Sư Sĩ Truyền Thuyết

chương 574: sơ sinh (4)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhuế Băng thần sắc không đổi, nàng đã gọi Thủ Hộ ra. Từ biểu hiện của Tang Khảm mấy ngày này mà xét, Nhuế Băng có chút lòng tin với thực lực của hắn, phán đoán của hắn cực kỳ chuẩn. Tang Khảm thấy Nhuế Băng gọi Thủ Hộ ra, vội vàng nhấc A Lý Ước Đức tránh sau lưng Nhuế Băng.

Thủ Hộ ở trong Tang tộc cũng đại danh hiển hách, ai nấy đều biết, là một trong những quang giáp nổi tiếng nhất mà mọi người Tang tộc biết, đối với tính năng của nó, được truyền đi thần kỳ vô cùng. Nhưng có ít người từng thấy sư mẫu Nhuế Băng sử dụng qua, lại thêm con cháu Tang tộc đối với sư mẫu Nhuế Băng đều có lòng kính nể, tự nhiên cũng không dám có đề nghị quá đáng gì.

Lần này có thể thấy chiến đấu của Thủ Hộ của sư mẫu, ngược lại cũng không oan uổng a. Tang Khảm mơ mộng, nếu như có thể trở về, chỉ một điều này thì đã làm đỏ mắt không ít người rồi a. Nhưng chính ngay lúc này, hắn bỗng nghĩ tới, mình và sư mẫu Nhuế Băng, lão già cũng nhau mất tích, mấy người Tang Phổ khẳng định đang tìm kiếm bọn họ khắp nơi.

Vừa nghĩ tới điều này, thiếu niên thuần phác này liền lòng như lửa đốt. Tiểu tiên sinh hiện vẫn tông tích chưa rõ, bây giờ ngay cả sư mẫu Nhuế Băng lại tìm không thấy, vậy thì…

Tang Khảm có thể nghĩ được, hành tinh Dật Cúc hiện giờ nhất định loạn cào cào cả lên. Càng nghĩ tới mấy điều này, Tang Khảm càng thêm nóng ruột. Nhưng bây giờ gấp cũng vô dụng, nhìn thấy A Lý Ước Đức vẻ mặt ngây ngốc trên tay, hắn liền giận không thôi. Nếu như chỉ là mình thì cũng còn tốt chút, bây giờ lại liên lụy tới sư mẫu Nhuế Băng, lần này thật sự là làm hỏng việc lớn mà.

Nhuế Băng không hề biết Tang Khảm lúc này phiền não nhiều thế nào, toàn bộ tất cả sức chú ý của nàng hiện giờ đều tập trung vào tầm nhìn trắng đen đặc hữu của Thủ Hộ.

Trong khoảnh khắc Nhuế Băng tiến vào Thủ Hộ, trong tầm nhìn trắng xóa, kế tiếp đó, ở góc trên bên phải của tầm nhìn, vô số điểm nhấp nháy mau lẹ. Rất mau, tầm nhìn của Thủ Hộ bắt đầu trở nên rõ ràng từng chút một, cuối cùng khôi phục hoàn toàn giống với bình thường.

Điều này cũng làm Nhuế Băng thở phào, nếu như Thủ Hộ không sao sử dụng trong sương tím, vậy nàng chỉ có thể suy nghĩ liên thủ với Tang Khảm giết con Xích vĩ thú này.

Số liệu phân tích giống như thác lũ không có bất cứ tác dụng gì với Nhuế Băng. Toàn bộ tất cả sự chú ý của nàng đều tập trung vào mấy đường màu trắng không ngừng biến hóa đó. Tuy trông nơi này khắp nơi đều là sương tím nhưng trong tầm mắt của Thủ Hộ, hoàn cảnh nơi này lại tương đối đơn giản, thậm chí so với lúc bình thường còn rõ ràng hơn.

Rất mau, Nhuế Băng đã phát hiện kẻ địch.

Quả nhiên là Xích vĩ thú!

Hơi lạnh trong mắt Nhuế Băng bùng lên, không chút sợ hãi, cong người lướt tới.

Trủy thủ của Thủ Hộ cực kỳ cường hãn, so với uy lực của nó, tên gọi của nó lại làm người ta có chút khóc cười không xong: trủy thủ của Số Hai. Nhưng mỗi lần rút thanh trủy thủ này ra, Nhuế Băng lại có thể cảm nhận được thâm tình hàm chứa trong cái tên bình thường này. Nàng không hề biết Cố Thiếu Trạch, chỉ là từng nghe từ chỗ Diệp Trùng lai lịch của cái quang giáp mini này.

Anh là Thủ hộ của em! Mỗi lần nàng sử dụng Thủ Hộ, dũng khí trong lòng tăng gấp bội.

Tiếng gió thổi bên tai. Nhuế Băng giống như một ngôi sao băng màu vàng kim, bay người về phía con Xích vĩ thú đó. Nàng tập trung tinh thần, nhu tình che giấu trong đáy sâu của cặp mắt lạnh lùng đó như ẩn như hiện.

Trong sương tím, sức quan sát của Xích vĩ thú cực kỳ mạnh mẽ. Nó đã sớm phát hiện ra Nhuế Băng, nhìn người vàng đang lao tới trước mặt. Màu vàng kim đó dường như tỏa ra một loại mùi vị dụ người, trong mắt nó lộ ra vài phần tham lam và khát vọng.

Xích vĩ thú đối với kim loại khá có ham thích, càng là kim loại có tính năng xuất sắc, chúng càng thích.

Tốc độ của Nhuế Băng cực nhanh, có lẽ không thua kém bao nhiêu một giới giả nào về mặt sức bạo phát, lại thêm vào sự tăng cường của Thủ Hộ, tốc độ của Nhuế Băng so với Xích vĩ thú cũng không rơi vào thế yếu.

Động tác của Nhuế Băng nhẹ nhàng, linh động, trong nháy mắt, nàng liền tới gần bên cạnh Xích vĩ thú.

An Bỉ Lạc Kỳ hả to miệng thở lấy thở để, trong tần số liên lạc, toàn bộ là một loạt tiếng thở dốc nặng nề. Ngay cả người thể lực xuất sắc nhất trong mấy người bọn họ giống như là Đoàn Khiêm cũng đang hả to miệng thở lấy thở để.

Đây là chiến đấu lần thứ năm bọn họ gặp phải. Một trăm năm mươi mốt con Thiết cốt tiêm chủy cốt (Cốt trào mỏ nhọn, xương thép. Cốt trào là một loại chim thuộc họ chim cắt, tính hung ác, có nói trong cổ thư). Loại sinh vật trông giống như xương bọc da này lại khỏe mạnh tới bất ngờ, so với loại sinh vật ngoài mạnh trong khô như Dực long thân đen vằn vàng, chúng mạnh mẽ, ngoan cường hơn nhiều. Một mạch chiến đấu tới chết con cuối cùng cũng không có một con Thiết cốt tiêm chủy cốt nào bỏ chạy.

Đây là chiến đấu cực khổ nhất mà bọn họ gặp phải. Trong bốn trận chiến trước, toàn bộ đều là chiến đấu quy mô nhỏ. Còn lần này, cho dù là một mình Diệp Trùng đã bao thầu bốn mươi con Thiết cốt tiêm chủy cốt, một trăm mười một con còn lại vẫn mang lại cho bọn họ phiền phức khổng lồ.

Tuy cuối cùng bọn họ vẫn thu được thắng lợi, nhưng lại không có ai hoan hô, bởi vì bọn họ lần đầu tiên xuất hiện thương vong, năm người chết, bảy người bị thương nặng. Hầu hết mấy người bọn họ, trước lúc này, đều chẳng qua chỉ là thiếu niên bình thường nhất, bọn họ chưa từng trải qua việc tàn khốc thế này.

Mắt mở trừng trừng nhìn đồng bạn hóa thành một đám lửa trước mặt mình, mấy tiếng kêu thảm thê lương trong tần số đó làm mấy thiếu niên này lần đầu tiên cảm nhận được sự tàn khốc của chiến đấu. Đồng bạn hôm qua bây giờ lại đã biến mất triệt để, trong lòng mỗi người đều nặng trình trịch, không ít người thậm chí nước mắt đầy mặt.

Mọi người đều đang thở dốc, bọn họ cần mau chóng khôi phục thể lực, ai cũng không biết phía sau có còn chiến đấu không.

Không ai trách tội Diệp Trùng, đại nhân đã làm không thể tốt hơn. Nếu như không phải một mình hắn bao thầu bốn mươi con Thiết cốt tiêm chủy cốt, thương vong của toàn đội ít nhất sẽ là một phần năm. Bọn họ cũng biết rõ, đã lựa chọn con đường này, vậy thì đây là thứ bọn họ phải trải qua. Phần lớn bọn họ là một vài kẻ tâm chí cứng cỏi, đã từ từ điều chỉnh.

Ánh mắt của bọn họ rơi trên người Thần ở không xa. Đại nhân quá mạnh! Nếu như bọn họ có thể có sức chiến đấu mạnh như thế này của đại nhân, vậy thì tình huống này sẽ không xảy ra nữa! Bọn họ ngấm ngầm nắm chặt nắm tay, trong lòng hạ quyết tâm.

Trong mắt tất cả học viên, đại nhân có lẽ là người đáng để đi theo nhất trên đời này. Không có ai lại tuyển một đám người cái gì cũng không biết bọn họ đây, ở Tô thành, người giống bọn họ thế này chỗ nào cũng có, vừa quơ thì cả đống. Bọn họ bị người ta coi thường, trải qua cuộc sống bình thường nhất. Cho dù một số con em quý tộc trong bọn họ, bởi vì không có thiên phú thần niệm, tiền đồ ảm đạm.

Chính là đại nhân, đã làm vận mệnh của bọn họ xảy ra thay đổi triệt để. Huấn luyện bọn họ, trang bị quang giáp cho bọn họ.

Ai lại đi huấn luyện người cái gì cũng không biết? Còn lại vì bọn họ mà trang bị vũ khí đắt giá như vậy, thậm chí ngay cả trang bị của thị vệ doanh trực thuộc vương thất cũng không bằng bọn họ. Darren Shan Le Vaud, xuất thân từ thế gia Le Vaud, chủ quản hậu cần quân đội nước Đông Vân, từng chuyên môn làm ra tính toán, kết luận có được cuối cùng là, trang bị tiêu chuẩn của mỗi binh sĩ thị vệ doanh trực thuộc vương thất vẫn không đủ mua khẩu súng quang trên tay quang giáp của bọn họ. Từ đây có thể thấy được, sự coi trọng của đại nhân đối với bọn họ.

Hầu hết trong số bọn họ thậm chí còn cho rằng, đại nhân là chuyên môn vì huấn luyện bọn họ mà tới Darkness tối tăm này.

Đại nhân đã vì bọn họ mà trang bị trang bị tốt nhất, thứ bọn họ tiến hành là huấn luyện tốt nhất, thậm chí đại nhân tự mình dắt bọn họ cùng tiến hành săn giết các loại dã thú mạnh mẽ. Bọn họ hiện giờ có thể có đủ sức mạnh giết chóc với dã thú trong Darkness, đều là đại nhân ban cho.

Mà bọn họ, chẳng qua chỉ là người bình thường nhất, người bình thường mà ngay cả xạ thủ cũng không phải. Bọn họ có lý do gì mà không cảm kích đại nhân? Có lý do gì mà không yêu quý đại nhân?

Nếu như dưới tình huống thế này, còn không nghiêm túc huấn luyện, còn không tận chức mà chiến đấu, trong quan niệm chất phác của mấy thiếu niên này, thế nào cũng nói không xong. Đối với thương vong, điều đó càng bình thường. Độ lớn thương vong của xạ thủ, ai nấy đều biết. Một trăm xạ thủ cấp bốn, có thể có mười người trở thành xạ thủ cấp sáu thì đã không tệ rồi. Trong đó còn có bốn mươi vẫn một mạch dừng ở khoảng cấp bốn, mà năm mươi người còn lại, đều chết trong chiến đấu. Sự trưởng thành của xạ thủ cần chiến đấu không ngừng, đã là chiến đấu, thì tránh không được thương vong.

- Về căn cứ.

Giọng nói bình đạm của Diệp Trùng nghe trong tai mọi người lại phảng phất như âm thanh của sáo trời.

Xích vĩ thú chết trên mặt đất, chỗ cổ họng của nó có một vệt máu nhỏ mảnh, mà cạnh cổ nó, máu tươi nhiễm đỏ mặt đất.

Trong mắt Tang Khảm đã tràn ngập sùng bái, sư mẫu Nhuế Băng quả nhiên cường hãn giống như tiểu tiên sinh, một tia sáng lạnh vừa rồi đó quả thật là kinh diễm a!

Nhuế Băng thu Thủ Hộ lại, Tang Khảm vội vàng chạy tới, bắt đầu kiểm tra Xích vĩ thú.

Đuôi tên màu đỏ nhạt tỏ rõ đây không hề là một con Xích vĩ thú trưởng thành, hoặc là nói, nó vẫn chưa hoàn thành tiến hóa, nó quả nhiên chỉ có ba ngón chân đáng thương.

Nhuế Băng lúc này bừng tỉnh, chẳng trách con Xích vĩ thú này không chịu nổi một đòn như vậy.

Tang Khảm lấy ra trủy thủ mang theo bên người của mình, chịu ảnh hưởng của Diệp Trùng, người Tang tộc cũng thích mang theo trủy thủ bên người, nhưng bọn họ chỉ mang theo một loại trủy thủ, đó chính là trủy thủ Lưu kim Tang gia thôn sản xuất ra. Tang Khảm tay cầm trủy thủ Lưu kim, bắt đầu mổ xẻ Xích vĩ thú. Thịt của dã thú gì có thể ăn, cái gì không thể ăn, hắn cực kỳ có kinh nghiệm. Theo kinh nghiệm của hắn mà phán đoán, thịt của Xích vĩ thú rất rõ ràng là có thể ăn được, với lại mùi vị chắc là cũng không tệ.

Cảnh tượng máu me thế này rất rõ ràng không thích hợp Nhuế Băng, Nhuế Băng mau chóng lướt qua một bên.

Tang Khảm vừa cắt Xích vĩ thú vừa nghĩ. Đáng tiếc mình không mang theo quang giáp tông ủi, nếu không, mấy con Xích vĩ thú này nào là đối thủ của mình. Vì tránh tính không ổn định của không gian thí nghiệm, rất sớm lúc trước thì hắn đã lấy công tắc không gian của quang giáp tông ủi trên tay xuống.

Ý! Đợi đã! Động tác trên tay Tang Khảm bỗng ngớ ra, trong đầu giống như có gì lướt qua, hắn cẩn thận suy nghĩ, nhưng lại phảng phất như nắm bắt không được.

Công tắc không gian! Đúng, chính là công tắc không gian! Hắn biết rõ bọn họ làm sao tới đây, công tắc không gian, chính là công tắc không gian! Trên tay sư mẫu Nhuế Băng vẫn mang theo công tắc không gian của Thủ Hộ! Nhất định là nguyên nhân này, Tang Khảm hưng phấn vô cùng.

A Lý Ước Đức ở bên cạnh vẫn vẻ mặt ngây ngốc. Tang Khảm vội vàng chạy tới bên cạnh bên cạnh A Lý Ước Đức, liều mạng lắc, nhưng A Lý Ước Đức vẫn ngây mặt ra. Nhưng Tang Khảm đối phó hiện tượng này rất có kinh nghiệm. Lấy bình nước trên eo xuống, mặc kệ đáng tiếc, tưới từ trên đỉnh đầu A Lý Ước Đức xuống. Nhuế Băng ngụy dị nhìn những điều Tang Khảm làm.

Một chiêu này quả nhiên linh nghiệm.

A Lý Ước Đức run một cái, ánh mắt khôi phục lại từ trong hoang mang. Nhìn thấy mình toàn thân ướt sung, lập tức tức giận: “Con khỉ Khảm. Ngươi lại làm hư kiểu tóc của lão già ta!” Vô ý thức dùng tay chỉnh lại mấy cọng tóc xoăn màu vàng còn lại trên cái đầu trụi lủi.

- Lão già, tôi đã nghĩ ra thí nghiệm tại sao lại xảy ra việc bất ngờ. Tang Khảm hưng phấn nói.

- Cái gì? A Lý Ước Đức ngớ người, lập tức vội vàng hỏi: “Ngươi đã nghĩ ra cái gì?”

- Công tắc không gian! Nhất định là công tắc không gian! Tang Khảm giải thích với A Lý Ước Đức: “Sư mẫu Nhuế Băng mang theo công tắc không gian. Chắc là công tắc không gian, nó đã tạo ra ảnh hưởng với cửa sổ không gian.”

- Công tắc không gian? A Lý Ước Đức mở to miệng nhìn Nhuế Băng: “Băng cô nương, cô đã mang theo công tắc không gian?”

Nhuế Băng gật đầu.

- Ài, cũng trách ta, đã quên nói với cô. Nguyên lý của công tắc không gian tuy không giống cửa sổ không gian lắm, nhưng hai cái không gian ở quá gần nhau, đều sẽ tạo ra dị biến. Đều trách ta, đã quên dặn dò cô. A Lý Ước Đức vẻ mặt phiền não, buồn bã vô cùng.

Ba người đều yên lặng. Tuy bây giờ đã biết nguyên nhân, nhưng đối với việc làm sao trở về không có chút giúp đỡ nào.

- Đáng chết! Lại có thứ gì đó tới! Tang Khảm vẻ mặt biến đổi: “Nơi này quá nguy hiểm, chúng ta phải mau xuyên qua chỗ này chút.”

Mười một con Xích vĩ thú, mau chóng tới gần chỗ này.

Nhuế Băng không nói hai lời, gọi Thủ Hộ ra, lao người đi tới. Tang Khảm cõng A Lý Ước Đức, theo sát phía sau.

Thủ Hộ màu vàng kim bọc sát lấy Nhuế Băng, mỗi động tác đều để lại một đám hư ảnh màu vàng kim mơ hồ, phiêu hốt linh động. Nhuế Băng cũng biết, hiện giờ không phải lúc giữ miếng, huống chi đối với loại sinh vật Xích vĩ thú này, nàng trừ thù hận ra, thiếu chút hảo cảm.

Vô luận là cùng ở với Diệp Trùng, hay là ở hành tinh Dật Cúc, Nhuế Băng vẫn luôn không có cơ hội ra tay, thực lực nàng thế nào, vẫn luôn là một câu đố. Nàng bây giờ dốc hết toàn lực, làm Tang Khảm ở sau lưng thấy mà líu lưỡi.

Dưới bóng người phiêu dật, tràn đầy sát cơ.

Mười một con Xích vĩ thú không hề tạo thành bất cứ quấy nhiễu nào cho nàng, trủy thủ ở trên tay nàng giống như sống lại vậy. Nếu như nói trủy thủ trên tay Diệp Trùng giống như rắn độc, cứng sắc bền bỉ, một đòn là chết, đơn giản, mau lẹ, không có hoa hòe. Trủy thủ trên tay Nhuế Băng lại như thiên nga lướt qua mặt nước, gió nhẹ lướt qua mặt, phiêu dật linh động.

Phong cách khác nhau, lại có uy lực như nhau.

Trong thoáng chốc, cùng một vị trí trên cổ họng mười một con Xích vĩ thú, toàn bộ đều để lại một vệt máu nhỏ mảnh, mãi đợi tới sau khi Tang Khảm theo sát sau nàng, cõng A Lý Ước Đức lướt qua, mười một con Xích vĩ thú mới ầm ầm ngã xuống, máu phun như suối.

Ba người không dám dừng bước, chân không nghỉ, chạy như điên tới trước trong sương tím. Người dẫn đường là Tang Khảm, Nhuế Băng cũng không rõ, trong hoàn cảnh khó nhận ra đông tây nam bắc thế này, Tang Khảm làm sao phân biệt được phương hướng.

Rất mau Nhuế Băng và Tang Khảm liền cảm nhận được sự khác lạ của chỗ này. Xích vĩ thú chỗ này so với Xích vĩ thú gần hành tinh Dật Cúc thì yếu hơn nhiều, đồng loạt đều là ba ngón chân, thậm chí còn có hai ngón, một ngón. Vỏ giáp phần lưng của chúng cũng hiện ra màu xám nhạt, mà không phải là màu đen sáng bóng. Ổ thân mềm của chỗ này phảng phất như từ từ khô kiệt, nó giống như mất đi nước và dinh dưỡng, lớp da ngoài mất nước, khô quắt rũ xuống. Bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy phần thịt có thể thấy khắp nơi trong đoạn hình ảnh lần trước.

Hai người Nhuế Băng và Tang Khảm hiện giờ không hề biết ổ thân mềm rốt cuộc có vấn đề không rõ ràng gì, nếu như là Diệp Trùng hoặc Griffiths ở chỗ này, có lẽ có thể làm rõ ràng.

Nhưng Xích vĩ thú chỗ này không hề mạnh, điều này đối với ba người mà nói, là một tin tức tốt tới mức không thể tốt hơn.

Cho dù tới tận trước mắt vẫn không gặp phải Xích vĩ thú lợi hại, ba người vẫn định dùng tốc độ nhanh nhất xuyên qua khu vực này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio