Xích vĩ thú sáu ngón rõ ràng hơi kiêng kỵ căn cứ, nó chỉ ở xa xa nhìn kỹ căn cứ. Qua mười mấy giây, nó liền chuẩn bị xoay người.
Đối với con Xích vĩ thú này, Diệp Trùng chỉ rất tò mò một vấn đề, đó chính là nó từ chỗ nào tới. Giết một con Xích vĩ thú không có tác dụng thực tế quá lớn, nhưng nếu như có thể biết chúng từ đâu tới, điều này đối với Diệp Trùng mà nói, có giá trị càng lớn hơn. Nhưng, nó dường như có trí tuệ, có cần giết nó không nhỉ? Nếu như một đội đầu lĩnh của “bộ lạc” Xích vĩ thú có trí tuệ, vậy thì muốn tiêu diệt chúng thì sẽ càng trở nên thêm khó khăn. Diệp Trùng có đủ nắm chắc giết chết nó, thể lực của hắn đã khôi phục gần như xong. Lúc điều khiển Hàm gia, hắn đã có thể giết chết một con sáu ngón, càng đừng nói Thần bây giờ so với Hàm gia càng cường đại hơn, mà mình, cũng cường đại hơn lúc trước rất nhiều.
Chỉ là, một khi như vậy, thì rất khó tra được con Xích vĩ thú này rốt cuộc là từ đâu mà tới!
Chỉ đắn đo vài giây, Diệp Trùng rất mau liền đưa ra lựa chọn.
Diệp Trùng mặt không cảm xúc ra lệnh: “Phái một trăm học viên có thành tích điều khiển quang giáp từ chín mươi lăm trở lên đi theo nó, có tình huống, tùy lúc mà báo cáo.”
- Vâng. An Bỉ Lạc Kỳ mau chóng đi sắp xếp, hắn quen thuộc học viên nhất, biết nhiệm vụ giống thế này nên phải người nào đi.
Quang giáp đã sớm chờ lệnh lập tức bay lên từ căn cứ, theo sát sau lưng con Xích vĩ thú. Theo đuôi cần kỹ thuật điều khiển quang giáp khá mạnh, nó yêu cầu người theo đuôi có cảm giác cự ly khá cao, để có thể mau chóng đưa ra dự đoán động tác tiếp theo của mục tiêu.
Bố trí xong mọi thứ, Diệp Trùng mới quay người lại.
- Cô làm sao tới chỗ này? Diệp Trùng nhìn Nhuế Băng.
Thần sắc Nhuế Băng bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Là A Lý Ước Đức, lão chính là đang làm thực nghiệm không gian, xảy ra một chút vấn đề nhỏ.”
- Bọn họ vẫn tốt chứ? Bọn họ đã tìm thấy Mục Thương chưa?
Nhuế Băng gật đầu rồi lại lắc đầu: “Mấy người Tang Phổ đều rất tốt, hành tinh Dật Cúc hiện giờ phát triển rất nhanh, bọn họ đều vô cùng bận. Anh và Mục Thương cũng thất lạc rồi sao? Trước khi em rời khỏi, bọn họ vẫn chưa có tin tức của Mục Thương.
- Bọn tôi thất lạc ở Hôi cốc. Diệp Trùng nói.
Tang Khảm ở bên cạnh bừng tỉnh ngộ, nhịn không được chõ miệng: “Thì ra tiểu tiên sinh ở Hôi Cốc a? Chẳng trách chúng tôi vẫn luôn tìm không thấy. Mọi người vẫn luôn tìm kiếm ngài, thiên hà Hà Việt cũng sắp tìm hết rồi, nhưng đều không có tin tức của ngài. Thông đạo thông tới Hôi cốc đã bị Xích vĩ thú chiếm lĩnh, cho nên chúng tôi mới không đi.”
Diệp Trùng gật đầu, ánh mắt của hắn rơi trên người A Lý Ước Đức: “Ông là A Lý Ước Đức? Là học giả không gian?”
- Vâng, đại nhân. A Lý Ước Đức ẩn ước từng nghe qua vị đại nhân này, tự nhiên biết nên dùng thái độ thế nào. Phải biết, cấp cao của hành tinh Dật Cúc hiện giờ chính là người đầu tư duy nhất của lão.
- Ông đang làm thực nghiệm gì? Diệp Trùng rất tò mò, làm thực nghiệm gì lại đưa bọn họ bình an vô sự tới Darkness chứ?
- Chúng tôi đang làm thực nghiệm liên quan tới cửa sổ không gian, tôi phát hiện, nếu như dùng năng lượng cường độ cao kích thích, có thể tạo ra cửa sổ không gian. Lý tưởng của tôi chính là có thể chế tạo ra phương thức du hành càng nhanh, càng rẻ hơn. Nguyên lý liên quan tới thực nghiệm của tôi là…
A Lý Ước Đức vừa nói tới thực nghiệm của mình liền lập tức vẻ mặt phấn chấn, thao thao bất tuyệt. Diệp Trùng không hề cắt ngang lão, mà vô cùng kiên nhẫn lắng nghe, chốc chốc hỏi vài vấn đề, điều này làm lão càng thêm vui mừng khôn xiết, tinh thần phấn chấn.
- Vậy các người tại sao lại xảy ra bất ngờ? Diệp Trùng hỏi.
A Lý Ước Đức nhún nhún vai nói: “Bởi vì ta không biết trên tay Băng cô nương mang theo công tắc không gian.”
- Công tắc không gian có ảnh hưởng với cửa sổ không gian? Trong lòng Diệp Trùng bỗng máy động. Hắn nghĩ tới mình là tại sao bị đưa tới rừng rậm Lưỡng Ngạn từ căn cứ hành tinh U Linh. Còn có khi lần đầu tiến vào Darkness, Tuyên Ninh từng nói với hắn, công tắc không gian có ảnh hưởng vô cùng mạnh mẽ với cửa sổ không gian.
Diệp Trùng lập tức quyết định để A Lý Ước Đức tiếp tục nghiên cứu của lão. Có lẽ, lão sẽ tìm thấy đường về của bọn họ. Với lại, trợ thủ của A Lý Ước Đức hắn cũng nghĩ xong rồi, đó chính là Sa Á. Sa Á sau khi đột phá cấp chín thì đã đủ cảm nhận rõ ràng biến hóa của cửa sổ không gian, một điểm này đối với học giả không gian mà nói, là một sự giúp đỡ khổng lồ.
- Viên Lệ thạch này bà có được từ chỗ nào vậy? Diệp Trùng lấy ra viên Lệ thạch nhỏ cỡ ngón tay cái đó. Thể tích viên Lệ thạch này lớn cực kỳ, ngay cả trong số Lệ thạch trên tay hắn cũng coi như là cực kỳ hiếm thấy. Darkness không sản xuất ra tinh thể năng lượng, một điểm này hắn đã sớm nghiệm chứng rồi. Vì làm giảm áp lực năng lượng, Diệp Trùng đã tốn khá nhiều sức lực để tìm kiếm năng lượng tinh thạch, nhưng kết quả lại làm hắn vô cùng thất vọng, tới tận bây giờ, hắn không có bất cứ phát hiện nào.
Bây giờ lại phát hiện một viên Lệ thạch, điều này làm hắn cảm thấy khá là khó tin. Lệ thạch đã hấp dẫn nhiều dã thú như vậy, thậm chí ngay cả dã thú cường đại như là Dạ tuyết báo, Xích vĩ thú cũng đã xuất hiện. Điều này cũng không làm hắn cảm thấy kinh ngạc.
Hắn nhớ tới lần lấy được Lệ thạch đó, cửa sổ không gian đen thui đó, còn có con Xích vĩ thú tám ngón đón. Lệ thạch… Cửa sổ không gian… Xích vĩ thú, giữa ba thứ này có liên hệ thế nào chứ?
Mi Ngột kính sợ nói: “Mấy ngày trước, ta chuẩn bị trở về nhà từ chỗ thám hiểm, trên đường đã phát hiện rất nhiều xác động vật. Ta rất kỳ quái, liền đi men theo phương hướng mấy cái xác này chỉ dẫn. Đi một mạch tới bên hồ thì phát hiện hai con Xà tích (xà: rắn, tích: rắn mối) hai chân đang tranh chấp vì viên đá này, ta cảm thấy rất tò mò, liền cướp lấy. Nhưng vẫn luôn không để ý tới, bởi vì ta cũng không biết nó. Không ngờ sau này lại gặp phải sự truy sát của bầy dã thú. Vừa may gặp được mấy người vị cô nương này ra tay giúp đỡ.”
Nàng tự nhiên có thể nhìn ra quan hệ không tầm thường giữa Diệp Trùng và Nhuế Băng, nhân tiện thần thái đối với Nhuế Băng cũng trở nên cung kính. Người mạnh là vua, điều này ở chỗ nào cũng như nhau, mà giữa xạ thủ, điểm này càng thêm rõ ràng. Xạ thủ cấp cao và xạ thủ cấp thấp về mặt địa vị, ở các phương diện đều không cùng một trình độ.
Trong mắt Mi Ngột, vũ lực của Diệp Trùng đã vượt xa tưởng tượng của bà ta. Tận mắt nhìn thấy Diệp Trùng giết chết một con Dạ tuyết báo rồi cùng ba con Dạ tuyết báo giằng co hai mươi phút, điều này mang lại cho bà ta sự chấn động rất dữ dội. Mọi thứ trong căn cứ dường như đều đang khiêu chiến cực hạn trí tưởng tượng của bà ta, mà người sáng tạo ra nó, chính là thiếu niên lạnh lùng trước mắt này.
Mười hai giờ sau, học viên theo dấu Xích vĩ thú đã trở về. Bọn họ báo cáo ở chỗ không xa Biển cỏ tơ, có một kẽ nứt vô cùng nhỏ hẹp, Xích vĩ thú cuối cùng tiến vào trong kẽ nứt đó. Bọn họ đã đưa ra tọa độ vị trí chính xác của kẽ nứt đó, lần sau có thể tìm thấy dễ dàng.
Diệp Trùng sau đó chuyên môn chạy tới chỗ kẽ nứt đó xem một chút. Lối vào kẽ nứt vô cùng kín đáo, chui thẳng vào trong Biển cỏ tơ. Nhưng do nhìn không thấy tình hình bên trong, Diệp Trùng không hề tiến vào. Nhưng hắn đã đinh chủ ý, một khi thời cơ chín muồi, hắn sẽ tự mình dẫn đội, tiến vào làm cho rõ ràng. Hắn rất hoài nghi, Dạ tuyết báo và Hoàng kim điểu có phải chính là chui ra từ trong kẽ nứt này.
Sự gia nhập của mấy người Nhuế Băng, với Diệp Trùng mà nói, không chỉ là sự tăng cường về mặt thực lực mà còn tạo ra ảnh hưởng vô cùng vi diệu. Loại ảnh hưởng vi diệu này, Diệp Trùng chỉ ngấm ngầm cảm giác được, nhưng suy xét tỉ mỉ lại suy xét không ra vì sao vậy. Diệp Trùng rất mau liền buông bỏ vấn đề có độ khó cao mà xác suất thành công lại cực nhỏ này, chuyển sang tiếp tục đại kế phát triển của hắn.
Tất cả quang giáp của mấy học viên đều không có công tắc không gian, bây giờ có A Lý Ước Đức, vấn đề này giải quyết dễ dàng. Đối với một học giả không gian có trình độ cực sâu về mặt không gian học mà nói, đây quả thật không là vấn đề. Diệp Trùng còn mang toàn bộ tư liệu liên quan tới không gian học trong ba con chip mà Khuê đưa cho hắn cho A Lý Ước Đức. A Lý Ước Đức như được của báu, liền vùi đầu vào trong đó.
Sa Á bị Diệp Trùng ra lệnh giúp đỡ A Lý Ước Đức, tuy nàng hiện mỗi ngày không có việc để làm nhưng nàng vẫn ung dung, lãnh đạm. So với lúc cấp tám, tâm cảnh hiện giờ của nàng đã có tiến bộ một bước dài.
Việc chế tạo tàu vũ trụ vẫn đang tiến hành, công trình không vì việc này mà bị gián đoạn. Nguồn lực cũng từ Nam Châu vận chuyển tới liên miên không dứt, điều này cũng làm cho Diệp Trùng không có mối lo đằng sau.
Việc huấn luyện mấy trăm xạ thủ này tiến triển khá nhanh, huấn luyện bắn đối với bọn họ mà nói, vô cùng thoải mái. Nội dung huấn luyện thân thể của bọn họ cực ít, nhiều hơn là làm quen để vận dụng các loại vũ khí đối với bọn họ mà nói là phức tạp phi thường, cùng với các loại phối hợp chiến thuật tiến hành giữa đồng đội.
Diệp Trùng không có ý định cho bọn họ điều khiển quang giáp, vị trí từ nay về sau của bọn họ là chiến hạm.
Nhuế Băng giống như cái bóng của Diệp Trùng, hình bóng không rời, mặc kệ đi tới chỗ nào, nàng đều đi theo. Nàng cực ít nói chuyện, biểu tình lạnh nhạt, một thân bộ đồ luyện công màu trắng như tuyết, khí độ bất phàm. Quan hệ giữa Diệp Trùng và Nhuế Băng, hiện giờ căn cứ không ai không biết.
Bộ đồ luyện công trên người Nhuế Băng hiện giờ đã sớm không phải là bộ nàng mặc khi đạp ngang Biển cỏ tơ, mà là lễ vật mang kèm khi Kim Duy Đông đặc biệt trở về gặp chủ mẫu. Nhuế Băng vẫn luôn dáng vẻ bình đạm khi nhìn thấy mấy bộ đồ luyện công trắng như tuyết này cũng không tránh được mà lộ ra vài phần vẻ vui mừng. Đám thủ hạ còn lại của Diệp Trùng, đối với Kim Duy Đông vừa ngưỡng mộ vừa khâm phục.
Diệp Trùng mặt không cảm xúc ra lệnh Kim Duy Đông lại mang vài bộ tới. Trên mặt Nhuế Băng tuy dáng vẻ lạnh nhạt nhưng mấy người tâm tư lanh lẹ như Kim Duy Đông lại có thể nhìn ra niềm vui từ tận đáy lòng ẩn tàng dưới cặp mắt lành lạnh của chủ mẫu.
Còn Tang Khảm bình thường vẫn theo A Lý Ước Đức làm trợ thủ, thời gian còn lại lại đánh với Đoàn Khiêm thành một nùi. Đoàn Khiêm bị hắn chà đạp cực thảm, gần như không thành hình người. Nhưng tính bền bỉ của tên Đoàn Khiêm đó lại cực mạnh, liên tiếp bại rồi lại đánh, Tang Khảm cũng thầm phục trong lòng, chỉ điểm cũng càng thêm dụng tâm, tiến bộ của Đoàn Khiên thần tốc.
Mi Ngột đã nhận được con nhện mà Diệp Trùng sớm hứa với bà ta. Ngoài ra cũng đã gặp được chị em Thù Mạc Nhi. Cảm tình của bà ta với chị em Thù Mạc Nhi lại cực nhạt, hỏi vài câu rồi bỏ đi. Bà ta tới cùng là xạ thủ cấp chín, tuy Diệp Trùng cường đại phi thường, nhưng bà ta cũng không nhận hắn làm chủ. Nhưng đối với việc hai học trò có thể tìm được một người chủ lợi hại thế này, bà ta ngược lại cảm thấy vô cùng không tệ.
Thù Mạc Nhi và Thù Mạn Nhi biến hóa cực lớn, bọn họ bây giờ phảng phất như không có gì khác biệt với học viên bình thường. Mà trong đám học viên, người theo đuổi hai người bọn họ đông đảo, chỉ là không biết hai người rốt cuộc tâm tư thế nào, chưa từng để ý, chính Thù Mạn Nhi vốn dĩ cười nói mê người, về việc này cũng mặt lạnh như tiền.
Chiến hạm cũng vẫn đang không ngừng hoàn thiện, công trình khổng lồ thế này, cần hao phí thời gian khá dài. May mắn Darkness giàu có kim loại, nếu không, cái tên to đùng này không biết năm nào, tháng nào mới có thể hoàn thành. Nhưng chính giống như hiện giờ cũng vẫn cần một khoảng thời gian.
Trừ chiến hạm ra, thay đổi trang bị lần hai của căn cứ cũng đang tiến hành chuẩn bị khẩn trương. Sương chi Vịnh thán điệu tất cả học viên hiện sử dụng là đợt quang giáp đầu tiên, đợt quang giáp này do nguyên nhân tài nguyên kim loại, chỉ sử dụng hợp kim bình thường.
Mà hố quặng quý hiếm trên tay Diệp Trùng hiện nay lại tăng thêm mấy cái, điều này cũng làm cho hắn sau khi chế tạo chiến hạm, lại lần nữa chế tạo một đống hợp kim có tính năng xuất sắc, dùng để tiến hành thăng cấp quang giáp. Diệp Trùng thậm chí có thể tìm thấy mấy loại kim loại cực kỳ hiếm có, tiến hành cường hóa cho Thủ Hộ của Nhuế Băng.
Các hạng mục công việc tiến hành đâu vào đấy, đám kỹ sư chế tạo vũ khí mà Hy Ngôn dẫn dắt hiện giờ đã sớm không còn mê muội như xưa. Bọn họ đã trải qua tôi luyện của nhiều công trình lớn thế này, trưởng thành cực kỳ nhanh.
Chiến đấu giữa nước Đông Vân và nước Tây Hàn vẫn ở trong trạng thái giằng co, điều này đối với Diệp Trùng mà nói, là một tin tức tốt. Nhưng hắn hiện giờ, đã không cần nhìn sắc mặt Tô Môn Tây Gia Hoa mà làm việc. Diệp Trùng không hề là một người có dã tâm, nhưng điều này không hề có nghĩa hắn có thể khuất phục dưới người khác.
Huấn luyện của học viên vô cùng khắc khổ, bọn họ từng gặp sinh vật cường hãn như là Xích vĩ thú, lập tức nhận thức được chỗ không đủ của mình. Trong lần theo dấu trước, có học viên suýt nữa mất mạng dưới cái đuôi tên của con Xích vĩ thú đó. Bọn họ không cách nào tạo được uy hiếp đối với mấy sinh vật cường đại này, điều này làm họ cảm thấy gay go vô cùng.
Kiểm nghiệm trải qua thực chiến, bọn họ bắt đầu hình thành một bộ phương thức chiến đấu được chứng minh hữu hiệu đặc biệt.
Mấy người chỉ huy như A Bỉ Lạc Kỳ, điều suy nghĩ nhiều hơn là sau này phải luyện tập bắn đồng loạt nhiều hơn, còn đối với mấy học viên bình thường mà nói, bọn họ chỉ có làm một việc, đó chính là điên cuồng huấn luyện bắn.
Kết quả trực tiếp nhất của huấn luyện điên cuồng chính là, kỷ lúc bắn trong căn cứ đang không ngừng đổi mới với tốc độ cao. Mấy học viên chấp nhất điên cuồng đối với xạ kích này chính là hình thức ban đầu của “cường thư tổ” (tổ bắn tỉa mạnh mẽ) cực kỳ nổi tiếng sau này. Chính dưới sự lôi kéo của loại tâm tình này, thực lực chỉnh thể của mấy học viên đang mau chóng tăng lên.
Chính ngay Diệp Trùng, mỗi ngày đều phải nâng cao độ quen thuộc với Thần. Mỗi lúc thế này, Nhuế Băng lại yên lặng ngồi ở cạnh sân, nhìn việc tập luyện khô khan của Diệp Trùng.
Sức mạnh, đang mạnh lên từng chút một! Diệp Trùng có thể cảm nhận được.