Sư Sĩ Truyền Thuyết

chương 318: cách gì?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vô số đường màu lam nhàn nhạt trong mắt, phân bố giao thoa, nếu như không tỉ mỉ, người thường sẽ cho là ảo giác. Nhưng Diệp Trùng lại không cho là thế, đủ loại bò sát lay động đầy trong mắt, kín mít, dày đặc.

Toàn bộ mấy đường màu lam nhạt tới mức gần như nhìn không thấy này phân bố trên người mấy con bò sát này, hơn nữa Diệp Trùng rất mau liền phát hiện chỗ đặc biệt, chỉ cần khi mang sự chú ý của mình tập trung lên người con bò sát nào đó, đường màu lam trên người con bò sát đó lập tức trở nên rõ ràng, mà có mấy điểm và đường sẽ trở nên sáng rõ dị thường.

Cặp mắt con chuột này đỏ rực, râu chuột hai bên khóe miệng nhòn nhọn cứng nhọn vô bì, dựng đứng như gai thép, cơ nhục tứ chi lực lưỡng không tự nhiên, lông tóc màu xám đen cứng thành cuộn, phía trên có rất nhiều nội tạng.

Bốn đường, ba điểm! Trong những đường màu lam ngang dọc giao thoa phân bố trên người con chuột này có bốn đường và ba điểm sáng dị thường.

Không tự chủ được, trường thương của Diệp Trùng rung một cái, một quang điểm im hơi lặng tiếng chui vào một điểm sáng lên trong đó.

Chít! Con chuột kêu thảm một tiếng, oành cái ngã xuống, lập tức đứt hơi! Hai cổ tay Diệp Trùng thu lại, trường thương lập tức rút ra từ trên người con chuột, một dòng máu tươi như nước suối phun phun cao tới hơn hai mét.

Trái tim Diệp Trùng nhảy một cái, chẳng lẽ là?

Nhìn xung quanh, trường thương rung động cấp tốc, quang mang mũi thương lấm chấm, chỗ vươn tới đều là điểm màu lam sáng rực đó!

Bụp bụp bụp, bò sát xung quanh Diệp Trùng đột nhiên nổ tung, mấy mươi cột máu phun đầy trời, sương máu kết thành mảng vây lấy chỗ Diệp Trùng đứng.

Máy ghi hình trên tay Hoa Bách trung thực mang một màn này truyền tới mỗi một ngóc ngách của thiên hà Hà Việt.

Mọi người đang xem đều ngớ người ra! Trong sương máu đầy trời, thân hình một thiếu niên mờ mờ có thể thấy được, có lẽ không có bức tranh nào càng chấn nhiếp lòng người hơn thứ này.

Yên lặng như tờ! Một mảng yên lặng như tờ! Vô luận là giáo viên, học viên sau lưng Diệp Trùng, hay là dân chúng đang xem màn hình, mọi người đều hoàn toàn ngây ngốc.

Võ thuật gia ở thiên hà Hà Việt có cơ sở cực kỳ vững chắc, nhưng đối với sức chiến đấu của võ thuật gia, đã sớm bị sư sĩ áp chế. Mọi người đối với khái niệm võ thuật gia chẳng qua chỉ là tôi luyện thể chất mà thôi. Đối với mấy giới giả đó, họ cực ít khi ra tay, ghi hình bọn họ ra tay càng hoàn toàn không thấy. Giới giả cho dù tồn tại sờ sờ ra đó nhưng trong lòng % người thường lại chỉ là một truyền thuyết.

Nhưng hôm nay, bọn họ cũng nhìn thấy biểu diễn rực rỡ một lần nữa của võ thuật, không có ai biết người thiếu niên vô danh này là ai, cũng không có ai xác định hắn rốt cuộc có phải là giới giả hay không, nhưng kỹ xảo cận chiến trường thương thần kỳ của hắn lại làm người ta mở rộng tầm mắt, mà một màn vừa rồi này, chấn động gây cho người ta lại làm mọi người không khỏi có lòng tin vô bì đối với võ thuật!

Thì ra, võ thuật cũng có thể mạnh như vậy!

Diệp Trùng có lẽ làm sao cũng không ngờ, nếu như không phải vì lần biểu diễn của hắn, võ thuật của thiên hà Hà Việt tất sẽ giống như năm thiên hà lớn, cuối cùng đi vào suy sụp. Nhưng lần biểu diễn chấn kinh cả thiên hà này của hắn lại cứu vãn võ thuật đang đi đi xuống dốc của thiên hà Hà Việt. Trong lịch sử võ thuật của thiên hà Hà Việt, diễn xuất hoa lệ của thiếu niên vô danh này làm sinh mạng của võ thuật kéo dài năm trăm năm. Trong năm trăm năm sau hôm nay, thiếu niên vô danh này sẽ là nhân vật quan trọng nhất cũng là thần bí nhất trong lịch sử của thiên hà Hà Việt, đồng thời cũng là nhân vật được được người biết nhiều nhất. Mỗi một học viên học tập võ thuật, thầy của họ đều sẽ chiếu đoạn ghi hình làm người ta máu nóng sục sôi này, làm chỉ dẫn khai sáng hắn.

Không thể không nói, đối với hầu hết mọi người mà nói, tuyệt đối là lần đầu tiên nhìn thấy bức tranh có tính xung kích thế này, máu tanh thế này.

Oành, giờ phút này, thế giới sục sôi rồi!

Người chủ trì và khách mời của kênh Lục Tinh cũng hoàn toàn trố mắt rồi, có vài khách mời thậm chí rưng rưng tới mức run lẩy bẩy, ăn nói lảm nhảm. Hoa Bách kích động tới mức tay không ngừng run rẩy, vài lần máy ghi hình trên tay còn suýt nữa rơi xuống đất, đôi tay Hoa Bách run rẩy làm cho hình ảnh rung động kịch liệt. Khán giả đang xem ai nấy đều chửi toáng lên: "Con bà nó, ngươi cầm chắc chút đi!"

Diệp Trùng không hề biết lúc này đang có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm hắn, hắn lúc này tâm tư tập trung, chìm đắm toàn bộ trong thế giới của năng lực mới có được quen thuộc này.

Ngụy dị mà cuồng bạo! Phong cách thương pháp của Diệp Trùng đột nhiên thay đổi, lại chính là tác dụng của mấy đường màu lam sáng ngời mà hắn đang nghiên cứu đó. Tàn chi văng mạnh, thịt nát bắn tung tóe, máu chảy thành sông! Mọi khán giả lại một lần nữa hóa đá, đồ sát cuồng bạo thế này, cùng với sự lạnh lùng trên mặt Diệp Trùng hình thành sự so sánh rõ ràng.

Diệp Trùng cuối cùng đã hiểu tác dụng của mấy đường màu lam này. Điểm màu lam sáng rực là điểm yếu của mấy sinh vật này, chỉ cần đánh trúng một chỗ thì đủ để trí mạng. Còn mấy đường màu lam sáng rực đó lại là đường màu lam phanh thây, chỉ cần men theo mấy đường màu lam đó, vậy thì kẻ bị công kích nhất định sẽ bị phanh thây, đồng thời sẽ gây ra sự phá hoại trí mạng đối với người bị công kích!

Loại năng lực đặc thù này và công kích nhược điểm đặc hữu của quang giáp Thủ Hộ khá giống nhau.

Đắm chìm trong tìm tòi bản thân, Diệp Trùng hoàn toàn không chú ý công kích của mấy con bò sát này đã yếu đi rất nhiều, một mình hắn giết bò sát thành đống!

Quá cường hãn rồi! Vô số người phát ra cảm khái giống nhau này!

Rất mau, Diệp Trùng liền phát hiện tình trạng bên cạnh mình, hắn cũng từ trong trạng thái bản năng đó hoàn hồn lại.

Khắp nơi là thi thể của bò sát, tàn chi, thịt vụn thấy ở khắp nơi, chất dịch màu lục và máu tươi màu đỏ trộn lẫn với nhau, một thiếu niên lạnh lùng cầm thương đi tới, sau lưng hắn, tiếng chiến đấu kịch liệt bên ngoài vẫn không ngừng truyền lại.

Woa! Vô số tiếng kêu vang lên mọi ngóc ngách của thế giới, trong mắt vô số thanh niên nhiệt huyết lóe lên sự cuồng nhiệt, mà còn có một số thiếu nữ lộ ra thần thái si mê.

Tướng mạo có sát thương lực của Diệp Trùng lúc này trong mắt mọi người giống như bị lược bỏ, mà biểu tình hờ hững lãnh khốc, hình tượng thong dong nhấc thương chậm bước, xác rải khắp nơi, làm cho hình ảnh một vị cao thủ tuyệt thế cô độc, lạnh lùng được khắc họa đến mức lâm ly cùng cực.

- Diệp tử, là ngươi ư? Ở một góc khác của thiên hà Hà Việt, mọi người trong Hoa hoa công tử trố mắt há mồm nhìn màn hình, mắt điện tử của Mục nhấp nháy điên cuồng.

Diệp Trùng không hề biết trong đám người lại có kẻ đang quay lén, xoay nhìn xung quanh, chỉ thấy mọi học viên và giáo viên tham gia chiến đấu ai nấy đều mệt tới mức ngồi ngay tại chỗ. Mà học viên của học viện điều bồi lại đang len lỏi trong đám người, giúp người bị thương băng bó vết thương.

Bò sát đã lui, nhưng chiến đấu bên ngoài vẫn đang tiếp tục, Diệp Trùng không khỏi nhíu mày, nếu như vẫn cứ thế này, vậy thì không hay. Bò sát vô cùng vô tận, mà lực chiến đấu ở chỗ này mất một người thì thiếu một người. Chính ngay lúc này, đột nhiên mấy học viên nữ trong tòa nhà học đường chạy ra, vẻ mặt mỗi người đều không còn chút máu. Bọn họ chạy tới trước mặt Griffiths gấp giọng nói: "Lão sư, trong đó có âm thanh kỳ quái, hình như... hình như..."

Sự chú ý của mọi người đều bị mấy học viên nữ này hấp dẫn, Griffiths gấp giọng hỏi: "Hình như cái gì?"

- Hình như... hình như chuột đang cắn tường! Một nữ sinh hơi lớn gan cố lấy dũng khí.

Soạt, trừ Diệp Trùng, vẻ mặt mọi người không khỏi biến đổi, mọi người lúc này mới nghĩ tới bản năng đáng sợ này của chuột. Nếu như tường bị cắn thủng, vậy không chút nghi ngờ, mọi người chỉ có một con đường chết.

Xem ra không có cách rồi, Diệp Trùng không có tiếc nuối gì, mình cũng tận lực rồi, sức mạnh cá nhân ở trước mặt tai họa thế này thực sự quá nhỏ nhoi. Nhưng trường chiến đấu này mang lại cho hắn chỗ tốt cực lớn. Hắn đi tới trước mặt lão già: "Lão sư, ngài còn có thân nhân gì không?" Lão già này là giáo sư cơ giới cổ đại, trước mặt người khác không đáng một xu, nhưng trong mắt Diệp Trùng lại là bảo tàng vô giá, hắn đã định vô luận thế nào cũng phải mang lão già này đi.

Lão già kỳ quái nhìn Diệp Trùng: "Tại sao muốn hỏi vấn đề này? Lão già ta cô độc một mình, trừ Griffiths ra, không có người thân gì, chết đi cũng không có gì." Nhiều thêm một người, Diệp Trùng liếc nhìn Griffiths, trong lòng lại đang tính toán làm sao mới có thể dẫn hai người rời đi an toàn.

Griffiths tâm tư thông tuệ, lập tức nghe ra ý ngoài lời nói của Diệp Trùng, sắc mặt không khỏi biến đổi.

- Ta quyết không bỏ rơi mọi người. Lời của Griffiths âm vang, nhưng mọi người nghe lại không hiểu gì cả. Diệp Trùng vẻ mặt không có ý gì, hắn vốn dĩ không định dùng thủ đoạn ôn hòa mang hai người rời đi, nếu như Griffiths không phối hợp, thủ đoạn của Diệp Trùng có rất nhiều.

Không nói gì, Diệp Trùng bước chân ra ngoài, Hoa Bách ở trong đám đông vội đi theo.

Chuột và bò sát đông không có tận cùng dường như chiếm trọn cả vườn trường, ai cũng không ngờ bình thường chỗ tối của thành thị bóng dáng một con chuột cũng khó gặp lại có nhiều chuột như vậy. Diệp Trùng ngược lại không ngạc nhiên, ở hành tinh rác, chuột cũng là sinh vật có số lượng đông đúc, bọn chúng có sự thích ứng và năng lực sinh sôi cực kỳ kinh người, trong hoàn cảnh cực kỳ hà khắc vẫn có thể sống sót.

Nếu như... Nếu như...

Đột nhiên, một loại suy nghĩ cực kỳ to gan vọt ra trong đầu Diệp Trùng, trong lòng hắn mau chóng tính toán các loại khả năng, đột nhiên, hắn mau chóng lùi trở vào trong tòa nhà học đường.

Diệp Trùng đi thẳng tới trước mặt Griffiths: "Dược phẩm tồn trữ của học viện điều bồi ở đâu?"

Điều bồi học là một loại ngành học có tính thực nghiệm, vật phẩm tiêu hao cực kỳ kinh người, cho nên mỗi học viện đều có chỗ chuyên dùng tồn trữ dược phẩm.

Griffiths ngớ người, nhưng vẫn chỉ một phương hướng: "Đi về phía đó, không xa."

- Bao xa? Cụ thể chút! Diệp Trùng hơi nhíu mày, trả lời mơ hồ của Griffiths làm hắn rất không vừa ý.

Griffiths nghĩ một lát, nói: "Khoảng ba ngàn mét."

Khoảng cách ba ngàn mét này, xem ra chỉ có sử dụng quang giáp rồi, Diệp Trùng trầm ngâm một lát, nói: "Cô và tôi cùng đi tới đó một chuyến." Nói xong, Diệp Trùng lại chỉ Mễ Đức và tên mập: "Hai người các ngươi cũng theo ta đi giúp đỡ." Hai tên này thực lực không tồi, người cũng linh hoạt, chỉ là nhát gan.

Mễ Đức và tên mập nhìn mũi thương chỉ bọn họ, lại nhìn ánh mắt lạnh lùng của Diệp Trùng, da đầu phát tê, nào dám không đồng ý, vội vàng gật đầu.

Griffiths đón thiếu niên vô danh trước mặt này chắc là muốn tìm cách gì đó giải quyết cục diện trước mắt, chỉ là hắn tại sao nghĩ tới học viện điều bồi chứ? Hắn biết điều bồi? Thân là điều bồi sư, Griffiths làm sao cũng không ngờ phương pháp của Diệp Trùng lại có quan hệ với điều bồi.

Gọi Hãn quang ra, Diệp Trùng tiện tay cắm trường thương trên tay lên tường, đang chuẩn bị mang Griffiths leo lên buồng lái, sau lưng đột nhiên truyền tới một giọng nói: "Xin anh cũng mang theo tôi với!"

Người nói chính là Hoa Tri Bách, hắn gọi quang giáp, cung kính nói: "Xin tin tưởng thực lực của ta, cha ta là Hoa Tri Ba."

Chú thích: Có lẽ Hoa Bách là tên rút gọn hoặc bút danh của Hoa Tri Bách.

Phản hồi và góp ý:

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio