Sư Sĩ Truyền Thuyết

chương 312: học viện jersey

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Nếu như ngươi có nhiều tiền, ta nhất định sẽ khuyên ngươi đi học viện Ân Cách Lạc Đế, đó là trường tốt nhất của cả hành tinh Chu Gian, cũng là một trong những học viện tốt nhất của thiên hà Hà Việt. Bên trong thông thường đều là con của kẻ có tiền, con cháu thế gia cũng cực kỳ nhiều. Nhưng trông ngươi cũng không giống kẻ có tiền, vậy thì ngươi đi học viện Jersey đi, trong các học viện bình dân, tiếng tăm của nó là tốt nhất, học phí cũng rất rẻ. Với lại còn có rất nhiều cơ hội đi làm thuê, đủ duy trì cho ngươi hoàn thành việc học. Tuy huynh đệ ngươi xem ra tuổi tác khá lớn, nhưng trẻ con nhà nghèo đi học trễ cũng là việc rất bình thường, bọn họ sẽ không từ chối ngươi đâu. Trước khi đi, thanh niên tóc vàng kéo tay Diệp Trùng lại, mặt đầy chân thành dặn dò.

Đứng ở cổng học viện Jersey, nhìn học sinh đi tới đi lui, Diệp Trùng lại không khỏi sinh ra vài phần cảm giác cuộc đời như mộng. Tiền gia gia, A Tú, Tôn Tuyết Lâm, mấy người này trong đầu hắn cũng không cách nào xóa nhòa, nhưng hiện giờ vật đây người không có, ngay cả Mục Thương cũng không ở bên cạnh mình, chính như lúc trước mình là thầy trong trường, bây giờ lại là một học sinh.

Điều kiện dạy học của học viện Ân Cách Lạc Đế tuy tốt, bản thân Diệp Trùng cũng không thiếu tiền, nhưng hắn vẫn lựa chọn học viện Jersey. Tin tức Ân Cách Lạc Đế có rất nhiều con cháu thế gia này thôi thúc Diệp Trùng lực chọn học viện Jersey.

Quần áo Diệp Trùng mộc mạc, cho nên mới làm cho thanh niên tóc vàng cho rằng gia cảnh khá nghèo túng. Thật ra Diệp Trùng trước giờ chưa từng mua quần áo, bộ đồ trên người này vẫn là để mấy người Quả lão đại đi mua, Diệp Trùng chỉ đưa ra một yêu cầu, đó chính là phải đủ bền. Mấy người Quả lão đại cũng biết Diệp Trùng và Tang tộc hoàn toàn không có bất cứ yêu cầu nào đối với hình thức của quần áo, cho nên cũng cố lựa mua đồ rẻ bền.

Đánh giá người qua quần áo, Diệp Trùng căn bản không biết rất nhiều người bên ngoài đều tuân theo nguyên tắc này. Nhưng cứ cho là biết, nghĩ chắc là hắn cũng không để ý.

Bước đầu tiên thích ứng cuộc sống, cứ từ chỗ này mà bắt đầu đi. Diệp Trùng đã quyết định bồi dưỡng cho tốt năng lực ứng xử với người khác của mình, hắn không phải kẻ ngốc, ngược lại rất thông minh, biết rõ mình thiếu cái gì. Nếu như Mục Thương vẫn ở bên cạnh hắn, có lẽ hắn vẫn giống y như lúc trước, bởi vì hắn cảm thấy cuộc sống như vậy không hề có gì không tốt. Nhưng hiện giờ, Mục Thương không biết bóng dáng, hắn phải dùng tất cả sức lực của mình để tìm kiếm Mục Thương. Nếu như mình không thể dung nhập xã hội, vậy thế nào tìm được Mục Thương trong biển người mênh mông? Nếu như không thể dung nhập xã hội, lại làm sao có thể từ chỗ ba đại thế gia tìm được đường trở về năm thiên hà lớn chứ?

So với tìm kiếm Mục Thương, Diệp Trùng đối với thân thế của mình ngược lại không hề nhiệt tình như thế. Chỉ là tìm kiếm Mục Thương hoàn toàn không có chút manh mối nào, mà thân thế của mình lại lộ ra chút dấu vết, cho nên thân thế ngược lại được đặt phía trước nhật trình. Trước mắt Diệp Trùng không những phải quen thuộc với tình huống cơ bản của thiên hà Hà Việt mà còn phài âm thầm hiểu rõ ba đại thế gia, đặc biệt là tình huống của Diệp gia.

Kinh nghiệm học tập lúc trước cho Diệp Trùng biết. bất cứ tri thức nào cũng đều có một hệ thống tri thức hoàn chỉnh. Học tập hệ thống mới có thể làm hiểu biết của mình càng thêm thấu triệt, đây cũng là một điểm Diệp Trùng nghĩ tới khi nghe thanh niên tóc vàng nói tới học viện. Hơn nữa, hoàn cảnh trường học khá đơn thuần, hành vi của mình ở chỗ này chắc là không làm người khác chú ý.

Sau khi đóng học phí cần thiết, Diệp Trùng thuận lợi trở thành một học sinh của học viện Jersey.

Phong cách học tập của học viện Jersey vô cùng tự do, học sinh có thể tùy ý lựa chọn môn học mình thích. Diệp Trùng không hề lựa chọn các môn đại loại như sư sĩ, võ thuật, cải tạo quang giáp. Hắn hiểu rất rõ mục đích thật sự lần học tập này của mình, hắn lựa chọn các môn học lịch sử phát triển của thiên hà Hà Việt, ngôn ngữ học, tâm lý học, tông giáo học, thế gia khái luận, vân vân...

Khi hắn đưa ra thời khóa biểu, thầy giáo khá kinh ngạc, nếu như đây là học viện Ân Cách Lạc Đế cũng bình thường. Nhưng là học sinh của học viện Jersey bình thường mà nói giả cảnh đều không tốt lắm, bọn họ hầu hết đều hy vọng đi ra có thể tìm được một công việc tốt, cho nên hầu hết đều chọn một số môn như là sư sĩ, cải tạo quang giáp, điều bồi. Xem ra gia cảnh của học sinh này nhất định vô cùng không tồi, nhưng từ y phục mà xét thì lại không giống a. Thầy giáo kỳ quái liếc nhìn Diệp Trùng, nhưng lại rất nhanh sắp xếp xong môn học của Diệp Trùng.

Quần áo phổ thông, diện mạo có sát thương lực của Diệp Trùng, thêm vào trầm mặc ít nói, thật sự là giống như hắn nghĩ, không làm người ta chú ý.

Nhưng nhiệt huyết, đánh lộn, tranh cãi của học sinh trong trường học trong mắt kẻ trải qua vô số trận chiến sinh tử như Diệp Trùng lại vô cùng nhàm chán. Hắn mang tất cả tinh lực đặt vào việc học, môn học loại văn học, lịch sử, cái này cũng cần đọc rất nhiều, do đó trong mắt người khác, Diệp Trùng tuy tướng tá xấu một chút, tính tình lại vô cùng ôn hòa, không thích nói nhiều, con người ngược lại ăn ở rất tốt.

Diệp Trùng không hề hiểu rõ mình trong mắt người khác rốt cuộc là hình ảnh gì, mọi tinh lực của hắn đều đặt trong việc học.

Ba đại thế gia là thế gia mạnh nhất, nghiên cứu sử học liên quan tới bọn họ khá nhiều, Diệp Trùng ra sức đọc tư liệu liên quan, muốn từ trong này tìm được chút manh mối. Học tập mấy môn này mang lại cho phương pháp tư duy của Diệp Trùng sự biến hóa mới toanh. Nếu như là lúc trước, hắn thế nào cũng không nghĩ tới việc tìm tư liệu trong tư liệu sử học.

Bọn người Tang Phổ và Diệp Trùng thường liên hệ. Từ chỗ Tang Phổ biết được, bọn họ đã tìm ra phương pháp thu liễm tin tức. Bọn họ thật ra đã có loại năng lực này từ rất sớm, chỉ là mọi người đều không nghĩ tới nó mà thôi. Khi ở Thiên vực trì, khi săn bắt dã thú thường hay sử dụng. Dã thú đối với sát khí khá mẫn cảm, muốn không bị dã thú phát giác thì phải thu liễm khí tức.

Chỉ là loại phương pháp thu liễm khí tức này gần như đã là bản năng của bọn họ, bọn họ sớm đã quen thói, ngược lại không có ai nghĩ tới chỗ này, nhưng hiện giờ bọn họ vẫn phải tiếp tục nghiên cứu.

Ngược lại tiểu Francis giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh: "Woa, trời ơi, anh bây giờ có cái... cái..." Nhất thời hắn nghĩ không ra từ đó. Quả lão đại ở bên cạnh vội vàng tiếp lời: "Khí độ người đọc sách."

- Đúng, đúng, đúng, khí độ người đọc sách, chính là khí độ người đọc sách. Vừa nhìn thì biết là người có học vấn. Tiểu Francis nhìn Diệp Trùng đầy sùng bái.

Nói thật, sự thay đổi hai tháng này của Diệp Trùng khá lớn, đường nét lạnh lùng trên mặt hiện giờ đã nhu hòa hơn nhiều. "Phúc hữu thi thư khí tự hoa" (Bụng có thơ văn, khí chất tự thăng hoa), hai tháng học tập các môn văn học, lịch sử này, cách nhìn của Diệp Trùng đối với sự vụ đã không còn dừng trên phương diện kết cấu, tính toán.

Một đầu của máy liên lạc truyền tới giọng ông ông của Tang Thiết: "A Liên, cái khí độ người đọc sách này là cái gì vậy?"

Giọng nói của Hải Liên: "À, khí độ người đọc sách, chính là... chính là đọc rất nhiều sách, cho người ta cảm giác vừa nhìn liền biết là người rất có học vấn."

Chỗ nhìn không thấy của máy liên lạc lập tức truyền tới tiếng vỗ ngực bình bịch của Tang Thiết: "Vậy ta cũng cần cái khí độ người đọc sách gì đó đó."

- Vậy ngươi cũng đi theo lão đại học đi.

Tiếng kêu khổ của Hải Liên, tiếng cười vang của mọi người, hợp lại với nhau ngược lại cũng rất vui vẻ.

Khóe miệng của Diệp Trùng không khỏi hơi cong lên, đột nhiên nghĩ tới một việc, nói với Tang Phổ: "A Phổ, nhớ phái người mang phương pháp thu liễm khí tức truyền về trong thôn, nói bọn họ ai cũng phải học, đặc biệt là con nít."

- Vâng. Trả lời của Tang Phổ rất dứt khoát.

Dặn dò với mấy người Tang Phổ nghiên cứu cho tốt mấy máy móc chế tạo quang giáp đó, Diệp Trùng đóng máy liên lạc lại. Ừ, tiếp theo vẫn phải đi đọc sách, cuốn sách lần trước chỉ xem tới một nửa, vẫn chưa xem hết.

Nói thật, vừa bắt đầu, khi Diệp Trùng nhìn mấy cuốn sách này đầu đau muốn chết. Tư duy của hắn đã hình thành khuôn khổ, hắn quen dùng con số nói chuyện, quen nhấn mạnh lô-gic, điều này mang lại cho hắn trở ngại rất lớn đối với những môn học như là tâm lý học và tông giáo học. Nhưng trí nhớ của hắn kinh người, chính sự giúp đỡ của trí nhớ cường hãn này, sau khi Diệp Trùng trải qua thời kỳ một tháng đau đầu nhất mới từ từ bắt đầu bước vào hệ thống tri thức đại biểu cho một thế giới khác này.

Đi trong vườn trường, Diệp Trùng xem ra hoàn toàn không khác gì học sinh bình thường, trừ có xấu chút.

- Ta nói rồi, Mễ Đức, người đẹp của học viện Jersey không ít a. Ta lúc trước còn cho rằng người đẹp đều ở học viện của chúng ta đó? Người nói là một tên mập, trên người mặc đồ bình thường, nếu như mấy người quen với phục sức đó ở chỗ này, vừa nhìn thì có thể nhìn ra giá trị đắt đỏ của bộ đồ này.

Bên cạnh hắn, gã đội nói còn lại tiếp lời: "Ngươi cho rằng sao? Đám đần trong trường đó ai nấy đều rất tự đại, cho cho rằng giởi lắm. Mà mấy tiểu thư đó, ai cũng đỏm dáng giống như khổng tước. Hắc hắc, mấy tiểu thư đó, đừng nhìn bọn họ xuất thân cao quý, toàn là hóa trang ra cả đó. Với lại, ngươi cũng biết cuộc sống của bọn họ thối nát mức nào rồi." Gã tên là Mễ Đức này cao hơn tên mập nửa cái đầu, mũ đè xuống rất thấp.

Trong miệng gã mập nhai kẹo dẻo, gật gật đầu, miệng nói hàm hồ không rõ: "Đúng vậy, đúng vậy."

- Nơi này thì không giống. Ngươi xem, mấy cô gái này cực ít có người hóa trang, đây mới là đẹp thật sự a. Chậc chậc, làn da của bọn họ, thật sự là trắng quá trời. Với lại bọn họ đều khá bảo thủ, ai nấy đều ngây thơ vô cùng, nào phải đám phụ nữ thối trong trường đó có thể so sánh được.

Gã mập gật đầu lia lịa, vô cùng tán đồng.

Mễ Đức đắc ý cười: "Hì hì, bảy mươi lăm trường học bình dân, mỗi một trường ta đều tự mình khảo sát qua rồi, nếu nói tới số lượng và chất lượng người đẹp, à, còn có khí chất, đều phải kể học viện Jersey đứng đầu."

Diệp Trùng kề vai đi qua bên cạnh hai người, lời hai người nghe rõ ràng. Trong lòng lại đang suy nghĩ, hành vi của hai người này từ góc độ tâm lý học thì nên thực hiện phân tích thế nào đây?

Sau lưng đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân, cắt ngang suy nghĩ của Diệp Trùng. Mười sáu người! Phán đoán này như tia chớp lóe lên trong đầu Diệp Trùng.

- Hai vị, xin rời khỏi trường chúng tôi, trường chúng tôi không hoan nghênh các người! Trong giọng nói lộ ra ý hung tợn.

Phản hồi và góp ý:

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio