Một đống lớn quang giáp và người tay cầm súng hồng ngoại hùng hùng hổ hổ giết về phía này, người trên đường không ai không vội vàng né tránh, nhưng động tác lại quen thuộc, thoải mái, vừa nhìn liền biết loại việc này khẳng định là không phải lần đầu xảy ra.
Diệp Trùng lập tức gọi Ngư ra, đối phương với dáng vẻ kẻ tới không có ý tốt, Diệp Trùng lại không phải ngu, nhìn tình thế liền biết là có , % là tới vì mình. Chắc là đồng bọn của đám người hôm nay, Diệp Trùng phán đoán!
Nhanh chóng chui vào trong buồng lái của Ngư, mở hệ thống quét hình, chỉ thấy trước mặt một đống điểm đỏ, số lượng thật sự không ít, Diệp Trùng lẩm bẩm trong lòng.
Lập tức, giọng nói của Thương trở nên có vài phần không thèm để ý: “Diệp tử, mấy người này một mình ngươi chắc là có thể đối phó được, hệ số nguy hiểm trước mắt không đủ a, ta không thể giúp ngươi, ài, thật là đáng tiếc a! Hình như đã rất lâu rồi không có ra tay rồi!” Trong lời nói, rất là tiếc nuối!
Một mình thì một mình! Trừ phi vạn bất đắc dĩ, Mục và Thương sẽ không ra tay. Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng Diệp Trùng cũng không muốn quá ỷ lại vào Mục và Thương! Nếu quá ỷ lại vào Mục và Thương, khả năng chiến đấu của mình sẽ mau chóng thụt lùi! Thực lực, thực lực mình thật sự có mới đáng ỷ lại nhất!
Ở một nơi hỗn loạn thế này, không chủ động ra tay, mà đợi kẻ địch tới tìm ngươi rồi mới phản kích, vậy có mấy cái mạng cũng không đủ để xài! Đã khai chiến vậy thì ra tay thôi.
Khúc Phát ngồi trong quang giáp ưa thích của mình, nhìn thấy huynh đệ, thủ hạ nhanh chóng có thứ tự vây bọc lấy mục tiêu, chỉ cần vòng vây vừa hình thành, đối phương dù có cánh cũng khó bay, vì đối phó với người này, ngay cả tiểu đội quang giáp quý báu nhất, mình cũng mang tới đây. Sư sĩ của mấy cái quang giáp này không ai không là sư sĩ trung cấp trở lên, đội trưởng còn là nhân vật có danh hiệu sư sĩ cao cấp.
Khúc Phát bản tính cẩn thận, trước giờ vẫn luôn làm việc có chừng mực, nhánh tiểu đội quang giáp có trong tay này là lực lượng hắn trước giờ chưa từng dùng qua, chỉ đợi ngày nào đó có thể dùng cho việc lớn!
Tuy rằng cao thủ trong Quỹ hình khuyên nhiều như mây, hơn nữa kẻ có thể vào Quỹ hình khuyên cũng không phải là nhân vật tầm thường, nhưng trong Quỹ hình khuyên, đối với việc tranh đoạt nhân tài cũng vô cùng ác liệt, sư sĩ cao cấp nào phải kẻ nhỏ bé như hắn có thể đưa ra? Ba vị đội trưởng dưới trướng này cũng là hắn phí biết bao công sức mới có được. Sự chua cay trong đó, không nói cũng biết!
Nói thật ra, ở thời điểm mẫn cảm này, làm ra lớn chuyện như vậy thật sự không phải là ý muốn trong lòng của một kẻ cẩn thận như Khúc Phát.
Nhưng hôm nay, mười mấy huynh đệ của mình bị người ta giết chết giữa đường, nếu như không tìm chút danh dự về, vậy mình cũng không cần lăn lộn làm gì nữa, huynh đệ dưới tay chỉ e tới ngày mai một người cũng không còn! Trong hành tinh Harrison, nếu như không có chút thực lực, muốn đứng vững được thì cực kỳ khó khăn. Tổ chức không có thực lực cũng dễ dàng bị tiêu diệt nhất!
Bỗng, chỉ nghe thấy ‘binh’ một tiếng lớn, vô số gạch đá bắn mạnh ra, cả căn nhà nhỏ lập tức bị che phủ trong đám đất cát màu vàng.
Khúc Phát trong lòng nhảy dựng lên, vòng vây vẫn chưa hình thành, đối phương đã phát hiện ra, tên này thật cảnh giác a, xem ra hôm nay một trường quyết chiến là không thể tránh khỏi rồi! Nhưng may mà đối phương chỉ có người, cho dù có lợi hại hơn nữa, cũng địch không lại nhiều người! Hiện giờ Khúc Phát chỉ cầu chúc cho mấy tổ chức khác đừng xen chân vào, nếu không, vậy mình khó xử rồi!
Một cái quang giáp màu đen từ từ từ trong đất cát đi ra. Dáng vẻ thong thả! Thấy đối phương hoàn toàn không xem mấy người mình ra gì, Khúc Phát không tự chủ được tức giận đến nỗi cười lớn. Thật ra, cái này hắn đã trách oan Diệp Trùng. Diệp Trùng trước giờ không hề có thói quen coi thường đối thủ, cho dù đối phương có yếu ớt đi nữa. Đối với cách xuất hiện thế này, tự nhiên là do Thương giở trò, nói dễ nghe là có thể gia tăng áp lực tâm lý cho đối phương.
Vẫn không đợi Khúc Phát hạ lệnh, thân hình cái quang giáp tay màu đen này đột nhiên chuyển động.
Nhiều ngày như vậy, mức độ quen thuộc của Diệp Trùng đối với Ngư đã vô cùng cao. Trong mắt Fred, Ngư tuyệt không thể được coi là một quang giáp cực phẩm. Bốn cánh tay máy nhìn thì thấy rất nhiều, nhưng đối với phần lớn người mà nói, thật ra là chẳng có tác dụng gì, dù sao có mấy người có thể có tốc độ tay giống như Diệp Trùng chứ? Nhưng đối với Diệp Trùng mà nói, đây đơn giản là một cái quang giáp vì hắn mà làm ra, trước giờ, tốc độ tay tối đa siêu tuyệt của hắn bị quang giáp trói buộc. Nhưng đối với Ngư, tốc độ tay mà Diệp Trùng vẫn luôn khổ luyện cuối cùng cũng có đất dụng võ!
Tổ hợp của Diệp Trùng và Ngư, sau khi hợp lại với nhau, rốt cuộc phát huy ra thực lực thế nào?
Diệp Trùng vốn không hề có ý hỏi câu này, Ngư giống như con bạch tuộc khổng lồ đột nhiên xông lên phía trước, trước khi mọi người có phản ứng nào đã sáp tới bên rìa của đám quang giáp này.
Chỉ trong một cái chớp mắt, Ngư đã thống kê được có cái quang giáp, đều không phải là đồ thông thường, nhưng trong mắt Diệp Trùng, loại quang giáp cấp độ này đã không cách nào kích thích được quá nhiều hứng thú của hắn. Hiện giờ, có thể kích thích hứng thú của hắn chỉ có quang giáp của Hắc giác, quang giáp nội bộ của Hiệp hội sư sĩ, ừ, đối với mấy cái quang giáp còn dư của đại sư Fred, Diệp Trùng cũng có chút tò mò.
Thương ở trong lòng Diệp Trùng kêu gào, gầm rú, vô cùng hưng phấn.
Ngư căn bản không có bất cứ hư chiêu nào, trực tiếp xông vào trong đám quang giáp.
Quang giáp Diệp Trùng gặp đầu tiên là một cái quang giáp loại Thiên thuận – III, có hình dáng của sói, cũng thuộc vào phạm trù quang giáp cao cấp, cái chân máy rõ ràng đã từng được cải tạo, dáng vẻ uy mãnh! Thấy Ngư giết tới nơi, cũng không hoảng, tất cả khoang vũ khí xạ kích ngầm trên quang giáp đều mở ra, tất cả hỏa lực đều bắn về phía Diệp Trùng.
Nhưng nhìn quen súng từ nano có uy lực kinh người của Hiệp hội sư sĩ, xạ kích trình độ này đối với Diệp Trùng mà nói, đơn giản là giống như pháo hoa, nhìn được mà xài không được. Tấm khiên trước ngực đã sớm ‘xoẹt’ mở ra, chùm tia laser bắn lên bề mặt, cặp mắt của con quái thú đó lập tức giống như bị châm lửa vậy, phát sáng lên.
Sư sĩ trong quang giáp Thiên thuận không ngờ khoảng cách gần như vậy mà cũng bị người ta cản lại, vừa muốn thoát thân, liền bỗng phát hiện quang giáp của mình phát ra tiếng xì xì, chính đang trong lúc buồn bực, một vụ nổ dữ dội giống như một con hồng hoang cự thú vô tình nuốt chửng lấy hắn!
Động tác của Diệp Trùng quả thật quá nhanh, một khiên một thương bảo vệ trước ngực, còn lưỡi đao từ trường siêu tần lại giống một con rắn độc mai phục, có thể cho đối phương một kích trí mạng bất cứ lúc nào. Hộp bắn đạn, Diệp Trùng không nỡ xài, đạn dược trong hộp có hạn, nếu như dùng hết mấy viên đạn này, cái hộp bắn đạn này cũng trở thành đồ vứt đi! Hiện giờ lão già Fred đó không có ở đây, mấy thứ đạn kỳ lạ, quý hiếm này không được bổ sung, dùng viên thiếu viên! Diệp Trùng không muốn trong tình huống này mà lãng phí tài nguyên quý báu.
Hơn cái quang giáp, phần lớn đều là quang giáp loại công kích tầm xa.
Quang giáp công kích tầm xa bị quang giáp cận chiến tiếp cận, không nghi ngờ gì, đó là một cơn ác mộng! Mà vô luận là quang giáp công kích tầm xa hay là quang giáp cận chiến, bị Diệp Trùng điều khiển Ngư tiếp cận, vậy tuyệt đối là ác mộng trong ác mộng!
Ngư giống như một cái máy xay thịt, đi tới nơi nào, quang giáp tan vỡ thành mảnh vụn, linh kiện bắn tung tóe, tiếng quang giáp nổ liên tiếp vang lên.
Sắc mặt của Khúc Phát đau khổ đến méo mó, đây chính là tâm huyết của mình a!
Khúc Phát chết, không có mấy người để ý tới, dù sao hắn chỉ đại diện cho một tổ chức nhỏ của khu Hoth. Nhưng trận chiến này lại mang đến uy vọng cực lớn cho Diệp Trùng! Một người đấu một tổ chức, cho dù tổ chức này có nhỏ, cũng tuyệt không là việc dễ dàng!
Diệp Trùng ra tay tàn nhẫn, vừa ra tay là căn bản không có ai sống sót. Với lại, lực chiến đấu kinh người Diệp Trùng biểu hiện ra, còn có cái quang giáp kỳ dị làm người ta hoảng sợ đó nữa!
Sự vô tình máu lạnh của Diệp Trùng làm cho mấy lão đại đó chần chừ, loại người này nếu dùng tốt, không nghi ngờ gì, là vũ khí giết người lợi hại trên tay, nhưng nếu không dùng tốt, vậy chính là kề một thanh đao trên đầu mình, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng mình!
Đã có rất nhiều tổ chức lớn đưa ra cành ô liu cho Diệp Trùng, nhưng Diệp Trùng lại không trả lời một nhà nào! Hắn không muốn bị trói buộc, trở thành công cụ trên tay người khác, nếu không, nơi này có tổ chức nào có thực lực như của Hắc giác chứ?
Xung quanh Diệp Trùng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Sau khi biết Diệp Trùng sẽ không tham gia bất cứ tổ chức nào, rất nhiều tổ chức đều thở phào một hơi, đối với bọn họ mà nói, đây là một loại tình huống có thể chấp nhận được!
Diệp Trùng chậm rãi đi trên đường, lần trước vốn tính từ từ làm quen hoàn cảnh, không ngờ bị người cắt ngang, bây giờ Diệp Trùng cuối cùng cũng có thời gian, liền quyết định hoàn thành công việc này!
Người đi đường gặp Diệp Trùng, không ai không né tránh, ‘hung danh’ gần đây của Diệp Trùng, ở khu Hoth không ai hơn được, máu lạnh, vô tình, cực kỳ thích giết người, trong đêm, Diệp Trùng lập tức bị thổi phồng lên thành hình tượng của tên đồ tể! Diệp Trùng đối với điểm này không hề để ý, trong hoàn cảnh này, vẫn là làm người ta e sợ thì tốt hơn!
Không bị chút ảnh hưởng nào, Diệp Trùng thoải mái độc hành trên đường, Thương đã bị hắn thu lại, đi trên đường, sau lưng đi theo quang giáp đứt tay thật sự là có chút quá chói mắt. Với lại, Diệp Trùng cảm thấy rằng, Thương hay là làm một kỳ binh, mới càng có thể pháy huy được tác dụng của hắn. Thân thể của mình gần đây cũng rất bình thường, cũng chỉ là đi một chuyến thôi, chắc là sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu! Diệp Trùng suy nghĩ.
Cây cối bên đường, Diệp Trùng vốn không biết, tự nhiên cũng không nói được tên, nhưng điều này không hề gây trở ngại sự yêu thích của hắn đối với những cái cây này!
Vừa đánh giá kiến trúc bên đường, Diệp Trùng vừa chậm rãi lang thang không mục đích.
- Úi! Diệp Trùng không kiềm chế được kinh ngạc hô nhẹ một tiếng, phong cách kiến trúc trước mặt vô cùng đặc biệt, phòng ốc có màu xanh nhạt, tràn đầy khí tức tự nhiên, một loại cảm giác yên tĩnh, ôn hòa dâng lên từ đáy lòng Diệp Trùng.
Một mùi thơm kỳ dị nhẹ nhàng làm mũi Diệp Trùng có chút ngứa ngáy, chân Diệp Trùng không tự chủ được đạp lên cầu thang ngắn bằng gỗ trước cửa toàn nhà này.
Chân phải vừa đạp lên cầu thang, đầu Diệp Trùng bỗng trầm xuống, không khỏi thầm hô không ổn, vừa muốn gọi Thương ra, liền phát hiện cảm ứng với Thương đã hoàn toàn bị cách ly! Không phải xui xẻo vậy chứ, Diệp Trùng muốn khóc mà không có nước mắt!
Đáng tiếc, rất nhanh, Diệp Trùng ngay cả tâm trạng muốn khóc này cũng không còn, nỗi đau đớn như khoan vào tim, đục vào não giống thủy triều, cuồn cuộn dâng lên, dữ dội cuốn lấy Diệp Trùng!