Triệu Tế Vũ mở mắt ra rồi giơ cổ tay lên xem đồng hồ, lại nhìn sang người đang nằm sõng soài bên cạnh.
Sau nửa đêm, nhóm bạn của Du Tuyết Đồng tổ chức tiệc riêng trong phòng. Với tư cách là bạn trai của Du Tuyết Đồng, hắn phải ra mặt, lúc hắn bước vào phòng thì cả nhóm cả nam lẫn nữ đều phấn khích la ó.
Du Tuyết Đồng lúc đó lại không có mặt nên hắn phải một mình ứng phó, Hoàng Tuế Hủ vào giúp hắn chặn rượu, kết quả là Hoàng Tuế Hủ gục trước, nằm luôn trên sofa còn hắn cũng choáng váng.
Sau đó Du Tuyết Đồng nhờ người đỡ hai người lên phòng trên lầu nghỉ ngơi, hắn vừa nằm xuống liền không muốn động đậy nữa, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi ngủ luôn ở đây.
Triệu Tế Vũ gạt cánh tay đang đè lên ngực mình xuống rồi ngồi dậy. Hắn day day thái dương đau nhức, lúc chuẩn bị bước xuống giường thì hắn nghe thấy tiếng động của người bên cạnh.
Hoàng Tuế Hủ mím môi, lẩm bẩm "Lâm Lâm", rồi xoay người ôm chăn ngủ tiếp.
Hắn xuống giường tắm rửa rồi lấy điện thoại ra xem thì thấy từ sáng hôm qua đến giờ không hề có tin nhắn mới, Thân Nhiên cũng không trả lời tin nhắn của hắn.
Triệu Tế Vũ đi đến bên cửa sổ châm một điếu thuốc, nhìn ra khu vườn xanh tươi bên ngoài, nhưng tâm trạng vẫn không tốt lên chút nào.
Khi hắn hút điếu thuốc thứ ba thì phía sau có tiếng bước chân, hắn không quay đầu lại, sau đó bị Hoàng Tuế Hủ đè lên vai: "Mới sáng sớm sao lại hút thuốc nhiều như vậy, Nhiên Nhiên của cậu không để ý đến cậu à?"
Cái tên này mắt mở chưa ra đã chọc tức hắn, Triệu Tế Vũ liếc một cái: "Đừng nói nhảm nữa, đi đánh răng đi."
Hoàng Tuế Hủ buông hai tay ra, xoay người đi vào phòng tắm. Sau khi cậu ta vệ sinh cá nhân xong đi ra vẫn thấy Triệu Tế Vũ đang dựa vào cửa sổ hút thuốc liền đi tới nói: "Nếu thật sự thích người ta thì chủ động đi, sao cứ phải lãng phí thời gian để tự ngược vậy?"
Triệu Tế Vũ không nói gì, làn khỏi bao phủ khuôn mặt tuấn tú, một lúc sau hắn mới nói: "Tôi đã chủ động đủ rồi."
Mối quan hệ giữa Hoàng Tuế Hủ và Ôn Lâm rất suôn sẻ, hai người là mối tình đầu của nhau, khi qua khỏi tuổi thiếu niên mơ hồ về tình yêu chớm nở, họ liền đến với nhau. Mối quan hệ tình cảm luôn ổn định đến tận bây giờ. Vì thế, cậu ta chưa bao giờ trải qua cảm giác cầu mà không được nên chỉ đành vỗ vai bạn mình: "Xuống ăn sáng, uống cốc cà phê cho tỉnh táo".
Triệu Tế Vũ hút thuốc xong thì thấy miệng khô khốc nên theo Hoàng Tuế Hủ xuống lầu. Khi đến tầng một, hắn thấy Du Bác cũng đã tới, đang ngồi cùng Du Tuyết Đồng dùng bữa.
Sau khi hai người ngồi xuống, Du Bác gọi dì Lưu đang đợi bên cạnh dọn cho mỗi người một phần bữa sáng.
Hoàng Tuế Hủ và nhà họ Du cũng có quan hệ tốt nên cậu ta chủ động bắt chuyện với Du Bác. Du Tuyết Đồng thấy sắc mặt của Triệu Tế Vũ không tốt bèn thấp giọng hỏi hắn đêm qua không ngủ ngon sao?
Triệu Tế Vũ mỉm cười, cầm khăn ướt lên lau tay: "Không phải."
Hắn chầm chậm cúi đầu, tóc mái rũ xuống che khuất tầm nhìn, Du Tuyết Đồng không nhìn rõ được cảm xúc của hắn nhưng cô đoán rằng sự kiên nhẫn của hắn chắc chắn đã đến cực hạn nên cô nhanh chóng nói với Du Bác: "Ông ơi, ăn sáng xong con sẽ về cùng hai người họ."
Du Bác có một dự án cần bàn bạc ở đây nên nói: "Tế Vũ, lát phiền cháu đưa cháu gái của ông về nhé."
"Không phiền ạ." Triệu Tế Vũ lễ phép đáp lại.
Ăn cơm xong, Du Tuyết Đồng lên lầu thu dọn rồi theo bọn họ ra bãi đậu xe. Hôm qua Hoàng Tuế Hủ đi chung xe với Triệu Tế Vũ, hôm nay cậu ta chủ động nhường ghế phó lái cho Du Tuyết Đồng.
Lái xe từ trang viên về thành phố phải mất ít nhất nửa giờ. Trên đường đi Triệu Tế Vũ bật nhạc, không nói lời nào, chí có Du Tuyết Đồng thỉnh thoảng sẽ nói chuyện cùng Hoàng Tuế Hủ. Khi về tới thành phố, Hoàng Tuế Hủ xuống xe trước còn hắn tiếp tục đưa Du Tuyết Đồng về nhà.
Khi xe dừng lại ở ngã tư chờ đèn giao thông, Du Tuyết Đồng nói: "Ngày hôm qua cậu vất vả rồi, không ngờ họ chuốc rượu cậu nhiều như vậy."
Du Tuyết Đồng thành thật xin lỗi, Triệu Tế Vũ nói: "Không có gì, chuyện nhỏ thôi."
"Sau này tôi sẽ cố gắng giảm thiểu các loại rắc rối này cho cậu."
Cô lại tiếp tục nói hết ý của mình, Triệu Tế Vũ cuối cùng cũng nhìn sang, lúc này hắn mới nhếch được một nụ cười nhẹ, không còn qua loa lấy lệ nữa "Ừ."
Du Tuyết Đồng nghịch nghịch mấy viên ngọc trai và hoa đính trên váy mình, lại hỏi: "Cậu nghĩ chúng ta giả vờ thế này đến khi nào là hợp lý?"
Vẫn phải chờ đèn đỏ phía trước một lúc nữa thì mới rẽ được, Triệu Tế Vũ nhìn chằm chằm một con diều lớn hình bạch tuộc đang lơ lửng trên bầu trời, hắn chợt nhớ ra nơi này rất gần bờ biển, rẽ trái ở ngã tư phía trước là đến bãi biển nơi hắn và Thân Nhiên từng đến để ăn khuya.
Tâm trí hắn trôi xa nên không trả lời câu hỏi của Du Tuyết Đồng. Cô thấy hắn lơ đãng, không biết có phải vì không muốn trả lời hay không nên không hỏi nữa. Một lát sau xe chạy tiếp về phía trước, hắn mới hỏi lại: "Lúc này cô nói gì vậy?"
"Tôi nói là chúng ta giả vờ thế này đến khi nào là hợp lý?"
"Sẽ không lâu nữa đâu," Triệu Tế Vũ liếc nhìn gương chiếu hậu rồi nhấn ga vượt qua chiếc xe chạy chậm phía trước, "Nếu để lâu quá rồi mới chia tay thì sẽ khó mà giải thích với gia đình."
"Đúng vậy," Du Tuyết Đồng xoa xoa cằm, cười cười nhìn hắn, "Tôi thấy giả vờ thế này với cậu vừa hợp lý lại thuận lợi. Chúng ta chia tay rồi thì thế nào ông nội của cậu và tôi cũng sẽ ép chúng ta đi xem mắt nữa mà xem, nên làm thế nào đây?"
Triệu Tế Vũ liếc nhìn cô, khẽ nhếch miệng cười: "Vậy thì cô cứ tìm một người giống như tôi đi là được."
"Nào dễ tìm như vậy," Du Tuyết Đồng thở dài, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, "Nhưng chậm nhất thì mùa xuân năm tôi sẽ trở về Anh, lúc đó có lẽ sẽ đỡ hơn."
Khi Du Tuyết Đồng trở về Trung Quốc, cô đã nói về ý định tiếp tục học lên cao của mình. Triệu Tế Vũ nghĩ đến cuộc gọi của Trình Vy Lam tối qua hỏi hắn xem xét hai trường đại học tới đâu rồi.
Vấn đề mà Trình Vy Lam đau đáu suốt hai năm qua khiến hắn vô cùng khó chịu.
Trước khi gặp Thân Nhiên, việc có đi du học hay không với hắn đều như nhau, cho dù hắn có đi du học thì hắn cũng sẽ không chọn Hồng Kông hay đến ở ngay dưới mí mắt của Trình Vy Lam để bà tiện bề quản thúc. Nhưng bây giờ thì khác, trong lòng hắn còn một nỗi lo lắng dai dẳng, kế hoạch ứng phó của hắn với cả Triệu Hâm Hồng và Trình Vy Lam đang dần thay đổi.
Ngón tay hắn gõ nhẹ vào vô lăng, rồi mở một bản nhạc heavy metal sôi động, về đến nhà thì đã giữa trưa.
Đúng như dự đoán, lúc này Thân Nhiên không có ở nhà. Hắn đi đến cửa phòng Thân Nhiên, nhìn vào thì thấy giường đã được dọn dẹp sạch sẽ. Hắn xoay người đi vào phòng tắm, khi ra ngoài, hắn gọi điện đến quán cà phê mà hắn đã đặt hôm qua.
Nhân viên bán hàng cho biết đồ hắn đặt vừa được giao đi. Hắn thay quần áo rồi đi ra ngoài. Lúc đến cổng trường thì hắn nhận cà phê do cửa hàng giao tới. Theo yêu cầu của hắn, cửa hàng viết tên Thân Nhiên trên các hộp đựng đồ uống. Người giao hàng giúp hắn chuyển đồ uống đến sân bóng rổ rồi đặt gọn gàng trong góc.
Triệu Tế Vũ đi vào sau, vừa vào sân bóng liền nghe thấy âm thanh náo động, hắn nhìn về phía khán đài thì thấy một nhóm nữ sinh với khuôn mặt hưng phấn nhiệt tình chào đón mình.
Hắn ngó lơ rồi trả phí giao hàng, sau đó người từ đội bóng rổ đến hỏi chuyện.
Khi biết đây là tiếp sức cho Thân Nhiên thì đối phương ghi lại tên và số điện thoại của hắn, còn nói sẽ phân phát cho mọi người khi Thân Nhiên đến. Hắn bước lên khán đài và chọn một chỗ vắng người để ngồi.
Trận bóng rổ bắt đầu vào lúc hai giờ. Khi Triệu Tế Vũ đến, trong sân đã có rất nhiều người, một vài cô gái ngồi gần hắn thì thầm to nhỏ, thậm chí còn có người mạnh dạn tới ngồi sát bên cạnh, còn chủ động hỏi sao hắn đột nhiên lại đến xem bóng rổ.
Ở trường hắn không chơi thể thao, cũng không tham gia câu lạc bộ nào cả, đây là lần đầu tiên hắn xuất hiện trên sân bóng nên đương nhiên thu hút rất nhiều sự chú ý.
Hai cô gái đến bắt chuyện đều học cùng lớp với hắn, thấy hắn cúi đầu nhìn điện thoại mà không nói gì liền hiểu hắn là người kiệm lời vì thế họ ngồi một lát rồi rời đi ngồi ở hàng ghế phía sau.
Ngồi ở đây gần nửa tiếng, Triệu Tế Vũ hết cúi đầu nhìn điện thoại lại ngoái ra nhìn về phía cửa ra vào. Ba hộp đồ uống chất cao ở trong góc vẫn chưa ai đụng tới. Cũng gần tới giờ bắt đầu rồi, hắn đang nghĩ rằng Thân Nhiên đến muộn thì có hai bóng người bước vào sân.
Người phía trước cao ráo, đẹp trai, cơ bắp săn chắc cho thấy đây là người thường xuyên tập thể dục thể thao. Người đi bên cạnh có khuôn mặt thanh tú. Hai người vừa bước vào đã nhìn thấy chồng đồ uống bắt mắt trong góc. Sau đó, người đi trước chặn một tuyển thủ lại hỏi chuyện rồi nhìn về phía hắn.
Lúc hai người kia bước vào, Triệu Tế Vũ nghe hai cô gái ngồi trước mình nói chuyện với nhau, vì giọng nói khá lớn nên hắn nghe rõ được tên đối phương, vì thế nhìn kỹ hơn một chút.
Người tên Quý Minh Luân này là người thường được Thân Nhiên nhiều lần nhắc tới, có quan hệ rất tốt với cậu, cùng trong nhóm đi chơi ở Tây An lần trước.
Triệu Tế Vũ vắt chân phải lên chân trái rồi chống cằm, nhìn Quý Minh Luân đang hướng mắt về phía mình.
Người đi bên cạnh Quý Minh Luân cũng đang nhìn hắn, lúc này điện thoại trong túi rung lên, hắn cúi đầu đọc tin nhắn. Lúc vừa ngẩng đầu thì thấy Quý Minh Luân đang ở thì thầm sát tai của người kia. Sau đó người nọ còn lo lắng nhìn xung quanh, Quý Minh Luân mỉm cười rồi rời đi để chuẩn bị, còn người kia lại xoa xoa bên tai đỏ bừng của mình.
Phản ứng này trong mắt người bình thường có lẽ không có gì đặc biệt, nhưng hắn vừa nhìn đã biết, hóa ra Quý Minh Luân cũng thích người đồng giới.
Thân Nhiên chơi với Quý Minh Luân nên chắc chắn cũng biết chuyện này.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, người có khuôn mặt thanh tú kia bước đến khán đài gần hắn, tìm một chỗ ngồi xuống. Khi người kia thấy hắn nhìn mình thì lịch sự gật đầu, hắn thu ánh mắt lại rồi tiếp tục nhìn chằm chằm về hướng cửa vào.
Đáng tiếc là tới khi tiếng còi trận đấu vang lên, Thân Nhiên cũng không xất hiện.
Triệu Tế Vũ không chắc có phải Thân Nhiên quên trận đấu hôm nay không nhưng hôm qua lúc mang nước mật ong cho cậu, hắn thấy rõ trên điện thoại cậu có hiện tin nhắn mà. Nghĩ tới việc Thân Nhiên yêu bóng rổ như mạng, sẽ không thể nào quên được, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên cậu không thể đến được?
Hắn bấm số gọi cho Thân Nhiên, nhưng điện thoại tắt máy nên đành phải ngồi đợi. Hắn gọi thêm lái xe đến cửa hàng tiện lợi.
Vừa rẽ vào ngã tư gần cửa hàng tiện lợi, từ xa Triệu Tế Vũ đã nhìn thấy xe tải giao hàng đậu ở cửa, bên cạnh có xe đẩy hàng chất đầy các loại đồ uống. Hứa Điềm đang kiểm tra hàng hóa với tài xế giao hàng.
Hắn đỗ xe phía đối diện, Hứa Điềm bận rộn đến mức không thấy hắn, mãi đến khi hắn đến bên cạnh cô mới nhận ra, cô lau mồ hôi trên thái dương rồi hỏi: "Cậu đến gặp Thân Nhiên à?"
"Ừm," Triệu Tế Vũ nói, "Cậu ấy có ở trong không?"
"Có, cậu ấy đang phân loại hàng." Hứa Điềm chỉ vào hơn 20 loại đồ uống trong xe đẩy bên cạnh, "Nếu có thời gian, thì giúp cậu ấy một tay nhé, eo của cậu ấy bị đau hai ngày nay rồi, không thể làm việc nặng được."