Griffiths gập eo xuống, cẩn thận lật miếng thịt vụn của sinh vật bất minh từng lấy tiêu bản vừa rồi đó. Vết cắt mới vừa rồi đó đã xảy ra biến hóa làm người ta không ngờ. Cả vết cắt vốn dĩ lõm xuống, bây giờ lại cao hơn bộ phận cơ nhục xung quanh một đoạn, giống như gồ lên một túi nhỏ. Màu sắc của lớp màng bề mặt phần mới sinh ở chỗ vết cắt hơi đậm hơn xung quanh.
Chẳng lẽ loại sinh vật bất minh này có năng lực tự chữa trị và tái sinh? Bất quá Griffiths lập tức phủ định suy đoán này, sinh vật có năng lực tự chữa trị và tái sinh không hề hiếm gặp, nhưng s với thay đổi của loại sinh vật bất minh trước mắt này lại hoàn toàn là hai loại hình.
Lòng tò mò của Griffiths bốc cao chưa từng thấy, cơn đói trong bụng lập tức bị nàng quăng mất tông mất tích.
Cẩn thận từng li lấy xuống một chút tiêu bản từ trên túi nhỏ gồ lên này, lại bỏ nó vào trong máy phân tích. Máy phân tích nàng hiện đang sử dụng, tính năng cực kỳ tốt, thứ giống như loại máy phân tích này, không chỉ giá cao tới mức khác thường, mà còn phải đặt trước hai năm. Cũng không biết Mục Thương thông qua thủ đoạn gì mà có được, ngay cả rất nhiều viện nghiên cứu nổi tiếng cũng chảy dài nước dãi đối với loại máy phân tích này.
Đây cũng là một trong những nhân tố làm Griffiths quên ăn quên ngủ thế này trong khoảng thời gian này. Phòng thí nghiệm này tuy quy mô không lớn, nhưng thiết bị bên trong cao cấp thậm chí có thể gọi là hào hoa, rất nhiều máy móc đều là thứ nàng ngủ mơ muốn có nhiều năm.
Máy móc thí nghiệm đối với nhân viên nghiên cứu mà nói, tương đương với quang giáp đối với sư sĩ, loại khát vọng và theo đuổi này cũng cuồng nhiệt giống như vậy.
Rất mau, kết quả phân tích đã có. Điều này cũng làm cho Griffiths có chút cảm khái, nếu như là phòng thí nghiệm trong trường học của nàng lúc trước, ít nhất cần ba ngày mới có thể có được kết quả phân tích.
Kết quả phân tích là một hình đường cong D nổi, bên trong bao hàm các loại tin tức trong mẫu vật này. Liếc nhìn qua, đường cong với đủ loại màu sắc nhiều không kể xiết quấn lấy nhau, giống như một đám sợi màu.
Kết quả phân tích muốn có được không hề khó, nhưng điều khó thật sự là từ trong những tin tức xem ra lộn xộn, loạn xạ này tìm được phán đoán chính xác. Điều này mới là khảo nghiệm đối với thực lực của bản thân nhân viên nghiên cứu khoa học.
Griffiths đối với điều này đã sớm quen như chuyện thường. Thong thả ngồi xuống, nàng bắt đầu thử từ trong đó tìm ra số liệu liên quan. Thứ Griffiths nghiên cứu chính là vi sinh vật học. Thành tựu của người xuất tự danh sư như nàng khá là cao thâm. Thêm vào mấy con chip lấy từ căn cứ dưới đất Diệp Trùng cho nàng càng làm cho hiểu biết của nàng đối với lĩnh vực của mình lại nâng lên thêm một tầng.
Đối với người bình thường mà nói, mấy con chip đó hoàn toàn giống như thứ vứt đi. Nhưng đối với một nhà vi sinh vật học như Griffiths mà nói, lại là báu vật vô giá không hơn không kém. Bên trong bao hàm tất cả tư liệu cốt lõi của cả Hôi cốc trong lĩnh vực cấm kỵ đó, điều quan trọng nhất là, bên trong có lượng lớn tư liệu thực nghiệm tỉ mỉ và xác thực. Trong mấy số liệu quý giá này, không biết có bao nhiêu sinh mạng biến mất, nhưng không chút nghi vấn, chúng đã chạm tới quy luật cốt lõi của vi sinh vật học.
Vô luận ở chỗ nào, thực nghiệm giống thế này đều tiến hành trong bóng tối, bởi vì nó đã vi phạm chuẩn tắc cơ bản nhất mà xã hội con người có thể tiếp nhận. Nếu như không phải Diệp Trùng, Griffiths tin rằng mình vĩnh viễn cũng không thể nào tiếp xúc tới thứ trong mấy con chip này. Từ trong con chip thì có thể nhìn ra, phương hướng nghiên cứu của bọn họ chính là cải tạo bệnh độc đối với sinh vật thể . Cũng chính là nguyên nhân này đã làm cho hiểu biết đối với sinh vật của Griffiths sớm đột phá giới hạn của vi sinh vật.
Bộ tuyến phổ D trước mắt này cực kỳ phức tạp, nhưng Griffiths không chán nản chút nào. Ngược lại, nhiệt tình của nàng hiện giờ bốc cao trước giờ chưa từng có. Bởi vì nàng biết, chỉ có mấy sinh mạng cao cấp đó mới có khả năng xuất hiện tuyến phổ phân tích D phức tạp thế này. Từ những thứ này có thể thấy mức độ tiến hóa của mấy sinh vật bất minh này đã cực kỳ cao.
Nàng mau chóng lấy ra tuyến phổ phân tích D của tiêu bản đã lấy trước đó, so sánh hai cái, nàng tin rằng mình nhất định có thể tìm được sự thay đổi trước sau rốt cuộc là ở đâu. Chỉ có tìm thấy sự thay đổi trước sau này, nàng mới có thể tìm được hiện tượng trái với lẽ thường ở trước mắt này rốt cuộc là xảy ra thế nào.
Từng sợi, từng sợi đường cong màu được tìm qua, Griffiths nhẫn nại vô cùng, không chút chản nản.
Chính là sợi này!
- A! Một tiếng kêu kinh ngạc của phụ nữ đánh tan sự yên lặng của phòng thí nghiệm trống trải.
Diệp Trùng men theo những sợi đen đang từ từ chảy chất lỏng có mang theo huỳnh quang đó bay tới trước. Huỳnh quang của mấy chất lỏng này lộ ra từ trong sợi màu đen, trong bóng tối, nhu hòa vô bì. Toàn bộ mấy sợi mảnh phát ra huỳnh quang nhàn nhạt trong bóng tối này đều tụ tập theo một hướng.
Diệp Trùng điểu khiển Hàm gia, cẩn thận men theo hướng chảy của mấy chất lỏng huỳnh quang này tiến tới trước. Hai cột sáng trắng toát to lớn phát ra ở phần trước Hàm gia, rơi trên thân mềm ở phía trước, phát ra hai đốm tròn sáng rõ.
Phạm vi chiếu sáng của đèn natri hydro quả thật có hạn vô cùng, mà ở chỗ này, hệ thống quét hình hoàn toàn không có bất cứ tác dụng nào, phương thức quang học cũng vì bóng tối xung quanh mà giảm đi phần lớn. Nếu như dưới hoàn cảnh thế này, gặp phải kẻ địch có thực lực mạnh mẽ, đó đích xác là một việc cực kỳ gay go.
Nhưng tới bước này, Diệp Trùng cũng chỉ có cắn răng mà đi tới, bởi vì rất đơn giản, đường lui hắn đã không nhớ được nữa rồi.
Diệp Trùng bay một mạch khoảng mười km, bởi vì nguyên nhân cẩn thận, tốc độ Hàm gia hiện giờ hoàn toàn giống như rùa bò. Dọc đường, mấy sợi đen giống như dòng chảy nhỏ này tụ tập thành từng sợi màu đen càng thêm to lớn. Bởi vì nguyên nhân sợi màu đen càng thêm to lớn, tiết tấu lưu động của từng đợt, từng đợt chất lỏng bên trong cũng trở nên càng thêm rõ ràng.
Bay tới trước, mấy sợi đen đã to lớn phi thường này vẫn không ngừng tụ tập, tới cuối cùng, thứ Diệp Trùng nhìn thấy chỉ là một sợi đen đường kính vượt quá năm mét, sợi đen này giống như một ống cao su mềm, chất lỏng bên trong đang cuồn cuộn chảy.
Trái tim vẫn luôn trấn định của Diệp Trùng lúc này cũng nhịn không được mà có chút khẩn trương.
Hoạt động tứ chi một cái, đặc biệt là đôi tay, đặt hờ trên bàn điều khiển chính, xác định mình đã tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Không biết tại sao, hắn cảm thấy chút hơi hớm nguy hiểm!
Bảy, tám sợi màu đen cũng to lớn giống vậy từ bốn phương tám hướng tụ tập vào cùng một điểm.
Mà chỗ tập trung này chính là trước mắt Diệp Trùng. Điểm tập trung này cũng là điểm tập trung của mấy thân mềm to lớn đó. Thân mềm hình cầu không có quy tắc khổng lồ, đường kính của nó vượt quá ba mươi km, quả thật là giống như một tinh thể nhỏ. Lớp ngoài của thân mềm hình cầu bất quy tắc này giăng đầy một lớp sợi mảnh dạng lưới giống như dây leo. Trên mấy sợi mảnh dạng lưới này treo một cái bướu thịt, so với mấy bướu thịt mà Diệp Trùng từng thấy lúc trước đó, kích cỡ cái bướu thịt này không có gì khác biệt, nhưng nhịp tim của Diệp Trùng lại đập kịch liệt khó hiểu.
Mấy sợi đen nhiều không kể xiết đó tụ tập tới chỗ này chỉ còn lại bảy sợi, nhưng bảy sợi đen to lớn này lại đồng thời tụ tập vào trên bướu thịt này. Tiết tấu lưu động của từng đợt, từng đợt chất lỏng giống như nhịp tim, mà bướu thịt này lại không hề động đậy.
Chỉ nhìn tình hình trước mắt, Diệp Trùng liền xác định, trong bướu thịt này nhất định không phải là hàng bình thường.
Ánh đèn trắng xóa của Hàm gia rơi trên bướu thịt này, Diệp Trùng lúc này mới nhìn rõ ràng. Trong bướu thịt quả nhiên co cuộn một con sinh vật bất minh, nhưng điều làm hô hấp của Diệp Trùng gần như ngưng lại là chót đuôi của con sinh vật bất minh này gần như có màu đỏ sẫm. Nhưng khi ánh mắt của Diệp Trùng từ phần đuôi của con sinh vật bất minh này di động lên trên, ánh mắt của hắn đột nhiên bị hấp dẫn gắt gao.
Sáu ngón! Tay của con sinh vật bất minh này có sáu ngón!
Diệp Trùng cảm thấy cổ họng của mình dường như có chút khô khốc, hơi thở đột nhiên trở nên nặng nề, mồ hôi lạnh không thể kìm chế chảy xuống dưới. Giờ phút này, sau lưng hắn đã hoàn toàn ướt đẫm.
Hắn đột nhiên nhớ tới cánh tay thò ra vòng tròn đen trong hang động dưới lòng đất đó! Cánh tay đó có tám ngón! Đặc trưng này, hắn vẫn luôn nhớ rõ ràng.
Mấy sinh vật bất minh ở bên ngoài toàn bộ đều là năm ngón, điều này cũng làm hắn sinh ra một loại ảo giác, tuy hai bên có vài phần tương tự, nhưng chắc là sinh vật khác nhau. Nhưng một màn trước mắt…
Nếu như hai bên thật sự tồn tại loại liên hệ nào đó… Một suy đoán đáng sợ nổi lên mặt nước từ trong đầu hắn.
- Diệp tử, mau ra tay! Giọng nói của Mục đã xuất hiện sự gấp gáp hiếm thấy.
Diệp Trùng bỗng hoàn hồn, hơi lạnh thấm đẫm sau lưng nhắc nhở hắn dao động tình cảm vừa rồi kịch liệt tới bực nào.
Hắn lập tức phản ứng lại, Mục nói đúng, tuy không biết mấy sinh vật bất minh này hiện giờ là một loại trạng thái thế nào, nhưng từ những trải qua dọc đường mà xét, sinh vật trong bướu thịt chắc là không có năng lực đề kháng.
Cột sáng của đèn natri hydro chiếu chuẩn xác trên bướu thịt, Diệp Trùng không dám do dự, Hàm gia lao thẳng tới cái bướu thịt làm cho hắn hoảng sợ này.
Ánh đèn trắng xóa chiếu cái bướu thịt rõ từng chi tiết một, ngay cả con sinh vật bất minh co cuộn bên trong đó cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Cặp mắt nhắm chặt đó dưới ánh đèn không hề rung động, an lành mà yên lặng, giống như trẻ sơ sinh.
Bướu thịt không ngừng phóng lớn trong mắt, mỗi một chỗ trên nó ở trong mắt Diệp Trùng cũng càng lúc càng trở nên rõ ràng, đôi tay treo ổn định phía trên bàn điều khiển chính, xúc tu trên đôi cánh sau lưng Hàm gia đã rũ xuống toàn bộ, thân thể hơi nâng lên tạo thành đường cong hơi cong lên giống như trước khi con rắn độc thè cái lưỡi độc ra, chúng đã tích lực sẵn sàng, có thể đưa ra một cú trí mạng bất cứ lúc nào.
Chính ngay lúc này!
Chính ngay lúc này, cặp mắt nhắm chặt dưới lớp màng mỏng của bướu thịt đó đột nhiên mở ra, dưới ánh đèn trắng xóa, cặp mắt đỏ sậm thâm trầm tới mức làm người ta hoảng sợ!
Phản hồi và góp ý:
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: