Sư Sĩ Truyền Thuyết

chương 507: hành tinh u linh (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vết thương!

Nửa thân trên của con Xích vĩ thú này giao thoa rất nhiều vết thương nhỏ, nếu như không phải phóng lớn xem kỹ thì rất khó phát giác.

Mà quan sát tỉ mỉ con Xích vĩ thú này, Diệp Trùng phát hiện, chúng dường như đều cực kỳ mệt mỏi, biểu tình xem ra có chút tàn tạ.

Trong lòng máy động, cân nhắc một lượt, Diệp Trùng mau chóng ra lệnh: “Tu có không? Tây Thanh có không?”

- Có!

- Có!

Giọng nói của Tu và Tây Thanh cùng lúc vang lên trong kênh liên lạc.

- Mỗi người các ngươi dẫn năm trăm cái quang giáp, tiêu diệt mấy con Xích vĩ thú này. Nhớ kỹ! Làm chậm tiết tấu lại, từ từ cọ xát với chúng!”

- Vâng! Hai người cùng trả lời.

Trong lòng hai người có chút nghi hoặc, theo như cách đánh lúc trước, Kiệt đại nhân trước giờ không chủ động yêu cầu bọn họ xuất kích, dù sao bọn họ ở trong vũ trụ không có bất cứ ưu thế nào. Ngoài ra, lần này Kiệt đại nhân nói rõ để bọn họ làm chậm tiết tấu, càng đi ngược lại với cách đánh tiết tấu nhanh lúc trước.

Tuy mệnh lệnh của Kiệt đại nhân ngược lại lẽ thường, nhưng bọn họ tin rằng, trong này nhất định có huyền cơ gì đó.

Một ngàn cái quang giáp bay ra từ tàu vũ trụ, yên lặng tới gần Xích vĩ thú đang nhìn chăm chú hành tinh U Linh. Hơn hai trăm con Xích vĩ thú này không biết đang chăm chú nhìn cái gì, hoàn toàn không chú ý có người đánh lén sau lưng.

Mãi tới khi một ngàn cái quang giáp đã hình thành vòng vây, hai trăm con Xích vĩ thú này mới như tỉnh lại từ trong mộng.

Chính ngay lúc mọi người cho rằng một trận đối kháng kịch liệt sắp bắt đầu, điều ra ngoài ý liệu của mọi người là, hai trăm con Xích vĩ thú này thần sắc hốt hoảng muốn bỏ chạy.

Trái lẽ thường. Loại tình huống này quá trái lẽ thường!

Hai người Tây Thanh và Tu lập tức ý thức được chỗ trái lẽ thường trong đó. Xích vĩ thú bọn họ gặp được lúc trước, con nào không hung hãn không sợ chết? Cơ hồ trước giờ không có Xích vĩ thú bỏ chạy, càng đừng nói tình huống hơn hai trăm con vừa gặp đã bỏ chạy này.

Bọn họ dường như có chút ý thức được ý tứ trong lời nói vừa rồi của Kiệt đại nhân, bất quá, lúc này đã không cho phép bọn họ suy nghĩ cặn kẽ.

Tây Thanh và Tu không hẹn mà cũng ra một chỉ lệnh: “Chiến thuật thòng lọng!”

Chiến thuật thòng lọng là một trong những chiến thuật quy định do Kiệt đại nhân định ra. Tiêu chuẩn chiến thuật Kiệt đại nhân định ra tổng cộng có mười ba bộ, mà chiến thuật thòng lọng là chiến thuật số chín trong đó, là chiến thuật lấy nhiều đánh ít điển hình, vây mà không công, tránh giao chiến chính diện với kẻ địch, không ngừng dùng sức mạnh cơ động tiêu hao sức lực của kẻ địch.

Trong chiến đấu lúc trước, bọn họ chưa từng dùng qua chiến thuật thòng lọng. Đối mặt loại sinh vật cơ động tốc độ cao là Xích vĩ thú này, quang giáp ở phương diện này chiếm không được bất cứ tiện nghi nào.

Tuy là lần đầu tiên sử dụng chiến thuật thòng lọng, nhưng mười ba bộ tiêu chuẩn chiến thuật mà Kiệt đại nhân định ra, bọn họ đã sớm luyện tập quen thuộc nằm lòng. Lần này sử dụng, không có chút điểm ngượng ngập.

Một ngàn cái quang giáp tỏa ra ngoài giống như quả bóng hơi phồng lên, chúng tụ năm tụ ba, tạo thành tiểu đội. Bắn tỉa, bao vây, đánh cầm chân, các tiểu tổ phối hợp lẫn nhau, ai có việc nấy, mỗi tiểu tổ đều cơ động, linh hoạt dị thường. Bọn họ không hề đấu cứng với Xích vĩ thú, mà một khi Xích vĩ thú muốn chạy, bọn họ lại lao tới cầm chân, bọn họ giống như từng cái thòng lọng, xiết lấy cổ họng kẻ địch, vô luận kẻ địch giãy dụa thế nào cũng không sao thoát từng cái thòng lọng này.

Rất mau, chiến thuật thòng lọng liền có hiệu quả, Tây Thanh và Tu lúc này cũng phát hiện chỗ không đúng của mấy con Xích vĩ thú này. Bọn chúng dường như vừa mới trải qua một trận chiến cực kỳ kịch liệt, lúc nào con nào cũng đã sức cùng lực tận. Chiến đấu của một ngàn sư sĩ tuy vẫn không khôi phục hoàn toàn, nhưng đối mặt hai trăm con Xích vĩ thú đã sức cùng lực tận này vẫn khá thoải mái.

Trải qua nửa giờ chiến đấu, hai trăm con Xích vĩ thú không lọt lưới con nào, thành quả quan trọng nhất của lần này chính là bắt sống hơn ba mươi con Xích vĩ thú. Đây là lần đầu tiên bọn họ bắt sống Xích vĩ thú.

Xích vĩ thú còn sống có ý nghĩa nghiên cứu khá lớn. Điều này cũng có thể làm cho con người mau tìm thấy biện pháp làm sao tiêu diệt loại sinh vật này hơn. Bất quá, điều này không phải là thứ Diệp Trùng cần phải suy nghĩ, trong hạm đội của hắn không có chuyên gia ở phương diện này. Mà Diệp Trùng cũng tìm không ra phương pháp làm sao để cầm tù mấy con Xích vĩ thú này, cho nên hắn rất dứt khoát, ra lệnh giết chết ba mươi con Xích vĩ thú này.

Hơn hai trăm con Xích vĩ thú này bị tiêu diệt cũng làm đám thuyền viên vừa mới bị căng thẳng thần kinh thở phào nhẹ nhõm. Vừa mới chạy ra từ cõi chết thì gặp phải mấy sinh vật này, đích xác không phải việc vui vẻ gì.

Diệp Trùng đang suy nghĩ, mấy con Xích vĩ thú này xem ra hình như vừa mới trải qua một trận chiến kịch liệt, với lại bọn chúng vẫn luôn nhìn hành tinh U Linh, chẳng lẽ nơi này đã xảy ra chuyện gì? Bọn chúng lại xảy ra kịch chiến với cái gì chứ? Con người? Hay là sinh vật khác?

Mấy con Xích vĩ thú này chắc là vừa mới rút lui từ trong chiến đấu ra, chúng đang quan sát, điều này nói lên cái gì? Nhắm vào chi tiết mình phát hiện, trong lòng Diệp Trùng không ngừng đưa ra vấn đề, lại bắt đầu thử giải đáp mấy vấn đề này.

Từ mức độ mệt mỏi của chúng mà xét, đối thủ nhất định đã tạo ra áp lực khá lớn cho bọn chúng. Bất quá, đối thủ tuy mạnh mẽ nhưng hai bên chắc là không phân cao thấp. Nếu không, mấy con Xích vĩ thú này chắc là đã sớm bỏ chạy rồi, mà không phải là ở xa xa nhìn.

Phương hướng nhìn của chúng, rõ ràng chính là hành tinh U Linh.

Nơi đó rốt cuộc đang xảy ra việc gì? Hành tinh U Linh màu nâu tỏa ra từng gợn sóng màu lá cọ đậm, nhưng rất khó nhìn thấy màu xanh lá. Nếu như chỉ nhìn từ chỗ này, Diệp Trùng cảm thấy hành tinh U Linh chắc là một hành tinh hoang vu, không thích hợp cho sinh vật cư trú. Nhưng hắn cũng biết, thế giới này có rất nhiều sinh vật kỳ quái. Cho dù ở trên hành tinh xem ra vô cùng hoang vu này có sự tồn tại của sinh vật, hắn cũng không hề kinh ngạc.

Hắn cuối cùng quyết định đi thăm dò một chút, hắn có một loại dự cảm, hắn sẽ có phát hiện mới ở trong này.

Hắn tuy không giống mấy thuật thừa sư trong bộ lạc Hy Phượng, có dự cảm mạnh mẽ, nhưng hắn cũng không bỏ qua loại dự cảm mãnh liệt của mình này. Hắn biết, loại dự cảm này của hắn là phản ứng trong khoảnh khắc này của kinh nghiệm phong phú hắn tích lũy lâu ngày. Nhất định là mình không chú ý tới mấy chi tiết nào đó, cho nên bộ óc không sao đưa ra phán đoán chắc chắn.

Đối với loại hành vi mạo hiểm này của Kiệt đại nhân, Tây Thanh và Tu biểu thị sự phản đối mạnh mẽ, nhưng đối với quyết định của Kiệt đại nhân, bọn họ cũng không biết nên làm thế nào. Mà điều làm trong lòng bọn họ hơi an tâm là, bản thân Kiệt đại nhân chính là một sư sĩ cực kỳ lợi hại, còn cái quang giáp đó của hắn càng không phải là đồ thường. Bất luận là xảy ra nguy hiểm gì, tự bảo vệ chắc là không có vấn đề gì lớn.

Diệp Trùng điều khiển Hàm gia, bay về phía hành tinh U Linh ở xa xa, đồng hành cùng hắn còn có Thương.

- Xì, nơi đó lại không có người đẹp, thật không hiểu nổi, ngươi kiên trì như thế là vì sao? Thương rất không cho là đúng nói, câu tiếp theo làm Diệp Trùng càng không biết nói sao: “Chẳng lẽ Diệp tử ngươi đã đói khát tới mức không gì không nuốt rồi sao? Ài, tình yêu mặc kệ người thú sao? Hay là sự bác ái của chủng tộc siêu việt?”

Cho dù Diệp Trùng trầm tĩnh cũng không kìm chế được mà trợn trắng mắt. Hắn không trả lời, hắn biết, một khi trả lời, Thương chỉ càng lúc càng dữ dội.

Thương nói bóng nói gió: “Diệp tử, ngươi phải chống đỡ a, Băng Băng vẫn đang đợi ngươi a! Kìm chế chút, kìm chế chút.”

Diệp Trùng cũng không nhịn thêm được nữa: “Thương, ngươi không thể ngậm miệng lại sao?”

- Hì hì, Diệp tử, có cần ta mang kho hình ảnh chân dung người đẹp của ta cho ngươi thưởng thức không, đây chính là chân dung mới không đó a. Kho hình ảnh dung lượng lớn nhất, hoàn toàn tỉ lệ với người thật, số liệu chính xác, còn kèm theo bản mới nhất của long hổ đấu, thế nào?

Diệp Trùng mặc kệ hắn.

- Được rồi, được rồi, xem ra không mang hàng dưới đáy rương của ta ra, Diệp tử ngươi sẽ không động tâm rồi. Băng Băng, Phượng Túc, Quản phong tử, Thu Mạn, ngươi nói ngươi cần cái nào. Diệp tử, ta là thấy chúng ta thân như vậy rồi nên mới lấy ra đó nha. Thương tiếp tục dụ dỗ nói.

Diệp Trùng không hề rung động, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình.

Thương dùng giọng điệu coi thường nói: “Diệp tử, làm người không thể quá khó chịu, nội hỏa nguy hại rất lớn a! Dám yêu dám làm, tấm lòng rộng rãi của người đàn ông là dùng để làm gì chứ? Đương nhiên là dùng để bác ái…”

Bỗng, Thương đang thao thao bất tuyệt đột nhiên nín khe.

Không biết Thương đang giở trò gì, Diệp Trùng giữ yên lặng.

Tròm trèm ba phút đã trôi qua, Thương vẫn không nói gì.

Năm phút sau, Thương giống như biến mất, Diệp Trùng lo lắng Thương có phải là xảy ra vấn đề gì, quan tâm hỏi: “Thương, sao vậy?”

Qua tới mười phút mới vang lên giọng nói xụi lơ của Thương: “Mục vừa mới nói, đàn ông phải ác với mình một chút, tập trung mới là lựa chọn tối ưu.”

- Là ý gì? Diệp Trùng không hiểu.

- Ta cũng hỏi hắn như vậy. Thương vẫn không chút hứng thú.

Thương lập tức giải thích: “Kết quả hắn nói một câu: Có thể tiết kiệm năng lượng.”

Diệp Trùng đầu đầy sương mù nửa hiểu nửa không gật gật đầu: “Ừm, Mục nói có đạo lý.” Với hắn, mặc kệ thế nào, tiết kiệm năng lượng là một việc cực kỳ cơ bản. Hắn lại không nghĩ tới, giữa tập trung và tiết kiệm năng lượng tồn tại quan hệ gì.

Hai cái quang nghĩ trí cảm và một dã thú hình người, đang thảo luận một vấn đề cực kỳ nhân sinh.

Hành tinh U Linh có tầng khí quyển bao bọc, Diệp Trùng không thể không cho Hàm gia giảm tốc độ. Còn Thương lúc này cũng từ trong công tắc không gian bước ra, sánh vai tiến tới cùng Hàm gia.

Tuy không biết phía dưới rốt cuộc tình hình thế nào, nhưng Diệp Trùng lại không dám có chút sơ suất.

Hai cái quang giáp mau chóng hạ thấp.

- Bay tới trước. Thương nhắc nhở Diệp Trùng. Hệ thống quét hình của Thương lợi hại hơn hàng hóa bình tường trên Hàm gia nhiều.

Diệp Trùng lập tức bay tới trước theo Thương.

Dãy núi phía dưới kéo dài trồi sụt, từng hẻm núi sâu nhìn không thấy đáy, Hàm gia và Thương men theo dãy núi mà bay tới trước.

- Diệp tử, ngươi xem! Giọng nói của Thương không còn ngả ngớn thường ngày, mà thay vào đó là sự lão luyện thâm trầm.

Quang não của Hàm gia lập tức bắn ra một hình ảnh.

Là Xích vĩ thú! Bất quá là một con Xích vĩ thú đã chết. Nó yên tĩnh nằm ở trên một khối nham thạch, gương mặt hung hãn ngày thường lúc này lại bình tĩnh vô bì, cặp mắt màu đỏ sậm ảm đạm vô quang.

Hàm gia và Thương đáp xuống cạnh xác con Xích vĩ thú này.

- Vừa chết không lâu. Thương đưa ra phán đoán, xác con Xích vĩ thú này vẫn còn hơi ấm, nhưng làn da đã bắt đầu nhão ra.

Diệp Trùng rất mau lại có phát hiện mới: “Thương, chỗ này!”

Hàm gia lao về chỗ không xa xác Xích vĩ thú, đây là xác một cái quang giáp.

Phản hồi và góp ý:

Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio