Sự Quyến Rũ Của Sói

chương 70: đòn đầu tiên của lang cửu…

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Đêm đã khuya, thành phố phương Bắc vào cuối mùa đông, nơi này vẫn tối đen một vùng, trừ đèn đường còn sáng, đèn đóm trong nhà dân phần lớn đều đã tắt.

Mà khách sạn Thẩm Đồ chọn, vị trí có hơi chếch, lúc này đã vắng mọi âm thanh. Có điều tối nay không có tuyết rơi, vầng trăng vừa tròn vừa lớn treo giữa trời đêm màu đen, tất cả mọi thứ đều được phủ một lớp quầng sáng mông lung.

Cố Hàng dừng lại ở nơi cách khách sạn rất xa, ngồi xổm trên tuyết, tay ấn xuống mặt tuyết, cả người giống như một tảng đá màu đen, lẳng lặng ngồi bất động.

Một người đi theo sau lưng gã, giấu mình trong bóng đổ của bờ tường.

“Cứ thế xông vào sẽ gây ra động tĩnh quá lớn,” Tiết Nhã ở trong bóng tối nhẹ giọng nói, cô cũng không ủng hộ Cố Hàng trực tiếp đánh giết vào cứ điểm của Thẩm Đồ như vậy, năng lực Cố Hàng có mạnh hơn nữa, đối mặt với Lang Cửu có thể đã lấy được nhẫn và Thẩm Đồ, đều đầy ắp nhân tố không ổn định, huống hồ bọn họ còn có thợ săn, “Bây giờ tôi cũng không biết thợ săn của bọn họ là ai.”

“Chỉ cần không phải Lâm Duệ, dù nó là ai tôi cũng không quan tâm, Lâm Duệ cũng bị tôi…” Cố Hàng căn bản không để ý lo toan của Tiết Nhã.

“Đây không phải chuyện gì đáng khoe khoang,” Tiết Nhã cắt lời gã, trong lòng thợ săn, dù Lâm Duệ đã từng làm gì, lựa chọn cuối cùng là gì, y cũng là thợ săn ưu tú nhất, “Hiện tại cứ thế xông qua quá nguy hiểm.”

“Phụ nữ phiền thật,” Cố Hàng có phần mất kiên nhẫn, “Hôm qua tôi nói bắt Từ Bắc để bọn chúng đến tìm tôi, cô không cho, bây giờ lại không cho tôi mạnh bạo, rốt cuộc cô muốn thế nào?”

Tiết Nhã nhíu nhíu mày, trong đầu Cố Hàng trừ giết Lang Cửu, diệt Thẩm Đồ và tất cả kẻ phản bội, cũng không còn suy nghĩ nào khác, gã căn bản không quan tâm quy củ mọi người đã giữ gìn bao nhiêu năm nay, đó chính là chuyện giữa người sói và thợ săn, không cho phép dính đến con người bình thường.

Lão đại cứ thế thả Cố Hàng lớn lên trong thù hận và giết chóc ra ngoài, cho dù cuối cùng có hoàn thành nhiệm vụ, lại còn có ai có thể khống chế được con ác ma này?

“Qua thêm một tiếng nữa, bây giờ còn quá sớm.” Tiết Nhã không thể ngăn cản gã nữa, chỉ có thể đẩy lùi thời gian.”

“Chỉ sợ bọn chúng đã phát hiện chúng ta,” Cố Hàng cười lạnh một tiếng, “Tôi cảm thấy chó con chắc chắn đã lấy được nhẫn rồi.”

“Đều là suy đoán, chắc chắn một chút vẫn hơn, đây là chuyện lấy mạng ra đùa.”

“Không phải suy đoán,” Cố Hàng híp mắt lại, ngón tay đeo nhẫn cắm phập vào tuyết đọng dưới chân, “Không biết vì sao, tôi có cảm giác, tôi có thể chắc chắn chó con có nhẫn, nó chắc chắn đã biết chúng ta đến rồi… thời gian thích ứng của nó không đủ, hiện giờ là cơ hội tốt nhất.”

Thẩm Đồ đứng trước cửa sổ, ngoài cửa ánh trăng rất đẹp, lâu lắm rồi y không hề chú ý đến trăng, hôm nay y đột nhiên phát hiện, mặt trăng lại ôn hòa và sáng tỏ như thuở đầu đến thế, phảng phất chưa từng thay đổi.

Nhưng thời gian đã lặng lẽ trôi qua rất nhiều năm.

“Chú hai có thể nghe thấy không?” vừa nãy Giang Việt ra ngoài một chuyến, kẻ phản bội thủ hạ của Thẩm Đồ, không ai phát hiện Cố Hàng đến.

“Không nghe thấy,” Thẩm Đồ từ từ đóng cửa sổ lại, “Có điều nếu Tiểu Cửu nghe thấy, thì chắc chắn Cố Hàng đến rồi, cẩn thận chút.”

Thẩm Đồ nhìn Lang Cửu đang ngồi dưới sàn cạnh cửa sổ, trong lòng thực ra không chắc chắn gì, Cố Hàng đến quá nhanh, Lang Cửu căn bản không có thời gian điều chỉnh, nếu mất khống chế vào lúc thế này, thì có nghĩa tất cả bọn họ sẽ chết hết, cố gắng bao nhiêu năm nay, người chết vì chuyện này bao nhiêu năm nay, đều sẽ tan thành bọt nước.

“Tiểu Cửu,” Thẩm Đồ ngồi xuống bên cạnh cậu, “Tôi nói với cậu chuyện này.”

“Hửm?” Lang Cửu nghiêng đầu nhìn y.

Thẩm Đồ nghiên cứu biểu cảm của Lang Cửu một lát, rất bình tĩnh, không có bất cứ kinh hoảng và khẩn trương nào, cũng không biết thằng bé này căn bản không biết quan hệ gay gắt trong này hay là tự tin.

“Cố Hàng đã tìm đến rồi, cơ hội chúng ta trốn thoát không lớn,” Thẩm Đồ vỗ vỗ vai cậu, “Nhưng chuyện này rất nguy hiểm, cậu chưa hoàn toàn thích ứng với nhẫn, lát nữa nếu có chuyện gì, đừng dốc hết toàn lực, lực chú ý đừng đặt lên cảm giác do nhẫn mang lại, hiểu không?”

“Không hiểu.” Lang Cửu rất thành thực trả lời.

“Có nghĩa là, cậu vẫn là cậu trước đây, cậu bây giờ không có nhẫn, trên tay cậu không có nhẫn.” Giang Việt ở bên cạnh xen vào một câu.

“Vậy tháo xuống là được,” Lang Cửu nghe hiểu ý hai người này, nghĩ cũng không cần nghĩ tháo nhẫn trên tay, lại phát hiện không lấy nhẫn xuống được, giống như một phần cơ thể của cậu vậy, cố định chắc chắn trên ngón tay cậu, “… sao lại như vậy?”

“Không tháo xuống được,” Thẩm Đồ đứng dậy, “Đến nơi không có người, đi ngay bây giờ.”

Lúc Thẩm Đồ rời khỏi khách sạn thì gọi mấy kẻ phản bội gần đó về, bảo bọn họ trốn Cố Hàng, nhưng mấy người đều không đồng ý. Thời gian bọn họ theo Thẩm Đồ đều rất dài, trong đó cũng từng có không ít thương vong, rất rõ ràng cái giá phải trả cho trận chiến này là gì.

“Luôn phải có người kết thúc chuyện này, nếu định sẵn phải có người chết, vậy hy vọng chúng tôi sẽ là tốp cuối cùng.” tên cao to từng cùng Thẩm Đồ nhìn thấy tình cảnh kẻ phản bội lánh nạn bị Cố Hàng hành hạ đến chết rất trấn định để lại câu này, xoay người ẩn vào bóng tối.

“Ngăn được bao lâu hay bấy lâu.” Thẩm Đồ không nói thêm gì khác nữa, dẫn Lang Cửu và Giang Việt chạy về phía trung tâm hoạt động cũ kỹ kia.

Cố Hàng rất buồn bực chuyện bị người ta ngăn cản, gã ghét việc có người chắn trên đường mình tiến tới, đặt biệt là loại kẻ phản bội gã dùng một tay đã có thể giải quyết.

“Cút ra.” Cố Hàng xông tới kẻ phản bội ngăn cản gã hơn mười mét phía trước, khi đối phương còn chưa có động tác, móng vuốt của gã đã đâm xuyên qua bụng người kia.

Gã có thể trực tiếp kết thúc tính mạng người này từ vị trí trái tim, nhưng gã không làm vậy, gã muốn nghe thấy tiếng rên rỉ của đối thủ, muốn nhìn thấy đối thủ đau khổ giãy giụa.

Có điều người này khiến Cố Hàng rất không vui, sau khi hắn ta chịu một đòn như thế, chỉ bổ nhào xuống mặt tuyết, vùng vẫy muốn đứng lên tiếp tục ngăn cản đường đi của Cố Hàng, cuối cùng hắn cắn răng không phát ra âm thanh Cố Hàng muốn nghe.

Cố Hàng cười lạnh một tiếng, lần thứ hai vồ tới, lần này móng vuốt của gã nhắm vào tim, lại không đâm xuyên qua, mà từ từ đâm vào làn da người kia, từng chút xuyên qua xương của hắn.

Kiểu cắt chậm rãi này cộng thêm sát thương phụ trợ từ nhẫn của Cố Hàng, khiến kẻ phản bội này phát ra một tiếng thét ngắn ngủi mà đau khổ.

Lang Cửu dừng phắt bước chạy như bay, âm thanh tràn ngập đau khổ này tuy lướt qua trong nháy mắt, lại truyền tới tai cậu hết sức rõ ràng, đây là tiếng kêu của đồng loại cậu phát ra khi bị giết hại tàn nhẫn.

“Mặc kệ đi.” Thẩm Đồ nén giọng nhắc nhở Lang Cửu một tiếng, Cố Hàng sắp đến rồi, bọn họ không thể dừng lại.

Phải cho Giang Việt đủ thời gian để gài bẫy.

Súc sinh! Đồ súc sinh Cố Hàng! Bước chân Thẩm Đồ không ngừng, trong lòng lại thiêu đốt như bị hắt thép lỏng, khốn kiếp!

“Cô làm gì vậy.” Cố Hàng quay ngoắt đầu lại nhìn Tiết Nhã, vô cùng bất mãn hành vi đột nhiên dùng dao trên tay cắt đứt yết hầu kẻ phản bội của Tiết Nhã, gã còn chưa đã ghiền, Tiệt Nhã lại giết hắn ta.

“Đừng làm lỡ thời gian nữa.” Tiết Nhã đẩy gã một cái, chạy về phía tước.

Cố Hàng quá đáng sợ, thời gian cô ở cùng Cố Hàng càng dài, càng có thể cảm nhận được tính cách tàn bạo trên người gã, có lúc sẽ khiến cô không tự chủ được một luồn khí lạnh từ chân dâng lên.

Lúc Cố Hàng đuổi đến trung tâm hoạt động thì dừng lại, mùi của Lang Cửu đã biến mất.

Lang Cửu vẫn chưa học được cách ẩn giấu hơi thở của mình, điều này chứng tỏ bọn chúng có một thợ săn không tồi, có thể ẩn giấu hơi thở của mình và Lang Cửu một cách hoàn hảo.

Gã nhìn Tiết Nhã một cái, Tiết Nhã nhè nhẹ lắc lắc đầu, cô chưa từng gặp thợ săn nào như vậy.

Cố Hàng không lấy được đáp án từ Tiết Nhã, điều này cũng không ảnh hưởng đến việc gã chiến đấu, dù là thợ săn thế nào, gã đều không để vào mắt, gã có lòng tin về năng lực của mình.

Cố Hàng rất đột nhiên phóng tới trước, xông về phía khoảng trống trước trung tâm hoạt động, đến đây, tao ở đây, lũ rác rưởi không dám hiện thân kia!

Trong nháy mắt chân chạm đất, Cố Hàng đã phát hiện có hơi không ổn, nhưng gã dù có mạnh mẽ hơn nữa cũng không thể đi ngược lại lực hút Trái Đất, gã ta buộc phải đáp xuống, điều khiến gã bực tức không phải việc mình nhất định phải đạp chân xuống đất, mà là trên mặt đất có người bày cơ quan, gã lại không nhìn ra được.

Hoa tuyết xen lẫn khói mù màu trắng từ mặt đất ập lên, trong thời gian rất ngắn đã bao vây Cố Hàng, gã nhanh chóng bịt đường hô hấp, thợ săn rất ít khi dùng độc, nhưng lần trước gã từng ăn đòn trúng độc, lần này cẩn trọng hơn rất nhiều.

“Quay lại!” dao trên tay Tiết Nhã biến thành màu sắc đen kịt, cô nén giọng hét một tiếng.

Cố Hàng không kịp lùi lại, trong khói mù màu trắng xẹt qua một bóng đen, là Thẩm Đồ.

Gã vừa nhìn đã nhìn ra được, vết thương của Thẩm Đồ còn chưa lành, lại vì Tiết Nhã mà hơi giảm tốc độ di chuyển, cho nên Cố Hàng từ bỏ ý định lùi lại, trực tiếp điểm một phát xuống đất, vồ tới Thẩm Đồ từ bên hông.

Móng vuốt sượt qua xương sườn của Thẩm Đồ, chém rách áo khoác của y, nhưng lại không làm cơ thể y bị thương. Móng vuốt Cố Hàng chạm phải một vật cứng rắn, gã không do dự, mạnh mẽ cào tới, đồng thời phát hiện đó là một tấm sắt.

Tấm sắt rất dày, móng vuốt Cố Hàng lưu lại mấy vết cào sâu hoắm trên tấm sắt, nhưng không thể xuyên qua.

Thẩm Đồ thế mà lại sử dụng chiêu trò như vậy đã nằm ngoài dự liệu của Cố Hàng, gã có chút bực bội nâng tay lên nhắm vào gáy Thẩm Đồ, cú này chỉ cần trúng đích, Thẩm Đồ chắc chắn sẽ chết.

Mày còn non lắm, nhóc con.

Thẩm Đồ nhếch nhếch khóe miệng, mày xem những người này đều là tấm bia không chịu nổi một đòn khi mày huấn luyện sao.

Lang Cửu từ trên cây nhảy xuống khi móng vuốt của Cố Hàng chạm đến tấm sắt trên người Thẩm Đồ, Cố Hàng lúc này, lực chú ý phần lớn đều đặt trên tấm sắc, là cơ hội tấn công tốt nhất.

Đòn này của Lang Cửu cũng không dựa vào sức mạnh của nhẫn, đối với cậu mà nói, nhẫn có tồn tại hay không cũng không thể ảnh hưởng trực tiếp đến hành động của cậu, cậu không có một nhận thức toàn diện về uy lực của nhẫn.

Đây cũng là nguyên nhân Thẩm Đồ mạo hiểm để cậu tấn công, trong tình huống thế này, Lang Cửu càng dễ dàng phớt lờ ảnh hưởng của nhẫn, có thể tránh việc cậu mất khống chế, chỉ là như vậy tất sẽ khiến cậu sinh ra chênh lệch về thực lực với Cố Hàng, chênh lệc này, chỉ có thể do y và Giang Việt bù đắp.

Móng vuốt của Lang Cửu sượt qua vai Cố Hàng, đòn đầu tiên đã đâm vào xương bả vai gã, tiếp đó lợi dụng lực quán tính của cơ thể thúc xuống, từ vai thẳng đến eo, rạch ra mấy vết sâu hoắm.

Đây không phải vết thương nặng nhất Cố Hàng từng chịu, trong huấn luyện gã từng chịu vết thương gần như lấy mạng, nhưng đây lại là lần đau đớn nhất kể từ khi gã có ký ức đến nay. Trong cơn đau bao hàm kinh hãi, phẫn nộ, giận dữ… những cảm xúc dâng lên trong nháy mắt khiến gã chợt bùng nổ.

“Chết đi ——“ cơ thể Cố Hàng gần như cũng không chịu ảnh hưởng vì bị thương, gã chuẩn xác và tốc độ vung về phía Lang Cửu, móng vuốt lóe lên tia lạnh dưới ánh trăng, chĩa thẳng vào mắt Lang Cửu.

Lúc Từ Bắc bật dậy khỏi giường, Kiều Khiêm đang nằm trên giường xếp chơi Đấu địa chủ trong điện thoại, anh bị hành động bất ngờ của Từ Bắc dọa cho suýt đập điện thoại vào tường.

“Mày sao thế?” Kiều Khiêm cũng ngồi dậy theo, thấy mặt Từ Bắc hơi tái đi.

Từ Bắc gần như không nghe thấy lời anh nói, ngồi trên giường nghệch ra nửa ngày mới từ từ quay đầu lại: “Đệt mợ…”

“Mày muốn đệt ai…” Kiều Khiêm xuống đất, thò tay sờ sờ đầu Từ Bắc, có hơi lạnh, “Chỗ tao không tìm được em gái cho mày phát tiết đâu.”

“Mơ thấy ác mộng.” Từ Bắc xoa xoa thái dương, lại đổ hôi rồi.

“Ác mộng? Có phải mày lạ giường, ngủ chỗ tao không yên không?” Kiều Khiêm xoay người rót cho hắn cốc nước, “… cũng không phải, mày căn bản cũng không có chỗ ở cố định, đi đâu chẳng ngủ, mày mơ thấy cái gì?”

Từ Bắc không nói gì, cảnh tượng vừa nãy quả thực không giống nằm mơ, gương mặt đau khổ của Lang Cửu cùng máu tươi nhuộm đỏ nền tuyết khiến hắn suýt nữa hét lên thất thanh.

Tim hắn vẫn đang đập dữ dội, vẫn chưa hồi thần khỏi cơn kinh hãi.

“Tao bảo này, mày không sao chứ…” Kiều Khiêm hơi không yên tâm ngồi xuống giường, Từ Bắc là đứa gan lỳ, từ nhỏ đến lớn từng trải qua rất nhiều chuyện mà bạn đồng lứa còn chưa từng nghĩ đến, hắn cũng không thèm nhấc mí mắt, bao gồm lúc bị Ban Đại Đồng đuổi giết, hắn cũng vấn có thể cười đùa chạy trốn.

Người đến mạng cũng không lo nghĩ như vậy, thế mà lại bị ác mộng dọa đến mức này.

“Tao muốn về An Hà.” Từ Bắc ngã trở xuống gối, nhẹ nhàng nói một câu.

Ban Đại Đồng không có hứng thú gì với nguyên bộ trang trí xa hoa của chỗ ở mới, những thứ này đối với gã mà nói, chỉ cần muốn có, có thể lấy được bất cứ lúc nào, điều duy nhất gã hài lòng, chính là chiếc bồn thủy tinh cực lớn trong phòng ngủ.

Màu của chất lỏng màu nâu đã nhạt đi rất nhiều, từ bên hông đã có thể nhìn thấy cơ thể Lâm Duệ trôi nổi trong nước.

Ngón tay Ban Đại Đồng nhẹ nhàng quét theo cơ thể Lâm Duệ qua lớp kính, sau đó gõ gõ: “Tôi biết em đang nghĩ gì, em nhất định đang nghĩ, nếu sói tuyết và Thẩm Đồ chơi không lại Cố Hàng thì sao.”

Lâm Duệ lặng lẽ ngâm trong nước, không ai đáp lại lời của Ban Đại Đồng, gã ngồi xuống giường, châm điếu thuốc: “Nếu em có thể tỉnh lại, em còn một lá bài cuối cùng, có điều nếu em không tỉnh lại, có lẽ tôi nên đổi thành formalin để ngâm em… em biết không, chuyện tôi làm được, con mẹ nó cũng chỉ bấy nhiêu.”

Lang Cửu có thể nhìn thấy rõ móng vuốt của Cố Hàng đâm về phía cậu dưới ánh trăng, thậm chí có thể nhìn rõ một khe rãnh nông lóe lên quầng sáng mỏng nháng lên trên móng vuốt.

Chết đi. Đây là giọng của Cố Hàng, cậu cũng nghe được rất rõ ràng.

Ghét người này, ghét tất cả của gã, ghét mùi của gã, tiếng của gã, cách gã giết người… ghét gã gọi mình là chó con.

Lang Cửu không né tránh, đón móng vuốt của Cố Hàng bổ tới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio