Nhuế Băng tập trung nhìn chằm chằm đường màu trắng không ngừng biến hóa trong tầm mắt, hình ảnh do đường màu trắng tạo thành trong tầm mắt biến hóa cực nhanh, nếu như không chú ý, thì khó mà nắm bắt. Sự sắc bén của quang giáp Thủ Hộ hiếm có trên đời, nhưng đồng thời, độ khó của việc điều khiển nó cũng hiếm có trên đời.
Bóng người màu vàng kim di chuyển, nhảy nhót, động tác nhanh như tia chớp, mỗi cú đều trúng chắc. Mi Ngột vẫn luôn ở bên cạnh nhìn tới mức hoa cả mắt, vô cùng rực rỡ.
Oành oành oành, tiếng va chạm to lớn, đất rung núi lở. Mấy con ma mút cọ thấy kẽ nứt quá nhỏ, thế là dứt khoát tông về phía cửa kẽ nứt. Thể hình mấy con ma mút cọ này cao tới mười lăm, mười sáu mét, bình thường động tác chậm chạp, nhưng sức mạnh lại cực lớn, dã thú bình thường hoàn toàn không dám đi trêu chọc chúng.
Nham thạch cứng như sắt thép nứt toác thành vô số vết nứt, rồi rớt xuống từng mảng từng mảng, bốc lên vô số bụi đất. Bụi đất mịt mù che kín lối vào kẽ nứt.
Vẫn không đợi bụi đất tan hết, dã thú cỡ nhỏ giống như Bạo long thú một sừng lập tức xông vào. Ma mút cọ vẫn không ngừng tông về phía nham thạch ở cửa kẽ nứt, tiếng ầm ầm không ngừng vang bên tai.
Lối vào kẽ nứt dưới sự va chạm điên cuồng không sợ chết của ma mút cọ, mở rộng ra từng chút một. Mỗi lần cửa kẽ nứt mở rộng một chút, mấy con dã thú đã sớm chờ lâu bên ngoài lập tức ùa vào.
Nhuế Băng và Tang Khảm lập tức cảm thấy áp lực tăng mạnh, bọn họ không thể không bắt đầu chậm rãi lùi về phía chỗ sâu của kẽ nứt. Số lượng dã thú quả thật quá nhiều, giết không giết xuể, Tang Khảm cũng cảm thấy có vài phần chùn tay.
Tang Khảm giống như người máu, đầu tóc rơi tí tách, quần áo cũng sớm bị máu tươi của dã thú phun ra thấm ướt, trên mặt trên tay đều có, giống như vừa bước ra từ trong hồ máu, thần sắc khủng bố. Cây thương gỗ hoa vắn xoắn ốc trắng như ngà voi đó, từ đầu thương tới đuôi thương, toàn bộ màu đỏ tươi, nếu như không phải có hoa văn xoắn ốc, thương gỗ lúc này đã trơn trợt khó mà cầm tay.
Từ trên không kẽ nứt nhìn xuống, Nhuế Băng và Tang Khảm giống như đá ngầm, mạnh mẽ ngăn cản thú triều cuồn cuộn kéo tới.
- Bà rốt cuộc đã làm gì? Tang Khảm khàn giọng gào nói với Mi Ngột. Bầy thú điên cuồng thế này, hắn chỉ từng nhìn thấy trong lần thú triều đó, nhưng đó là quy luật tự nhiên. Nhưng mục đích của mấy dã thú này hiện giờ vô cùng rõ ràng, chính là người phụ nữ đáng chết này!
Cứ cho là giết thú non của thú vương trong một bầy thú cũng quyết không trêu tới dã thú nhiều thế này. Càng huống chi, mấy dã thú này không hề cùng một chủng loại. Người phụ nữ đáng chết này nhất định đã làm gì đó!
Trong lòng Tang Khảm bỗng dâng lên một luồng sát ý, nếu như cứ thế này, lão già và sư mẫu Nhuế Băng, còn có bản thân hắn, chỉ e đều phải nằm lại chỗ này. Sư mẫu Nhuế Băng không nói gì, nàng tâm địa thiện lương, nhưng mình lại làm sao có thể để sư mẫu Nhuế Băng và lão già cùng chết ở đây chứ?
Vợ của tiểu tiên sinh, vô luận con em Tang tộc nào đều có nghĩa vụ bảo vệ an toàn của nàng. Một điểm này, không có Tang tộc nào đặt ở trên miệng nhưng Tang Khảm biết, mỗi một người Tang tộc đối mặt loại tình huống này đều sẽ không chút do dự đưa thân mình ra. Nếu như nói, có ai có thể làm Tang tộc nguyện hy sinh tính mạng của mình, vậy thì chỉ có tiểu tiên sinh và người nhà của y thôi!
Đây không phải là sự thỏa thuận, chỉ là niềm tin, niềm tin vô cùng thuần phác.
Chính ngay lúc Tang Khảm đắn đo có nên giết người phụ nữ đáng chết này, quăng ra kẽ nứt, Mi Ngột đột nhiên kêu lớn: “Ta nghĩ ra rồi, ta đã nghĩ ra rồi!”
Bà ta vội vàng lấy ba lô trên lưng mình xuống, rào rào một cái, trút toàn bộ đồ trong ba lô ra. Các loại đồ đạc bên trong tán loạn trên đất.
- Khi ta uống nước bên bờ sông, phát hiện mấy con dã thú đang cướp cái này. Đã bị ta cướp lấy, sau đó thì dẫn tới một đống lớn dã thú. Ta không biết có phải là nó kéo tới không…
Tay Mi Ngột giơ cao một thứ cỡ ngón cái. Thứ nhỏ bé này giống như giọt nước, trông thì mang lại cho người ta một loại chất cảm mềm mại, giống như chất keo.
Nhuế Băng liếc nhìn, lập tức kêu lên kinh ngạc: “Là Lệ thạch!” Nàng từng giúp Diệp Trùng bảo quản túi đeo hông, đồ trong túi đeo hông của Diệp Trùng, nàng đều từng thấy qua, tự nhiên biết đây là cái gì.
- Sư mẫu, Lệ thạch là gì? Tang Khảm vội vàng hỏi.
- Ta cũng không biết. Nhưng ta từng nhìn thấy trong túi đeo hông của anh ấy… Nhuế Băng gấp giọng nói, chính trong khoảng thời gian nói chuyện này, áp lực trên tay đột nhiên tăng mạnh, nàng không thể không lập tức thu hồi sự chú ý.
Tang Khảm tinh thần phấn chấn: “Là túi đeo hông của tiểu tiên sinh ư?”
Nhuế Băng gật đầu, động tác trên tay lại giống như nhanh lên vài phần. Áp lực bầy thú gây cho bọn họ càng lúc càng lớn, Nhuế Băng thậm chí có thể cảm thụ được thể lực trôi dần từng chút.
Tang Khảm lần này lại khó xử, thứ có thể được tiểu tiên sinh xem trúng, không cần nói, tự nhiên là thiếu tốt.
Nhưng, bầy thú căn bản không có thời gian cho bọn họ suy nghĩ, chúng nhìn thấy Lệ thạch trên tay Mi Ngột, lập tức trở nên nóng nảy. Trong mắt chúng lộ ra sự tham lam và khao khát, thế nên, công thế vẫn luôn liên miên không dứt đã xuất hiện một sự yên lặng ngắn ngủi.
Oành!
Sau sự yên lặng ngắn ngủi như nháy mắt này, là một đợt tấn công càng thêm mãnh liệt!
Trước ngã sau lên, hung dữ không sợ chết, giống như điên cuồng! Tất cả dã thú, mặc kệ lớn nhỏ, toàn bộ đều điên rồi! Ma mút cọ liều mạng tông nham thạch chỗ cửa kẽ nứt, hoàn toàn không để ý phần trán đã phá rách thịt. Mà mấy con dã thú đã tiến vào kẽ nứt càng liều mạng tiến tới trước, dã thú phía sau cố sức muốn đạp lên người đồng bạn phía trước. Ở tiền tuyến trước nhất, đám dã thú đang chiến đấu với hai người Tang Khảm và Nhuế Băng, đang gầm thét, cặp mắt đỏ ké hoàn toàn mất đi lý trí.
Cả hẻm núi, đã hoàn toàn sôi sục.
- Bà kia! Mau thu Lệ thạch lại! Tang Khảm đã cảm thấy có chút ăn không trôi. Dã thú chịu kích thích của Lệ thạch làm hắn cảm thấy vô cùng đuối sức.
- Có cần quăng nó ra không? Mi Ngột vội hỏi.
Đây là một biện pháp tốt nhất, quăng mối họa này ra, tình hình tiếp đó liền có thể tưởng tượng, một trận chém giết lớn trước giờ chưa từng có của dã thú. Như thế, bọn họ cũng sẽ an toàn.
Chính ngay lúc Tang Khảm chuẩn bị nói, biến cố đột ngột xảy ra.
Gàoooo…!
Mấy tiếng gầm trầm thấp từ xa truyền tới, bầy thú vẫn luôn điên cuồng bỗng trở nên yên tĩnh, tiếp đó liền giống như vỡ tổ, con nào con nấy hoảng loạn vô cùng. Dã thú đang giao chiến với Nhuế Băng và Tang Khảm lại càng đột nhiên quay đầu bỏ chạy, dã thú chen chúc đầy nhóc trong kẽ nứt giống như thủy triều rút ra khỏi kẽ nứt. Đám dã thú giống như sợ hãi, bỏ chạy khắp nơi, không biết có bao nhiêu dã thú trong quá trình rút lui bị giẫm đạp thành bùn thịt.
Sắc mặt Nhuế Băng và Tang Khảm đồng loạt biến đổi.
Tiếng gầm trầm thấp này, bọn họ đã ấn tượng quá sâu sắc! Ngày đầu tiên bọn họ tiến vào khu vực núi non thì bọn họ đã nhìn thấy chiến đấu kinh hồn bạt vía giữa hai con báo đen, mà tiếng gầm này, hoàn toàn giống y tiếng gầm hai con báo đen đó phát ra.
- Dạ tuyết báo! Sắc mặt Mi Ngột trở nên cực kỳ khó coi, trắng bệch không có chút máu, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Dã thú hoảng sợ mất hồn bỏ chạy tứ tung, trong khoảnh khắc, hẻm núi vốn dĩ chen chúc đầy nhóc đột nhiên trống không.
Bốn con Dạ tuyết báo ưu nhã mà thong thả bước, nhúm lông nhỏ trắng như tuyết trên trán đó, lộ ra vài phần khí tức cao quý. Chúng ngẩng đầu, nhìn bầy thú khác đang hoảng sợ bỏ chạy khắp nơi một cách khinh miệt, thứ lấp lánh trong mắt là khí khái coi thường thiên hạ.
Mấy con dã thú rõ ràng vô cùng sợ hãi bốn con Dạ tuyết báo này, chúng hoảng loạn bỏ chạy.
Oaaa!
Tiếng kêu sắc nhọn chói tai, trên không, mười hai con Dực long toàn thân màu vàng kim đột ngột kéo tới. Mấy con Dực long này vô cùng tương tự Dực long thân đen vằn vàng mà Diệp Trùng từng thấy, chỉ là toàn thân màu vàng kim, không có chút màu tạp nào. Nước da lộ ra ánh sáng kim loại mạnh mẽ, mỏ và vuốt đều dài hơn, sắc bén ở phần đầu, với lại còn lộ ra vài phần nửa trong suốt.
- Hoàng kim điểu! Mi Ngột đã không có chút sắc máu thầt thần lẩm bẩm. Viên Lệ thạch này rốt cuộc là thứ gì, lại có thể dẫn tới nhiều sinh vật cường hãn như vậy?
Nhuế Băng và Tang Khảm lại tốt hơn nhiều, bọn họ chưa hề từng thấy và nghe về Hoàng kim điểu, không biết sự lợi hại của chúng. Điều quan trọng nhất là, kẽ nứt này cực kỳ hẹp, với lại cực sâu, ngẩng đầu nhìn, chỉ có một vệt trời. Kẽ nứt hẹp thế này, dã thú loại bay có thân thể dài gần mười mét thế này không thể nào bay vào được. Điều bọn họ cần đối phó chỉ có bốn con Dạ tuyết báo.
Nhưng hai người vẫn không có chút tâm lý may mắn, chỉ riêng bốn con Dạ tuyết báo, thì đã đủ cho bọn họ chịu rồi. Tốc độ chúng nhanh như tia chớp, sức mạnh cực lớn, đầy linh tính. Lúc ở khu vực núi non, bọn họ đã cẩn thận tránh loại sinh vật này, chính là vì chúng cực kỳ mạnh mẽ, không trêu chọc thì tốt. Không ngờ ở nơi này lại gặp được loại sinh vật đáng sợ này.
- Bây giờ làm thế nào? A Lý Ước Đức hoảng sợ hỏi: “Chúng ta có phải là quăng Lệ thạch ra?” Chính Tang Khảm cũng nghĩ như vậy, giả dụ quăng cho bốn con báo này, có gây nên tranh đấu giữa Dạ tuyết báo và Hoàng kim điểu hay không, bọn họ từ đó có thể thừa cơ thoát thân không? Đây là kết quả tốt nhất, cho dù Lệ thạch có quý giá hơn cũng không so được với tính mạng.
Tang Khảm hiện giờ đã không đắn đo giữ lại viên Lệ thạch này, nếu như không nhìn thấy bốn con Dạ tuyết báo này, hắn còn đắn đo. Nhưng sự xuất hiện của bốn con báo này, hắn liền biết, thứ này muốn giữ căn bản là không thể nào. Bọn họ vẫn không đủ đối phó bốn con Dạ tuyết báo, sự cường đại của loại sinh vật này để lại cho bọn họ ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Lại một tiếng kêu gào sắc nhọn!
Màng nhĩ bốn người lập tức cảm thấy giống như bị người ta dộng mạnh một cái, A Lý Ước Đức kêu thảm một tiếng, bịt tai, vẻ mặt đau khổ lăn lộn trên đất. Sắc mặt Mi Ngột cũng cực kỳ khó coi, bịt tai, lộ ra vẻ đau khổ. Trên mặt Tang Khảm lộ ra vẻ hoảng sợ.
Xích vĩ thú! Một con Xích vĩ thú, sáu ngón chân! Trôi nổi ở trên không, trên cái đầu hình thoi, được cái mai dày cộm bao lấy, trong con mắt màu đỏ đen hẹp dài, lạnh lùng không có chút ấm ấp. Đuôi tên màu đỏ thẫm vung vẩy ở sau lưng, giống như đầu rắn ngóc lên, phiêu hốt bất định.
Nhìn thấy con Xích vĩ thú này, Tang Khảm ngược lại bình tĩnh lại, hắn biết, viên Lệ thạch này mặc kệ thế nào cũng không thể quăng ra. Nếu như nói bọn họ vẫn không quen thuộc với Dạ tuyết báo, vậy thì bọn họ lại có thể nói là hiểu như nằm lòng Xích vĩ thú.
Xích vĩ thú sáu ngón chân rất mạnh mẽ, chính tiểu tiên sinh lúc trước điều khiển Hàm gia, đấu với nó cũng chỉ có thể miễn cưỡng thắng được. Hắn không cho rằng bọn họ có phần thắng gì, nhưng cho dù như vậy, hắn cũng sẽ không quăng viên Lệ thạch này ra. Xích vĩ thú chỉ cảm thấy hứng thú với hai thứ, một là kim loại hiếm có, cái còn lại chính là năng lượng. Tang Khảm và Nhuế Băng hiện giờ đã hiểu rõ nguyên nhân tại sao nhiều dã thú như vậy vây công Mi Ngột.
Năng lượng, dã thú ở chỗ này đều cần năng lượng để hoàn thành tiến hóa.
Nếu như Xích vĩ thú sáu ngón hoàn thành tiến hóa, bọn họ ngay cả một chút sinh cơ cũng không có. Chẳng lẽ mấy dã thú này đều có thể tiến hóa ư? Nếu không, chúng tại sao lại cảm thấy hứng thú với Lệ thạch?
Tang Khảm và Nhuế Băng trong lòng vẫn đang nghi hoặc. Xích vĩ thú bọn họ gặp được lúc trước, toàn bộ đều là hai ngón, ba ngón, cực kỳ yếu. Con sáu ngón này lại là chui ra từ chỗ nào chứ? Xích vĩ thú sáu ngón chỉ có ở trong trận đại chiến ở hành tinh Dật Cúc đó bọn họ mới gặp được, lúc đó là tiểu tiên sinh đối phó.
Nhưng bọn họ đã không có thời gian đi nghĩ mấy thứ này. Tang Khả quyết đoán kịp thời, quát nói: “Chúng ta lùi ra phía sau.” Nhuế Băng và Tang Khảm lập tức dẫn hai người khác lao vào chỗ sâu của kẽ nứt.
Kẽ nứt càng đi vào trong, khe hở liền càng nhỏ, điều bọn họ hiện giờ có thể làm, chỉ có thể dựa vào chỗ hiểm mà thủ. Vị trí hiện giờ của bọn họ, chỉ có thể cho một người đi qua. Mà thân hình Mi Ngột và A Lý Ước Đức gần như đều kẹp ở trong hai chỗ hở chật hẹp.
Vừa mới đứng vững, Nhuế Băng đột nhiên chú ý thấy tín hiệu yêu cầu kết nối trong tầm mắt. Nàng bỗng ngớ người, nơi này làm sao lại có tín hiệu xung mạch? Nàng theo bản năng chấp nhận kết nối.
- Cẩn thận! Tang Khảm ở sau lưng nhắc nhở Nhuế Băng.
Hình thế tại đây đột nhiên xảy ra biến hóa. Bốn con Dạ tuyết báo cách mấy người Nhuế Băng gần nhất, chỉ thấy một con Dạ tuyết báo đột nhiên xoay người xông vào trong kẽ nứt. Ba con còn lại lại im lặng thủ ở cửa kẽ nứt, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Xích vĩ thú và Hoàng kim điểu ở trên không.
Xích vĩ thú và Hoàng kim điểu đều án binh bất động, thể hình của chúng quá lớn, không sao tiến vào kẽ nứt, chỉ có thể trừng trừng nhìn con Dạ tuyết báo đó chui vào kẽ nứt.
Ba con Dạ tuyết báo thủ ở bên ngoài đó thân hình nửa quỳ, ánh mắt cảnh giác, tích lực chờ bộc phát. Xích vĩ thú và Hoàng kim điểu rõ ràng vô cùng kiêng kỵ Dạ tuyết báo, chúng không hề phát động tấn công.
- Ngươi là ai? Máy liên lạc với mới kết nối truyền ra một giọng nói từng lóe lên vô số lần, vô số ngày đêm trong đầu nàng.
Nhuế Băng ngây ra. Thân thể lập tức giống như bị sét đánh!
- Cẩn thận! Vẫn luôn chăm chú nhìn sư mẫu Nhuế Băng ở trước mặt, Tang Khảm lập tức vô cùng kinh ngạc, hắn không hiểu sư mẫu Nhuế Băng lại đột nhiên ngừng lại. Tình thế khẩn cấp, hắn cũng không lo thêm nữa, nhảy vọt lên không, thương gỗ trên tay đâm ra như tia chớp.
Trong hoàn cảnh nhỏ hẹp như vậy, Dạ tuyết báo dùng tốc độ như của quang giáp lao thẳng tới, khí thế kinh người tột độ, Tang Khảm cũng kinh hãi trong lòng. Nhưng trong mắt hắn lập tức lóe lên một tia dứt khoát, toàn thân ra sức, thương gỗ xuyên qua không khí, rít lên chói tai.
Bộp! Một tiếng giòn rụm, vuốt trước của Dạ tuyết báo vỗ chính xác lên mũi thương của cây thương gỗ này. Thương gỗ trên tay Tang Khảm không chịu nổi uy lực khổng lồ thế này, gãy thành hai đoạn.
Vù, Tang Khảm giống như bao cát bay ra sau, thân thể mất đi khống chế không ngừng va vào vách núi hai bên, máu tươi dính lên vách núi, lốm đốm, nhìn mà hãi hùng.
Trên mũi thương gãy , có một điểm đỏ thẫm.
Dạ tuyết báo không ngờ mình lại bị thương, lập tức phát ra tiếng gầm trầm thấp u u, đầy phẫn nộ, lông đen nửa người bỗng dựng đứng từng cọng.
Nó không ngừng do dự, nhảy vọt lên không, thân hình như điện, lao về phía sau lưng Nhuế Băng, mục tiêu của nó rõ ràng là Tang Khảm chưa biết sống chết.
Tiếng cây thương gỗ của Tang Khảm gẫy lôi sự chú ý đi vẩn vơ của Nhuế Băng tỉnh lại, nước mắt của nàng không thể khống chế men theo khóe mắt yên lặng rơi xuống. Nhưng lúc này, nàng lại không nói chuyện được, bởi vì nàng cần cứu Tang Khảm! Chân bỗng phát lực, cong người xông lên, Nhuế Băng lao về phía con Dạ tuyết báo đó!
- Ngươi là ai? Diệp Trùng hỏi lần thứ hai, nhưng lại không nhận được bất cứ sự hồi đáp nào. Nhưng câu “Cẩn thận” đó, còn có tiếng chiến đấu kịch liệt lại truyền rõ ràng vào trong tai Diệp Trùng. Đồng thời còn có tiếng hô hấp nặng nề của đối phương.
Diệp Trùng ra dấu yên lặng, trong phòng thông tấn, mọi người đều ngậm miệng lại, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Trong phòng thông tấn yên ắng, không có chút tạp âm, chỉ có tiếng va chạm binh binh kịch liệt, còn có tiếng thở lúc nặng lúc nhẹ.
Diệp Trùng nhắm mắt, nghiêng tai lắng nghe.
Hô hấp này, có chút quen thuộc…
Từng nghe qua chỗ nào?
Diệp Trùng tỉ mỉ nắm bắt tiết tấu trong sự hô hấp này, còn có âm mũi mang theo vài phần quen thuộc này. Tiết tấu hô hấp của con người giống như tiếng bước chân của hắn, nhìn thì giống nhau nhưng lại tồn tại sự khác biệt nhỏ.
Tại sao mình lại quen thuộc…
Hắn liều mạng lục lọi trong đầu, cảm giác quen thuộc đó càng lúc càng mạnh mẽ, nhưng lại giống như chỉ cách một lớp giấy cuối cùng không phá rách được. Trong lòng Diệp Trùng vô cùng hiếm hoi dâng lên tâm tình nóng nảy.
Diệp Trùng nỗ lực làm mình bình tĩnh lại.
Đợi đã, trừ tiếng hô hấp, còn có một loại âm thanh – Đó chính là tiếng va chạm binh khí dày đặc! Diệp Trùng nhắm mắt tỉ mỉ lắng nghe tiết tấu trong tiếng va chạm binh khí giống như mưa to giớ lớn này.
Chắc là vũ khí loại trủy thủ… Lần này chắc là cắt… đâm… vuốt…
Hình ảnh trong đầu hắn được phác họa từng chút một, trở nên rõ ràng từng chút một, một bóng người cũng từ từ rõ ràng hiện lên trước mặt hắn.
Diệp Trùng bỗng mở bừng cặp mắt.
- Nhuế Băng, cố kiên trì! Tiếng hét lớn của Diệp Trùng thông qua máy liên lạc, nặng nề đập vào lòng Nhuế Băng.
Khoảnh khắc này, Nhuế Băng nước mắt chảy đầy mặt!
Diệp Trùng quay mặt lại, học viên của phòng thông tấn chưa từng thấy biểu tình thế này của đại nhân bọn họ.
- Toàn thể tập hợp khẩn cấp! Biến mất ở cửa phòng thông tấn, mệnh lệnh đại nhân để lại cũng không còn sự lạnh nhạt thường ngày, mà thay vào đó là sát ý đầy lạnh giá.