Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
“Tiểu Bắc,” Lang Cửu nằm nghiêng, tay chống đầu nhìn Từ Bắc đang nhắm mắt giả ngủ, “Cái ba con sói đó…”
Từ Bắc không động cũng không nói, mặt không biểu cảm nhắm mắt, trong lòng lại có vạn ngựa chạy chồm, núi sông gào thét, hứng thú của Lang Cửu đối với ba con sói vượt quá dự tính của hắn, cả đêm cậu cứ quấn lấy Từ Bắc, khiêm tốn thỉnh giáo vấn đề ba con sói.
Nên nói với cậu đó là một cái bong bóng mới đúng, Từ Bắc cảm thấy hôm nay mình đã làm đủ mọi việc ngu ngốc, trước là nói với Lang Cửu cho hắn chút thời gian, sau đó lại ngu ngốc giảng giải về ba con sói cho cậu…
“Tôi xé một cái ra xem thử?” ngón tay Lang Cửu chà chà, Từ Bắc nghe thấy tiếng gói nhựa.
“Xé con mẹ mày!” hắn quả thực nhịn không nổi nữa, mắng một câu mở mắng ra, nhìn thấy Lang Cửu đang hứng thú dùng ngón tay kẹp một cái ba con sói nghiên cứu, “Mày không ngủ thì cút ra phòng khách mà chơi ba con sói.”
“Ngủ.” Lang Cửu nhanh chóng nhét ba con sói xuống dưới gối, nằm xuống ngoan ngoan ngoãn ngoãn không nhúc nhích nữa.
Lang Cửu thích khoảng thời gian Từ Bắc ngủ, nhưng mình vẫn chưa ngủ.
Từ Bắc ngủ rồi rất yên tĩnh, có lúc lông mi sẽ nhẹ nhàng rung động, cậu sẽ không nhịn được vươn tay sờ một cái, càng nhiều lúc giống như lúc này, cậu nâng cằm ghé vào giường, lẳng lặng nhìn, hơi thở chậm rãi của Từ Bắc phả lên mặt cậu, có một cảm giác ngưa ngứa lại rất ấm áp.
Cứ nhìn như thế đến nửa đêm, Lang Cửu cảm thấy trên người có hơi đau, vì thế ngồi dậy chuẩn bị cởi áo ngủ biến lại dạng sói.
Vừa cởi áo được một nửa, đã nghe thấy có người dưới lầu gọi cậu, tiếng rất khẽ, nhưng rất rõ ràng, là Thẩm Đồ.
“Tiểu Cửu, xuống lầu, đừng đánh thức Từ Bắc.”
Trong tay Lang Cửu cầm áo ngủ, có hơi do dự, không biết vì sao Thẩm Đồ phải lén lút tìm cậu, cậu nhìn Từ Bắc một cái, vẫn ngủ rất sâu.
Thẩm Đồ giục thêm vài tiếng cậu mới từ từ xuống giường, cảm giác Thẩm Đồ mang lại cho cậu cũng không thân cận, hơn nữa mỗi lần y xuất hiện, mình đều không phát giác được, trên người y có một loại khí trường không thể nắm bắt, không như Giang Việt, nếu người gọi cậu dưới lầu là Giang Việt, cậu sẽ không do dự.
Nhưng mà… Thẩm Đồ từng cứu cậu, dường như cũng không có uy hiếp gì khác với cậu…
Cuối cùng Lang Cửu vẫn rón rén mở cửa ra ngoài, vì sợ đánh thức Từ Bắc, cậu thẳng thừng để tay trần mang dép lê ra ngoài.
Thẩm Đồ nhìn thấy cậu xuống lầu, dưới ánh trăng nhướn nhướn mày: “Lạnh không?”
“Không lạnh,” Lang Cửu đứng trước mặt y, “Chuyện gì?”
“Theo tôi đến chỗ này.” Thẩm Đồ cũng không giải thích nhiều, xoay người đi ngay.
Lang Cửu đứng nguyên tại chỗ bất động, cậu không thể đi theo Thẩm Đồ, Thẩm Đồ không nói với cậu muốn đi đâu, nhỡ thời gian dài, Từ Bắc thức dậy không nhìn thấy cậu sẽ sốt ruột, nói không chừng sẽ mắng ầm lên.
“Hai tiếng sau đưa cậu về, yên tâm đi,” Thẩm Đồ nhìn ra tâm tư của Lang Cửu, cười cười, “Từ Bắc sẽ không biết.”
Nơi Thẩm Đồ dẫn Lang Cửu đến là một dải đất bên cạnh khu thành cũ, cũng đã đến rìa An Hà, đại đa số nhà cũ đều đã phá bỏ dọn đi, những chỗ chưa phá cũng có không ít nhà đã không còn ai ở.
Lang Cửu theo sau lưng Thẩm Đồ, cậu phải dốc hết sức mới có thể theo kịp, tốc độ của Thẩm Đồ quá nhanh.
Từ khi xuất phát đến lúc Lang Cửu ngửi thấy mùi máu tươi, chỉ chưa đến mười phút.
Thẩm Đồ dừng lại trướng một tòa nhà bốn tầng đã bị dỡ một nửa, Lang Cửu nhíu mày, mùi máu tươi tràn ngập trong không khí càng lúc càng nồng, cùng lúc cậu cũng ngửi thấy một vài hơi thở khác, trực giác mách bảo cậu, đây là đồng loại.
Dưới tình huống thế này, cậu không thể không liên hệ mùi máu và đồng loại với nhau, điều này khiến cậu cảm thấy bất an không rõ vì sao.
“Chuyện hôm nay tôi dẫn cậu ra ngoài, nhất định phải giữ bí mật, không được nói với ai, Từ Bắc cũng không được,” Thẩm Đồ nhìn vào mắt Lang Cửu, “Nếu cậu nói với hắn, sẽ khiến hắn rơi vào nguy hiểm, hiểu không?”
“Ừm.” Lang Cửu có chút không hiểu, nhưng vẫn trầm giọng đồng ý.
“Nào.” Thẩm Đồ đi vào hành lang.
Mùi máu tanh từ hành lang lầu ba truyền tới.
Sau khi Thẩm Đồ tránh sang một bên, Lang Cửu nhìn thấy nguồn phát ra mùi máu tươi.
Hai thi thể chia năm xẻ bảy.
Cậu lập tức trừng lớn mắt, có phần bối rối lùi về sau một bước.
Vì bị kinh sợ, đầu ngón tay cậu đau đớn một trận, lưỡi dao lóe lên ánh bạc đâm xuyên qua da, vươn ra ngoài.
“Đây là ai!” Lang Cửu nghẹn giọng hỏi một câu.
Thẩm Đồ quét mắt qua ngón tay cậu, trừ ngón cái, các ngón còn lại đều vươn ra móng vuốt màu trắng bạc sắc nhọn giống như mọc gai, mang theo độ cong nho nhỏ.
Thật đẹp, Thẩm Đồ cảm thán một tiếng trong lòng.
“Đây là đồng bạn của chúng tôi,” Thẩm Đồ ngồi xổm xuống, ngón tay chạm chạm vào mặt cắt của mảnh thi thể, “Bọn họ giống như cậu, cũng là sói.”
Lang Cửu rất mẫn cảm với hơi thở đồng loại, cảnh tượng trước mắt khiến cậu chấn động đến nỗi không thể suy nghĩ, cậu được Từ Bắc bảo bọc quá tốt, chưa từng nghĩ đến thế nào là cái chết, mà cách chết thảm khốc như vậy khiến cậu có hơi không tiếp nhận nổi.
“Tại sao…” Lang Cửu dựa vào tường, cảm thấy mình có hơi khó thở, bất an và phản kháng dữ dội trong nội tâm khiến cậu muốn thoát khỏi nơi này.
“Tiểu Cửu, cho dù cậu muốn hay không muốn,” Thẩm Đồ đứng dậy, chùi máu dính trên ngón tay lên vách tường, “Những thứ này đã đi theo cậu từ trước khi cậu sinh ra, là thứ mà cậu buộc phải đối mặt.”
“Là kẻ đó.” Lang Cửu nghe không hiểu lời của Thẩm Đồ, nhưng lại nắm bắt được một một luồng hơi mỏng manh trong không khí.
“Kẻ nào?” Thẩm Đồ vỗ vỗ vai Lang Cửu, đi xuống lầu.
“Kẻ đầu trọc đó.” móng vuốt ở đầu ngón tay Lang Cửu chầm chậm thu lại, cậu từ từ hòa hoãn lại, phát giác được hơi thở này đã nhạt đến gần như không thể ngửi thấy.
“Ngửi được à?” Thẩm Đồ ngừng một chút, quay đầu lại.
“Ừm.”
“Có… cảm giác gì?”
“Cảm giác?” Lang Cửu theo kịp, cậu không muốn ở lại đây thêm nữa, cậu muốn rời khỏi đây, “Không có.”
Thẩm Đồ lại bắt đầu chạy nhanh như bay, Lang Cửu theo sát y, gió trong đêm thổi rất sít, lạnh buốt như lưỡi dao quất qua người, Lang Cửu chạy gần như không còn cảm giác.
“Chỗ này, sau này mỗi ba giờ khuya, tôi ở đây đợi cậu,” Thẩm Đồ dừng bước trong một khoảng rừng cây, “Nhớ đường đến không.”
“Nhớ, nhưng tại sao?” Lang Cửu nhìn nhìn xung quanh, trừ tiếng gió, tất cả đều rất yên tĩnh.
“Tôi dạy cậu một số thứ, cậu phải học cách bảo vệ mình,” Thẩm Đồ ngồi xuống một tảng đá, “Học cách bảo vệ Từ Bắc.”
“Bảo vệ Từ Bắc?” Lang Cửu liền căng thẳng, nhìn Thẩm Đồ chằm chằm, “Bố có nguy hiểm”
“Bây giờ vẫn chưa, nhưng không biết sau này sẽ có hay không, bây giờ cái gì cậu cũng không biết, nếu có một ngày đụng phải chuyện gì đó,” Thẩm Đồ hơi ngừng, “Ví như vừa nãy cậu nhìn thấy…”
“Sẽ không.” Lang Cửu cắt lời Thẩm Đồ, trong mắt xẹt qua ánh lạnh, cậu tuyệt đối sẽ không để chuyện như thể xảy ra trên mình Từ Bắc, tuyệt đối sẽ không.
“Đây không phải chuyện nói cho ngoa là được, người chết ở đó, mạnh mẽ hơn cậu nhiều, nếu chuyện như vậy thật sự xảy ra trên người cậu và Từ Bắc, cậu sẽ không có cả cơ hội đánh trả.” Thẩm Đồ cười cười, Lang Cửu vẫn quá non nớt, so với Cố Hàng từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh giống như luyện ngục, cậu ấu trĩ đến khiến người ta đau lòng.
“Sẽ không.” Lang Cửu nhíu mày cố chấp lặp lại một lần, ý của Thẩm Đồ là cậu không thể nào bảo vệ được Từ Bắc, điều này theo cậu thấy là kết luận không thể chấp nhận nhất, cậu bướng bỉnh không chịu thỏa hiệp.
Thẩm Đồ không nói gì, đột nhiên bật dậy khỏi tảng đá, Lang Cửu chỉ cảm nhận được một cơn gió lạnh phất tới, Thẩm Đồ đã xẹt đến trước mắt cậu, vuốt sắc màu đen trên ngón tay kề vào cổ họng cậu.
“Nếu tôi là gã,” Thẩm Đồ dùng đầu vuốt sắc nhọn nhẹ nhàng quẹt quẹt trên làn da cậu, “Cậu đã chết rồi, nhóc con.”
“Vì tôi mệt rồi.” Lang Cửu biết Thẩm Đồ nói là sự thật, cậu không nhìn rõ Thẩm Đồ tới như thế nào, càng không kịp phản ứng lại tập kích của Thẩm Đồ, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thừa nhận.
Thẩm Đồ chậm rãi thu vuốt lại, nhìn Lang Cửu có phần trẻ con, cười cười: “Tôi cũng mệt rồi, tôi đã trong hình người hai ngày, cậu viện cớ.”
“Chú già hơn tôi,” Lang Cửu hơi chán nản ngồi xổm xuống đất, “Có kinh nghiệm hơn tôi… vậy tôi nên làm gì.”
“Cậu mới già,” Thẩm Đồ ngồi trở xuống tảng đá, “Ba giờ mỗi tối tới đây, tôi dạy cậu.”
“… được.” Lang Cửu hơi do dự giây lát, vẫn đồng ý.
Lúc trở về nhà vừa đúng hai tiếng, cậu nghe một lát, hơi thở Từ Bắc rất bình ổn, vẫn đang ngủ mê. Cậu rón rén đi vào phòng tắm, vừa nãy ở trong rừng cây chân dính đầy bùn tuyết.
Thực ra cậu vốn có thể về sớm hơn, nhưng Thẩm Đồ nói thời gian còn nhiều, có thể bắt đầu dạy cậu ngay hôm nay, cậu với ý nguyện bảo vệ Từ Bắc nên đã đồng ý.
Nhưng không ngờ tiếp theo Thẩm Đồ trước là dẫn cậu chạy lòng vòng trong rừng cây, chạy đến khi phổi cậu đều bị gió lạnh thổi cóng hết mới dừng lại. Tiếp đó thì bảo cậu ngồi xổm trên đất, cũng không nói muốn làm gì, Lang Cửu hỏi y, y chỉ nói một câu, ngồi đấy.
Cứ thế ngồi tại chỗ nửa giờ, Thẩm Đồ đột nhiên đứng dậy, nói đưa cậu về thôi.
Lang Cửu vừa chùi rửa dép lê vừa có phần buồn bực, Thẩm Đồ đang dạy cái gì vậy, ngồi xổm ở đó ai mà không biết, lại không nói phải làm gì, cứ như bị ngu, ngồi như thế thật sự có thể bảo vệ Từ Bắc sao?
Phòng ngủ truyền đến tiếng vang, Từ Bắc thức dậy, cậu vội vàng mang dép ra khỏi phòng tắm.
“Nửa đêm nửa hôm mày làm gì đó…” Từ Bắc mang đầu tóc rối bù, mắt trừng mắt híp nhìn cậu, “Sao mày còn thế này, biến về đi, muốn chết à.”
Từ Bắc không bật đèn phòng khách, ánh đèn từ phòng ngủ chiếu tới rọi lên mặt hắn, cả gương mặt hiện lên đều rất nhu hòa, mang theo biểu cảm lười nhác khiến tim Lang Cửu đập loạn một phen.
Cậu tiến tới ôm chầm lấy Từ Bắc, cúi đầu vùi mặt vào vai hắn.
“Làm gì vậy?” Từ Bắc ngủ có hơi mơ màng, buồn ngủ muốn chết, hắn không có phản ứng đặc biệt gì với cử chỉ đặc biệt này của Lang Cửu, “Đừng quấy, lão tử muốn đi tè.”
Tay Lang Cửu ôm eo hắn, xuyên qua áo ngủ có thể cảm nhận được thân nhiệt của Từ Bắc, tay cậu siết chặt hơn: “Tôi sẽ bảo vệ bố.”
“Hả…” Từ Bắc híp nửa mắt, cơ bản không hiểu ý Lang Cửu, “Bảo vệ đi.”
“Không ai có thể làm hại bố.” Lang Cửu ngẩng đầu lên nhìn Từ Bắc, Từ Bắc vẫn bộ mặt mơ màng mông lung, trông quyến rũ lạ thường.
Lúc môi Lang Cửu nhẹ nhàng phủ tới, Từ Bắc vẫn híp nửa mắt, mơ mơ hồ hồ nghĩ xem lời cậu nói có ý gì. Môi Lang Cửu hơi lạnh, nói đúng hơn, cả người cậu đều hơi lạnh, không ấm áp dễ chịu như bình thường.
Là lạnh sao?
Đầu lưỡi Lang Cửu chầm chậm cạy mở răng Từ Bắc, duỗi vào trong, từng chút thăm dò trong miệng hắn.
“Ưm…” Từ Bắc tránh về sau, nhưng Lang Cửu rất nhanh đã nâng tay đỡ sau đầu hắn, tiếp tục thâm nhập.
Lang Cửu mút vào, Từ Bắc theo đó dần dần tỉnh táo lại, Lang Cửu đã ôm eo hắn từng chút ép vào tường, tay thò vào trong áo ngủ hắn, mò mẫn trên lưng hắn.
Người Từ Bắc có hơi nhũng ra, vừa tỉnh ngủ toàn thân đều không có sức, hắn nhấc tay đẩy đẩy Lang Cửu, đương nhiên không mảy may nhúc nhích, nhưng lòng bàn tay lại cảm nhận được làn da Lang Cửu đã bắt đầu khôi phục độ ấm.
Hắn có chút khô nóng không rõ vì sao.
Nụ hôn của Lang Cửu dịu dàng mà chuyên chú, ngón tay tỉ mỉ dạo chơi từng tấc trên lưng hắn, kiểu vuốt ve như kiến bò này khiến hắn có phần không thể kháng cự.
Có vài cảm giác không do đại não khống chế, có vài phản ứng cũng sẽ thoát khỏi điều khiển của đại não.
Vào lúc Lang Cửu kẹp chân vào giữa hai chân hắn, cả người đều ép tới, trong đầu Từ Bắc choáng váng một trận, không phân rõ mình buồn ngủ hay gì khác, hắn chỉ cảm thấy cả người đều bị hơi thở của Lang Cửu bao vây.
Nụ hôn của Lang Cửu rời khỏi môi, di chuyển đến bên tai hắn, khoái cảm mãnh liệt vì thùy tai bị nhẹ nhàng gặm cắn khiến Từ Bắc có phản ứng. Lang Cửu cũng cảm nhận được nơi trên cơ thể Từ Bắc dán vào đùi mình có một loại biến hóa nào đó, hơi thở của cậu lập tức gấp gáp, tay bắt đầu kéo rách áo Từ Bắc.
Động tác này khiến Từ Bắc hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn giãy giụa đẩy đẩy Lang Cửu: “Mày lại động kinh đấy à?”
Lang Cửu thở hổn hển, nhìn mặt Từ Bắc, tim cậu đập rất nhanh, thân nhiệt rất cao, cậu vô cùng muốn tìm lại loại cảm giác lần trước, cảm giác đi vào cơ thể Từ Bắc, cảm giác bị bao lấy sít sao, cảm giác dục vọng giải phóng ra ngoài.
Nhưng đôi mày nhíu chặt cùng ánh mắt mang nét bất mãn của Từ Bắc khiến cậu do dự, động tác trên tay ngừng lại: “Tôi…”
“Mày cái rắm,” Từ Bắc đẩy cậu ra, cúi đầu nhìn lướt qua mình, lại khom khom thắt lưng, đệt, mẹ nó đúng là bị nghẹn mà, hắn chống tay vào đầu gối, “Mày đúng là biết dày vò, mẹ nó sao mày hơi một tí là lại thế này.”
“Không biết,” Lang Cửu rất xấu hổ cúi đầu, ngồi xổm xuống đất, “Thấy dáng vẻ đó của bố là muốn.”
“Dáng vẻ gì?” Từ Bắc đi vào phòng tắm, mở nước lạnh trực tiếp xối xuống đầu mình, hắn không hiểu vì sao mình không uống rượu cũng dễ dàng bị Lang Cửu gợi đến có phản ứng như vậy.
“Dáng vẻ buồn ngủ,” Lang Cửu rầu rầu nhìn sàn nhà, cố gắng nén dục vọng trong cơ thể xuống, sao mình vô dụng đến thế, luôn muốn như vậy với Từ Bắc chứ, “Bộ giận rồi à.”
“Không có,” đầu Từ Bắc bị nước lạnh xối tê rần, trên người dần dần lạnh buốt, “Lão tử giận không nổi.”
Lang Cửu sau lưng không có tiếng động, Từ Bắc lại xối một lúc, mới khóa nước, lấy khăn bông lau lung tung mái tóc: “Tao nói mày này, tao cũng biết mẹ nó mày đây gọi là rối loạn… ặc, rạo rực… tuổi dậy thì.”
Hắn quay đầu lại chuẩn bị bàn vấn đề này với Lang Cửu, lại phát hiện Lang Cửu đã không còn ở trước cửa, hắn ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy sói con đang ngậm quần đứng giữa phòng khách.
“Ầy…” Từ Bắc ngửa đầu thở dài một tiếng, “Mẹ nó tao nên làm gì với mày đây…”