Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiều Tranh thận trọng lấy ra ba mươi hai cọng lông chim từ nhẫn trữ vật.
Đúng, y đếm từng cọng.
Trời biết lông vũ Đường Tam Dương thay lông lần hai mảnh cỡ nào, ba mươi hai cọng này gộp lại cũng chỉ rộng bằng một đầu ngón tay. Thế nhưng Kiều Tranh giống như bị khoét thịt khi còn sống vậy, vẻ đau lòng hiện rõ lên mặt.
Kiều Tranh vốn còn muốn tìm cửa tiệm bán một ít pháp khí trên người, bây giờ lại không nghĩ thế nữa. Thảo nào lúc trước Đường Nhất Dương chẳng thèm ngó ngàng bút diệu sinh mình dùng lông vũ lần đầu Tam Dương thay lông luyện ra, bản thân đúng là bị sét đánh mới lãng phí vật liệu tốt như vậy!
Lần này Kiều Tranh có kinh nghiệm rồi.
“Đi cửa hàng cái gì, chúng ta đến thẳng buổi đấu giá giám định nhúm lông vũ này.” Nói không chừng còn có thể trực tiếp giao dịch với hội đấu giá, sớm mua được yêu đan!
Nói xong, Kiều Tranh liền kéo Đường Tam Dương đi gọi nữ tu dẫn đường, xuất phát tới địa điểm đấu giá.
Nữ tu dẫn đường rất thức thời, biết tu sĩ trước mắt không dễ chọc, trên đường đi không nói nhiều một câu. Đưa hai người vào hội trường từ cửa nhỏ bên hông, dọc theo hành lang tới gian phòng thứ nhất ở phía đông.
Gian phòng này cực kì lịch sự tao nhã, phong cách khác hoàn toàn tửu lâu họ ở.
Ngay đối diện lối vào phòng đặt một cái bàn và mấy cái ghế dựa đen nhánh, trên mặt bàn bày bình hoa, ly trà, linh hoa linh thảo trong bình dáng dấp yểu điệu, rất đẹp. Lư hương tử đàn tỏa ra mùi thơm tươi mát động lòng người, vừa ngửi liền thấy tâm tình tốt hơn nhiều.
Kiều Tranh ngửi là biết đây là hương Phật Tâm thượng hạng, chỉ có phật tu làm được, vì thế giới Thần Nguyên cực kì ít phật tu nên hương Phật Tâm vẫn luôn có tiền mà không mua được, cầm linh thạch lại không có chỗ mua. Lát nữa nếu thuận lợi hoàn thành giao dịch, nói không chừng phải mua một ít từ chưởng sự nơi này mới được.
“Mời hai vị vào, trưởng lão giám định sẽ đến ngay.” Nữ tu hiển nhiên rất quen thuộc đồng tử nơi này, nhỏ giọng chào hỏi đồng tử, nhận bình đan dược Kiều Tranh tiện tay ném qua, mở nắp bình xem thì vui vẻ, phấn khởi rời đi. Đồng tử ở bên cạnh thấy rõ, tất nhiên biết đan dược Kiều Tranh cho có hiệu quả tốt cỡ nào với tu vi của họ nhưng hắn vẫn bình tĩnh như cũ, hoàn toàn không hề bị lay động.
Kiều Tranh kéo Đường Tam Dương ngồi xuống, cảm nhận xúc cảm mềm mại trong ngực, bắt đầu quan sát bốn phía.
Nơi này rõ ràng là chỗ ở của các tu sĩ làm việc hậu cần của hội đấu giá.
Hàng lang chín khúc sắp đặt rất nhiều gian phòng, hơn nữa nhìn từ xa còn không thấy rõ lắm, hẳn đã tăng thêm không ít cấm chế. Hội đấu giá cần rất nhiều nhân viên, nhất là tu sĩ ra ngoài tìm bảo. Những gian phòng này chắc hẳn bố trí cho bọn họ. Chờ tu sĩ ra ngoài tìm bảo trở về, nhà giám định sẽ giám định ra kết quả ở chỗ này.
Đợi một lát liền có đồng tử dẫn đầu đi vào, đằng sau là một nam tử trung niên mặc nho sam màu trắng. Khuôn mặt nam tử rất trắng, nhìn qua khá nhã nhặn, tu vi hậu kỳ kim đan, xem bộ dáng thì kém nhất cũng là kim đan trung phẩm. Khi hắn bước vào phòng, lúc nhìn thấy Kiều Tranh có hơi kinh ngạc nhưng bình ổn lại ngay.
“Sớm biết có khách quý giáng lâm, ta có không mặc quần áo cũng phải đến sớm.” Nam tử trung niên chắp tay với Kiều Tranh, “Tại hạ Hàn Thành, kính chào đạo hữu.”
“Xin chào Hàn đạo hữu.” Kiều Tranh gật đầu đáp lại, “Lần này đến đây vì muốn đấu giá một vật, xin đạo hữu giám định kỹ lưỡng, cho đánh giá tốt.”
Hàn Thành thấy thế, ngược lại cười cười, “Nếu là đồ đạo hữu mang đến nhất định là bảo vật hiếm thấy.” Nói xong, Hàn Thành ngồi xuống đối diện Kiều Tranh, “Đạo hữu có bảo vật gì, không ngại lấy ra xem thử.”
Kiều Tranh thong dong điềm tĩnh lấy một cái hộp đen quang hoa nội liễm ra từ nhẫn trữ vật. Cái hộp này vừa được mua tạm, theo lời Kiều Tranh là bảo vật cũng nên có bề ngoài tốt mới được giảm giá nhiều!
Câu cuối của đoạn trên mình không hiểu lắm nên chỉ dịch được như thế, mong cao nhân giúp đỡ
“Thứ này ta được một người bạn dị giới tặng, phi thường quý giá. Chỉ là một năm sau ta phải chuẩn bị vượt thiên môn, cần vài thứ nên không thể không lấy nó ra, đổi chút đồ ở buổi đấu giá.” Ngón tay Kiều Tranh trắng trẻo, lúc vuốt ve hộp đen chứa lông vũ có loại ý đẹp đen trắng đối lập, cũng có vẻ rất không nỡ.
Vượt thiên môn đối với tu sĩ kim đan như Kiều Tranh quan trọng cỡ nào dĩ nhiên Hàn Thành biết. Thấy Kiều Tranh không nỡ như thế lại là bảo vật dị giới, tim Hàn Thành đã đập hơi nhanh. Theo lý thuyết, hắn làm nghề này bao nhiêu năm nay, giám định không biết bao nhiêu kỳ trân dị bảo vốn không nên có cảm xúc này.
Nhưng trực giác cho hắn biết, đồ vật trong hộp nhất định vượt qua tưởng tượng của hắn!
“Vậy ta mỏi mắt mong chờ.” Hàn Thành trực tiếp bộc lộ ý tứ, mỉm cười nhìn Kiều Tranh.
Kiều Tranh trầm tư, “Thôi, đã quyết định thì không nghĩ nữa.” Dứt lời, Kiều Tranh đẩy hộp đen đến trước mặt Hàn Thành.
“Thẳng thắn.” Hàn Thành khen một câu. Tư thế rất thuần thục giữ hộp lại, mở nó ra.
Trong hộp là nhúm lông vũ.
Hàn Thành hơi sửng sốt. Hắn nghĩ đến vô số khả năng, linh thảo, linh khoáng, pháp khí, đan dược, công pháp, bí tịch đều có, duy chỉ không nghĩ đến loại đồ này.
Không, hẳn là có sự lạ.
Hàn Thành ổn định tâm thần, vận khởi công pháp đặc thù, ngưng tụ thần thức vào hai mắt, chớp mắt liền thấy con ngươi hắn cực kỳ sâu thẳm, thậm chí có ám quang không ngừng lưu chuyển ngoài nhãn cầu. Đây là một loại bí pháp đồng thuật cực kì lợi hại, nghe nói người tu luyện có thể nhìn ra quỹ tích chân khí vận hành bên trong linh thảo để phán định phẩm tướng và tình hình sinh trưởng, xưa nay đều là bí truyền, rất ít người biết.
Hàn Thành có thể leo lên vị trí nhà giám định hội đấu giá dưới tình huống tu sĩ đông như nấm mọc sau mưa chính là dựa vào bí pháp đồng thuật gia truyền này.
Hàn Thành dần dần toát mồ hôi lạnh, quanh mắt nổi cả gân xanh, cực kì chật vật.
Lông vũ này quả nhiên bất phàm.
Nhìn bên ngoài chỉ là màu trắng nhưng dùng bí thuật quan sát mới biết đây thật ra không phải màu trắng mà là các loại ánh sáng màu pha trộn thành màu trắng. Bên trong tràn ngập linh khí cực kì thuần hậu không nói, linh khí vận hành còn mạch lạc vô cùng hiếm thấy, chắc chắn là lông vũ rụng xuống từ một con yêu thú đẳng cấp cực cao.
Hàn Thành tiếp tục nhìn liền thấy một đốm lửa trắng đập vào mặt, dọa hắn lập tức thu hồi bí pháp, dựa vào ghế há miệng thở dốc, mồ hôi đầm đìa.
“Đây… đây là…” Hàn Thành giật mình nhìn Kiều Tranh, “Đây rốt cuộc là lông vũ của yêu thú gì?” Rụng xuống rồi còn có uy lực như thế, ẩn chứa cả đốm lửa trắng! Hàn Thành kiến thức bất phàm, tất nhiên nhận ra điểm lạ thường của ánh lửa kia. Lông vũ này ẩn chứa linh khí và hỏa khí lợi hại như vậy, nếu mời đại sư tế luyện có khi lại làm ra một món pháp bảo!
Từ khi thành Toàn Nhất thành lập đến giờ cũng chỉ đấu giá một món pháp bảo, được Đan Nguyên Tử – chưởng môn hiện tại của Đan Khuê môn trả giá cao mua về!
Bây giờ nói không chừng sắp xuất hiện một món nữa.
Chỉ là một nhúm lông vũ chừng này thôi lại có uy lực sánh bằng tài liệu pháp bảo, quả thật chưa từng nghe thấy!
“Khổng tước, nó đến từ khổng tước.” Kiều Tranh đáp, “Ta không biết chủng loại chính xác. Họ khổng tước nhiều quá, hảo hữu của ta cũng là trời xui đất khiến mới có được. Hắn là kiếm tu, giữ lại lông vũ cũng vô dụng mới cho ta. Nếu không phải sắp đến vượt thiên môn, ta tuyệt đối không lấy ra.”
“Ta hiểu.” Hàn Thành gật đầu, bất kì tu sĩ nào đều không dễ dàng buông tha vật liệu có thể luyện thành pháp bảo, thứ này dù ở đại thế giới tài nguyên phong phú cũng là vật khan hiếm, huống hồ là trung thế giới họ đang sống.
“Kiều đạo hữu, vật phẩm này giá trị không thể đo lường. Nếu Kiều đạo hữu bằng lòng, không biết có thể bán cho bọn ta không? Thành Toàn Nhất ta chắc chắn không trả giá thấp.” Hàn Thành nói chuyện với Kiều Tranh cực kì khách sáo, thứ đồ tốt có thể gặp không thể cầu này nếu mời người luyện chế tốt rồi đấu giá, nhất định có thể nâng danh tiếng hội đấu giá của họ lên một bậc!
“Ta chỉ cần hai mươi viên yêu đan của buổi đấu giá lần này, một viên cũng không thể thiếu.” Kiều Tranh nhìn Hàn Thành, nghiêm túc nói, “Nếu Hàn đạo hữu bằng lòng thì có thể trao đổi.”
“Chỉ cần yêu đan?” Hàn Thành trầm tư một chốc, nghi ngờ hỏi.
“Yêu thú của ta đang trong kỳ trưởng thành, có yêu đan nó mới có thể hóa hình cùng ta vượt thiên môn.” Kiều Tranh nghe vậy, nghiêm túc đáp, “Ta chỉ cần yêu đan. Đương nhiên, nếu có thêm ngoài hai viên của buổi đấu giá, ta cũng muốn toàn bộ.”
“Việc này… can hệ trọng đại, xin đạo hữu chờ thêm một chút, ta đi hỏi quản sự.” Hàn Thành nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng luyến tiếc pháp bảo mê hoặc, dù có một viên yêu đan họ không thể phân rõ nhưng yêu đan tốt cỡ nào cũng không so được với pháp bảo. Hơn nữa yêu đan không thể dùng lung tung, không cẩn thận sẽ bạo thể mà chết, người dám mua yêu đan ngoại trừ luyện đan sư thì có rất ít tu sĩ. Hai mươi viên yêu đan, dù bán cũng không được giá quá tốt.
Trong lòng Hàn Thành đã có tính toán, nhìn đồng tử đứng một bên, dặn dò, “Nhanh chóng liên lạc với quản sự, mời hắn tự đến đây.”
“Vâng.” Đồng tử cúi đầu với Hàn Thành, lập tức ra khỏi phòng.
“Xin Kiều đạo hữu chờ chút.” Hàn Thành thuận tay nhấc ấm trà trên bàn, tự rót cho Kiều Tranh một ly, “Quản sự là người đại thế giới Thiên Nguyên đặc biệt phái xuống, kiến thức rộng rãi, có quyền quyết định lớn với sự vụ của hội đấu giá. Chuyện yêu đan vẫn nên để hắn làm chủ thì tốt hơn.”
“À, ra vậy.” Kiều Tranh nâng ly trà, nhấp một hớp, “Hi vọng chúng ta có thể giao dịch thành công.”
Nói xong, Hàn Thành lại không nhịn được nhìn lông vũ trong hộp, hơi cảm thán, “Khổng tước là hậu duệ phượng hoàng, vốn là yêu thú được thiên địa yêu quý, lông vũ này hẳn là do con non rụng xuống trong quá trình trưởng thành, nếu đã trưởng thành có lẽ…”
“Đạo hữu nói đúng lắm.” Kiều Tranh với chuyện này tràn đầy cảm xúc, “Chỉ là ban đầu trùng hợp có được, muốn tốt hơn e rằng phải chờ đến đại thế giới mới có hi vọng.”
Đường Tam Dương vẫn luôn im lặng không lên tiếng âm thầm trợn trắng mắt, hắn biết Kiều Tranh bây giờ đang nhớ nhung lông vũ của hắn mà!