vào đỡ đao cho người thì tự chịu đi! Yêu Tử bỏ thêm một quả nhỏ vào miệng nhai nhai, tiếp tục xem phim.