Dường như đồng thời, hai cái quang giáp cùng cử động, một tia sáng chói mắt lóe sáng trong ánh mắt Diệp Trùng. Diệp Trùng dường như vô ý thức dùng khiên titanium bảo vệ thân thể, sau đó lăn một vòng. Đợi khi Diệp Trùng chật vật đứng dậy mới biết phát súng đó mình tránh không được, cái khiên gần như chẳng có tí tác dụng bảo vệ nào đã bị bắn thủng, cạnh sườn bên trái đã bị thương.
Đối thủ ngây người, xem ra có chút bất ngờ với việc phát súng này không thể giải quyết được Diệp Trùng. Diệp Trùng thấy cái khiên titanium chẳng có tác dụng gì liền ném bỏ, chạy xông tới, nhưng liên tục lợi dụng chướng ngại vật để làm rối tầm nhìn của đối thủ.
Nhưng đối thủ rõ ràng là một tay lão luyện, không chút hoảng loạn, sở trường của Ảnh Phượng Ⅱ được phát huy đến tận cùng, Diệp Trùng không nghi ngờ gì bị phát súng thứ xuyên thủng.
Sau khi bị giết n lần, tính xấu của Diệp Trùng bị kích thích lên, ánh mắt đỏ ké một lần lại một lần yêu cầu đối thủ quyết đấu lại.
Sau khi lại bị giết một lần, giọng nói chậm rãi của Mục Thương vang lên: "Phương pháp tránh né xạ kích có tổng cộng loại, muốn ta chỉ ngươi một loại không?"
Diệp Trùng bất giác chửi toáng lên: "Mục chết tiệt, ngươi có thành ý hay không á? Ngươi trơ mắt nhìn ta chết nhiều lần như vậy à? Tên khốn ngươi thực là chẳng có lương tâm tí nào?"
Mục Thương bình đạm nói: "Căn cứ lý luận tâm lý học, con người đối với thất bại thảm hại thường hay nhớ rất kỹ, xác suất dao động trong khoảng ~ %, mà xác suất biến nó thành động lực là ~ %, tin rằng ngươi bây giờ đối với nó đã có ấn tượng rất sâu rồi."
Diệp Trùng gần như tức đến nỗi muốn rời khỏi quang giáp xông tới đánh Mục Thương: "Ngươi... ngươi... ngươi hay lắm."
Mục Thương mặc kệ hắn, trực tiếp chiếu một đoạn phim, cũng không biết là hắn kiếm đâu ra. Diệp Trùng nuốt lại lời nói đang tính nói, cẩn thận quan sát đoạn phim ngắn đó. Đoạn phim này rất ngắn, chỉ có không tới giây, Diệp Trùng không kịp suy nghĩ, chỉ có thể cố sức mở to hai mắt, chỉ sợ rằng sẽ bỏ sót một chi tiết nào đó.
Mục Thương chỉ nói một câu: "Xem kỹ vào!"
Quang giáp trong đoạn phim cũng là Hắc điểu, nhưng nó linh hoạt làm người khác không dám tin, tiến lên phía trước theo dạng sóng vô trật tự như nước chảy mây trôi, không hề có chút cảm giác ngập ngừng nào, làm người khác không thể đoán được vị trí tiếp theo cuối cùng là ở đâu.
Lần đầu tiên Diệp Trùng biết được rằng kỹ thuật lại có thể đạt tới cảnh giới này.
Máu của Diệp Trùng sôi lên sùng sục.
Tôn Tuyết Lâm không khỏi có chút khâm phục đối thủ có tên là YC trước mắt, tuy rằng YC và nàng hoàn toàn không cùng một đẳng cấp. Nhưng cho dù như vậy, tên YC trước mặt sau khi thua hết lần này tới lần khác, lại bất khuất đứng lên, điểm này không phải ai cũng làm được.
Thắng lợi hết lần này tới lần khác quá dễ dàng không hề làm cho Tôn Tuyết Lâm vui tí nào, YC chắc chắn là người mới, có thể biết được việc này từ quang giáp hắn sử dụng. Ở đây, Hắc điểu luôn luôn là tượng trưng cho người mới. Đánh bại một người mới đối với một người đã được huấn luyện nghiêm khắc từ nhỏ, có cao thủ chỉ dẫn như nàng mà nói, chẳng có tí giá trị tự hào nào.
Điều kỳ quái chính là, mỗi khi Tôn Tuyết Lâm nhận được thư mời chiến đấu của YC, Tôn Tuyết Lâm lại không tự chủ được chọn đồng ý. Đối với người ngoài mà nói, đây có lẽ là một trận đấu chẳng hề có chút ý nghĩa gì, hơn nữa còn rất nhàm chán.
Người có dũng khí như vậy đương nhiên đáng để giúp đỡ, Tôn Tuyết Lâm thiện lương trong lòng tự an ủi mình. Nàng hồn nhiên không nhận ra rằng, một sự tò mò không thể kiềm chế đang âm thầm xuất hiện tận nơi sâu nhất của lòng mình.
YC cuối cùng là người như thế nào?
Ở một nơi vô cùng xa hành tinh rác, Tôn Tuyết Lâm cắn cái môi nhỏ nhắn, hai hàng lông mi cong cong thanh tú nhíu chặt, trên gương mặt xinh đẹp hiện rõ sự suy tư.
Lần này YC không hề như mấy lần trước, lập tức đánh lại, mà lại đứng ngây ra, bất động.
Từ bỏ rồi sao? Tôn Tuyết Lâm thở phào, cũng nên đến lúc phải từ bỏ rồi. Với tính năng của Hắc điểu, vốn không có khả năng tránh được công kích của Ảnh Phượng. Ài, chắc phải khuyên hắn luyện tập cơ bản trước đã.
Tôn Tuyết Lâm vừa tính mở miệng thì đột nhiên trước mắt hiện ra lời mời quyết đấu của YC.
- Vẫn chưa chịu từ bỏ sao? Vô dụng thôi. Ngươi nên đối mặt với sự cách biệt giữa hai người đi. Tôn Tuyết Lâm thầm nhủ, nhưng tay giống như nhanh hơn suy nghĩ, đợi khi Tôn Tuyết Lam có phản ứng thì phát hiện rằng mình đã đồng ý lời mời của YC rồi.
- Ha ha, vậy thì làm lại nào. Tôn Tuyết Lâm tự cười với mình, hơi lộ hàm răng trắng như tuyết.
Diệp Trùng nhìn chằm chằm mặt đất giữa Hắc điểu của mình và Ảnh Phượng, trong đầu hồi tưởng lại đoạn phim vừa mới coi, thân thể hơi nghiêng về phía trước, chứng tỏ hắn rất khẩn trương.
Mục Thương giống như việc chẳng liên quan gì tới mình, ung dung nói: "Tổ hợp động tác né tránh này có tên đầy đủ là Vô tự ba hình khiêu dược (bước nhảy hình sóng không có trật tự), điểm quan trọng của nó chính là ở hai chữ "vô tự".
Mục Thương lời nói tựa như vàng, nói tới đây thì dừng, không nói thêm nữa làm cho Diệp Trùng tức đến nghiến răng kèn kẹt, nhưng cũng chẳng làm gì được. Chỉ có thể ra sức suy nghĩ, hai chữ "vô tự" này rốt cuộc có ý nghĩa gì đây.
- Vô tự... vô tự... vô tự... Diệp Trùng trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Nhưng thời gian không chờ người, vẫn chưa đợi Diệp Trùng hiểu được nội hàm thật sự của hai chữ "vô tự", đối thủ đã nhận lời mời quyết đấu của Diệp Trùng.
Diệp Trùng chỉ có thể gạt bỏ mọi tạp niệm ra khỏi đầu, bây giờ không có sức mà đi suy nghĩ cái gì là vô tự hay không vô tự, trong đầu của Diệp Trùng chỉ có đoạn phim đó, đoạn phim đó giống như một quỹ tích sóng biển lại không có tí khói lửa, hơi nước nào.
Nhiều lần sử dụng Hắc điểu như vậy làm cho Diệp Trùng vốn chỉ hiểu rõ tính năng tham số của Hắc điểu trên lý thuyết đã có thể hiểu biết sâu sắc tính năng của nó. Điều đó cũng làm cho Diệp Trùng hiểu được rằng dùng Hắc điểu làm ra cái gì sóng, cái gì nhảy đó khó khăn đến cỡ nào. Quang não của Hắc điểu còn xa mới có thể làm được những tính toán phức tạp như vậy, đã vậy thì, chỉ có thể dựa cả vào mình rồi.
Duy có một điều làm Diệp Trùng cảm thấy may mắn là việc điều khiển bằng tay chính là điểm mạnh của mình, đây chính là do bản thân luyện được nhờ Ôn Ni. Quang não của Ôn Ni so với Hắc điểu còn tệ hơn nhiều.
Diệp Trùng bắt đầu hít sâu, mỗi một lần hít thở đều nặng nề kéo dài như kéo ống bể lò rèn.
Tích. Nháy mắt, tay của Diệp Trùng cử động rồi. Hắc điểu giống như tên rời cung xông ra, chỉ là mũi tên này không đi theo đường thằng mà dùng cách tiến lên theo hình cong.
Dường như cùng lúc đó nơi Diệp Trùng vừa đứng bị đối thủ bắn thủng một lỗ sâu hoắm.
Diệp Trùng mặc kệ tất cả, hai mắt chăm chăm nhìn mặt đất giữa hai người, máu huyết toàn thân giống như rơi vào sắt lỏng đỏ rực, trong đầu một mảng nóng hừng hực, lại giống như một mảng trống không. Hai tay Diệp Trùng dùng động tác nhanh tới kinh người không ngừng thực hiện các loại thao tác, không chút ngừng nghỉ.
Hắc điểu vẫn luôn duy trì tốc độ cao nhất.
Tay Diệp Trùng càng lúc càng nhanh, dần dần, tay Diệp Trùng không biết là do hơi nước bốc lên hay là do động tác quá nhanh mà sinh ra một màn tàn ảnh nhược ẩn nhược hiện.
Diệp Trùng tập trung tinh thần vốn không chú ý đến những điểm nhỏ này.
Tôn Tuyết Lâm vẫn ngắm như cũ, bắn, không trúng! Không sao, mấy lần trước, YC ngẫu nhiên cũng có thể tránh được vài phát, nhưng y cuối cùng chỉ có kết quả, đó chính là thua.
Từ từ, Tôn Tuyết Lâm cảm thấy có gì đó không đúng.