Mục lao vào đầu tiên, trong phòng điều khiển chính đã thành một mảng lộn xộn, ánh đèn lúc sáng lúc tối, khắp nơi trên mặt đất là các loại mảnh vỡ, trên máy móc liên tục xẹt ra mấy tia lửa điện nổ lốp bốp. Trong phòng điều khiển chính đã không còn thấy ai đứng, khắp nơi trên mặt đất đều là vết máu.
Mặc dù đã thấy qua không ít chuyện, Lão Bàng cũng không khỏi có vài phần buồn bã. Lực phá hoại của sóng từ nano cực lớn, vừa rồi, khi cái quang giáp bị uy hiếp tới tính mạng, mặc kệ mọi thứ mà nổ súng, mấy chùm sóng từ nano không đánh trúng Diệp Trùng, mà lại gây ra một loạt vụ nổ lớn trong chiến hạm! Chấn động và sóng xung kích cực mạnh do vụ nổ lớn gây ra làm mấy nhân viên không phải chiến đấu không có bất cứ sự bảo vệ này chỉ trong khoảnh khắc bị mất mạng, hơn nữa tử trạng còn cực kỳ đáng sợ!
Mục cũng không để ý tới mấy người, trực tiếp nối với quang não của chiến hạm, thực hiện kiểm tra toàn diện tình hình của chiến hạm.
Diệp Trùng và Lão Bàng người bắt đầu tìm kiếm trong phòng điều khiển chính rộng lớn, thử xem có thể tìm thấy người sống sót không.
Diệp Trùng đột nhiên phát hiện trong một đống đổ nát trước mặt hình như có gì đó đang nhúc nhích, đến khi kéo hình ảnh lại gần, Diệp Trùng mới phát hiện là người, nhìn kỹ một tí, gương mặt có chút quen quen.
Đây không phải là Cố Thiếu Trạch sao? Diệp Trùng kinh hãi! Hắn thế nào lại ở chỗ này?
Đối với thiếu niên thiên tài này, Diệp Trùng vô cùng khâm phục! Với Diệp Trùng mà nói, thành tựu của Cố Thiếu Trạch về mặt quang giáp rất cao, tuyệt đối vượt xa kiến thức mà ở độ tuổi hắn phải có. Diệp Trùng từng thu được không ít lợi ích từ trên người hắn! Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, hắn vẫn còn trẻ, đích xác mà nói, phải là rất trẻ, tương lai của hắn không thể đo lường được!
Nữ hộ vệ tóc vàng đó của hắn đâu?
Diệp Trùng mở cửa khoang, từ trong Ngư nảy xuống, động tác này dọa cho Lão Bàng ở bên cạnh len lén chú ý Diệp Trùng nhảy dựng lên, từ cao như thế nhảy xuống lại không có việc gì? Mắt của Lão Bàng hôm nay không biết là lần thứ mấy muốn rơi ra rồi!
Là hắn! Nhìn rõ sư sĩ bên trong quang giáp cổ quái này, Lão Bàng đột nhiên bừng tỉnh. Người đã từng để lại ấn tượng sâu sắc với hắn này, quả nhiên là lợi hại! Nhưng sư sĩ bên trong quang giáp gẫy tay đó là ai chứ? Lão Bàng không khỏi càng tò mò hơn!
Phòng điều khiển chính là một hệ thống độc lập, hệ thống không khí cũng không bị hư hại mang tính trí mạng.
Diệp Trùng nhảy xuống, vội vàng chạy tới trước Cố Thiếu Trạch. Dưới người Cố Thiếu Trạch là một đống mảnh vỡ lớn, còn có một bãi chất lỏng lớn có mùi vị cổ quái, Diệp Trùng lúc này mới hiểu rõ Cố Thiếu Trạch tại sao không giống người khác là chết ngay tại chỗ. Cố Thiếu Trạch chắc là sau khi chích một loại thuốc mê thì bị nhốt trong thiết bị bảo hộ như vầy. Xem ra, người của Hiệp hội sư sĩ đối với hắn cũng vô cùng coi trọng! Chính là có thiết bị bảo hộ này, Cố Thiếu Trạch mới không lập tức chết bất đắc kỳ tử. Thiết bị bảo hộ này lại không tránh được kết quả bị vỡ nát!
Diệp Trùng cẩn thận nâng Cố Thiếu Trạch lên, tình hình của Cố Thiếu Trạch xem ra cũng vô cùng không ổn, khóe miệng rỉ máu, sắc mặt trắng bệch, thân trên còn có mấy nơi bị cắt.
Cố Thiếu Trạch dường như cũng cảm thấy có người nâng hắn dậy. Mí mắt chớp chớp vài cái, thử cố gắng mở mắt ra. Đợi đến khi nhìn thấy người trước mặt là Diệp Trùng, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng. Nhưng sự kích động này làm cho sắc mặt trắng bệch của hắn lập tức ửng hồng, giống như sắp chảy máu tới nơi, ho nhẹ một trận. Ói ra từng ngụm, từng ngụm máu tươi, Diệp Trùng không khỏi thất kinh, xem ra nội tạng của hắn đã bị thương rồi!
Sống ở hành tinh rác, Diệp Trùng biết thương thế như vậy cực khó trị khỏi, không biết trình độ chữa bệnh của thế giới bên ngoài thế nào, nhưng trong tình huống hiện nay, khả năng chữa trị vốn không tồn tại! Diệp Trùng không nhịn được khẽ than thở trong lòng!
Khóe miệng Cố Thiếu Trạch khẽ động, giống như muốn nói gì đó, Diệp Trùng thấy vậy, liền vội kề tai vào bên miệng của Cố Thiếu Trạch.
Giọng nói Cố Thiếu Trạch yếu ớt nhưng rõ ràng truyền tới: "..., rạch tay trái của ta... mật mã... Số ..."
Diệp Trùng kinh ngạc nhìn Cố Thiếu Trạch, ánh mắt của Cố Thiếu Trạch càng lúc càng yếu ớt, lại khá bình thản, giống như đã trút bỏ tất cả vướng mắc trong lòng, khóe miệng khẽ cười, không chờ Diệp Trùng có phản ứng, ánh mắt Cố Thiếu Trạch từ từ tản mát, ho mạnh một cái, một ngụm máu lớn phun lên người Diệp Trùng, rồi lập tức không có bất cứ động tĩnh gì nữa!
Diệp Trùng hiểu, Cố Thiếu Trạch đã chết rồi!
Cắn răng, rút trủy thủ ở eo, Diệp Trùng mới nhớ lại thanh trủy thủ này cũng là của Cố Thiếu Trạch tặng mình, không ngờ hôm nay lại dùng nó trên người hắn. Trủy thủ sắc bén dễ dàng rạch tay trái của Cố Thiếu Trạch, một lượng lớn máu tươi vọt mạnh ra. Diệp Trùng không chút ngập ngừng, thò tay mò trong tay trái của Cố Thiếu Trạch, máu đỏ tươi từ kẽ tay của hắn ồ ạt chảy ra.
Lão Bàng và Kashan ngây ngốc nhìn Diệp Trùng ở chỗ đó "mổ xác", sắc mặt lúc trắng lúc xanh!
Rất nhanh Diệp Trùng liền cảm nhận được ngón tay của mình đụng phải một vật cứng, cẩn thận lấy ra, bề mặt dính đầy máu tươi, làm người ta không xem rõ được là vật gì! Diệp Trùng không chút cố kỵ, thuận tay chùi sạch vết máu lên người.
Lão Bàng và Kashan lú này mới thở phào một hơi, thì ra là lấy đồ a, kinh ngạc liếc nhìn Cố Thiếu Trạch đã chết, tên thiếu niên xem ra có chút lịch sự, nho nhã này, không ngờ lại kiên định như vậy, lại giấu đồ trong tay trái của mình, điều này đỏi hỏi dũng khí lớn thế nào chứ!
Nhưng thấy Diệp Trùng mò tới mò lui trong máu thịt của Cố Thiếu Trạch, sắc mặt không chút thay đổi, vừa nhìn là biết chính là người đã quen nhìn chuyện sống chết!
Diệp Trùng không rãnh xem thứ trên tay là thứ gì, thấy Mục, còn có cái quang giáp đều đang chờ mình, liền thuận tay bỏ vào túi ở eo!
Mục thấy Diệp Trùng đã xử lý xong, liền nói: "Ta vừa kiểm tra xong chiến hạm này, bên trong chiến hạm bị hư hỏng vô cùng nghiêm trọng, hệ thống năng lượng đang ở trong trạng thái vô cùng không ổn định, sau phút sẽ xảy ra nổ lớn, bây giờ không còn khả năng cứu vãn nữa rồi!"
Vô luận là cái gì, dường như phá hoại từ bên trong dễ dàng hơn nhiều từ bên ngoài!
Lão Bàng lập tức nhảy dựng lên, cũng đã sắp nổ rồi, tên này lại vẫn giống như không có việc gì, ở chỗ này thoải mái nói chuyện.
Diệp Trùng lúc này đã chui vào buồng lái, hỏi: "Vậy chúng ta giờ làm thế nào?"
- Theo tính toán, bỏ chạy là lựa chọn duy nhất của chúng ta! Mục bình tĩnh đưa ra đề nghị của mình.
- Ừ, vậy chúng ta đi nào! Diệp Trùng nói, nói xong liền dẫn đầu bay ra ngoài.
Vừa ra khỏi chiến hạm, đón tiếp mấy người là một loạt chùm tia laser và chùm sóng từ nano, cũng may mấy người đã sớm có chuẩn bị, có kinh hoảng mà không nguy hiểm né tránh được, nhìn lại chiến trường, có sự gia nhập của mấy cái quang giáp chủ lực cường hãn, chiến trường lập tức đảo ngược tình thế, nhưng mấy cái quang giáp đó cũng linh hoạt, thấy chiến hạm ngừng bắn, liền lập tức lùi về trong Saberi. Nhưng vẫn có rất nhiều quang giáp không kịp lùi lại, bị giết sạch!
Từ hơn cái quang giáp lúc đi ra, trong vòng ngắn ngủi hơn phút, chỉ có quang giáp có thể sống sót lùi về! Lần chiến đấu này cũng trở thành ác mộng của những kẻ may mắn sống sót này! Nhiều năm sau này, bọn họ vẫn bị cơn ác mộng này làm giật mình tỉnh giấc!
Nhưng phía Hiệp hội sư sĩ cũng trả một cái giá nặng nề, cái quang giáp tiêu chuẩn giờ chỉ còn lại cái, mà quang giáp chủ lực cũng tổn thất cái! Hơn nữa, điều trí mạng nhất là, sự tồn tại vẫn luôn không cho người khác biết, chỉ e lập tức sẽ làm cho các bên chú ý! Tuy rằng không ai biết nguồn gốc của họ, nhưng tình hình, không nghi ngờ gì, đã không cách nào khống chế rồi!
Bây giờ không có sự uy hiếp của chiến hạm, cho dù mấy cái quang giáp màu trắng có cường hãn hơn, cũng không cách nào công phá loại tàu vũ trụ to lớn Saberi! Vỏ giáp của nó quả thật là quá dày!
Mấy người Diệp Trùng vừa thấy tình hình không ổn, mấy cái quang giáp liền quay đầu bỏ chạy! Muốn trở về Saberi chỉ là chuyện viễn vông, mấy cái quang giáp này hùng hùng hổ hổ đuổi theo mấy người, căn bản là mặc kệ Saberi, đỏ mắt đuổi theo mấy người Diệp Trùng!
Có mấy cái quang giáp màu trắng bay vào trong chiến hạm, chỉ qua vài mươi giây, toàn bộ quang giáp màu trắng còn lại như bị điên, căn bản là mặc kệ Saberi, đỏ mắt đuổi theo mấy người Diệp Trùng.
Bọn chúng có , % phát hiện mấy người đã lấy được gì đó từ người Cố Thiếu Trạch! Diệp Trùng mấy người không đoán cũng biết đại khái, nào dám không liều mạng mà chạy?
Mấy cái quang giáp chui vào chiến hạm không hề chui ra, chắc là định xem thử có thể sửa chữa chiến hạm hay không, Diệp Trùng vừa nghĩ tới lời Mục vừa nói, phút sau sẽ nổ, trong lòng cười lạnh không thôi.
Hai bên đều bay hơn tiếng đồng hồ, nhưng đối phương ngay cả một chút ý muốn dừng lại cũng không có, Saberi đã sớm không còn nhìn thấy hình dáng. Bốn cái quang giáp như chó nhà có tang, sau lưng có cái quang giáp chủ lực và cái Bạch Khả đuổi theo, liều mạng đuổi theo, không hề có ý tiết kiệm năng lượng, làm cho mấy người Diệp Trùng cũng chỉ có cách mở động cơ lên tối đa!
Trận đấu này, có thể thấy được sự cao thấp của động lực quang giáp!
Mục vẫn luôn bay ngang hàng với Diệp Trùng, vô luận Diệp Trùng mở động cơ của Ngư lớn cỡ nào, Mục đều không nhanh không chậm theo bên cạnh Diệp Trùng. Có thể thấy được sự cường hãn của động cơ của Mục!
Còn Lão Bàng hơi rớt lại sau Ngư, quang giáp của Kashan ở sau cùng.
Còn đối phương cũng có sự chênh lệch rõ ràng, cái quang giáp chủ lực đi đầu ở đằng trước, phía sau là cái Bạch Khả xếp thành chữ Nhất.
Diệp Trùng nói chuyện với Mục.
Diệp Trùng: “Mục, chúng ta bây giờ đang ở đâu?
Mục: “Theo bản đồ các hành tinh, vị trí hiện giờ của chúng ta đại khác chắc là ở trong khu vực vành đai quỹ đạo (), nhưng ta không hề có bản đồ các hành tinh chi tiết của nơi này!"
Chú thích: NV: 轨形圈, Quỹ hình khuyên: orbital ring. Có thể tham khảo ở đây ( ).
Diệp Trùng khổ sở nói: "Vậy thì phiền phức rồi, mấy tên kia đuổi hoài không bỏ, cứ thế này, mọi người có , % cùng chết với nhau!" Đối với cái chết, Diệp Trùng ngược lại không hề sợ.
Vũ trụ mênh mông, vẫn luôn làm người ta hoảng sợ! Không có bước nhảy không gian, chỉ đơn thuần dựa vào bay, muốn từ nơi này bay tới nơi khác, căn bản là không thể nào, điều đó quá chậm đi!
Vẫn chưa từng nghe qua có cái quang giáp nào có thể du hành trong vũ trụ!
Diệp Trùng mở tần số của người, nói: "Hai người các ngươi có ai khá quen thuộc với khu vực xung quanh không?"
Lão Bàng tiếp lời nói: "Nơi đây là vành đai quỹ đạo! Ta lúc trước có đến vài lần! Nhưng đó là rất lâu trước đây rồi!"
Diệp Trùng hỏi: "Vậy gần chỗ này nhất là nơi nào?"
Lão Bàng nhớ lại nói: "Ta nhớ là hình như có một nơi không xa chỗ này lắm!" Nhưng trong giọng nói không hề chắc chắn!