Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Tiết Nhã ngồi trong phòng khách, nhìn chén sủi cảo, trong đầu xoay chuyển vùn vụt.
Hành vi của Lang Cửu rất kỳ lạ, hoàn toàn không giống bình thường, thời gian này cô đều có cảm giác này, thằng bé này đã không còn bộ dạng ngốc nghếch trước kia nữa. Thẩm Đồ chắc chắn sẽ không bỏ mặc không lo, nhất định đã huấn luyện, cho nên cô cũng không tán thành Cố Hàng lấy cứng chọi cứng, không ai biết được thực lực hiện giờ của Lang Cửu rốt cuộc ở trình độ nào.
Thuốc trong sủi cảo không mùi, Lang Cửu không thể ngửi ra được, điều này cô rất chắc chắn.
Nhưng hành vi của Lang Cửu giải thích thế nào đây? Lẽ nào cậu không cho Từ Bắc ăn sủi cảo, chỉ là vì ham muốn chiếm hữu của trẻ còn, Từ Bắc chỉ có thể ăn món cậu nấu trước, sau đó mới được ăn món khác?
“Sao thế, không ăn sủi cảo sao, sắp nguội rồi.” Tiết Nhã đứng dậy nói một câu, đẩy cửa nhà bếp ra.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô ngây người, tiến cũng không được, lùi cũng chẳng xong rất bối rối.
Cô từng có rất nhiều suy đoán, lại không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng này, Từ Bắc dựa vào tường, Lang Cửu đang ấn vai hắn, mặt hai người rất gần nhau, môi sắp sửa dán vào nhau.
Vừa thấy Tiết Nhã bước vào, Từ Bắc vội vàng đẩy Lang Cửu ra: “Mẹ nó thằng ngu này…”
“… tôi về trước đây”, Tiết Nhã thở phào một hơi, xem ra không có việc gì, nhưng dưới tình huống này cô không thể không lập tức lùi ra, “Sủi cảo để đấy, lát nữa hai người ăn nhé.”
Tiết Nhã về đến nhà mình, trên mặt còn có chút nóng bừng, thật không ngờ quan hệ của Lang Cửu và Từ Bắc đã đến nước này rồi… đúng là…
Cô cởi áo khoác, thuận tay móc điện thoại trong túi áo khoác ra, một đồng tiền xu theo tay cô rơi xuống đất, cô khom lưng nhặt lên xem thử, trên mặt biến sắc rất nhanh.
Đồng tiền này là của Cố Hàng.
Tiết Nhã vội vàng xông ra ngoài, đẩy tung cửa nhà Từ Bắc, sao mình lại sơ suất như vậy!
Trong phòng khách không có ai, sủi cảo để trên bàn, cô giơ chân đạp cửa nhà bếp, một luồng gió lạnh phất qua, cửa sổ nhà bếp mở toang, Từ Bắc và Lang Cửu đã không thấy tăm hơi.
“Khốn kiếp!” Tiết Nhã đánh chát lên lò vi sóng, lại lập tức lấy di động ra bấm số, “Sói tuyết chạy rồi, bây giờ tôi đuổi theo.”
Tiết Nhã nói xong câu này cũng mặc kệ giờ là lúc nào, trong tiểu khu có người nhìn thấy không, trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ.
Nếu sói tuyết chạy mất, muốn tìm ra lần nữa phải mất rất nhiều công sức, đặc biệt là lúc này bọn họ đã không còn hoàn toàn không phòng bị như trước đây, điều cô lo lắng hơn cả là không cách nào ăn nói với lão đại, vừa nghĩ đến hậu quả làm mất sói tuyết, trong lòng cô tỏa ra hơi lạnh.
Lúc Tiết Nhã đáp xuống mặt tuyết không phát ra tiếng vang quá lớn, cô đang vui mừng cảnh tượng mình nhảy ra từ cửa sổ lầu bốn không bị ai nhìn thấy, ba người đàn ông đã vụt ra từ ngã rẽ phía sau tòa nhà.
Phiền phức rồi. Tay trái Tiết Nhã chầm chậm buông xuống bên người, một con dao mỏng như dao phẫu thuật, lại dài hơn dao phẫu thuật trượt ra ngoài.
Tiết Nhã nắm chặt cán dao, thân dao phát sáng dần dần biến thành màu đen.
Ba kẻ phản bội cô không chắc chắn có thể giết được, nhưng chạy thoát vẫn không thành vấn đề, tốc độ di chuyển có thể hạn chế người sói của cô, sẽ tranh thủ được thời gian chạy thoát.
Từ Bắc nhắc nhở mình sáng mai nhất định phải mua báo sáng An Hà xem thử, có lẽ không cần mua báo sáng ngày mai, mua báo chiều hôm nay cũng được.
Tuy không đến mức lên đầu đề, nhưng tình cảnh hai người đàn ông sáng sớm mặc áo ngủ chạy điên cuồng trên tuyết đã đủ lên bản tin địa phương rồi, đặc biệt là một người đàn ông trong đó còn để tay trần giữa thời tiết này.
Từ Bắc cảm thấy mình rất ngoan cường, trước đây lúc hắn đi học chạy mét đã cảm thấy trời đất biến sắc, sẽ cảm nhận được rõ ràng mình sống không lâu nữa, lúc này tuy nói trên đầu là vạn dặm trời cao nắng mai chiếu rọi, nhưng gió bấc phất qua người vẫn rất tận tâm khiến thân nhiệt hắn từng chút rời khỏi cơ thể, vui buồn lẫn lộn là hắn vẫn không ngừng chạy.
Lúc này trên phố quá nhiều người, Lang Cửu không thể kéo hắn di chuyển với tốc độ cao bình thường của cậu, nếu làm vậy thật, thì không đơn giản là kinh động báo giấy nữa rồi.
Chữ Lang Cửu viết trên giấy nhớ rất đơn giản, Từ Bắc vừa nhìn đã đọc rõ.
Trên người cô ta có mùi của Cố Hàng.
Từ Bắc không thể nào tưởng tượng được trên người của Tiết Nhã vẫn luôn vui vẻ đơn thuần trong mắt hắn lại có hơi thở của Cố Hàng, nhưng ánh mắt rất chắc chắn của Lang Cửu vẫn khiến hắn túa mồ hôi lạnh đầy mình, nói như vậy, bao lâu nay, Lang Cửu vẫn luôn bại lộ dưới sự giám sát của Cố Hàng, bên dưới nụ cười xán lạn tươi tắn của Tiết Nhã là người đẹp rắn độc có thể lấy mạng cậu bất cứ lúc nào.
Mà điều khiến người ta cảm thấy không ngờ được nhất, là thời gian dài như vậy Giang Việt lại cũng không phát giác ra.
Trước khi Tiết Nhã đẩy cửa nhà bếp, Lang Cửu đã nghe thấy tiếng bước chân của cô, Từ Bắc không biết sao cậu lại phản ứng nhanh như vậy, có thể tìm được cách khiến Tiết Nhã không thể không rút lui khỏi nhà bếp, dù cách này khiến hắn vô cùng bi phẫn, nhưng quả thực đã tranh thủ được thời gian.
Lúc Lang Cửu ôm hắn nhảy từ lầu bốn xuống, hắn quên cả nhắm mắt, cứ thế nhìn mình theo Lang Cửu rơi tự do từng trên không xuống đất.
“Đến khách sạn của Thẩm Đồ.”
Đây là lời của ba kẻ phản bội gặp được dưới lầu dặn dò bọn họ.
Lúc Lang Cửu rẽ qua con hẻm nhỏ sau lưng khách sạn, túm Từ Bắc nhảy vào phòng của Thẩm Đồ, Từ Bắc đã đông cứng toàn thân rồi.
Lang Cửu vén chăn lên, nhét Từ Bắc vào trong chăn, sau đó dán sát vào, ra sức ôm lấy hắn, xoa tới xoa lui trên người hắn, nhiệt độ trên người hắn tăng lại rất nhanh, Từ Bắc lạnh đến tê cứng cả người cuối cùng cũng cảm nhận được một chút hơi ấm.
“Đệt… mợ…” răng Từ Bắc điên cuồng đánh nhau, vừa mở miệng suýt nữa cắn vào lưỡi, “… mẹ nó, đây… mẹ nó… là chuyện… gì…”
“Lâm Duệ xảy ra chuyện rồi.” Lang Cửu áp sát sau lưng hắn nhẹ giọng nói một câu, tay không ngừng tiếp tục xoa người Từ Bắc.
“Sao mày biết?” Từ Bắc thầm giật mình, ngoái đầu lại nhìn Lang Cửu.
“Trong phòng có mùi máu của Lâm Duệ.”
“… đệt mợ.”
Từ Bắc không có hảo cảm với Lâm Duệ, y từng mang sói con đi dày vò, nhưng hắn biết quan hệ của Lâm Duệ và Thẩm Đồ không phải bình thường, hơn nữa cũng có quan hệ gì đó với Lang Cửu, lúc này nghe nói y xảy ra chuyện, trong lòng Từ Bắc có phần ớn lạnh.
Giang Việt vội vội vàng vàng chạy đi tìm Thẩm Đồ chắc chắn là vì chuyện này, nhưng Lâm Duệ xảy ra chuyện gì? Bị thương… hay là chết rồi?
Chuyện xảy ra đã vượt quá tưởng tượng của Từ Bắc, hắn không ngờ biến hóa lại nhanh như thế, trong vài ngày ngắn ngủi, Thẩm Đồ bị thương, Lâm Duệ xảy ra chuyện, Giang Việt đi mất, đến Tiết Nhã cũng tới góp một chân.
Hắn ngồi bật dậy từ trong chăn, không thể để chuyện tiếp tục phát triển một cách mất kiểm soát như vậy.
Quá bị động rồi.
“Chúng ta quá bị động rồi, con trai.” Từ Bắc ấn ấn thái dương, ban đầu hắn chỉ muốn Lang Cửu có thể sống cuộc sống bình thường, vui vẻ đến hết đời, từ trong lòng hắn chống đối những việc Thẩm Đồ nói.
Nhưng bây giờ hắn bắt đầu cảm thấy suy nghĩ của mình có phần không thực tế, dù cuộc sống sau này của Lang Cửu như thế nào, nếu không qua được ải trước mắt, tất cả mọi thứ đều chỉ có thể là tưởng tượng và kế hoạch.
Lang Cửu không nhúc nhích, cậu cầm tay Từ Bắc không nói gì, cậu hiểu ý Từ Bắc, nhưng trong cậu lại nghĩ một chuyện khác.
Từ Bắc chỉ là người bình thường, cơ thể không có sẵn năng lực tự hồi phục cực mạnh giống như mình, không có năng lực đặt biệt của thợ săn, hôm nay chạy điên cuồng trên nền tuyết như vậy, nếu thời gian lâu thêm một chút, Từ Bắc chắc chắn sẽ bị thương.
Hắn chỉ là người bình thường, lại vì mình mà bị cuốn vào phiền toái đáng sợ như vậy.
Nếu không có cậu, nếu không nhặt được cậu, Từ Bắc sẽ khác hẳn.
Từ Bắc bị thương, Từ Bắc căng thẳng, Từ Bắc sợ hãi, tất cả trắc trở của Từ Bắc đều là vì mình…
“Chiếc nhẫn đó,” Từ Bắc không chú ý đến biến hóa của Lang Cửu, vẫn ấn thái dương, “Chắc chính là thứ lão khốn kiếp chôm từ chỗ Ban Đại Đồng lại sang tay bán cho Liên Quân, chúng ta nên về Định Xuyên một chuyến, chắc chắn nhẫn vẫn còn ở nhà Liên Quân, thứ như vậy mà bị người khác tìm được…”
“Thẩm Đồ quay về rồi.” Lang Cửu đột nhiên ngồi dậy, thấp giọng nói một câu.
Từ Bắc từ trên giường nhảy xuống sàn, cơ thể vẫn rất không linh hoạt, lúc đặt chân xuống sàn hắn còn theo đó run rẩy.
Thẩm Đồ cũng nhảy vào qua cửa sổ, trên vai vác một người.
Lúc y ném người đang vác lên giường, Từ Bắc và Lang Cửu đều sững sờ, là Giang Việt.
“Đây là…” Từ Bắc tiến tới một bước nhìn, trong lòng giật một cái, Giang Việt chết rồi?
Trên mặt Giang Việt hoàn toàn không có huyết sắc, môi gần như cùng màu với làn da trắng bệch trên mặt, khóe miệng khóe mắt đều có vết máu, trên quần áo cũng có giọt máu loang lổ, đến cả kẽ ngón tay cũng dính máu. Tay Từ Bắc hơi run rẩy vươn tới thăm dò mũi Giang Việt.
“Chưa chết.” Lang Cửu đứng sau lưng hắn.
“Sao bố không cảm thấy hơi thở?” Từ Bắc không thu tay lại, ngón tay vẫn giơ dưới mũi Giang Việt, xác định không cảm nhận được hô hấp.
“Là không hô hấp,” Thẩm Đồ ngã xuống ghế, có vẻ rất mỏi mệt, “Có nhịp tim, cậu ta uống thuốc rồi.”
“Xảy ra chuyện gì?” Từ Bắc nhìn Thẩm Đồ ngồi trên ghế, dường như y không hề kinh ngạc việc mình và Lang Cửu quần áo không ngay ngắn xuất hiện trong phòng mình, lấy nước nóng chậm rãi uống.
“Hai người gặp chuyện gì vậy?” Thẩm Đồ nhìn Từ Bắc một cái, đứng dậy lấy quần áo trong tủ đưa cho Từ Bắc, “Mặc vào.”
“Để Giang Việt như thế ổn không?” Từ Bắc vừa mặc quần áo của Thẩm Đồ vừa có phần khó tin nhìn y, bộ dạng Giang Việt rõ ràng là bị thương nặng, cứ thế ném lên giường là xong sao?
“Không còn cách nào khác, đợi cậu ta tỉnh lại.”
“Thế nhỡ không tỉnh lại được thì sao, đệt mợ!”
“Không tỉnh lại thì là chết thôi.” Thẩm Đồ cười cười mệt mỏi, trên người y cũng bị thương, vật vã cả ngày như vậy cũng chịu không nổi.
Từ Bắc không lên tiếng nữa, xem ý Thẩm Đồ, Giang Việt thế này dù đưa đến bệnh viện cũng không có cách gì, hắn không biết Giang Việt đã uống thuốc gì, tiên đơn hay Viarga, tóm lại tình hình bây giờ chỉ có thể đợi.
“Tiết Nhã và Cố Hàng,” lúc này Lang Cửu mới mở miệng chậm rãi nói một câu, “Ở cùng nhau.”
“Tiết Nhã?” Thẩm Đồ nhướn nhướn mày, dường như y cũng không biết người này, “Là ai?”
“Cô bé nhà đối diện,” Từ Bắc ngồi xuống xuống đất, theo thói quen mò túi, trống không, lúc này mới nhớ ra đây là áo của Thẩm Đồ, mà mình đã cai thuốc một thời gian rồi, “Ở đối diện nhà lão tử lâu lắm rồi, Lang Cửu nói trên người cô ta có mùi của Cố Hàng.”
“Tôi đi mua thuốc lá.” Lang Cửu mở tủ cũng lấy ra một bộ quần áo của Thẩm Đồ mặc vào, lại lấy ví tiền Thẩm Đồ để trên bàn.
“Bố không cần…” Từ Bắc còn chưa nói xong, Lang Cửu đã ra cửa.
“Khách sạn có bán thuốc, không sao,” Thẩm Đồ cười cười, lại lắc lư trên ghế như có điều suy nghĩ, “Tôi vẫn thật không biết còn có nữ thợ săn.”
“Không phải sói cái sao?”
“Sói? Hoặc có mùi sói, hoặc không có mùi, nếu đúng là sói, con trai anh sớm đã phát hiện ra.”
Từ Bắc nhìn Thẩm Đồ hơi bất đắc dĩ: “Tôi bảo này, một người nguy hiểm như vậy, lại ở đối diện nhà tôi thời gian dài đến thế, các người lại không cảm giác được chút nào?”
“Thợ săn cũng không có gì đặc biệt, nếu là thợ săn giống như Giang Việt…” Thẩm Đồ quay đầu lại nhìn Giang Việt trên giường, vốn định nói thợ săn phế vật, nhưng lại không nói ra được, bộ dạng Giang Việt cắn răng gắng gượng ở biệt thự của Liên Quân vẫn xẹt qua từng hồi trong đầu y.
Cậu ta không phải phế vật.
“Bây giờ anh có thể nói chuyện của hai người chưa,” Từ Bắc cuối cùng cũng chậm rãi định thần lại, bắt đầu truy hỏi nguyên nhân Giang Việt trở thành như vậy, “Rốt cuộc cậu ta gặp phải chuyện gì, Lang Cửu nói trong phòng có mùi máu của Lâm Duệ, lại là thế nào?”
“Lâm Duệ đi tìm lão đại rồi, Cố Hàng vừa hay ở đó, bây giờ Lâm Duệ không rõ tung tích,” Thẩm Đồ cầm cốc nước nóng tiếp tục uống, “Còn về Giang Việt… chúng tôi đã đến Định Xuyên.”
Thẩm Đồ sờ túi áo một hồi, lấy ra một hộp nhỏ màu bạc, rất bóng loáng, xem ra giống như là vỏ inox.
Hộp này rất nhỏ, hình tròn, Từ Bắc vừa nhìn đã xác định bên trong chứa thứ gì.
“Tìm được nhẫn rồi?”
“Ừm,” Thẩm Đồ nghịch chiếc hộp trong tay, sắc mặt rất nặng nề, “Giang Việt tìm được, phản ứng của cậu ta với nhẫn rất lớn.”
“Vậy bây giờ…”
“Trước khi Lang Cửu đeo nhẫn lên, nhẫn đều chỉ có thể đặt trong hộp,” Thẩm Đồ nhìn Từ Bắc một cái, “Ngoài ra Tiểu Bắc, có chuyện tôi muốn thương lượng với anh.”
“Nói, chỉ cần không bảo tôi đi đánh Cố Hàng, chuyện gì cũng dễ nói.” Từ Bắc xua xua tay.
Thẩm Đồ trầm mặc một lúc, giống như đang suy tư điều gì, nửa ngày sau mới chầm chậm mở miệng nói một câu: “Tôi đưa anh về Định Xuyên nhé, anh không thể ở bên Lang Cửu nữa.”
Từ Bắc tuyệt đối không ngờ Thẩm Đồ sẽ nói với hắn một câu như vậy, hắn liền ngây ra. Đưa hắn về Định Xuyên? Không thể tiếp tục ở bên Lang Cửu?
“Có ý gì?” Từ Bắc hỏi có phần khó khăn, hắn cảm thấy cổ họng giống như mắc nghẹn thứ gì.
“Quá nguy hiểm, chuyện giữa người sói và thợ săn không thể liên lụy đến người bình thường,” Thẩm Đồ nhìn nước trong cốc, “Nhưng chuyện sẽ càng ngày càng phức tạp, chắc anh có thể cảm giác được… tiếp tục thế này, tôi không cách nào đảm bảo an toàn của anh.”
Tác giả: Nhẫn đến tay rồi, Hồ Hồ cũng có nhẫn rồi, ồ yeah!
Việt ngoan lập công lớn, ừm… phiền cậu mau tỉnh lại đi!