Người bước vào là Lam Dị Hành. Lam Dị Hành nhìn Diệp Trùng, nói: "Mạc Phi, ngươi đi theo ta." Nói xong liền đi ra ngoài.
- Ừ. Diệp Trùng trả lời, rồi đi theo Lam Dị Hành. Trong đầu Diệp Trùng vẫn còn dư vị của tin tức vừa mới biết được, tinh thần không tập trung. Lam Dị Hành nhìn thấy học đồ bình thường vẫn luôn không nóng không vội của mình hôm nay có bộ dáng như thế, hơi cảm thấy kinh ngạc.
- Xảy ra việc gì? Ngữ khí của Lam Dị Hành tuy vẫn lạnh nhạt, nhưng trong lời nói lại ngấm ngầm lộ ra ý quan tâm. Nói thực, Lam Dị Hành khá vừa ý với tên đệ tử này, chịu cực, bền bỉ, không hề oán trách, hơn nữa học tập cũng vô cùng cố gắng. Tuy bị hạn chế bởi thiên phú, cách trạng thái lý tưởng trong lòng Lam Dị Hành khá xa, nhưng cái thiên phú này, ai cũng không thể quyết định được.
Chỉ cần hắn vẫn luôn luyện tập thế này, cần cù bù thông minh, Lam Dị Hành tin tưởng đệ tử này của mình nhất định có thể truyền thừa kỹ nghệ của mình, còn có thể trở thành giới giả hay không, vậy thì ai cũng không nói được. Dù sao, muốn thành giới giả, ngoài nỗ lực ra, thứ càng đáng coi trọng hơn là cơ ngộ và ngộ tính.
- Không có gì. Diệp Trùng tiện miệng nói, trong lòng vẫn đang nghĩ tới vấn đề vừa rồi. Đầu óc hắn ít nhiều có chút hỗn loạn. Xung kích do tin tức vừa rồi đó mang lại không gì so sánh được, trước mặt tin tức này, cái gì mà Hiệp hội sư sĩ, cái gì mà Hắc giác, đều cho tất cả bọn chúng đi gặp quỷ đi!
Nhưng cũng may là năng lực tự kiềm chế chủa Diệp Trùng cực mạnh, cho dù là trong tình huống thế này, vẫn có thể bảo trì được lý trí tối thiểu.
Lam Dị Hành thấy Diệp Trùng không muốn nói cũng không hỏi thêm, chỉ nói: "Nếu có vấn đề gì không giải quyết được, có thể tới tìm ta."
Diệp Trùng gật đầu ra dấu đã hiểu, trong lòng có chút ấm áp. Trong điều tra của Mục Thương, Lam Dị Hành vì có giao tình không tồi với người quản lý đứng đầu địa phương, nên nói câu này cũng có chút phân lượng. Nhưng vấn đề này của Diệp Trùng lại là việc mà ông ta không cách nào giải quyết được. Nếu như cha thật sự là bọn họ hại, Diệp Trùng cũng tuyệt không mượn tay người khác, đối với thực lực của mình, hắn có lòng tin tuyệt đối.
Lam Dị Hành không nói tiếng nào đi ra ngoài, Diệp Trùng cũng không hỏi, người có tâm sự của riêng mình.
Đợi Diệp Trùng hồi thần lại, thì phát hiện mình đã ở khu đô thị. Bên cạnh là người đi đường tới lui qua lại. Diệp Trùng hơi ngẩn người, nhất thời ngây ra. Trời ạ, mình tại sao lại tới khu đô thị chứ?
Khu đô thị đối với Diệp Trùng hiện giờ mà nói, quả thật không phải là nơi tốt. Lần trước hắn tiêu diệt cái Tinh Diễm của Hắc giác, làm hắn hiểu lần này Hắc giác phải có cho bằng được hắn. Hắc giác vì tìm hắn, lại công khai tìm kiếm khắp nơi trên đường, ngược với tác phong bí ẩn của bọn họ thì cứ nghĩ là biết. Có thể tưởng tượng, trên đường phố lúc này, bất cứ lúc nào cũng có khả năng xuất hiện quang giáp của Hắc giác.
Mà sự nhắc nhở của Thương càng làm cả tấm lưng của Diệp Trùng ướt đẫm.
- Diệp tử, cẩn thận. Bán kính véc tơ độ, cách chỗ này km có cái quang giáp của Hiệp hội sư sĩ, loại Bạch Khả.
Cơ thịt toàn thân Diệp Trùng đã hơi hơi căng cứng, chỉ đợi tình thế có hơi không tốt, liền gọi Thủ hộ ra bỏ chạy.
Nhưng lời cảnh báo khác tiếp theo lại làm vẻ mặt Diệp Trùng hơi tái đi: "Diệp tử, cẩn thận. Bán kính véc tơ độ, cách km có cái quang giáp của Tông sở, loại Thần Thức."
Bước chân Diệp Trùng có hơi loạng choạng, trời ạ, xem ra hôm nay vận khí của mình thật không tốt.
Thương nhắc nhở nói: "Diệp tử, thả lỏng chút, ngươi càng khẩn trương, càng dễ làm người khác chú ý tới ngươi. Bọn họ hiện giờ chắc là không phát hiện ra ngươi."
Nghe thấy lời của Thương, Diệp Trùng có hơi thả lỏng.
Nhưng lời nói gấp rút của Thương tiếp theo lập tức làm Diệp Trùng như lâm đại địch: "Diệp tử, cẩn thận, km phía trước có quang giáp Tinh Diễm của Hắc giác đang từ từ tới gần bên này."
Diệp Trùng đã định gọi Hàm gia ra. Thật sự xác định mình đã ở trong hiểm cảnh, Diệp Trùng ngược lại bình tĩnh hơn hắn. Trên mặt hắn lúc này không tìm thấy bất cứ sự kinh hoảng nào, vẻ mặt bình tĩnh. Chỉ có nhịp tim hơi nhanh hơn, đây không phải là sợ, mà là sự hưng phấn vì biết đại chiến sắp tới!
Hừ, muốn bắt mình, chỉ e mấy cái quang giáp này còn lâu mới đủ. Nhưng hắn cũng hiểu, chỉ cần hắn vừa khai chiến với mấy cái quang giáp này, chờ đón hắn sẽ là áp lực nặng nề nghiêng trời lật đất của lực lượng hậu bị hùng hậu tới mức đáng sợ của phe. Còn như là phe liên hợp vây giết hày là từng phe xa luân chiến một, đây đã không phải là vấn đề hắn phải suy nghĩ rồi.
Hắn hiểu, nếu như mấy cái quang giáp trước mắt hắn cũng không cách nào ứng phó, vậy hắn căn bản ngay chút khả năng sống sót cũng không có.
Thương đột nhiên mở miệng: "Diệp tử, đừng gấp."
- Sao thế? Diệp Trùng hỏi, trong lòng lại ngầm thả lỏng. Thương tuy bình thường hi hi ha ha, nhưng tuyệt sẽ không đùa giỡn gì trong giờ phút sống chết quan trọng thế này.
Thương hình như có hơi không chắc chắn nói: "Diệp tử, bọn họ chắc là không phải bọn." Giống như nghĩ thông cái gì, ngữ khí của Thương đột nhiên trở nên hưng phấn: "Đúng, bọn họ không phải là bọn. Ta nói bọn họ tại sao đều có dáng vẻ đề phòng. Hì hì, Diệp tử, phe bọn họ chắc đều phát hiện sự tồn tại của nhau, hì hì, lần này có trò vui rồi. Nói không chừng chúng ta có thể nhìn thấy trận hỗn chiến bên đó."
Phán đoán của Thương chính xác vô cùng, phe giống như hắn đoán, đều phát hiện sự tồn tại của nhau. Nhưng hỗn chiến phe mà Thương nói lại không hề xảy ra, phe đều lý trí chọn rời đi.
Ba phe hỗn chiến, có quá nhiều nhân tố không thể xác định, vô luận là sư sĩ của phe nào cũng không dám tùy tiện đưa ra quyết định này. Biết gốc biết gác lẫn nhau cũng làm bọn họ cực kỳ cố kỵ lẫn nhau.
Tổng chỉ huy của phe gần như đồng thời có được báo cáo, nhưng bọn họ gần như đồng thời ra lệnh rút lui.
Đây là lần đầu tên phe thế lực chính diện gặp mặt ở hành tinh Sí Phong.
Trong số tổng chỉ huy phe này, chỉ e người buồn phiền nhất lại là Huck. Bên mình không rõ ràng lại mất đi cái quang giáp, lại vẫn không biết người ra tay là ai. Sau khi biết được cái Tinh Diễm đã an toàn trở về, hắn cũng hơi an tâm. Tình thế của hành tinh Sí Phong đã trở nên phức tạp dị thường, bảo trì thực lực trên tay hoàn chỉnh, mới có thể làm cho mình có đủ quyền chủ động trong trường hỗn chiến này, không đến nỗi phải sớm rời khỏi cuộc chiến của phe này.
Tin tức cuộn lên trong màn hình trên bàn nói: "Chín giờ sáng nay, hành tinh Sí Phong sẽ chính thức cử hành hội nghị giao lưu võ thuật gia có quy mô lớn nhất trong lịch sử. Thứ chúng ta nhìn thấy tiếp theo là biểu diễn võ thuật truyền thống, trong những phần biểu diễn đầy màu sắc cổ điển này, chúng ta không khó tưởng tượng ra thời kỳ hưng thịnh của võ thuật cổ đại..."
- Võ thuật gia? Huck khinh thường bĩu môi, mấy tên hoa quyền tú thối này cũng coi là võ thuật gia gì chứ? Hắn trước sau tin tưởng, chỉ có Hắc giác mới có võ thuật gia chân chính, nhớ lại nơi mình từng tới lúc trước đó, vô số tuyệt kỹ ở bên trong, vô luận là cái nào để ở thiên hà lớn cũng sẽ làm cho mấy tên gọi là võ thuật gia này đỏ mắt không thôi. Có lẽ, chỉ có nơi đó mới sản sinh ra võ thuật gia chân chính! Mình chẳng qua chỉ được phép ở chỗ đó học tập tuần mà đã khó tìm thấy đối thủ ở ngoài này. Nhất thời, Huck không khỏi có chút tâm hồn điên đảo, sự cường đại của Hắc giác, mấy tên này lại há có thể hiểu được sao?
Nhìn mấy màn biểu diễn trên màn hình đó, Huck cảm giác như đám hề trên sân khấu, trong lòng chán ghét, lập tức đóng bảng tin tức lại. Mấy phương tiện chỉ biết tâng bốc này, căn bản không có bao nhiêu giá trị, mình nên bỏ tinh lực để làm sao đối phó với cục diện trước mắt, mà không phải là nhìn màn biểu diễn của mấy tên hề này.
Hội nghị giao lưu võ thuật gia chỉ chiếm diện tích cực nhỏ trong bảng tin tức, sự suy sụp của võ thuật có thể từ điểm này mà thấy loáng thoáng. Võ thuật gia trong mắt hầu hết mọi người đều từ đại diện cho ngành nghề ít được quan tâm, là loại nghề nghiệp gần như có thể đi vào đống rác của lịch sử. So với hội nghị giao lưu sư sĩ hàng năm, có thể nói là nhỏ nhoi không đáng kể.
Nhưng trong giới võ thuật, đây là đại sự không hơn không kém.
Rất nhiều lão tiền bối trong giới võ thuật đều không nhớ được đã bao nhiêu năm không có cử hành hội nghị giao lưu quy mô cỡ này rồi. Người đứng ra tổ chức lần này, võ đường Thiên Hoa không chỉ mời gần như tất cả võ đường, võ quán trên hành tinh Sí Phong, mà còn mời rất nhiều võ thuật gia khá nổi tiếng trong giới võ thuật của các hành tinh khác, làm cho hội nghị giao lưu này náo nhiệt vô cùng. Nhưng náo nhiệt thế này vẫn khó che giấu được sự gượng gạo của loại nghề nghiệp đã suy sụp, võ thuật gia.
Quang giáp phe rời đi làm Diệp Trùng triệt để thở phào. Lam Dị Hành căn bản không có ý dừng lại, vẫn đi về phía trước.
Diệp Trùng cũng chỉ đành cắn răng đi theo, chỉ hy vọng có thể mau chóng tới nơi, mau chóng làm xong mọi việc, sau đó sớm trở về võ quán, ở bên ngoài loanh quanh thế nào cũng làm hắn có vài phần cảm giác vô cùng lo lắng. Trong lòng cũng không khỏi đoán xem Lam Dị Hành lần này dẫn mình đi đâu, vì việc gì. Nhưng nghĩ cả nửa ngày, cũng không có chút manh mối nào, đành dứt khoát không nghĩ nửa, theo sát Lam Dị Hành.
Ý, đây không phải là võ đường Thiên Hoa sao?
Lần trước từng cùng Hoa Thương Muội đi chuyến, cảm giác phương hướng rất tốt của Diệp Trùng lúc này thể hiện ra rõ ràng.
- Thương, ngươi nói xem ông ta tới võ đường Thiên Hoa làm cái gì? Diệp Trùng bất đắc dĩ tìm đề tài nói chuyện với Thương, hắn sợ mình chỉ cần rãnh rỗi liền không tự chủ được mà nghĩ tới chuyện của cha. Không cần phải bàn cãi, hiện giờ không phải là thời cơ tốt để xuất thần, tình hình có thể xảy ra bất cứ lúc nào, làm Diệp Trùng không thể không cổ vũ tinh thần.
- Khà khà, ta biết, nhưng ta sẽ không nói! Thương cười vô cùng gian giảo, làm Diệp Trùng hơi có dự cảm không hay.
Diệp Trùng thông minh im miệng, thông thường tình huống thế này, Thương cuối cùng thường kiên trì không được mà chủ động lộ ra. Nhưng lần này dường như Thương đã quyết định không nói, hồi lâu cũng không nói câu nào, chỉ không ngừng cười khách khách đầy âm hiểm, hại Diệp Trùng cảm thấy có chút sởn tóc gáy. Nhưng có Thương gây sự như vậy, Diệp Trùng cũng dời sức chú ý ra khỏi việc của cha.
Võ đường Thiên Hoa lúc này đã hoàn toàn thay đổi, trang trí như mới, rất nhiều vật trang trí đầy ý vị cổ điển làm người ta không khỏi có ảo giác trở về thời cổ đại. Trên cửa lớn là màn hình nổi cực lớn, thiếu niên nhanh nhẹn mặc đồ trắng đang biểu diễn bộ quyền thuật, động tác như nước chảy mây trôi, cương nhu tương tế, tràn đầy sức mạnh và đẹp mắt.
Đây không phải là Hoa Thương Muội sao? Diệp Trùng vừa nhìn liền nhận ra gã áo trắng trên màn hình đó.
Hoa Thương Muội vốn tướng mạo anh tuấn, lúc này xem ra càng thêm tiêu sái bất phàm, khí khái anh hùng bức người. Trước màn hình có vô số cô gái đang đứng, ai nấy như si như cuồng nhìn Hoa Thương Muội trong hình chiếu, chốc chốc lại kêu lên chói tai.
Mà toàn bộ hàng đệ tử trước cửa võ đường Thiên Hoa đều mặc đồ trắng, thần sắc nghiêm túc đứng đó, còn đại đệ tử Trịnh Trung Hành của Hoa Thiên Giai lại cười mỉm đứng trước cửa đón tiếp võ thuật gia tới. Còn cánh cửa còn lại được dùng để cho khách tham quan đi vào. Vô luận là ai, đều có thể vào xem miễn phí màn biểu diễn võ thuật và cuộc tỉ thí giữa các võ thuật gia tiếp theo.
Nhìn dòng người như thủy triều, da đầu Diệp Trùng trong khoảnh khắc bị tê. Cảnh tượng lớn thế này không phải Diệp Trùng chưa từng thấy qua, hắn từng thấy cảnh tượng còn lớn hơn nữa, nhưng lúc này lại là thứ hắn không muốn nhìn thấy nhất.
Nụ cười âm hiểm của Thương giống như có ý nghĩa khác luẩn quẩn trong lòng Diệp Trùng, vô cùng đắc ý.
Phản hồi và góp ý:
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: