Một võ quán tên là Cửu Nguyệt của hành tinh Sí Phong, phòng ốc và tường bên ngoài xem ra đều có chút bóng thời gian, thêm vào phong cách kiến trúc kiểu cổ, làm cảm giác của nó càng giống đơn vị bảo hộ danh thắng hoặc văn vật nào đó. Chỉ là ngẫu nhiên có vài người ra vào mới làm cho chỗ này có chút sinh khí, nhưng vẫn có thể làm người ta cảm nhận được sự sa sút của võ quán này, giống người đẹp phòng không dần dần già cỗi!
Một thanh niên hơi thon gầy đứng trước cửa võ quán này, đang ngẩng đầu nhìn chữ "Cửu Nguyệt" rồng bay phượng múa phía trên võ quán. Thiếu niên này chính là Diệp Trùng, chữ thì hắn biết, nhưng còn đẹp hay không, hắn lại hoàn toàn là kẻ ngoại đạo.
- Diệp tử, đây chính là võ quán Cửu Nguyệt! Người nói là Mục.
- Ừ, xem ra hình như vô cùng sa sút! Người ra vào rất ít, chắc là khá quạnh quẽ, khá phù hợp với thông tin. Diệp Trùng nhìn cửa lớn và lối đi của võ quán Cửu Nguyệt. "Theo thông tin trên mạng mô phỏng, quán chủ của võ quán này cự tuyệt đưa vào nguyên tố mới phổ biến đương thời như cận chiến quang giáp..., cho nên nhận được sự phê bình của rất nhiều thanh niên trẻ, cho rằng y làm người truyền thống, bảo thủ, không biết tiến thoái. Có thể bởi vì nguyên nhân này, làm cho số lượng người học tập của võ quán giảm mạnh!" Công tác điều tra của Mục vẫn luôn làm vô cùng đúng chỗ.
- Ừ. Diệp Trùng như đã hiểu ra.
- À, võ quán này tới lui với bên ngoài phi thường ít, mà bản thân quán chủ và quan chấp hành đứng đầu chính phủ địa phương có quan hệ khá mật thiết, trước giờ vẫn luôn nhận được sự bảo hộ của chính phủ địa phương! Cho nên ta cho rằng đây là địa điểm lẩn trốn không tồi!
Đây là biện pháp sau khi Diệp Trùng và Mục thương lượng có được. Từ khi Diệp Trùng biết Hắc giác đã nhìn thấy Hàm gia, liền phỏng chừng bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy. Hơn nữa, mình từng ở trước mặt Robert nói qua phải tới hành tinh Sí Phong, lúc đó người đó đều có mặt. Bọn họ không tìm thấy mình ở hành tinh Richie thì nhất định sẽ tới hành tinh Sí Phong tìm mình.
Phương pháp bảo hiểm tốt nhất hiện này chính là rời khỏi hành tinh Sí Phong trước, tránh trận phong ba này rồi mới về hành tinh Sí Phong. Đối đầu chính diện với Hắc giác, Diệp Trùng hiểu mình không có phần thắng. Nhưng Diệp Trùng lại không muốn rời khỏi hành tinh Sí Phong, quái bệnh trên người là trói buộc duy nhất đối với hắn hiện giờ, chỉ có giải quyết trước vấn đề này, hắn mới có thể an tâm triệt để! Cho dù hiện giờ quái bệnh dường như càng lúc càng nhẹ, nhưng Diệp Trùng không dám sơ suất, nếu như mình cứ như vậy mà chết ở phương diện này, vậy thì thiệt thòi quá rồi!
Diệp Trùng quyết định ở hành tinh Sí Phong chờ Vương Vi Hành trở về. Ai biết khi mình tới lần sau, ông ta có đó hay không. Cân nhắc lượt, Diệp Trùng cuối cùng vẫn ra quyết định này, chỉ cần địa điểm lẩn trốn của mình thích hợp, thêm vào mình cẩn thận chút, tháng không bị Hắc giác phát hiện, Diệp Trùng vẫn khá có vài phần tự tin. Tìm địa phương không dễ bị người ta phát hiện liền thành vấn đề Diệp Trùng phải suy xét. Võ quán Cửu Nguyệt này chính là địa điểm lẩn trốn mà Diệp Trùng và Mục quyết định cuối cùng.
- Ngươi muốn theo ta học cận chiến? Lam Dị Hành nhìn thiếu niên hơi gầy yếu trước mặt, trong lòng hơi thất vọng, từ tầm vóc mà xét, căn cốt của thiếu niên trước mặt này không phải là tuyệt lắm. Chẳng qua hắn lại không muốn cự tuyệt, đã rất lâu không có ai muốn làm học đồ rồi!
- Đúng! Diệp Trùng bình tĩnh trả lời.
- Là học đồ, năm đầu tiên phải phụ trách các loại việc vặt như lau nhà..., khá cực khổ. Đây cũng là vì tôi luyện phẩm chất, ý chí của học viên! Mấy việc vặt này đều phải dùng tay hoàn thành, mà không thể nhờ máy tẩy rửa! Phải làm suốt năm! Lam Dị Hành nhắc nhở nói: "Ngươi bây giờ hối hận vẫn còn kịp!" Rất nhiều người muốn làm học đồ chính là bại ở cửa ải này. Khoa học công nghệ phát triển thế này, công việc tẩy rửa đã sớm do máy tẩy rửa trí năng ôm đồm toàn bộ, nào còn có người tự mình ra tay làm việc tẩy rửa? Với lại, thời gian suốt năm đều phải làm mấy việc này, chỉ nghĩ tôi cũng làm người ta cảm thấy đáng sợ.
- Được! Vị thiếu niên này trả lời dứt khoát, vẻ mặt không có chút do dự. Học viên không hề phải làm việc này, bọn họ chỉ bồi dưỡng khoảng thời gian ngắn, hầu hết là học cho vui. Nhưng học đồ lại không như vậy, học đồ mới là học sinh thật sự của quán chủ, bọn họ mới học được bản lãnh thật sự! Nhưng học đồ cũng không phải dễ làm như vậy, phải trải qua năm, thậm chí vài năm kiểm tra, chỉ có trong điều kiện được sư phụ công nhận, mới được truyền thụ kỹ xão thật sự.
Lam Dị Hành nhìn học viên lác đác chẳng có bao nhiêu trong võ quán, tiếng hô hấp linh tinh làm hắn không khỏi ngán ngẩm, sự suy sụp của những nhà võ thuật đã là sự thật nghiêm túc rồi! Việc truyền thừa công phu của mình thật sự làm hắn vô cùng lo lắng, nếu như môn công phu này thất truyền trong tay mình, hắn thế nào cũng không thể tha thứ cho mình.
- Được rồi! Ngươi làm trước coi sao! Lam Dị Hành nói. Khí chất trầm ổn mà thiếu niên trước mặt thể hiện ra làm hắn hơi tán thưởng. Điều duy nhất làm hắn có chút tiếc nuối là tầm vóc của thiếu niên. Theo hắn, thiếu sức mạnh và tầm vóc, nước vĩnh viễn không cách nào lên được đỉnh cao nhất của ngọn núi.
Đột nhiên nhớ tới vấn đề, Lam Dị Hành xoay đầu lại, hỏi: "Ngươi tên gì?"
- Mạc Phi. Diệp Trùng trả lời mà không dư chữ nào.
Như thế, Diệp Trùng ở lại trong võ quán Cửu Nguyệt. Hắn sở dĩ chọn học đồ mà không phải học viên, chủ yếu là học đồ phải ở lại võ quán. Đối với Diệp Trùng mà nói, nơi ở thích hợp cực kỳ quan trọng, như vậy có thể giảm mạnh xác suất hắn bị phát hiện. Dù sao hắn phải ở chỗ này đợi Vương Vi Hành trở lại, cũng may Hắc giác không hề biết mục đích tới đây của mình, nếu không Vương Vi Hành rất có khả năng bị bọn họ mang tới Hắc giác. Mà như thế, hy vọng của mình cũng chính là .
Diệp Trùng vừa tới hành tinh Sí Phong liền đi lấy thẻ thân phận, hơn nữa thông tin thẻ thân phận của Diệp Trùng đã được Mục sửa lại. Hình ảnh của Diệp Trùng trong thẻ thân phận tuy diện mạo cực giống Diệp Trùng hiện tại, nhưng để ngụy trang và không làm người ta chú ý (ND: đoạn này bản text tiếng Hoa bị sai gần %, không hiểu gì hết, dịch lấy ý thôi), đã sửa đổi chút xíu. Chỗ sửa đổi này tuy vô cùng nhỏ bé, nhưng hiệu quả lại cực kỳ rõ ràng. Cho dù đối phương có hình ảnh của Diệp Trùng, hơn nữa lại có quyền hạn điều tra trung tâm thông tin nhân khẩu cũng không có cách nào lợi dụng hệ thống kiểm tra tự động mà tra ra Diệp Trùng. Với lại, thân phận Vương Hành đó, Mục không hề xóa đi.
Chỉ sợ vô luận là ai, cũng đoán không được Diệp Trùng lại có thể tùy ý thay đổi thân phận của mình!
Thời gian tháng, chỉ cần mình kiên trì thời gian tháng này thì có thể chờ được Vương Vi Hành, đây là mục tiêu duy nhất hiện giờ của Diệp Trùng!
Lam Dị Hành vô cùng vừa ý với học đồ tên gọi Mạc Phi này của mình, cẩn thận, khắc khổ, làm việc không chút cẩu thả, không hề lười biếng. Hơn nữa, không giống mấy sư huynh khác của hắn, vừa có thời gian liền đi ra ngoài chơi. Lam Dị Hành gần như chưa từng thấy hắn ra khỏi võ quán, bình thường không có việc gì cũng chỉ ở trong phòng, với lại không có bất cứ sở thích không tốt nào. Trừ điểm hơi hơi lạnh nhạt ra, Lam Dị Hành đối với tên đệ tử này không hề chê bai điểm nào.
Tâm tư của mấy đệ tử khác của Lam Dị Hành đã sớm không đặt trên võ thuật nữa rồi, điều này cũng làm Lam Dị Hành không biết làm sao. Ai cũng biết những cao thủ cận chiến không có tiền đồ, mấy đệ tử này của mình có thể như vậy, cũng coi như tốt với mình rồi! Từng có khoảng thời gian ngắn đột nhiên học viên tới học tập cực nhiều, làm hắn cực kỳ hưng phấn, cho rằng võ thuật lại bắt đầu được người ta chú ý. Sau đó mới biết, mấy người này là vì cận chiến quang giáp nên mới tới. Sau khi hiểu rõ chuyện gì xảy ra, không khỏi làm hắn vô cùng chán nản, hơn nữa, hắn phát hiện mấy học viên này không có chút nền tảng nào, lại là người vị lợi, toàn bộ đều muốn học số chiêu thức đẹp mắt mà không thực dụng, làm hắn rất buồn bực. Đắn đo phen, hắn kiên quyết cự tuyệt đưa vào cận chiến quang giáp gì đó. Kết quả của việc làm như vậy chính là làm cho hầu hết học viên rút lui. May mà hắn có chút tích lũy, không cần vì vấn đề kinh tế mà buồn phiền.
Tên Mạc Phi này ở võ quán Cửu Nguyệt luôn không làm ai chú ý, hắn trầm mặc ít nói, dáng vẻ lạnh như băng làm người ta cảm thấy rất khó tới gần. Hơn nữa hắn trước giờ cũng không chủ động chào hỏi ai. Cho nên mọi người cũng chưa từng để ý tới hắn. Chỉ có điều, làm mọi người cảm thấy cao hứng là tất cả việc vặt đều do tên "câm" này gánh hết, mọi người đều thoải mái.
Diệp Trùng đối với mấy chuyện này lại không để ý tới, với hắn mà nói, nơi này chẳng qua chỉ là chỗ hắn tá túc tạm thời. Đợi thời gian vừa qua, mình muốn đi đâu thì đi. Hơn nữa mấy việc vặt này đối với người từ nhỏ lớn lên ở hành tinh rác mà nói, quả thật không là gì. Hắn rât thích loại cuộc sống trong mắt người khác xem ra vô cùng khô khan, vô vị này, mỗi ngày hắn đều có nhiều thời gian để học tập, học tập các loại tri thức mà mình cảm thấy hứng thú.
Điều duy nhất Diệp Trùng cảm thấy tiếc nuối là trong võ quán lại không kết nối mạng mô phỏng.
Nguy Nguyên mỗi ngày đều ở trong trung tâm huấn luyện ý thức chỉ có mình hắn này luyện tập, trong lòng ôm ấp ,% hy vọng, chờ đợi YC lại xuất hiện lần nữa, nhưng mãi tới tận hôm nay, tên YC này cũng không xuất hiện. Điều này làm hắn rất thất vọng, trong lòng vô cùng hối hận hôm đó xem quá nhập tâm, ngay cả YC rời đi cũng không biết.
Bản ghi hình nổi là tài liệu học tập rất tốt, đặc biệt là đối với người có sự lĩnh ngộ cao. Hơn nữa, bản ghi hình của YC cũng chỉ cho hắn hướng đi, đó chính là huấn luyện cơ sở!
Phù, Nguy Nguyên hả họng thở. Tuy trong mạng mô phỏng không hề có thở hổn hển thật sự, nhưng cảm giác mệt mỏi làm Nguy Nguyên không tự chủ được thực hiện loại động tác theo bản năng này. Tuy có chú tiến bộ, nhưng so với YC, thật sự còn cách rất xa! Hắn lợi dụng quang não, tỉ mỉ tính toán tham số những động tác mà YC thực hiện đó. Thật là con số làm người ta chết lặng!
Nguy Nguyên không hề chán nản, chỉ cần mình nỗ lực, mình sẽ có ngày có thể làm được trình độ giống vậy.
- Mạc Phi! Lam Dị Hành gọi Diệp Trùng vừa mới chà xong sàn. Lúc này đã là buổi tối, tất cả học viên đã về nhà, trong sân rộng lớn chỉ có mình Diệp Trùng!
Diệp Trùng dừng chân, xoay người lại, nhìn Lam Dị Hành, yên lặng đứng đợi.
Lam Dị Hành biết Mạc Phi không thích nói chuyện, tiếp tục nói: "Ừ, biểu hiện của ngươi trong khoảng thời gian này, ta đã nhìn thấy, vốn dĩ học đồ phải làm việc lặt vặt năm mới có thể có tư cách truyền thụ. Thấy biểu hiện trong khoảng thời gian này của ngươi không tồi, ta sẽ phá lệ lần, dạy trước cho ngươi chút công phu cơ bản!"
- Ừm. Diệp Trùng trả lời. Diệp Trùng trước giờ chưa từng thấy Lam Dị Hành ra tay, bình thường võ quán truyền thụ học viên đều là mấy người gọi là sư huynh ở trên của Diệp Trùng. Cận chiến của mấy sư huynh này với Diệp Trùng mà nói, quả thật là chỉ có cái vẻ ngoài, nếu gặp phải đối thủ hơi cứng, nhất định không chịu nổi kích.
Lam Dị Hành quát nhẹ tiếng: "Xem rõ đây!" Lời nói vừa dứt, Lam Dị Hành liền lấy tư thế, chiêu lại chiêu được đánh ra!
Diệp Trùng càng xem càng kinh ngạc, cao thủ cận chiến hắn từng thấy không ít, thành tựu bản thân ở phương diện này cũng không thấp, trình độ tốt xấu tự nhiên vừa nhìn thì có thể phân biệt. Lam Dị Hành này tuyệt đối không yếu hơn cao thủ cận chiến lần trước gặp được trên tàu Nasdaq đó!
Diệp Trùng tập trung nhìn, trong lòng lại càng thêm kinh ngạc, mấy động tác này có không ít cực kỳ giống những động tác mình phân giải ra từ trong bản ghi hình.
Lam Dị Hành biểu diễn lượt, thấy Mạc Phi vẫn có dáng vẻ ngốc nghếch, trong lòng không khỏi khẽ thở dài tiếng, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn đem số yếu điểm mấu chốt trong đó giải thích tỉ mỉ cho Mạc Phi, đối với việc hắn có thể lãnh ngộ bao nhiêu, vậy thì phải xem ngộ tính của bản thân hắn rồi, Lam Dị Hành cũng không có mong đợi gì.
Lần này Diệp Trùng được lợi không ít, trước giờ, hắn vẫn khổ sở vì không có ai truyền thụ, chỉ có thể tự mình mày mò. Nguồn gốc võ học, cơ sở lý luận của Lam Dị Hành cực kỳ vững chắc, một lượt giải thích này lại càng sâu sắc, dễ hiểu, làm rất nhiều chỗ Diệp Trùng vẫn luôn rất nghi hoặc có cảm giác phá được bế tắc. Với lại, kỹ xảo phát lực lớn hơn càng làm Diệp Trùng có nghĩ cũng nghĩ không ra.
Kinh nghiệm thực chiến của bản thân Diệp Trùng có thể nói là phong phú vô cùng, hơn nữa vẫn luôn nghiên cứu về phương diện này, cho nên mới có thể có lĩnh ngộ sâu như vậy.
Lam Dị Hành làm đi làm lại lần mới dừng lại.
- Được rồi, ngươi tới luyện lượt xem nào! Lam Dị Hành nói với Diệp Trùng.
Diệp Trùng từ từ bắt đầu chiếu theo trí nhớ vừa rồi luyện lại, chỉ là thói quen của con người không phải nhìn lần thì có thể thay đổi được, rất nhiều động tác Diệp Trùng tuy nghĩ thông được đạo lý ở trong đó, nhưng tay vẫn không kiềm chế được làm theo thói quen trước đây, bộ động tác này có rất nhiều chỗ làm đúng mà không phải.
Trong lòng Lam Dị Hành thở dài. Mạc Phi quả nhiên không phải là loại trời sinh để học võ a. Động tác hắn vừa rồi dạy đều là cơ bản nhất, cũng là đơn giản nhất, học viên bình thường chỉ cần nhìn lần liền có thể làm được đại khái, không ngờ mình biểu diễn tới lần mà tất cả động tác của Mạc Phi hình như đều biến hình.
Nhưng Lam Dị Hành làm người vẫn luôn vô cùng có trách nhiệm, kêu Diệp Trùng dừng lại, chỉ ra nhưng chỗ sai mà Diệp Trùng phạm phải, rồi tỉ mỉ giải thích số đạo lý trong đó.
Đợi sau khi làm xong mấy việc này, sau khi Lam Dị Hành phân phó Diệp Trùng bình thường phải siêng năng tập luyện thì rời đi. Sân tập võ rộng lớn lại chỉ còn lại mình Diệp Trùng.
Trong sân tập võ, Diệp Trùng đang luyện tập mấy công phu cơ bản này hết lần này tới lần khác, quên tất cả xung quanh.
Nếu như Lam Dị Hành lúc này nhìn thấy biểu hiện của Diệp Trùng, tuyệt đối đại não sẽ bị đoản mạch!
Động tác của Diệp Trùng cực nhanh, nắm tay càng gần như chỉ nhìn thấy bóng nhàn nhạt. Sức mạnh bản thân Diệp Trùng đã cực lớn, mà trong số kỹ xảo phát lực Lam Dị Hành truyền thụ, Diệp Trùng phát hiện có thể tăng cường tốc độ và sức mạnh ra quyền của mình với mức độ lớn. Tốc độ nắm tay của Diệp Trùng hiện tại lại nâng lên cấp bậc mới! Đây là đột phá lần đầu tiên ở phương diện này sau khi tốc độ tay của Diệp Trùng đạt tới bình cảnh!
Thì ra tốc độ không chỉ có quan hệ với sức mạnh, còn có liên hệ rất mật thiết với kỹ xảo nữa!
Bộ động tác cơ sở mà hễ là người luyện tập cận chiến đều biết, trong tay Diệp Trùng đã hoàn toàn biến dạng, trở thành sự kết hợp hoàn mỹ giữa tốc độ và sức mạnh, mà mấu chốt giữa thứ này chính là kỹ xảo mà Diệp Trùng vừa mới có được!
Không giống người khác, Diệp Trùng hiểu rõ, mấy động tác cơ sở xem ra bình thường này, mới là động tác giết người hữu hiệu trực tiếp nhất! Hắn phải mang mấy động tác này luyện tập cho thành thục mới được!
Diệp Trùng không biết mệt luyện tập hết lần này tới lần khác, dưới ánh đèn, vô số hư ảnh tạo bởi di động tốc độ cao sinh ra rồi biến mất, như là cảnh mộng!