Bách Lý Nam vì ở Hắc giác đợi Diệp Trùng xuất hiện, chẳng bao lâu, tất cả tiền trên người Diệp Trùng đưa cho hắn đều xài hết. Không còn cách nào, Bách Lý Nam đành phải kiếm sống khắp nơi. Cũng may phú thương tới vòng ngoài của Hắc giác du ngoạn nhiều không đếm xuể, Bách Lý Nam cũng đủ linh hoạt, lại biết ý cấp trên, cuối cùng làm quân sư. Chẳng mấy chốc, Bách Lý Nam kết thân với ông chủ của tập đoàn Sylvia – Robert, dần dần lấy được tín nhiệm của Robert, trở thành quản gia của Robert. Tập đoàn Sylvia là tập đoàn sản xuất tàu vũ trụ quy mô cực lớn!
Robert cực kỳ thích tới Hắc giác vui chơi, Bách Lý Nam sau khi đi theo Robert, đã lui tới Hắc giác rất nhiều lần.
- Đại nhân, ngài lần này là muốn tới… Bách Lý Nam dò hỏi.
- Hành tinh Sí Phong! Diệp Trùng vô cùng đơn giản nói.
- A, thật sao? Quá tổt rồi! Đại nhân, chúng ta cùng đường a! Bách Lý Nam vui mừng nói: “Chúng tôi lần này cũng phải đi hành tinh Sí Phong!” Tuy không hiểu Diệp Trùng đi hành tinh Sí Phong làm gì, nhưng Bách Lý Nam vẫn biết điều không hỏi. Dù sao hắn cũng biết Diệp Trùng không có khả năng tới hành tinh Sí Phong du lịch, cho dù hành tinh Sí Phong là hành tinh du lịch vô cùng nổi tiếng.
- Đại nhân, hay là… Bách Lý Nam úp úp mở mở, ánh mắt Diệp Trùng bỗng trở nên đầy áp lực, hắn chỉ đành đánh liều, miễn cưỡng cười nói: “Đại nhân, ha ha, ý của ta là, chúng ta… chúng ta có thể cùng đi không?” Lời ra khỏi miệng, trong lòng Bách Lý Nam liền hối hận, không biết tại sao, mồ hôi lạnh ở sau lưng ròng ròng chảy xuống. Mình tại sao lại khẩn trương như vậy? Loại tình huống này chỉ có khi gặp ông chủ mới có thôi a!
Hắn đối với sức chiến đấu kinh người của Diệp Trùng đã lĩnh hội sâu sắc, nếu như Diệp Trùng đi cùng đám người mình, vậy sự an toàn trên đường tuyệt đối được bảo đảm! Lần này, không lâu trước đây vừa xảy ra việc ngoài ý muốn, nếu không, ngồi chuyên cơ, an toàn sẽ càng được bảo đảm.
Hắn biết Diệp Trùng không thích náo nhiệt, cho nên đối với lời đề nghị này, trong lòng không có nắm chắc.
Không ngờ Diệp Trùng lại gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Được!”
- Đại nhân, người đồng ý sao? Bách Lý Nam mở to cặp mắt, giống như mình nghe sai vậy.
- Ừ! Diệp Trùng lại lần nữa gật đầu.
Qua vài phút, Bách Lý Nam vẫn có chút không dám tin với kết quả này, theo hắn mà nói, Diệp Trùng lạnh lùng từ chối mới đúng là phản ứng bình thường.
Diệp Trùng cũng có cân nhắc của mình, ở cùng Bách Lý Nam, đối với thân phận của mình cũng là loại che dấu. Diệp Trùng vẫn nhớ rõ khi ở hành tinh Lam Hải, loại hành vi khống chế cả chính phủ của Hắc giác này. Hắn hiện giờ hiểu được, mặc kệ thực lực của mình mạnh mẽ cỡ nào, trước mặt loại quần thể to lớn này, quả thật không coi là gì!
Diệp Trùng đi theo sau Bách Lý Nam.
- Đại nhân, ngài ở chỗ này trước đi. Chỗ này là phòng của tôi, yên tâm, sẽ không có ai làm phiền đâu! Bách Lý Nam dẫn Diệp Trùng tới căn phòng của mình.
Diệp Trùng đánh giá căn phòng này, căn phòng của Bách Lý Nam nguy nga lộng lẫy, thảm trải trên sàn là da của thú nguyên sinh màu đỏ tươi, ánh đèn màu vàng tối chiếu rọi trong phòng. Cảm giác xa xỉ làm Diệp Trùng không khỏi khẽ nhíu mày, sau đó liếc Bách Lý Nam cái, lúc trước thế nào lại không nhìn ra chứ? Bị ánh mắt Diệp Trùng quét qua, mặt của Bách Lý Nam đỏ lên, ho nhẹ vài tiếng, xấu hổ nói: “À, tôi cũng chỉ là vẻ ngoài thôi, vẻ ngoài thôi, hết cách rồi a!”
Diệp Trùng chẳng ừ hử gì dời ánh mắt đi, Bách Lý Nam ngượng ngùng.
- Đại nhân, thân phận của ngài là hộ vệ cận thân của tôi, ngài xem được không? Bách Lý Nam cẩn thận hỏi.
Diệp Trùng không để ý tới gật đầu, hộ vệ cận thân, điều này làm Diệp Trùng nghĩ tới Cố Thiếu Trạch và hộ vệ cận thân Số của hắn. Đối với mấy thứ này, Diệp Trùng rất không để ý, hắn hiểu Bách Lý Nam không thể thật sự coi mình là hộ vệ. Còn với mình, nếu như nhìn thấy Bách Lý Nam có nguy hiểm, chắc hẳn cũng sẽ ra tay.
Thấy Diệp Trùng không có dị nghị gì, Bách Lý Nam cuối cùng cũng yên tâm. Tuy là có tính toán, nhưng hắn lại không nghĩ là mang việc này nói cho ông chủ, hắn vô cùng hiểu rõ tính khí của Diệp Trùng và ông chủ. Ông chủ đối với loại nhân tài như Diệp Trùng này tuyệt đối sẽ không bỏ qua, còn Diệp Trùng lại nào phải là loại người chịu làm thủ hạ người khác chứ! Hai người nếu như xảy ra xung đột, chỉ nghĩ thôi cũng làm hắn cảm thấy không lạnh mà run!
- Đại nhân, người ngồi đi! Bách Lý Nam nói. Diệp Trùng ngồi xuống, ghế mềm mại lõm xuống làm cả con người hắn gần như lọt thõm vào trong, điều này làm hắn vô cùng không quen, mềm mại như vầy, không hề dễ dàng mượn lực, như vậy rất dễ làm cho không cách nào đưa ra phản ứng chính xác và kịp thời khi gặp phải tình huống khẩn cấp.
Bách Lý Nam đột nhiên nhấc máy liên lạc nói: “A Đoạn đi mang Thiết Vũ tới đây!”
Chẳng bao lâu sau, trên màn hình cạnh cửa xuất hiện hình ảnh gã đàn ông, gã này cung kính nói: “Lão đại, Thiết Vũ dẫn tới rồi!” Ngay khi lời hắn vừa dứt, cửa tự động mở ra.
Hai tráng hán mặc đồ tây màu đen đồng thời đi vào phòng.
Diệp Trùng khẽ giật lông mày, hắn nhận ra người đàn ông tay phải đeo vải trắng đó, không phải là lão đại của đám người mà mình từng ra tay tàn nhẫn trong phòng ăn đó sao?
Vẻ mặt hai người cung kính hơi cong người đứng trước mặt Bách Lý Nam.
A Đoạn cung kính nói: “Lão đại, Thiết Vũ đã dẫn tới!”
Bách Lý Nam ‘ừ’ tiếng, vẻ mặt dưới ánh đèn màu vàng tối nhìn không ra chút manh mối nào. Diệp Trùng xem Bách Lý Nam rốt cuộc làm trò gì.
Bách Lý Nam lãnh đạm nói: “Thiết Vũ.”
- Lão đại! Thiết Vũ vẻ mặt hung tợn trước mặt Bách Lý Nam lại ngoan ngoãn như con cừu thuần khiết.
- Ừ, Thiết Vũ này, vị này, là người bạn của ta, lần này mọi người là hiểu lầm, à, cứ như vậy cho qua đi! Ngươi xem thế nào? Giọng nói của Bách Lý Nam giống như đang thương lượng vậy.
Thiết Vũ cẩn thận ngước mắt nhìn Bách Lý Nam cái. Khóe mắt liếc Diệp Trùng ngồi bên cạnh Bách Lý Nam không nói lời, mặt không chút cảm tình, trong lòng đột nhiên kiềm chế không được run rẩy, cúi thấp đầu nói: “Thiết Vũ tất cả đều nghe theo lão đại!”
- Ha ha, vậy việc lần này coi như xong, mọi người sau này vẫn phải thân mật hơn! Hiếm khi Thiết Vũ độ lượng như vậy, A Đoạn nhỉ! Dáng vẻ Bách Lý Nam có chút vừa ý.
A Đoạn vội vàng cong người. Bách Lý Nam tiếp tục không nhanh không chậm nói: “Thiết Vũ lần này cũng đã chịu khổ rồi, ừm, vậy nhiệm vụ chuyển hàng tháng sau cứ giao cho Thiết Vũ đi! Ngươi đi sắp xếp tí!”
A Đoạn nghiêm giọng nói: “Vâng!”
Thiết Vũ mừng như điên, cao giọng nói: “Cám ơn lão đại đề bạt, Thiết Vũ nhất định làm tốt công việc!”
Thấy hắn biết điều thế này, Bách Lý Nam cũng có chút cao hứng: “Ha ha, Thiết Vũ ngươi không được sinh sự cho ta, ừ, tốt rồi, người các ngươi đi ra đi!” Bách Lý Nam phẩy tay ra dấu người đi ra.
A Đoạn và Thiết Vũ sau khi hơi khom người tỏ ý với Bách Lý Nam xong mới lui khỏi phòng. Cả quá trình Diệp Trùng đều thấy hết, xem ra ông chủ Bách Lý Nam này đối xử với thủ hạ không tồi a, Diệp Trùng hứng thú nhìn Bách Lý Nam.
Cửa vừa đóng, Bách Lý Nam nhìn thấy ánh mắt quái dị này của Diệp Trùng, vẻ mặt cũng không kiềm được mà phát hoảng: “À, đây chỉ là bề ngoài thôi… là bề ngoài thôi!”
Bách Lý Nam vốn xuất thân là hải tặc vũ trụ, sau khi làm quản gia của Robert, khi tuyển người tự nhiên là chuộng mấy kẻ đầy vẻ hung tờn đó. Cũng may Bách Lý Nam chỉ huy cũng có chút thủ đoạn, thêm vào Robert cũng vô cùng tín nhiệm hắn. Đám thủ hạ này đối với hắn cũng rất nghe lời.
Cứ như thế, Diệp Trùng trở thành hộ vệ trên danh nghĩa của Bách Lý Nam, mỗi ngày hầu hết thời gian đều ở trong phòng. Bách Lý Nam cũng là người tâm tư khéo léo, tự nhiên biết lúc nào làm cái gì.
Tên Diệp Trùng dùng lúc này là Vương Hành, cũng chính là bỏ đi chữ Vi ở giữa trong tên của Vương Vi Hành. Đây cũng là tại sao Bách Lý Nam không biết người ở trong phòng chính là Diệp Trùng.
Diệp Trùng mấy ngày này cẩn thận quan sát thủ hạ của Bách Lý Nam, đều là đám nhanh nhẹn, dũng mãnh, tuyệt đối là đã từng thấy máu. Gây ấn tượng sâu sắc nhất với Diệp Trùng là tên gọi là A Đoạn. A Đoạn tuổi tác rất trẻ, làm việc cực kỳ trầm ổn, chu đáo mọi mặt. Ngay cả loại người không hiểu sự đời như Diệp Trùng cũng cảm thấy hắn là nhân tài. A Đoạn cũng được Bách Lý Nam tin cậy nhất.
Từ quan sát trong mấy ngày này, Diệp Trùng phát hiện quyền lực của Bách Lý Nam vô cùng lớn, còn ông chủ đằng sau của hắn, Robert, Diệp Trùng mấy ngày này chưa từng gặp qua. Nhưng Diệp Trùng lại chẳng có hứng thú gì với y, hắn chỉ cần bình an, không làm người ta chú ý đi vào hành tinh Sí Phong là được rồi.
Dọc đường không có chuyện gì.
Tất cả thủ hạ của Bách Lý Nam đều biết bên cạnh lão đại tới vị tuyệt đỉnh cao thủ, còn là người quen ngày trước của lão đại, hiện giờ là hộ vệ cận thân của lão đại. Diệp Trùng có bao nhiêu lợi hại, bọn họ chưa từng thấy qua, nhưng thương thế của Thiết Vũ mấy hôm trước lại thực sự hù dọa bọn họ, bọn họ đều từng giết người, nhưng vẫn bị thương thế của Thiết Vũ dọa chết khiếp! Tên tàn nhẫn như vậy, hơn nữa còn là chỗ quen biết cũ của lão đại. Mỗi ngày đều ở trong phòng lão đại, có thể thấy quan hệ của lão đại và hắn không cạn, tự nhiên cũng không có ai dám đụng vào Diệp Trùng!
Hôm nay chính là tới hành tinh Richie, nghe nói có người tới đón Robert.
Diệp Trùng mặc tây phục màu đen, cảm giác cực kỳ khó chịu. Loại y phục này quả thật không thích hợp để vận động. Diệp Trùng cẩn thận làm vài động tác bình thường, dáng vẻ vô cùng hoạt kê, buồn cười. Chính trong khoảng thời gian không tới nửa tiếng đồng hồ vừa rồi, hắn đã mặc hư trọn vẹn bộ đồ tây, trung bình phút bộ, thật sự làm cho A Đoạn đứng nghiêm túc bên cạnh nhìn phát ngốc luôn! Sức lực Diệp Trùng quá lớn, khi không cẩn thận làm động tác quá lớn, bộ y phục này liền soạt tiếng, rách lỗ lớn!
Cũng may Diệp Trùng cuối cùng cũng bắt đầu thích ứng loại y phục vô cùng khó chịu này, động tác cũng từ từ trở nên tự nhiên hơn.
Bắt đầu quen với đồ tây, Diệp Trùng ít đi sự thận trọng lúc trước làm mắt của A Đoạn ở bên cạnh sáng rỡ!
Thân hình của Diệp Trùng vốn khá là cao, rắn rỏi, sau khi mặc đồ tây tỏ ra khá là nho nhã. Đương nhiên, đây chỉ là nhìn từ sau, nhưng nếu nhìn từ trước, Diệp Trùng vô luận như thế nào cũng không xứng với nho nhã. Tướng mạo của Diệp trùng không hề coi là anh tuấn, nhưng dáng vẻ thoải mái phối hợp với khí chất lãnh khốc ẩn ước lộ ra từ trong xương tủy, tuyệt đối có vốn liếng làm cho vô số thiếu phụ động tình. Đôi tay của Diệp Trùng cũng vô cùng kỳ quái, vô cùng thon dài, luyện tập nhiều như vậy lại không có chút dấu vết nào lưu lại trên đôi tay của hắn, hoàn mỹ như là tác phẩm nghệ thuật.
Đây đơn giản là vị công tử thế gia!
A Đoạn mở to cặp mắt, không thể tin được nhìn Diệp Trùng gần như là hoàn toàn biến thành người khác.
Chính lúc này, máy liên lạc của A Đoạn vang lên, hắn vội vàng nối máy, trên màn hình nổi hiện ra hình ảnh của Bách Lý Nam. A Đoạn vội vàng cúi người: “Lão đại!”
- Ừ, A Đoạn, đám đó đều chuẩn bị xong rồi chứ? Bách Lý Nam hỏi.
- Đều chuẩn bị tốt rồi! A Đoạn vội vàng nói.
- Ừ, lập tức sẽ dừng lại rồi, kêu bọn họ trước tiên bố trí chút, lần này không thể xảy ra kẽ hở nào, sự an toàn của ông chủ nhất định phải được bảo đảm hoàn mỹ! Hiểu rõ chưa? Vẻ mặt Bách Lý Nam nghiêm túc phân phó.
- Vâng! Vẻ mặt A Đoạn nghiêm nghị.
- Đúng rồi, Vương Hành chuẩn bị thế nào rồi? Bách Lý Nam hỏi.
Liếc nhìn Diệp Trùng vẫn ở trong phòng đi lại, A Đoạn nói: “Chắc là ổn rồi.”
- Ừ, vậy thì tốt, hắn không có kinh nghiệm, người tới lúc đó phải chú ý nhiều tới hắn, biết chưa? Bách Lý Nam nói.
- Vâng! A Đoạn trả lời.