Diệp Trùng lại trở nên bận rộn, nhưng dường như hắn trước giờ cũng chưa từng nhàn rỗi.
Huấn luyện của đám học viên đó đã thấy được thành quả ban đầu, thời gian ba tháng, không hề ngắn. Huấn luyện kiểu địa ngục ma quỷ, lại dùng thuốc Diệp Trùng điều bồi, mấy học viên này tiến bộ thần tốc. Hiện giờ, trên người bọn họ, hoàn toàn nhìn không ra nửa điểm khí chất tùy tiện mấy tháng trước. Trước mặt Hỗn thế ma vương như Liêu Tam thế này, không ai dám giở trò dối trá. Mỗi một điểm tiềm lực của mỗi người đều bị ép ra, theo không được tiết tấu, vậy kết cục rất thảm. Phụ đạo đơn độc thêm vào của Liêu giáo quan, ác danh đồn xa.
Ngay cả người đã hơi bước vào cửa như là Đoàn Khiêm, có lúc nhìn đám học viên dưới roi da của Liêu Tam cũng phát run trong lòng. Ba tháng này, người tiến bộ lớn nhất lại là Đoàn Khiêm, hắn vốn dĩ chỉ ở trong bóng tối tự mày mò một mình, bây giờ có được minh sư chỉ điểm, tiến bộ thần tốc, tự nhiên bình thường vô cùng.
Trừ Đoàn Khiêm, ngoài ra còn có một đám học viên tiến bộ thần tốc, tố chất thân thể đám học viên này xuất sắc, ngoài ra thiên phú ở phương diện võ thuật dần dần hiển lộ ra ngoài. Điều làm người ta kinh ngạc nhất là, trong đám học viên tiến bộ thần tốc này, tỉ lệ con em quý tộc chiếm gần như đạt tới một phần ba. Điều kiện cuộc sống bọn họ ưu việt, nền tảng thân thể tốt hơn con em bình dân bình thường, chỉ là bình thường ham muốn an nhàn, không đủ khỏe mạnh. Nhưng dưới roi da của Liêu giáo quan, mọi người hết thảy bình đẳng. Bọn họ cũng chỉ có vùi đầu khổ luyện, như vậy, ưu thế của bọn họ cũng bắt đầu trồi lên từng chút một.
Rất mau, mấy người này được Diệp Trùng lọc ra, bọn họ sẽ tiến hành huấn luyện hoàn toàn mới, hoàn toàn không giống học viên khác. Học viên khác dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn mấy học viên được chọn ra này, còn mấy học viên được chọn ra đó lại ưỡn ngực, ngẩng đầu kiêu ngạo.
Điều làm Diệp Trùng không ngờ tới là, chị em Thù Mạc Nhi cũng ở trong đám học viên này, tiến bộ của bọn họ cực kỳ nhanh chóng. Chính người phụ trách bọn họ là Quỷ Quỷ cũng thỉnh thoảng khen ngợi hai câu. Đối với hai người bọn họ, Diệp Trùng không hề có thiên kiến gì, thực lực quyết định tất cả.
Đám học viên được chọn ra này tổng cộng có năm ngàn người, vừa đúng là con số của hiệp nghị giữa Diệp Trùng và Tô Môn Tây Gia Hoa. Diệp Trùng lại mở một sân huấn luyện mới trong trang viên của mình, Đoàn Khiêm phụ trách dạy mấy người này nội dung huấn luyện cụ thể, còn giám công át chủ bài Liêu Tam này tự nhiên không thể thiếu. Khi đám học viên này nhìn thấy Liêu Tam, ai nấy sắc mặt đau khổ. Bọn họ vốn cho rằng có thể thoát khỏi ma chưởng, nào biết Diệp Trùng lại cũng điều Liêu Tam tới.
Giáo trình của mấy học viên này cũng xảy ra biến hóa cơ bản, tôi luyện thân thể tự nhiên là bài học phải có mỗi ngày, nhưng trừ nó ra, loại phương thức huấn luyện Diệp Trùng đau đầu nhất lúc trước là huấn luyện bi thép này cũng bị hắn lấy ra. Diệp Trùng không có bi thép, chỉ đành mang kim loại hiếm có trong mấy quặng kim loại quý hiếm lấy từ Darkness đó ra tôi luyện, làm thành quả cầu kim loại.
Nếu như thiên hà Hà Việt hoặc năm thiên hà lớn có người nhìn thấy cảnh trước mắt, tuyệt đối trố mắt ra! Quá xa xỉ rồi! Trên sân huấn luyện rộng lớn, năm ngàn người ngồi trên đất, trên một tấm gỗ trước mặt, quả cầu kim loại đủ màu sắc lăn qua lăn lại, va chạm nhau. Mấy quả cầu kim loại này lại toàn bộ đều do kim loại quý hiếm chế thành!
Trừ để lại một bộ phận cực ít dùng để chế tạo mẫu phân tích ra, toàn bộ tất cả khoáng vật mang về đều bị Diệp Trùng tôi luyện, chế tạo thành quả cầu kim loại mới chật vật đủ yêu cầu của năm ngàn người này. Phải biết, phòng trữ đồ của con nhện lớn gần như toàn bộ đều bị mấy quặng kim loại này chất đầy.
Vừa mới bắt đầu mình vụng về vô cùng, nhưng Diệp Trùng không hề lo lắng. Mình lúc đó cũng tốn thời gian khá dài mới thích ứng được loại huấn luyện này.
Huấn luyện đã đi vào nề nếp, mà mấy ngày này, Tô Môn Tây Gia Hoa cũng không tới phiền mình. Cuộc sống quả nhiên đẹp đẽ a!
Diệp Trùng vùi đầu vào trong nghiên cứu. Hạng mục cần nghiên cứu trên tay hắn quả thật quá nhiều, nhưng cho dù như vậy, hắn mỗi ngày vẫn nhón ra thời gian điều khiển Thần tiến hành huấn luyện.
Căn cứ dưới đất của hắn về căn bản đã hoàn công, năm phòng thí nghiệm cũng đều xây xong. Không chỉ như vậy, Diệp Trùng còn xây dựng một sân huấn luyện quang giáp, cái này dùng để cho bản thân hắn huấn luyện.
Tổ chức của Dạ tuyết báo hắn đã bắt đầu bồi dưỡng. Nhưng nếu như cần tiến hành nâng cấp cho Thần, hắn phải làm rõ cấu tạo của Thần trước. Thần là kết tinh kỹ thuật đỉnh cao nhất của tổ nghiên cứu, có lẽ cũng là quang giáp có kết cấu phức tạp nhất, cho dù có sự trợ giúp của con chip Khuê cho hắn, muốn làm rõ triệt để cũng không phải là việc dễ dàng.
Diệp Trùng biếng ăn quên ngủ, vùi vào trong nghiên cứu.
Trên đời này, việc gì đều không sánh được hai chữ nghiêm túc. Mà đây cũng là một trong những ưu điểm của Diệp Trùng.
Nhưng công trình vĩ đại, cũng vượt xa ý liệu của Diệp Trùng. Hắn thế nào cũng không ngờ, thay cơ nhục Dạ tuyết báo cho Thần lại tốn của hắn thời gian sáu tháng. Trong sáu tháng này, có năm tháng thời gian, hắn tốn trên nghiên cứu tư liệu. Còn thật sự tốn trên thăng cấp lại chỉ có thời gian một tháng.
Thần đã đổi cơ nhục của Dạ tuyết báo, lực bạo phát mạnh, sức mạnh lớn, chính ngay cả Diệp Trùng cũng cảm thấy đáng sợ. Trước đây, lực bạo phát và sức mạnh của Thần đã đạt tới một trình độ khá đáng sợ, mà lần thăng cấp này, uy lực của Thần ít nhất tăng lên gấp đôi. Đây là khái niệm gì? Diệp Trùng không không rõ lắm, hắn chỉ biết, với thân thể cường hãn của hắn, nếu như điều khiển Thần, tốc độ bung hết, gánh nặng to lớn ngay cả hắn cũng có chút nuốt không trôi. Thăng cấp của Thần lần này không hề chỉ là tổ chức cơ nhục, còn bao gồm động cơ. Vật liệu gỗ ở chỗ này, tính hòa hợp với năng lượng cao phi thường, chất lượng lại nhẹ, dùng để chế tạo động cơ, thích hợp không gì hơn. Diệp Trùng chọn ra vật liệu gỗ có tính năng xuất sắc nhất, đương nhiên, hao phí cũng khổng lồ. Chỉ tài liệu thì đã tốn của hắn năm mươi triệu úc.
Xem ra, thân thể mình vẫn cần huấn luyện a! Mặc kệ thế nào, ít nhất phải có thể phát huy uy lực lớn nhất của Thần mới được.
Phen nghiên cứu khắc khổ này của Diệp Trùng, thu hoạch không hề chỉ có nhiêu đây. Ngày ngày bơi trong sinh vật học, mà những thứ tiếp xúc toàn bộ đều là nội dung có trình độ cực cao, hiểu biết của Diệp Trùng đối với sinh vật học tiến bộ mau chóng, hắn hiện giờ đã có thể chế tạo được quang não sinh vật. Đương nhiên, tính năng quang não sinh vật hắn chế tạo so với của Thần còn thua rất xa, nhưng đã có thể đạt tới trình độ quang não bình thường, điều này đối với Diệp Trùng mà nói, đã đủ rồi.
Nằm chết dí ở căn cứ dưới đất sáu tháng, Diệp Trùng vừa ra ngoài liền gặp phải Hy Ngôn.
Hy Ngôn vừa nhìn thấy Diệp Trùng liền vội nói: “Thầy, khoảng thời gian này đại nhân Tuyên Ninh từng tới tìm người ba lần.”
- Hắn có nói việc gì không? Diệp Trùng hỏi, hắn lúc này mới bỗng nhớ tới mình đồng ý tặng cho hắn một con nhện lớn.
Hy Ngôn lắc đầu: “Hắn không nói gì, chỉ hỏi người lúc nào ra, rồi bỏ đi.”
Diệp Trùng gật đầu: “Biết rồi. Hy Ngôn, ngươi và Christine, hai người lại làm hai phần linh kiện của con nhện lớn lần trước.” Tuyên Ninh một cái, còn có Mi Ngột một cái, hai cái vừa hay cùng làm.
Hy Ngôn gật đầu: “Vâng.” Hy Ngôn khoảng thời gian này, cảm thấy mình giống như thay da đổi thịt vậy. Nội dung tri thức thầy truyền thụ không hề chỉ là tri thức vũ khí, mà là tri thức liên quan tới máy móc, điều này làm Hy Ngôn mở rộng tầm mắt. Lúc trước, một món vũ khí hắn biết nên làm thế nào nhưng lại không hề biết rất rõ tại sao phải làm như vậy. Học tập qua tri thức của thầy cho hắn mới bỗng bừng tỉnh ra, trước mặt một trời đất khác.
Hắn đối với Diệp Trùng đã kính phục từ tận đáy lòng.
Diệp Trùng tới sân huấn luyện, trong sân một mảng lửa nóng xông tới trời.
Bộp bộp bộp, tiếng quả cầu kim loại va chạm dày đặc, giống như mưa to gió lớn. Mỗi học viên đều dáng vẻ cực kỳ tập trung, nhìn chằm chằm miếng gỗ trước mặt mình, mười ngón đôi bàn tay cực kỳ linh hoạt khuấy trộn mấy quả cầu kim loại tốc độ càng lúc càng nhanh đó. Không ai chú ý thấy Diệp Trùng tới. Liêu Tam mắt hổ hườm hườm đi tuần qua lại trên sân huấn luyện.
Trong tất cả học viên, Đoàn Khiêm mới đầu là người nhanh nhất, kế đó là chị em Thù Mạc Nhi, bởi vì ba người bọn họ đều có thần niệm. Có thần niệm, bọn họ sẽ như nắm trên lòng bàn tay vận động của quả cầu kim loại, nhưng theo tốc độ của quả cầu kim loại càng lúc càng nhanh, tay của bọn họ liền theo không kịp thần niệm của bọn họ. Bọn họ lúc đó mới biết mục đích của Diệp Trùng đối với huấn luyện mà bọn họ tiến hành này.
Còn đối với học viên bình thường mà nói, huấn luyện quả cầu thép không chỉ là huấn luyện tốc độ tay của bọn họ, còn có thần kinh phản ứng của bọn họ. Huấn luyện khô khan sáu tháng, rất nhiều người suýt nữa kiên trì không nổi. Nhưng Liêu Tam là nói, bệ hạ có lệnh, ai nếu kiên trì không được, phái tới doanh khổ lao. Lời này vừa thốt, mọi người lập tức run rẩy, vốn dĩ muốn cùng nhau rút lui, cũng chỉ đành căng da đầu tiếp tục kiên trì.
Sự thật chứng minh, tiềm năng con người quả nhiên khổng lồ. Một số học viên thiên phú bình thường, trong huấn luyện gian khổ thế này, thăng cấp sờ sờ lên tới trình độ hiện giờ.
Tô Môn Tây Gia Hoa vô cùng tò mò học viên Diệp Trùng huấn luyện ra cuối cùng là dáng vẻ gì, cho nên mới ra mệnh lệnh cứng nhắc như thế, chính là lấp kín đường lui của mấy hạng gian hoạt này. Bệ hạ sát phạt, quyết đoán, ai nấy đều biết, không ai cho rằng đây là một câu nói đùa. Lập tức cũng chỉ tận hết sức lực, liều mạng huấn luyện. Doanh khổ lao, chỗ ăn người không nhả xương trong truyền thuyết, tiến vào rồi thì đừng nghĩ lại đi ra nữa.
Tô Môn Tây Gia Hoa gần đây rất bận, bận phi thường. Kỹ thuật pháo trận đổi được từ Diệp Trùng đó, bọn họ cuối cùng đã hiểu rõ rồi, bây giờ vấn đề đối mặt chính là chế tạo với quy mô lớn. Nhưng đợi mấy người đại sư Tạp Lỗ hiểu rõ kỹ thuật này, Tô Môn Tây Gia Hoa mới biết Diệp Trùng kiếm được bao nhiêu tiền từ chỗ hắn.
Cảm giác đó, thật sự là không thoải mái chút nào a!
Nhưng hắn đã không rảnh đi lo Diệp Trùng, tất cả tâm lực của hắn hiện giờ đều đặt trên pháo trận nhỏ bé này. Quân bộ đã đưa ra kết luận của bọn họ, nếu như pháo trận có thể trang bị cho quân đội với quy mô lớn, sức chiến đấu của bọn họ sẽ tăng lên gấp đôi có dư. Mà hình thức chiến đấu sẽ tùy theo sự xuất hiện của pháo trận, xảy ra sự cải biến hoàn toàn mới.
Gần như tất cả công xưởng quân đội đều đang toàn lực sản xuất pháo trận. Tô Môn Tây Gia Hoa đang đợi, đợi loại pháo trận uy lực mạnh mẽ, giá thành lại thấp này trang bị toàn diện trong quân đội. Không chỉ là pháo trận, kỹ thuật mua được từ chỗ Christine đó cũng tham gia vào trong hành động thay đổi trang bị oanh oanh liệt liệt lần này của nước Đông Vân.
Một khi nước Đông Vân thay đổi trang bị lần này hoàn thành, thực lực quân sự của nước Đông Vân sẽ trở nên mạnh mẽ trước giờ chưa từng có. Còn có gì so với điều này càng làm Tô Môn Tây Gia Hoa quan tâm, càng thêm kích thích, càng thêm chú ý chứ? Dã tâm của hắn, lần này đã triệt để bị châm ngòi! Mà Diệp Trùng diễn nhân vật quan trọng ở trong này, các loại điệp viên của quốc gia khác bắt đầu xuất hiện thường xuyên ở phụ cận cái trang viên lẻ loi này.
Nhưng vấn đề này không cần Diệp Trùng đau đầu, Tô Môn Tây Gia Hoa phẩy tay một cái, khu vực này quy hoạch thành yếu địa quân sự, người không phận sự đồng loạt không được tới gần. Mỗi sáng sớm, đều xuất hiện mấy cái xác. Mà chiến sĩ của thị vệ doanh trực thuộc vương thất chôn chúng một cách thuần thục, bọn họ đều đã sớm quen với mọi thứ này.
Những thứ này Diệp Trùng đều hoàn toàn không để ý, điều này và hắn không hề có bao nhiêu quan hệ. Nước Đông Vân có thể quét sạch các nước khác hay không, điều này không có chút quan hệ nào với hắn. Hắn hiện giờ không hề cần nhiều người như vậy, với lại, trong mắt Diệp Trùng, chiến sĩ không đạt chuẩn ngược lại dễ dàng làm giảm sức chiến đấu của đội ngũ với biên độ lớn. Chính năm ngàn người dưới tay hắn hiện giờ này, với cái nhìn của hắn, cách đạt chuẩn cũng còn rất xa.
Diệp Trùng ước chừng, huấn luyện tốc độ tay có lẽ vẫn cần tiến hành khoảng ba tháng mới có thể đạt được trình độ thấp nhất mà hắn yêu cầu. Tố chất thân thể mấy học viên này trải qua tôi luyện lâu như vậy, đã đạt tới tiêu chuẩn hợp lệ. Nhưng Diệp Trùng không cho bọn họ ngừng tôi luyện thân thể, đây vẫn là bài học phải làm mỗi ngày của bọn họ. Trên thực tế, tôi luyện thân thể sẽ luôn xuyên suốt trong tất cả quá trình huấn luyện của bọn họ. Tố chất thân thể là thứ căn bản của một sư sĩ.
Yêu cầu tốc độ tay đối với bọn họ của Diệp Trùng không cao, đạt tới năm Hz là được. Khi Diệp Trùng tại hiện trường làm mẫu cái gì gọi là tốc độ tay đỉnh cao, tất cả học viên đều bị dọa khiếp vía.
Bọn họ hoàn toàn nhìn không rõ quả cầu kim loại, hư ảnh, vô luận là tay Diệp Trùng hay là quả cầu kim loại, toàn bộ đều là một màn hư ảnh. Tiếng kim loại va chạm dày đặc làm da đầu người ta phát ngứa, chính ngay cả nhân vật cường hãn như là Liêu Tam, nhìn thấy cũng nuốt nước miếng ừng ực. Mãi tới sau khi Diệp Trùng tuyên bố tiêu chuẩn hợp lệ, mọi người triệt để thở phào một hơi.
Người đạt chuẩn tốc độ tay sẽ bắt đầu một huấn luyện khác. Nhưng tới tận bây giờ, chỉ có ba người đạt tiêu chuẩn, đó chính là Đoàn Khiêm và chị em Thù Mạc Nhi.
Ba người nhận được một bàn phím kỳ quái, phía trên sắp xếp chỉnh tề các loại nút bấm. Nếu như có sư sĩ ở đó, nhất định có thể nhận ra, bàn phím này hoàn toàn giống y chang bàn điều khiển chính của quang giáp, phân bố nút bấm phía trên cũng hoàn toàn giống như vậy. Tiếp đó ba người nhận được một bảng chỉ lệnh cực kỳ phức tạp, nhiệm vụ Diệp Trùng giao cho bọn họ chính là nhớ kỹ các chỉ lệnh, với lại có thể trong thời gian cực ngắn hoàn thành chỉ lệnh. Yêu cầu đạt chuẩn là, chỉ lệnh có hệ số độ khó là ba có thể hoàn thành nhập vào trong một phút là chín mươi trở lên, có thể nhập một trăm hai mươi lệnh trở lên là ưu tú.
Loại bàn phím này chế tạo cực kỳ đơn giản, Diệp Trùng giao nhiệm vụ này cho một xưởng chế tạo bình thường, hắn đặt mua năm ngàn bàn phím.
Nếu như muốn bồi dưỡng năm ngàn người này thành sư sĩ, quang giáp cần năm ngàn cái.
Năm ngàn cái quang giáp, vô luận đặt ở đâu, đều là một con số không nhỏ. Tài liệu là một con số vô cùng khổng lồ, mà chế tạo cũng tốn thời gian, công sức. Quang não, hệ thống quét hình, động cơ… kỹ thuật liên quan quả thật quá nhiều!
Loại huấn luyện ba người tiến hành trước mắt này chỉ là việc bất đắc dĩ. Không có quang giáp, mấy người này vĩnh viễn không sao thành sư sĩ.
Vấn đề rất lớn, nhưng Diệp Trùng không hề vì vậy mà mất đi bình tĩnh.
Nếu như có đủ kim loại, vấn đề ngược lại không lớn. Trên tay Diệp Trùng có máy móc đỉnh cao nhất, chế tạo ra một số thiết bị sản xuất tự động rất dễ dàng. Nhưng vấn đề là, muốn có được lượng lớn kim loại thì bắt buộc phải tiến vào Darkness.
Muốn tiến vào Darkness, phải có đủ sức mạnh. Muốn có đủ sức mạnh, trừ phi mấy người này có thể trở thành sư sĩ. Muốn thành sư sĩ, mấy học viên này phải có quang giáp.
Vấn đề dường như rơi vào bế tắc.
Nếu như, dùng vật liệu gỗ chế tạo quang giáp thì sao? Tính năng vật liệu gỗ nơi này xuất sắc, nhưng không hề thích hợp dùng để chế tạo một số máy móc có kết cấu phức tạp, thí dụ quang giáp.
Xem ra, chỉ có sản xuất trước một loại sản phẩm quá độ thôi, dùng để huấn luyện mấy người này. Diệp Trùng rất mau liền nghĩ ra một loại biện pháp trung hòa. Với hắn mà nói, thiết kế một loại máy móc chiến đấu, không hề là vấn đề quá khó khăn gì.
Chiến cơ đầu tiên bị Diệp Trùng gạt ra ngoài, loại máy móc đổi hướng khó khăn này, tính thực dụng trong vũ trụ quá thấp. Điều chủ yếu trước mắt nhất là để bọn họ có thể học được làm sao quen với gánh nặng mà đổi hướng tốc độ cao mang lại, học tập làm sao sử dụng quang não và hệ thống quét hình, làm sao khóa kẻ địch, làm sao bắn, làm sao thực hiện phối hợp chiến thuật.
Yêu cầu đối với máy móc mới thế này liền vù cái vọt ra: có thể đổi hướng linh hoạt, có quang não và hệ thống quét hình, có vũ khí công kích tầm xa, còn có hệ thống bảo hộ.
Vừa mới hít một hơi không khí tươi mới, Diệp Trùng lại chui vào căn cứ dưới đất của hắn, ba ngày sau, hắn cầm một bộ sơ đồ thiết kế hoàn chỉnh đi ra.
Mà lần này, làm trợ thủ cho hắn là Hy Ngôn. Hy Ngôn nhìn thấy sơ đồ liền có chút nghệch mặt.
- Thầy, đây là cái gì?
Một vật thể giống như quả cầu, đường kính khoảng sáu mét. Bề mặt của nó có hai đai tròn rộng không tới một mét giao thoa vuông góc với nhau. Trên mặt mỗi cái đai tròn phân bố đều đặn mười sáu lỗ.
- Máy huấn luyện, nhiệm vụ hiện giờ của ngươi chính là phải giản hóa kết cấu này của chúng. Giản hóa kết cấu, tăng tính ổn định. Hiểu rõ chưa? Diệp Trùng hỏi Hy Ngôn. Sở dĩ chọn Hy Ngôn là vì kinh nghiệm của Hy Ngôn phong phú hơn Christine.
- Hiểu rõ. Hy Ngôn nhìn chằm chằm sơ đồ, gật đầu theo bản năng.
Diệp Trùng phẩy tay: “Được rồi, đi làm đi.” Nói xong hắn liền phẩy tay mặc kệ, bỏ lại Hy Ngôn vẻ mặt ngây ngốc, tự mình đi làm việc của mình.
Chỉ qua một ngày, Hy Ngôn liền tới tìm Diệp Trùng.
Diệp Trùng nhìn sơ đồ, gật đầu vừa ý, hơi làm chút thay đổi nhỏ: “Hoàn thành không tệ. Ừ. Kết cấu đã giản hóa rất nhiều, máy móc giống thế này, giá thành đại khái mỗi cái bao nhiêu?”
Hy Ngôn đối với máy huấn luyện này có chút không hiểu rõ. Kết cấu hình cầu giống thế này, căn bản không thích hợp bay trên không. Nó ở trong không khí rất khó giữ ổn định, so với chiến cơ thì tệ hơn nhiều. Ngoài ra, sức cản không khí mà nói phải chịu cũng nhiều hơn chiến cơ nhiều, tốc độ so với chiến cơ cũng chậm hơn nhiều. Chỗ tốt duy nhất của nó có lẽ chính là đổi hướng linh hoạt, mười sáu cái lỗ để động cơ phun khí phía trên hai cái đai tròn cắt nhau vuông góc có thể để chúng làm ra rất nhiều đổi hướng khó bề tưởng tượng.
Giá thành? Hy Ngôn ngớ ra. Lập tức tính toán một lát: “Nó cần dùng tài liệu gì?”
- Hoa xuân mộc. Diệp Trùng nghĩ cũng không nghĩ, liền buột miệng nói ra.
Hy Ngôn lại ngớ người, Hoa xuân mộc là vật liệu gỗ rẻ nhất. Hắn thành thật nói: “Nếu như là Hoa xuân mộc, có lẽ chỉ cần ba ngàn úc thì có thể chế tạo được.”
- Ừ, ngươi đi tìm xưởng đặt hàng, năm ngàn cái, mười lăm triệu úc. Diệp Trùng mau lẹ nói.
- Động cơ thì sao? Hy Ngôn hỏi.
- Dùng động cơ hiệu LLK-, ta nhớ hình như là một ngàn úc một cái. Diệp Trùng nói.
Hy Ngôn cũng cực kỳ quen thuộc với giá cả: “Nếu như chúng ta mua nhiều, có thể ưu đãi một chút. Nếu năm ngàn cái, chỉ cần bốn triệu úc.” Hắn hoàn toàn không hiểu thầy muốn làm gì, động cơ LLK- là một động cơ cổ tới mức không thể cổ hơn. Trừ rẻ ra, không có ưu điểm gì khác.
Năm ngàn người quả nhiên không phải rất dễ nuôi a, chính là máy huấn luyện thế này cũng đã tốn của mình hai mươi triệu úc. Nếu như phải mua chiến cơ, tiền trên tay mình vẫn không đủ trang bị cho một ngàn người.
Còn có quang não, còn có hệ thống quét hình, ừ, còn có hệ thống bảo hộ, Diệp Trùng không muốn mấy học viên đã tốn của hắn nhiều sức lực như vậy vì thao tác không đúng mà mất mạng trong huấn luyện.
Phiền phức lớn a!
Ba thứ này đều cần Diệp Trùng tự mình hoàn thành, công trình to lớn, Diệp Trùng cũng cảm thấy có chút khiêu chiến cực hạn bản thân.
Căn cứ dưới đất, trong phòng thí nghiệm điều bồi, khắp nơi đặt đầy hạp điều bồi. Năm ngàn cái quang giáp cũng tức là cần năm ngàn quang não sinh vật, may mà việc chế tạo quang não sinh vật không hề giống quang não bình thường, nếu không, Diệp Trùng nhất định phải phun máu mà chết. Nhưng, chính là như thế, hắn cũng đủ sặc, năm ngàn hạp điều bồi bày ra, cảnh tượng có thể nói là hoành tráng.
Hệ thống quét hình càng tốn nhiều tinh lực của Diệp Trùng hơn, bởi vì không có kim loại quen thuộc, tất cả tài liệu đều cần dùng tài liệu tại chỗ. May mà Diệp Trùng đều đã tiến hành phân tích tham số với gần như tất cả tài liệu thường thấy, nếu không, điều này với hắn mà nói, là một nhiệm vụ không thể nào hoàn thành. Vì tiết kiệm thời gian, hệ thống quét hình hắn chế tạo chỉ là bản giản hóa, nhưng cho dù như vậy, mỗi ngày nhiều nhất cũng chỉ hoàn thành một trăm cái, cứ thế mà tính tiếp, đại khái cần gần thời gian hai tháng mới có thể hoàn thành. Đây là một loại hệ thống quét hình đơn giản nhất ghi chép trong con chip của Khuê.
Cứ tính tiếp, Diệp Trùng đã xác định mình căn bản không sao chế tạo được hệ thống bảo hộ, do đó hắn không chút do dự tìm tới Tô Môn Tây Gia Hoa. Sự coi trọng đối với Diệp Trùng của Tô Môn Tây Gia Hoa tự không cần nói, lập tức kêu đại sư Tạp Lỗ tới.
Đại sư Tạp Lỗ hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm sơ đồ thiết kế, không chút do dự đánh nhịp mua lấy. Lần này đương nhiên cũng là chia phần trăm sử dụng, với lại, Tô Môn Tây Gia Hoa sẽ cung cấp miễn phí cho Diệp Trùng năm ngàn bộ, đối với hành vi gian thương của Diệp Trùng, vô luận Tô Môn Tây Gia Hoa hay là đại sư Tạp Lỗ, cũng đã sớm có chuẩn bị tâm lý. Hai người biết rõ tính quan trọng của bộ kỹ thuật này, đồng ý tại chỗ.
Vấn đề năm ngàn bộ hệ thống bảo hộ đã giải quyết, ngoài ra mình còn nhận được một phần lợi nhuận trường kỳ cực kỳ khả quan, Diệp Trùng đối với hành động lần này vừa ý phi thường.
Bây giờ, tới lượt mình khổ cực rồi, năm ngàn bộ hệ thống quét hình a!