Thi thể Xích vĩ thú, xác quang giáp, thi thể con người, chỗ nào cũng có, một vũng rồi lại một vũng máu. Mấy kiến trúc nhìn từ xa khí thế hùng vĩ đó, tới gần lại phát hiện gần như đều đã thành ra tường vách đổ nát, đầy thê lương, trên tường khắp nơi cũng đều là vết máu.
Mùi máu tanh ở chỗ này so với khe núi bên ngoài không biết nồng nặc hơn biết bao lần.
So với bên ngoài, số người chết trong này nhiều hơn nhiều, hơn nữa, phần lớn những người này đều là bị Xích vĩ thú giết chết trong tình huống không có trang bị. Diệp Trùng tinh mắt có thể phân biệt không ít trong số đó là nhân viên kỹ thuật không có sức chiến đấu. Số lượng xác mấy cái quang giáp màu vàng kim đó giảm mạnh, nhưng xác quang giáp khác lại tăng mạnh. Nhưng mấy cái quang giáp đủ hình đủ dạng này toàn bộ lại không phải là quang giáp chiến đấu.
Mặc dù Diệp Trùng là người nhìn quen sống chết, nhìn thấy tình cảnh thê thảm thế này cũng không khỏi run rẩy trong lòng.
Theo như quy mô của thành phố này, nhân khẩu trong này ít nhất cũng phải ba trăm ngàn. Nhưng tới trước mắt, Diệp Trùng vẫn không phát hiện một người còn sống, nhưng đồng thời, hắn cũng không phát hiện một con Xích vĩ thú còn sống nào.
Số lượng Xích vĩ thú tử vong đã vượt quá năm ngàn, một bầy Xích vĩ thú thế này, ở Hôi cốc đủ để càn quét, làm người ta sợ hãi.
Suy đoán trong lòng Diệp Trùng đã hình thành đại khái. Căn cứ này chắc là một căn cứ cực kỳ quan trọng của tổ nghiên cứu khoa học, cho nên có lượng lớn cao thủ bảo hộ. Không biết là xuất phát từ bảo mật hay là nguyên nhân nào khác, bọn họ cố ý tạo ra lớp lớp tin đồn liên quan tới hành tinh U Linh, phỏng chừng trong đó có không ít là do bọn họ âm thầm phái người làm ra.
Cũng không biết Xích vĩ thú làm sao phát hiện ra chỗ này, thế là phát động tấn công. Nhưng lực lượng của căn cứ này cũng vượt xa phỏng đoán của Xích vĩ thú, chiến đấu mau chóng trở nên thảm liệt.
Cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, cánh Xích vĩ thú này liều mạng tấn công căn cứ này. Do đó, đã xuất hiện cực diện trước mắt này.
- Diệp tử, theo ta. Trong giọng nói của Thương lộ ra sự hưng phấn, hắn nhất định đã có phát hiện mới. Nói xong, hắn liền xông lên tới trước.
Diệp Trùng vội vàng điều khiển Hàm gia theo sát phía sau.
Thành phố đã bị tàn phá khắp nơi, gần như là đống hoang tàn. Hàm gia và Thương len qua len lại giữa đống đổ nát, tốc độ cực nhanh.
Bỗng nhiên, sắc mặt Diệp Trùng cũng trở nên ngưng trọng.
Trên màn hình của hắn, rõ ràng xuất hiện hình ảnh một tiểu đội Xích vĩ thú đang vây công một cái quang giáp màu vàng kim chặn trước một cánh cửa hợp kim.
Kiếm hợp kim trên tay cái quang giáp màu vàng kim đó đã còn một nửa, trên người nó vết thương dày đặc, khiên chắn vốn dĩ trên tay trái cũng đã không cánh mà bay.
Nó đang cực khổ chống đỡ dưới sự vây công của năm con Xích vĩ thú, động tác càng lúc càng chậm. Mà cánh cửa hợp kim sau lưng nó có một người đàn ông đã bị thương. Năm con Xích vĩ thú này dường như cũng có vài phần đùa giỡn, mấy lần cơ hội có thể giết chết sư sĩ này đều không ra tay.
Diệp Trùng tự nhiên nhìn ra, cái quang giáp này đã là nỏ kéo hết đà, đã tới mức độ sức cùng lực tận, sơn cùng thủy tận rồi.
- Thương, ra tay! Diệp Trùng bỏ lại một câu, dẫn đầu lao tới. Vào lúc này, đã không còn cần quan tâm mấy thứ đại loại như thân phận của mấy người này. Đối mặt Xích vĩ thú, tất cả nhân loại đều là đồng bạn.
Một chùm sáng màu vàng kim từ sau lưng Diệp Trùng bay tới, bắn trúng phần đầu của một con Xích vĩ thú.
Bụp, chùm sáng màu vàng kim to cỡ cánh tay giống như thực chất này xuyên thủng hộp sọ con Xích vĩ thú này một cách chuẩn xác.
Xích vĩ thú phát hiện kẻ đánh lén lập tức gấp rút tấn công.
Cái quang giáp màu vàng kim đã sớm tới lúc dầu khô đèn tắt bụp bụp bụp bị ba cái đuôi tên xuyên thủng. Một cái đuôi tên trong đó đã xuyên thủng buồng lái, sư sĩ bên trong mắt thấy đã tiêu đời rồi.
Diệp Trùng trước giờ bình tĩnh chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng bốc lên từ trong ngực, ánh mắt lại bỗng nhiên lạnh lẽo, Hàm gia thoáng cái tăng tốc tới cực hạn.
Chính ngay lúc này, cái quang giáp màu vàng kim mà Diệp Trùng cho rằng đã chết đó bỗng vòng đôi tay lại, ôm chặt ba cái đuôi tên cắm vào trong thân thể nó.
Ba con Xích vĩ thú bị kẹp chặt đuôi tên lập tức hoảng loạn. Đồng bạn còn lại của chúng vừa muốn giúp đỡ, bỗng nhiên lại một chùm sáng màu vàng kim, để lại một cái lỗ trên đầu của nó, con Xích vĩ thú đó ngã ngang sang một bên.
Hàm gia rút trủy thủ ra nhanh như chớp, giống như một trận gió, lướt qua bên cạnh ba con Xích vĩ thú.
Ba con Xích vĩ thú lòi mắt ra, miệng phát ra tiếng ồ ồ, một sợi máu mảnh đồng thời hiện ra trên cổ ba con Xích vĩ thú, từ từ mở to. Tung tung tung, đầu ba con Xích vĩ thú này rơi trên đất.
Cái quang giáp màu vàng kim đó ôm chặt đuôi tên của ba con Xích vĩ thú không có đầu, không chút động đậy, giống như bức tượng. Máu tươi của ba con Xích vĩ thú từ chỗ cổ đứt phun ra, một mùi máu tanh nồng nặc lan ra trong không khí.
Diệp Trùng yên lặng thở dài trong lòng một tiếng. Kiểm tra sơ qua cái quang giáp màu vàng kim này, hắn liền hiểu rõ, vị sư sĩ bên trong đó đã chết rồi!
Nhẹ nhàng đặt cái quang giáp này sang một bên, sư sĩ cương liệt thế này, trong lòng Diệp Trùng đầy sự kính trọng. Thương xách G-Z đi tới bên cạnh Hàm gia.
Làm xong mọi thứ, Diệp Trùng dời ánh mắt lên gã đàn ông bị thương sau cánh cửa hợp kim đó.
Diệp Trùng từ trong Hàm gia leo xuống, đi tới trước người gã đàn ông này.
Mặt gã đàn ông này hình vuông, trán rộng, mày đậm, tuy có chút tiều tụy nhưng khí chất không giận mà uy vẫn lộ ra không còn nghi ngờ. Nhưng lúc này, tình huống của hắn khá không ổn, ngực trái có một vết thương cực kỳ nghiêm trọng, vết thương này kéo dài một mạch từ xương quai xanh của hắn xuống dưới sườn, da thịt lật ra ngoài, xương trắng hếu, trước mắt máu tươi đang chảy ùng ục ra ngoài như suối.
Diệp Trùng nhíu mày, thương thế nặng thế này, khả năng chữa trị thành công rất nhỏ. Hắn xử lý vết thương đơn giản một chút thì không thành vấn đề, nhưng bị thương nghiêm trọng thế này, hắn cũng không làm được gì. Hắn không hề là một nhân viên y vụ chuyên nghiệp.
Gã đàn ông đó khó khăn mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng Diệp Trùng cái gì cũng không nghe thấy.
Diệp Trùng rướn tới trước mới nghe thấy câu nói ngắt quãng: “... đeo hông… túi đeo hông… thuốc… lam… thuốc…”
Ánh mắt Diệp Trùng hướng xuống dưới, lập tức phát hiện phần eo của gã đàn ông này có một cái túi đeo hông màu nâu to cỡ bàn tay. Cái túi đeo hông này chế tạo khá cầu kỳ, nhưng với cái nhìn của Diệp Trùng lại có vài phần đẹp mà không thực. Nút thắt phức tạp làm hắn cảm thấy rất phiền phức, ngón tay hơi dùng sức, miệng cái túi này lập tức bung ra, nút thắt bay loạn xạ.
Trong túi đeo hông quả nhiên có thuốc màu lam, nói chính xác là thuốc tiêm màu lam. Một ống chích dùng trong y học cỡ nhỏ, bên trong chứa đầy chất lỏng màu lam tối. Diệp Trùng lấy ra ống chích này, đặt trước mặt gã đàn ông này ra dấu.
Gã đàn ông đó gật đầu một cách khó khăn.
Diệp Trùng lấy nắp kim tiêm trên đầu ống chích xuống, chọc vào tay phải của gã đàn ông này. Sịt, tất cả thuốc trong ống chích lập tức bơm vào trong thịt cánh tay phải gã đàn ông này.
Ồ ồ ồ, trong cổ họng gã đàn ông phát ra tiếng trầm thấp giống như dã thú, thân thể hắn bỗng giống như cái rây, rung động kịch liệt. Trận rung động này duy trì trọn vẹn nửa phút mới từ từ ngừng lại, hô hấp của hắn cũng dần bình ổn.
Sắc mặt trắng bệch của gã đàn ông giống như uống rượu vậy, hiện ra màu đỏ gay dị dạng.
Chính ngay lúc Diệp Trùng quan tâm chu đáo gã đàn ông này, tình trạng trước mắt lại vượt xa ngoài ý liệu của hắn.
Đột nhiên, gã đàn ông này giống như không có việc gì ngồi dậy. Tay của Diệp Trùng vẫn luôn giữ cảnh giác gần như đồng thời ấn lên cổ gã đàn ông này. Một khi phát hiện đối phương có dị động gì, hắn có thể trực tiếp bẻ gãy cổ gã.
Gã đàn ông vừa rồi nói không ra lời đó đột nhiên mở miệng, mang theo chút cười khổ nói: “Anh bạn, không cần khẩn trương như vậy, ta không hề có địch ý.”
Tay Diệp Trùng không chút thả lỏng.
Tình huống trước mắt có chút ngụy dị, kẻ thụ thương vừa rồi vẫn còn thoi thóp chút hơi tàn, trong nháy mắt liền khôi phục như thường. Mà điều càng ngụy dị hơn là, vết thương ngực trái của gã đàn ông này không hề bịt lại, máu tươi miệng vết thương vẫn trào ra ngoài như vừa rồi. Nếu như là người bình thường, chảy nhiều máu như vậy thì đã sớm mất máu quá nhiều mà chết rồi, nhưng gã đàn ông trước mắt này lại vẫn có thể giống như người bình thường.
- Ta rất tò mò, các người là ai? Làm sao tìm tới chỗ này? Gã đàn ông này đối với cái tay đang ấn trên cổ dường như không hề để ý mà lại tò mò nhìn Diệp Trùng.
Diệp Trùng không trả lời, lại nhìn chằm chằm mắt gã đàn ông này, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Gã đàn ông đó nhếch mép cười: “Ta là Khuê.”
- Khuê? Diệp Trùng đối với cái tên này không có bất cứ ấn tượng nào, hắn tiếp tục hỏi: “Nơi này là nơi nào? Ống thuốc màu lam vừa rồi đó là cái gì? Có tác dụng gì?”
Khuê có chút hứng thú nhìn Diệp Trùng: “Nơi này là tổng bộ thật sự của tổ nghiên cứu khoa học. Tên khoa học của ống thuốc màu lam vừa rồi đó là Thần kinh tính duy sinh tễ (thuốc duy trì sự sống có tính thần kinh), tác dụng của nó là có thể cho người trọng thương không trị được thêm năm giờ thời gian, trong năm giờ, người dùng sẽ không khác gì người bình thường, sẽ không cảm thấy đau đớn, nhưng sau năm giờ nhất định sẽ chết. Tác dụng phụ của nó là một khi sử dụng thì sẽ không còn khả năng chữa trị.”
Khuê giống như đang kể lại một việc không hề liên quan tới mình.
Diệp Trùng đánh giá Khuê một cách tỉ mỉ, từ làn da và đôi tay của hắn mà xét, hắn rõ ràng không phải một người có liên quan với chức trách chiến đấu. Nơi này là tổng bộ của tổ nghiên cứu khoa học cũng làm cho Diệp Trùng có đôi chút kinh ngạc, vốn dĩ hắn chỉ cho rằng nơi này chắc là một căn cứ cực kỳ quan trọng của tổ nghiên cứu khoa học, không ngờ nơi này lại là tổng bộ thật sự của tổ nghiên cứu khoa học, chẳng trách lực lượng thủ hộ lại mạnh như vậy.
Diệp Trùng thả lỏng tay, ngồi đối mặt với Khuê. Khuê đối với hành vi của Diệp Trùng dường như cực kỳ hân thưởng, cười nhè nhẹ: “Ha ha, xem ra chúng ta có thể nói chuyện thoải mái rồi.”
Đột nhiên, Khuê ngước mắt nhìn thấy Thương ở sau lưng Diệp Trùng, đồng tử bỗng co rút lại như kim, ngữ khí trở lạnh: “Các người là người của Tuyết Lai tộc?”
Phản hồi và góp ý:
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây: