Mấy tiếng đồng hồ dùng để quen thuộc một cái quang giáp, còn là một cái quang giáp đặc biệt thế này, khẳng đinh là còn lâu mới đủ. Nếu như là quang giáp bình thường, tuy không thể phát huy toàn bộ thực lực của quang giáp, nhưng ứng phó hoàn cảnh thế này vẫn không thành vấn đề. Nhưng vấn đề là, cái quang giáp này không chỉ phương thức chiến đấu khác xa quang giáp bình thường, mà ngay cả phân bố nút bấm của bàn điều khiển chính đều hoàn toàn không giống. Năm tiếng đồng hồ, Diệp Trùng chẳng qua chỉ vừa quen với một vài động tác thông thường nhất.
Bất quá Diệp Trùng cũng biết một điểm này, nhưng hắn vẫn cố hết toàn lực luyện tập là sao điều khiển cái quang giáp này. Đối với việc chiêu mộ, hắn đã sớm không còn kỳ vọng rồi. Trình độ sư sĩ quan khảo hạch vừa rồi đó, hắn nhìn thấy rõ ràng, nếu như điều khiển Hàm gia, mà thân thể lại bình thường, Diệp Trùng ngược lại có đủ tự tin chiến thắng đối thủ. Nhưng hiện giờ, đây rõ ràng là một mục tiêu không hiện thực.
Không còn gánh nặng tâm lý gì, Diệp Trùng ngược lại giống như có được một món đồ chơi, cực kỳ tập trung khai quật thực lực chân chính của cái quang giáp này. Theo sự quen thuộc không ngừng, Diệp Trùng đã mẫn cảm cảm giác được uy lực mà cái quang giáp này có. Quang giáp trên tay hắn hiện giờ đều không thích hợp lấy ra, cái quang giáp này, ài, là một lựa chọn không tệ. Hắn đã định chủ ý, đợi sau khi kết thúc chiêu mộ, lẻn vào nhà kho cướp cái quang giáp này đi.
Nhà kho này có lẽ bởi vì nguyên nhân không có đặt vật phẩm gì, căn bản cũng không có ai trông coi, càng đừng nói lực lượng bảo vệ. Kế hoạch này cũng được Thương tán đồng.
Một khi Diệp Trùng cực kỳ tập trung công việc nào đó, hắn thường rất khó phát giác thời gian trôi qua. Cũng không biết là bởi vì tinh thần thả lỏng, hay là thật sự giống như Thương nói, qua một khoảng thời gian thì sẽ không có gì, tinh thần của Diệp Trùng khôi phục với tốc độ kinh người, hắn hiện giờ đã cảm giác bình thường về cơ bản.
Mãi tới khi nhân viên công tác vẫn luôn thủ ở ngoài cửa tiến vào nhắc nhở Diệp Trùng sắp tới lượt hắn, Diệp Trùng mới hoàn hồn lại.
Khi trở lại khu khảo hạch thực chiến quang giáp, Diệp Trùng mới phát hiện thời gian đã trôi qua tới tận năm giờ. Liếc thấy đồ ăn được cung cấp ở một bên, đã sớm trống rỗng trong bụng, hắn vội vàng chạy tới. Nhân viên công tác đi cùng một bên quả thật nghĩ không ra Powell tại sao lại coi trọng thiếu niên không hề nổi bật như vậy này. Mà sau khi nhìn thấy sức ăn và dáng ăn của Diệp Trùng, hắn nhịn không được hơn nữa, quay đầu sang một bên, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Sau một trận càn quét sạch sẽ như hổ sói, Diệp Trùng mới dời sự chú ý tới khảo hạch đang tiến hành trên sân.
Trên đài đã đổi một vị quan khảo hạch, quan giáp vị quan khảo hạch này điều khiển cao cấp hơn của vị quan khảo hạch vừa rồi không ít, vô luận là tốc độ hay là tính linh hoạt đều cao hơn không ít, mà cách đánh của hắn cũng càng có tính hân thưởng hơn. Một chuỗi đổi hướng và hư chiêu có độ khó cao, làm cho tiếng reo hò chói tai của đám thiếu niên trên khán đài vang lên không ngớt.
Quang giáp của vị quan khảo hạch này cũng là một quang giáp hình người, nhưng so với quang giáp kiếm khiên của vị quan khảo hạch vừa rồi thì đẹp hơn nhiều. Đường biên kim loại màu tím lấp lánh rực rỡ, quang giáp cao dài chắc nịch. Mà quyền nhận (lưỡi đao nắm tay) hình trăng lưỡi liềm bằng laser tỏa ra quang mang màu vàng của đôi tay càng làm trước mắt người ta sáng lên.
Diệp Trùng lại không khỏi lắc đầu, thực lực của vị quan khảo hạch này tuy cũng không tồi, nhưng trong mắt hắn, so với vị quan khảo hạch vừa rồi lại tệ hơn rất nhiều. Hiện giờ, khe hở trong công kích của vị quan khảo hạch này tuy cũng không nhiều, thường chỉ có hai ba chỗ, nhưng bởi vì nguyên nhân tốc độ vừa lóe lên liền mất, độ khó nắm bắt rất cao. Nhưng so với vị quan khảo hạch điều khiển quang giáp kiếm khiên vừa rồi đó lại thua kém mấy phần. Trong công kích của quang giáp kiếm khiên cực kỳ chặt chẽ, làm người ta có vài phần cảm giác không chỗ ra tay, ngay chính Diệp Trùng, muốn thắng cũng phải phí một phen sức lực.
Tây Thanh trên khán đài cũng lắc đầu. Động tác này trùng hợp bị White ở bên cạnh nhìn thấy. White kỳ quái hỏi: “Tây Thanh, sao thế?”
- Không có gì, chỉ là cảm thấy quan khảo hạch này so với quan khảo hạch vừa rồi tệ hơn không ít, ta rất lo lắng điều này sẽ ảnh hưởng tới chất lượng giáo quan được tuyển phía sau. Tây Thanh lạnh nhạt trả lời.
- A? Tây Thanh, ngươi tại sao lại có loại cảm giác này? Ta cảm thấy vị quan khảo hạch này cũng rất lợi hại a! Ngươi xem bước chân của hắn, quá phiêu dật, quá tuyệt đi! Còn có đổi hướng của hắn, quả thật có thể nói là ngụy dị! Nếu như có một ngày ta có thể có trình độ thế này của hắn thì tốt rồi. White vẻ mặt ngưỡng mộ.
Tây Thanh không nói gì thêm. Hắn biết White căn bản sẽ không nghe, liền chỉ đành tiếp tục cổ vũ mình quan sát khảo hạch đang tiến hành trong sân, hắn vẫn không tìm thấy một vị quan khảo hạch làm hắn hoàn toàn vừa ý, cho nên mới có băn khoăn vừa rồi.
Chính ngay lúc này, quang giáp của nhân viên ứng tuyển trong sân đó bị một cú đổi hướng cực kỳ hoa lệ của quan khảo hạch đạp vào bên hông đánh ngã, thua ngay tại chỗ. Rất nhiều thiếu niên trên khán đài lúc này hoàn toàn chìm trong hưng phấn, tiếng kêu trên khan đài liên miên bất tuyệt, làm Tây Thanh có chút nín lặng, cúi đầu vẽ một dấu chéo lên số hiệu của người ứng tuyển này trong sổ.
- Người ứng tuyển số mời vào sân.
Tây Thanh thuận tay viết “” vào sổ, rồi dời ánh mắt vào sân.
Powell ở chỗ cao nhất của khán đài, nơi này là vị trí tốt nhất quan sát trận chiến. Cuối cùng đã tới hắn, trong đầu Powell không khỏi lóe lên một màn kinh người nhìn thấy ở khu võ thuật đó, trong lòng không khỏi dâng lên một tia hưng phấn. Bất quá hắn rất mau bình tĩnh lại, trong lòng không tự chủ lắc đầu, một sư sĩ ngay cả quang giáp cũng không có, lại có thể làm ra kỳ vọng gì chứ? Nếu như không phải nhìn thấy biểu diễn kinh người ở khu võ thuật của hắn, Powell khẳng định sẽ không cho hắn cơ hội này. Nhưng cho dù như vậy, một tia mong chờ ẩn ước trong lòng đó vẫn làm hắn ung dung thản nhiên ngồi thẳng người, dời ánh mắt vào trong sân.
Điều khiển cái quang giáp thử nghiệm đó vào trong sân, cái quang giáp kiểu dáng quái dị này vừa mới ra trận, liền khơi nên một trận cười rộ không chút kiêng dè của đám thiếu niên trên khán đài. Dáng vẻ của nó quả thật có chút kỳ quái, giống như thân hình con nít lại mọc ra chân và tay của người thành niên.
Mà không giống quang giáp khác bay vào trong trường, nó ầm ầm đạp mặt đất mà tiến vào trong sân, tư thế tuyệt đối không liên tưởng gì với từ đại loại như tiêu sái, xem ra cực kỳ hoạt kê.
Khi Powell nhìn thấy cái quang giáp này, lập tức có chút ngạc nhiên, hắn thế nào cũng không ngờ cái gọi là quang giáp thử nghiệm lại là có dáng vẻ này. Nếu như hắn sớm biết, tuyệt sẽ không đề nghị số đi thử.
Tây Thanh lại một lần nữa lắc đầu, tỉ lệ giữa các bộ phận của cái quang giáp này hoàn toàn không cân xứng, quang giáp thế này…
Bút của hắn dừng trên “”, đang chuẩn bị vạch một dấu chéo, hơi do dự một lát, hắn vẫn quyết định xem trước rồi nói.
Trên khán đài, vẫn có một đám người không phát ra tiếng cười rộ, bọn họ vẻ mặt mong chờ nhìn vào trong sân. Mấy người này đều người ứng tuyển có số xếp sau Diệp Trùng, số dáng vẻ kỳ lạ này, một loạt biểu diễn kinh người ở khu võ thuật đó đã khắc sâu trong lòng bọn họ.
Bọn họ tin tưởng, một người có thực lực võ thuật mạnh mẽ thế này, nếu như hắn tham gia lần ứng tuyển này, điều đó chỉ có thể nói rõ, hắn ở phương diện quang giáp cũng có đủ thực lực.
Bọn họ hiện giờ chỉ muốn nhìn vị số có thể mang lại cho người ta bất ngờ này, lần này lại mang tới cho bọn họ sự kinh hỉ thế nào.
Trong sân, Diệp Trùng đã khôi phục trạng thái bình thường bình tĩnh đến bất ngờ, ngồi trong buồng lái, tia sáng trên màn hình chiếu gương mặt hắn trắng như tuyết, mà mỗi một đường nét rắn rỏi trên gương mặt hắn đều được khắc họa hết sức rõ ràng.
Nếu như là vị quan khảo hạch điều khiển quang giáp kiếm khiên vừa rồi, Diệp Trùng không cho rằng mình có thể có khả năng chiến thắng. Nhưng sau khi nhìn thấy mấy trận chiến đấu trước mắt của quan khảo hạch này, hắn lại từ trong đó tìm được một tia cơ hội có thể chiến thắng.
Đẹp mà không thực, đây là đánh giá Diệp Trùng dành cho vị quan khảo hạch này. Vị quan khảo hạch này dường như có yêu thích khoe khoang, không biết là chịu kích thích của ánh mắt sùng bái nóng bỏng của mấy thiếu niên trên khán đài hay là bản tính của hắn chính là như vậy, nhưng với cái nhìn của Diệp Trùng, loại thói quen hoàn toàn không cần thiết, vô ích, tác dụng phụ cực kỳ mạnh này chính là một chỗ có thể lợi dụng.
Với lại, vị quan khảo hạch này dường như cực kỳ yêu thích đổi hướng, nhưng đối với Diệp Trùng mà nói, đây cũng là một loại phương thức tác chiến mà hắn quen thuộc nhất. Hắn rất sớm lúc trước thì đã hoàn thành tất cả huấn luyện ở phương diện đổi hướng mà Mục vạch ra cho hắn, đây cũng là phương pháp mà hắn đã thường dựa vào để chiến thắng. Trải qua chiến đấu không ngừng về sau, Diệp Trùng càng thêm sâu sắc đối với lý giải về đổi hướng.
Cái quang giáp này xem ra thì tay chân vụng về, tứ chi thô to giống như bốn cục sắc to lớn, không có chút mỹ cảm.
Trong buồng lái mà mọi người nhìn không thấy, bàn điều khiển hình tam giác, một đôi tay hơi xa lạ đặt hờ ở phía trên, ánh mắt trầm ngưng của Diệp Trùng bình tĩnh tới mức làm người ta hoảng sợ.
- Bắt đầu!
Quang giáp đối diện giống như tên rời cung, lao thẳng về phía Diệp Trùng. Tốc độ quang giáp đối phương rõ ràng muốn tốc chiến tốc quyết, cái quang giáp xấu xí này không hề làm vị quan khảo hạch này chú ý, thứ hắn biểu hiện ra hiện giờ hoàn toàn không đặt Diệp Trùng vào mắt.
Sự cuồng vọng của quan khảo hạch không hề làm cho tình cảm của Diệp Trùng có bất cứ dao động nào, hắn bình tĩnh như thường.
Sườn trái, khớp gối phải! Đầu óc Diệp Trùng mau chóng tính toán. Nếu như thứ hắn điều khiển hiện giờ là Hàm gia, hắn có chín mươi phần trăm nắm chắc có thể đánh trúng bất kỳ một chỗ nào đó trong hai chỗ trong hiệp đầu tiên hai bên gặp mặt, chỉ cần hắn đánh trúng bất kỳ chỗ nào trong đó, trận chiến này sẽ có thể tuyên bố kết thúc.
Đáng tiếc, thứ hắn điều khiển hiện giờ là cái quang giáp thử nghiệm được gọi là hàng lỗi này! Điều quan trọng là, hắn hiện giờ trừ một vài động tác bình thường ra, động tác hơi có độ khó cao chút đều rất khó dùng ra được, hắn đối với cái quang giáp này quả thật quá xa lạ.
Vốn dĩ một cơ hội ra tay cực tốt, Diệp Trùng lại chỉ có mở to mắt mà bỏ qua.
Không có nản lòng, điều kiện trước mắt đã không đủ, vậy đây không phải là cơ hội. Đôi tay liên tục nhập vào vài chỉ lệnh trên bàn điều khiển chính một cách xa lạ, chỉ thấy cái quang giáp này oành cái, đôi chân đạp một cái, đôi tay thô to vô bì làm ra tư thế võ thuật, bảo vệ chỗ yếu hại.
Tây Thanh trên khán đài không khỏi lại một lần nữa lắc đầu, động tác này của ngay cả hắn cũng cảm thấy có vài phần trúc trắc.
Ngay cả Tây Thanh cũng có thể nhìn ra, một vài người ứng tuyển khác thế nào lại nhìn không ra? Trong lòng mọi người ngạc nhiên một trận, lúc nào, chiêu mộ của tổ nghiên cứu khoa học ngay cả người mới học cũng có thể tới chứ?
Diệp Trùng lại không hề để ý tới, hắn đã chuẩn bị phòng thủ tại chỗ sẵn sàng. Biên độ động tác phòng thủ tại chỗ của quang giáp khá nhỏ, có lợi cho điều khiển, nhưng yêu cầu đối với ý thức và dự đoán chiến đấu khá cao, mà một điểm này đối với Diệp Trùng mà nói, hoàn toàn không thành vấn đề.
Mau chóng lập ra phương án tác chiến, quang giáp thử nghiệm giống như ôm chặt một khối sắt, chờ đợi đối phương đánh tới!
Phản hồi và góp ý:
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: