Sư Sĩ Truyền Thuyết

chương 246: người phụ nữ phiền phức

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

A Liên nhìn Diệp Trùng theo sau lưng Donald, không khỏi cả kinh, khi nàng ở quầy tiếp tân hôm đó, ấn tượng khá sâu với thiếu niên chỉ có xưng hiệu thợ cải tạo quang giáp trung cấp này. Mấy hôm nay, nàng vẫn luôn bận rộn với việc tuyển mộ, hoàn toàn không biết thiếu niên này đã được nhận, lúc này thấy hắn theo sát sau lưng Donald, cũng khó trách lại kinh ngạc.

Diệp Trùng lại không hề chú ý tới A Liên, ngày đăng ký hôm đó, mọi chú ý của hắn đều đặt trên những người báo danh xung quanh, A Liên tuy là người đẹp, nhưng đối với kẻ không hiểu phong tình như Diệp Trùng mà nói, không hề có đủ lực hấp dẫn. Thứ Diệp Trùng nhìn thấy là đám đông người sau lưng người phụ nữ này, mấy người này ai nấy đều trên tuổi, mà hai tay bọn họ gần như đều có một lớp chai dày, Diệp Trùng gần như lập tức hiểu ra, mấy người này nhất định là kẻ được chọn trong những người báo danh đó.

A Liên hơi cong người với Donald: "Tổng giám, mọi người đã tới đủ." Khi ngước mắt thì phát hiện thiếu niên đó lại đứng ngang hàng với tổng giám Donald, trong lòng không khỏi hơi ngạc nhiên, bất cứ người có kinh nghiệm làm việc nào đều tuyệt không đứng ngang hàng với cấp trên trong lúc cấp trên đang giáo huấn, lúc này đứng sau lưng cấp trên nửa bước mới là cách đứng chính xác.

Thiếu niên này không hề có kinh nghiệm làm việc, A Liên đưa ra kết luận trong lòng, nhưng thấy trên mặt tổng giám Donald không có bất cứ vẻ không vui nào.

Donald không chút biểu tình gật đầu, nhìn xung quanh, đột nhiên hỏi: "Thu tiểu thư chưa tới à?"

A Liên cung kính nói: "Thu tiểu thư có việc, không rút ra được thời gian, nàng nói mọi thứ đều nghe theo dặn dò của tổng giám."

Donald ừ một tiếng, sau đó quay mắt đối diện mọi người: "Các vị đã được chọn, vậy năng lực của các vị nhất định sẽ không có vấn đề lớn, chỉ cần các vị nỗ lực làm việc, ta nghĩ mọi thứ các vị muốn có được đều không thành vấn đề. Đối với nội dung công việc cụ thể của các vị, mọi người chắc đều nhận được rồi. Tóm lại, ở chỗ này, dựa trên thực lực mà nói chuyện."

Mọi người phía dưới ai nấy nghiêm túc nghe dạy bảo. Donald là ai? Lão chính là người duy nhất có xưng hiệu đại sư ở hành tinh Minh Hồng, là thần tượng trong lòng hơn nửa số người ở đây. Ngược lại, Diệp Trùng lúc này đứng yên không động đậy bên cạnh Donald lại có chút nổi bật.

- Ta nghĩ nội dung công việc từng người các người, các người chắc cũng biết, ta không có nhiều thời gian như thế để quản các người. Đây là phụ tá Cao Dã của ta, có vấn đề gì các người có thể đi tìm hắn. Hắn cũng sẽ phụ trách công việc kiểm tra các người.

Lời nói vừa ra, phía dưới lập tức nhao nhao.

Từ A Liên, gần như mọi người ở dưới đều cho rằng Diệp Trùng là học sinh của đại sư Donald, cho dù hiện giờ có nhiều học viện, nhưng vẫn có một số người thích nhận học trò truyền thống như ngày xưa. Nhưng thiếu niên này trông ra chỉ khoảng tuổi, làm sao có thể đảm đương trọng nhiệm như vậy?

A Liên cũng nhịn không được thất thanh kêu lên, nhưng lập tức phản ứng lại, nàng mau chóng dùng tay bụm miệng. Nhưng sự kinh ngạc đậm đặc lộ ra trong cặp mắt vẫn rất rõ ràng. Trong sở nghiên cứu trước giờ chưa từng có nghiên cứu viên trẻ thế này, chứ đừng nói còn cho hắn phụ trách công việc kiểm tra, vốn dĩ ở vị trí này ai nấy đều là nghiên cứu viên lâu năm đức cao vọng trọng, kinh nghiệm phong phú. Bọn họ vô luận là năng lực, hay là thanh danh, đều có thể phục chúng. Nhưng thiếu niên này cũng chỉ có xưng hiệu thợ cải tạo trung cấp thôi a, hơn nữa tuổi tác còn trẻ thế này, tổng giám Donald nghĩ sao vậy chứ?

Trong lòng Diệp Trùng cũng cả kinh, hơn nữa thầm kêu khổ, hắn xông bừa vào đây, chỉ là muốn thâm nhập từ bên trong vào tập đoàn Prime, từ đó tìm kiếm manh mối liên quan tới Cao Thế Xương. Âm thầm và không làm người ta chú ý mới là thứ hắn muốn nhất, nhưng nhiệm vụ Donald giao cho hắn hiện giờ lập tức đẩy hắn ra trước đầu sóng ngọn gió.

Nhưng năng lực khống chế tốt làm hắn ở bề ngoài, ít nhất xem ra vô cùng bình tĩnh.

Donald vô cùng vừa ý với phản ứng của mọi người, còn sự bình tĩnh của Diệp Trùng càng làm lão mừng hơn. Từ mấy nhiệm vụ mà mấy hôm nay lão giao cho Diệp Trùng, lão có thể nhìn ra, thiếu niên chỉ có xưng hiệu thợ cải tạo quang giáp trung cấp này, năng lực thực tế của hắn thậm chí có thể vượt qua thợ cải tạo quang giáp cao cấp thông thường, mà năng lực sáng tạo của hắn càng là thứ mà hầu hết thợ cải tạo quang giáp không có.

Đây là một người trẻ tuổi đáng để bồi dưỡng. Cho nên Donald mới đưa ra quyết định này, huống chi lão rất hiểu ý nghĩa thực tế của sở nghiên cứu này. Đối với cấp trên mà nói, hạng mục mà mấy người này phụ trách chẳng qua đều là danh nghĩa mà thôi, chỉ là công sức bề ngoài làm cho người bình thường coi. Mà bản thân lão cũng có thí nghiệm cần tiếp tục của mình, lão không muốn lãng phí thời gian xử lý mấy việc vô ý nghĩa này. Cứ coi như Diệp Trùng làm mọi thứ rối tung cả lên cũng không có bất cứ quan hệ gì. Donald cũng hy vọng công việc này có thể làm cho Diệp Trùng thêm kinh nghiệm. Với lão, đây chính là thứ người trẻ tuổi thiếu.

Diệp Trùng không nói gì, sự trầm ổn hắn thể hiện ra làm Donald có chút vừa ý, sau đó tuyên bố giải tán.

- Phụ tá Cao, đối với bố trí của ma trận này, người xem có vấn đề gì không.

- Phụ tá Cao, người xem sơ đồ thiết kế mạch quang mới này xem, tôi tại sao tìm không ra vấn đề bên trong chứ?

-------------

Yêu cầu trợ giúp kiểu này quá nhiều, Diệp Trùng ở sở nghiên cứu đã có được sự tôn trọng của mọi người. Sau khi Thu Mạn trở về, đối với quyết định này của Donald không tỏ ra bất cứ dị nghị gì. Mà biểu hiện tiếp theo của Diệp Trùng lại làm mọi người đều cả kinh.

Ngay cả Donald đã đẩy Diệp Trùng tới vị trí này cũng cả kinh. Lão vốn dĩ không ngờ Diệp Trùng có thể làm mấy việc này tốt như vậy, lão cho rằng, thiếu niên này dù là thiên tài thế nào, chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên tuổi, tri thức tích lũy lại cần thời gian.

Nhưng biểu hiện của Diệp Trùng quả thật là làm người ta quá kinh ngạc.

Cơ sở của Diệp Trùng vững chắc, lĩnh vực liên quan lại rộng, làm người ta không khỏi hoài nghi hắn chẳng lẽ kiếp trước là một đại sư quang giáp? Gần như tất cả vấn đề tới tay hắn đều có thể giải quyết dễ dàng, tuy mấy vấn đề này chưa chắc đã khó khăn, nhưng trong đó không thiếu một số lĩnh vực quang giáp vô cùng ít được chú ý.

Thầy của hắn là ai? Là nhân vật thế nào mà có thể dạy ra một học sinh như vậy chứ?

Mà điều làm người ta khen ngợi nhất là hắn đưa ra sáng tạo vô tận, không theo quy củ, vĩnh viễn không bị quy tắc trói buộc. Mấy sáng kiến này không cái nào không cực kỳ thực dụng, nhiều lúc mọi người đều hoài nghi hắn có phải là một vị thợ cải tạo quang giáp lão luyện biết quang giáp đã mấy mươi năm hay không. Người trẻ tuổi đều có sáng tạo sục sôi, nhưng hầu hết trong đó đều không thể thực hiện, rồi chuyển đổi thành sản phẩm thật sự.

Đây chính là khoảng cách giữa hiện thực và lý tưởng.

Chỉ có thợ cải tạo quang giáp thật sự có kinh nghiệm phong phú mới có thể thật sự xử lý mối quan hệ giữa hai thứ này. Rất mau, nghiên cứu viên của chỗ này phát hiện phụ tá trẻ tuổi tên gọi Cao Dã này, xuất phát điểm của tất cả sáng kiến của hắn đều đứng trên sản xuất hiện thực. Sự chu đáo không tương xứng với tuổi tác này, nhận được sự khen ngợi của mấy nghiên cứu viên này.

Không khí của sở nghiên cứu này khá tốt, thực lực Diệp Trùng biểu hiện ra cũng làm người ta không thể nói gì, không ai hoài nghi tính chính xác của quyết định này của Donald.

Nói thật, loại không khí này đối với biểu hiện của Diệp Trùng mà nói có sức hấp dẫn cực kỳ, nhưng cũng may hắn vẫn không quen tình cảnh hiện tại của mình. Cảm giác của hắn vô cùng nhạy, người phụ nữ tên gọi Thu Mạn đó, vô cùng chú ý tới mình. Mấy lần, Diệp Trùng bắt gặp tinh quang thoáng qua trong ánh mắt đầy tiếu ý đó của nàng ta.

Người phụ nữ này làm Diệp Trùng rất đau đầu, khóe miệng của nàng luôn luôn treo nụ cười như có như không. Diệp Trùng phát hiện, vô luận là ai, trước mặt nàng ta đều thiếu sức đề kháng, ngay cả lão già Donald cũng không ngoại lệ. Gương mặt già nua như vỏ cây của lão mà cũng trở nên đỏ lựng.

Điều này làm Diệp Trùng vô cùng cảnh giác, cho nên mỗi lần nhìn thấy người phụ nữ này, hắn đều không dám có bất cứ sơ suất nào. Nhưng cũng may tới tận lúc này, không có xảy ra bất cứ tình huống đặc biệt nào. Sự lợi hại của người phụ nữ này vẫn ra ngoài dự liệu của Diệp Trùng, có lúc chỉ một ánh mắt, Diệp Trùng liền cảm thấy trái tim mình bỗng đập nhanh hơn, tăng tốc mà không có bất cứ dấu hiệu nào.

Khi lần đầu tiên gặp phải tình huống này, Diệp Trùng suýt chút nữa là hồn phi phách tán, cho rằng mình bị một kiểu tấn công không biết. Công kích âm thanh? Nhưng may mà hắn rất mau liền hiểu chuyện gì xảy ra.

Sinh lý học không hề học phí a, đây là suy nghĩ đầu tiên trong lòng hắn lúc đó.

Diệp Trùng trước giờ chưa từng nghĩ qua lực sát thương của ánh mắt một người lại có thể tới mức độ này, nhưng may mà năng lực khắc chế của Diệp Trùng cũng rất kinh người, tuy trái tim nhấp nhỏm, nhưng vẻ mặt lại không có chút thay đổi nào. Điểm này cũng làm người ta chậc lưỡi kêu lạ, cả sở nghiên cứu cũng chỉ có mình Diệp Trùng là đàn ông mà có thể thản nhiên trước mặt Thu Mạn.

Từ sau việc lần đó, Diệp Trùng vẫn luôn vô cùng để ý tới phản ứng bản năng của mình, hắn không cảm thấy loại phản ứng bản năng này có gì không tốt, chỉ là cảm thấy mình trong loại trạng thái thế này thì vô cùng bất an và nguy hiểm.

Diệp Trùng nhớ không biết ai từng nói, khác biệt giữa người và động vật chính là con người có thể khắc chế bản năng của mình.

Với lại, đại hán mặt không chút biểu tình ở sau lưng người phụ nữ này, Diệp Trùng cũng không dám có bất cứ sơ sẩy nào. Tuy Diệp Trùng tìm không thấy lý do đối phương tấn công mình, nhưng tình huống trước mắt không rõ, ở trước mặt một cao thủ võ thuật như vậy mà thất thần, nếu như xảy ra gì bất ngờ, vậy khẳng định là đủ để mình chết vài lần.

Thu Mạn xinh đẹp cười một cái, gọi: "Cao Dã."

Như hoa tươi nở rộ, mọi người trong phòng trừ Diệp Trùng ra đều xuất hiện sự thất thần tạm thời, vẻ mặt Diệp Trùng cứng nhắc ờ một tiếng, trong lòng lại đau đầu. Loại tình huống này đã sớm không phải là lần đầu rồi, nhưng Diệp Trùng lại không có biện pháp gì. Trước mắt, biểu hiện của hắn đã làm người ta chú ý rất nhiều, nếu như lại không thấy người phụ nữ này, chỉ e phiền phức càng lớn cũng sẽ tới trên người mình.

Trong thời gian ngắn, Diệp Trùng không hề muốn gặp phiền phức, nhưng điều này không có nghĩa hắn sợ phiền phức. Diệp Trùng cúi đầu, ai cũng không nhìn thấy, tia quang mang thoáng qua trong mắt hắn đó.

Phản hồi và góp ý:

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio