Sử Thượng Đệ Nhất Kiếm Tu

chương 67

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

tam bào thai rốt cuộc là cái quỷ gì

ăn yêu đan liền biến thành bộ dáng khác

chẳng lẽ Tam Dương ăn yêu đan là nội đan của huynh đệ nó sao?

hay là nói ăn trúng đan Triệu Hoán trong truyền thuyết

Tam Dương nhà ta biến thành một người cho cảm giác quen thuộc vô cùng mạnh ta phải làm gì

Từ gốc “tức thị cảm”nghĩa là người/ sự vật/ sự việc mang lại cảm giác giống như vô cùng quen thuộc dựa vào ký ức

quên đi đừng nghĩ nhiều vẫn là vượt qua nguy cơ trước mắt rồi nói sau

Kiều Tranh cả người đều biến thành bộ dáng = 口 =, cũng không lo được mình bây giờ là bộc lộ cảm xúc hay gì.

Phong cách, lễ nghi, hình tượng ở trước mặt Tam Dương “người sống đại biến” đều chẳng là gì!

Tam Dương nhà y biến thành dáng vẻ Đường Nhất Dương ngay trước mắt y đó! Hơn nữa còn biến thành dáng người và khuôn mặt y đúc Đường Nhất Dương? Muốn nói không có ẩn tình, chỉ dùng thứ gọi là huyết mạch để giải thích thì y tuyệt đối không tin!

Tuy trong lòng y rất muốn tin, muốn từ chối một khả năng hơn chín mươi phần trăm khác theo bản năng.

Cảm giác tan nát cõi lòng nhàn nhạt này một chữ “囧” sao đủ!

Đường Nhất Dương, Đường Nhị Dương, Đường Tam Dương, ba hình tượng này giờ toàn bộ xuất hiện trên người Đường Tam Dương, không phải do Kiều Tranh nghĩ nhiều. Dù dùng lý do tam bào thai khuyên bảo mình cũng có vẻ vô cùng khiên cưỡng.

Điều duy nhất có ý nghĩa an ủi y đại khái là tu vi khác nhau.

Một người có thay đổi thế nào thì tu vi cũng không thay đổi được. Dù là sau khi áp chế cũng có dấu vết để lần theo. Lại thêm công pháp Kiều Tranh đặc biệt, muốn giấu y là hết sức khó khăn. «Bát Hoang Thập Địa Đại Tiêu Dao Chân Kinh» là công pháp lấy linh khí làm nền tảng, mà linh khí chân nguyên ẩn chứa trong thân thể giữa các tu sĩ khác nhau chính là nền tảng khác biệt tu vi, bởi vậy trước giờ Kiều Tranh đều không bị thương tổn do người khác giả heo ăn thịt hổ.

Kiều Tranh rất rõ lúc trước mình cảm nhận được tu vi khác biệt trên người Đường Nhất Dương và Đường Nhị Dương thật sự tồn tại. Mà tu vi hiện tại của Tam Dương, nói không chừng là công lao của yêu đan cao cấp thiếu nữ kia nói đến.

Biến đổi của Đường Tam Dương dĩ nhiên cũng bại lộ trong mắt Vệ Hàm Ương và Nhạc Minh. Vệ Hàm Ương chẳng qua cảm thấy người trước mắt thật sự quá quen thuộc, còn Nhạc Minh là hưng phấn với kiếm khí nguy hiểm trên người Đường Tam Dương. Ngay cả trên người tông chủ hắn cũng không trải nghiệm nguy hiểm thế này!

Đỉnh kiếm đạo ở thế giới Thần Nguyên là kiếm ý hóa hình, lên trên nữa chỉ có thể đến chủ tông tu luyện, tìm kiếm một bầu trời rộng lớn hơn. Nhưng tu luyện ở chủ tông cũng không chắc có thể nhanh chóng gặp được thầy tốt bạn hiền, trái lại cạnh tranh càng kịch liệt hơn, mà thế lực Tam Nguyên kiếm đạo môn họ ở chủ tông chỉ bình thường, tông chủ từng xác định rõ với Nhạc Minh, hắn muốn tiến thêm một bước ít nhất phải tốn hơn trăm năm.

Nhưng bây giờ Nhạc Minh phát hiện hắn có mục tiêu trực tiếp hơn.

Tu vi kiếm đạo của người trước mắt này chắc chắn vượt qua nhận biết của hắn.

Đường Tam Dương trong ánh mắt kinh ngạc của Đào Hồng, từ kỳ kim đan lập tức biến thành kỳ nguyên anh, lại từ kỳ nguyên anh phi tốc lên kỳ hóa thần, khí tức trên người càng sâu không thấy đáy. Đào Hồng vốn dĩ hơi khinh thường, chưa thở được mấy hơi đã thành nghiêm nghị, sắc mặt xanh mét. Gậy đen dường như cũng cảm nhận được áp chế tu vi từ Đường Tam Dương, ánh sáng đen gần như kinh khủng ảm đạm không ít.

Đám Kiều Tranh không còn bị giam cầm nữa, có thể tự do hoạt động.

“Ngươi… Ngươi là…” Đào Hồng lúc này không còn là đứng mà đang dán chặt trên mặt đất run lẩy bẩy, suýt nói không nên lời. Ả bây giờ không điên cuồng như ban nãy, trên mặt đầy vẻ hối hận và e ngại. Không nói đến huyết mạch Đường Tam Dương kế thừa cao hơn cái loại sâu nhỏ nhoi không biết từ đâu chui ra như Đào Hồng bao nhiêu đẳng cấp, mỗi thực lực xấp xỉ kỳ hóa thần của Đường Tam Dương hiện giờ đã đủ nghiền ép Đào Hồng rồi.

Nói ra cũng do Đào Hồng khí vận không tốt. Ả ở đại thế giới trải qua mưa gió, giữ được một mạng từ tay lão tổ Băng Tâm, kết quả lại chịu thiệt bởi mấy tu sĩ kim đan trung thế giới. Vất vả lấy nửa cái mạng làm ngòi nổ muốn tốc chiến tốc thắng, kết quả xuất hiện một yêu thú đỉnh cấp huyết mạch không biết cao hơn ả bao nhiêu!

Yêu thú này vốn là thú con, ả không giết được có thể chạy nhưng không biết nó ăn cái gì mà lập tức tiến vào kỳ thành niên, đủ loại nhân tố cộng lại, ả có thể lưu lại một nhúm tàn hồn đã phải cảm ơn trời đất!

Do đó có thể thấy, nhân quả giữa thiên địa quả nhiên vô cùng kỳ diệu.

Năm xưa ả từ một con sâu nhỏ thường thường chẳng lạ gì nhân dịp gỗ đào vạn năm độ lôi kiếp suy yếu thừa lúc vắng mà vào, hút sạch người ta, thân lá cánh hoa cũng bị ả lột không còn một mảnh, tung hoành thế gian mấy trăm năm. Bây giờ khi tu vi mất sạch lại lần nữa biến thành sâu nhỏ không có sức phản kháng.

Rõ là thiên đạo luân hồi, báo ứng xác đáng!

Đào Hồng còn muốn nói gì đó, chủ thượng của ả hay chuyện đại thế giới đều được, bất kỳ tin tức gì cần thiết để ả chuyển thế làm lại, ả đều tình nguyện nói với yêu thú trước mắt. Thú con sinh ở trung thế giới này khẳng định có hứng thú với chuyện của yêu tu, nói không chừng mình còn có thể liều một đường sống!

Đáng tiếc tính toán của ả không hề lọt vào mắt Đường Tam Dương.

Ả ngàn tính vạn tính cũng không biết trước mắt không phải yêu tu thuần chính là mà một kiếm tu. Muốn thoát khỏi yêu tu còn không kịp, sao lại chủ động cuốn vào sự việc giữa yêu tu chứ?

Đây có lẽ có thể xem là một ý nghĩa khác của thời vận không đủ.

“Suỵt.” Đường Tam Dương đặt ngón trỏ trên môi Đào Hồng, động tác thân mật như vậy bị hắn làm thành sát ý ngút trời, theo Đào Hồng thì đáng sợ hơn cả ác quỷ địa ngục! Một chữ này của Đường Tam Dương đã định trước ả không còn cơ hội!

Gậy đen lơ lửng giữa không trung bị kiếm khí Đường Tam Dương phát ra cho một kích, nhanh chóng rơi xuống đất, chỉ là mơ hồ có dục vọng bay lên lần nữa, hiển nhiên không nguyện ý bị Đường Tam Dương khống chế.

“Oán khí khổng lồ như vậy… Thật đáng tiếc.” Trong mắt Đường Tam Dương hiện vẻ tiếc nuối, gậy đen này là vật liệu luyện khí tốt nhất, gỗ đào vạn năm, đẳng cấp không thấp, thân xác hoàn chỉnh quý giá cỡ nào lại biến thành tà vật chỉ có thể dùng thúc giục tu sĩ trong tay yêu tu này. Cho dù tìm đến cao tu phật môn tinh lọc ngày đêm, có thể cũng cần hơn trăm năm mới tiêu trừ hết oán khí bên trong. Mà hơn trăm năm ai biết sẽ xảy ra biến cố gì.

Thả hổ về rừng không phải cách làm của Đường Tam Dương.

Cây gậy đen này có đáng tiếc cũng không thể tiếp tục lưu lại trên đời.

Trong tay Đường Tam Dương xuất hiện một thanh kiếm sắt thông thường, bề mặt tuy trơn nhẵn nhưng chỉ cần nhìn kỹ sẽ thấy có vết lõm.

Lúc thanh kiếm này xuất hiện, nguyên kiếm bản mạng trong tay Vệ Hàm Ương và Nhạc Minh không tránh được run rẩy, rõ ràng bị thanh kiếm sắt không chút linh tính đè ép!

Đường Tam Dương đương nhiên biết lai lịch thanh kiếm này, nó là hóa thân linh hồn Bất Diệt Kiếm Thể của hắn. Lúc trước thân thể yêu thú chưa thể tiếp nhận linh hồn và tu vi của hắn nên không cách nào gọi ra. Nhưng bây giờ thân thể yêu thú đã có thể tiếp nhận, dựa theo cách nói của thế giới này thì nó tương đương với nguyên kiếm bản mạng của hắn, chỉ là so với ý nghĩa bình thường, liên hệ càng chặt chẽ hơn mà thôi. Giống như Nhạc Minh và Vệ Hàm Ương nếu mất nguyên kiếm bản mạng, không thể thiếu thụt lùi tu vi, tế luyện lại nguyên kiếm bản mạng tốn trăm ngàn năm bắt đầu lại từ đầu. Nhưng Đường Tam Dương thì không, nếu hắn mất nguyên kiếm bản mạng có lẽ sẽ thật sự hồn bay phách tán.

Ngón tay Đường Tam Dương nhẹ nhàng lướt trên thân kiếm, đã vậy thì thanh kiếm này gọi là Bất Diệt đi.

Kiếp này mình không cần đi tìm kiếm khác nữa.

Hắn rất hài lòng Bất Diệt. Chỉ là không ngờ thể chất kiếp trước hắn thống hận, kiếp lại trở thành mạng sống thứ hai của kiếm tu, thành bạn chiến đấu, quan hệ còn chặt chẽ hơn đạo pháp tài lữ.

Thú vị thật.

Khí vận thiên đạo đúng là quá thú vị.

Cũng bởi trong hành trình tu đạo luôn tồn tại nhiều đồ vật khiến ngươi không cách nào tưởng tượng như vậy nên bất kể kiếm tu, pháp tu hay phật tu đều không ngừng truy tìm đại đạo, tìm hiểu tất cả nhân quả, đạt được thành tựu vô thượng.

Loại cám dỗ này, phàm là chủng loài mở linh trí sẽ không thể từ chối.

“Tôn giả tha mạng, chủ thượng nhà ta…” Đào Hồng còn muốn liều một phen, hoặc nên nói là uy hiếp một chút, đáng tiếc sau một khắc kiếm áp phô thiên mãn địa cùng áp xuống chỗ ả và gậy đen, chỉ một cái chớp mắt trên mặt đất đã không còn bóng dáng ả và gậy đen, biến mất vô tung vô ảnh như chưa từng tồn tại.

Vệ Hàm Ương vẫn chưa kịp phản ứng, những nghi hoặc trong lòng ngược lại mất sạch.

Nếu người trước mắt đúng là kiếm tu tóc đen hắn từng gặp, trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối không có khả năng tăng cao đến trình độ này. Hơn nữa lấy thực lực của hắn, áp chế tu vi đối chiến với mình là hoàn toàn không cần thiết, chênh lệch thật sự quá lớn.

Dáng vẻ tóc bạc mắt đỏ của Đường Tam Dương rõ ràng là yêu tu, đồng thời nhìn dáng vẻ lúc nãy của nữ yêu kia là biết nó tới từ áp chế huyết mạch, nghĩ vậy thì đẳng cấp huyết mạch của Đường Tam Dương rất cao. Mà trước kia bên cạnh Kiều Tranh có một con yêu thú sủng vật. Con yêu thú đó nhìn mình thêm mấy lần cũng chọc Kiều Tranh không vui, bây giờ Kiều Tranh thành kim đan nó lại không ở bên, chẳng phải rất lạ sao?

Kiều Tranh lúc trước nhắc đến chuyện này với Vệ Hàm Ương, hắn cũng nhất thời không nghĩ nhiều. Dù sao yêu thú muốn hóa ra hình người không phải việc đơn giản. Không có tài sản cỡ kỳ nguyên anh, muốn trong khoảng thời gian ngắn nuôi được một con yêu thú hóa hình, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Mà tu sĩ có tư chất muốn vượt thiên môn càng sẽ không dùng tài nguyên của mình đi nuôi một con yêu thú “hang không đáy” như thế nên Vệ Hàm Ương không nghĩ đến phương diện này.

Bây giờ, đứa nhỏ này rõ ràng là yêu thú biến thành, đồng thời nhờ gia học uyên thâm mà thời điểm thành công biến thành hình người liền sử dụng kiến thức học được mới ra cơ sự này.

Truyền thừa giữa yêu thú xưa nay đều thế, vậy nên Vệ Hàm Ương không hoài nghi tu vi kiếm đạo của Đường Tam Dương chút nào.

Vệ Hàm Ương vứt bỏ phỏng đoán trong đầu, thấy sự việc đã giải quyết thì thu hồi Trảm Tà vào đan điền. Quay đầu nhìn đại sư huynh Nhạc Minh, phát hiện…

Định mệnh, đại sư huynh, huynh đừng như vậy!

Vệ Hàm Ương không khỏi trừng mắt, phát hiện Nhạc Minh thế mà mặt đầy… sùng bái, à không, không chỉ sùng bái còn có kích động!

Làm kiếm tu, ở bên ngoài đều lấy nhãn hiệu “rất thích đối chiến, gặp mạnh thì mạnh” tung hoành thế giới vô biên. Nhạc Minh luôn làm rất tốt điểm này. Mà hiện tại, Đường Tam Dương lợi hại hơn tưởng tượng của họ, tu vi kiếm đạo càng sâu không lường được, Nhạc Minh biết sẽ bại vẫn không nhịn được muốn lên khoa tay một trận.

Tâm tính này Vệ Hàm Ương tuy có thể lý giải nhưng tuyệt không tán thành. Đại sư huynh thường nói hắn thiếu nhuệ khí thẳng tiến không lùi của kiếm tu, quá không giống kiếm tu.

Nhưng mà Vệ Hàm Ương biết bản thân vĩnh viễn không có khả năng biến thành loại kiếm tu trong miệng đại sư huynh.

Ví như bây giờ, hắn lo đại sư huynh sẽ tuân theo cái gọi là bản năng kiếm tu để rồi nhận tổn thương chứ không phải thứ khác.

Hắn có thể thấy rõ Đường Tam Dương vốn chỉ là một đứa nhỏ, vì ăn thứ gì đó mới đột nhiên biến thành bộ dáng như thế, ai biết có khống chế chuẩn bản lĩnh của mình hay không. Lỡ như sơ sẩy, đại sư huynh có thể giữ mạng không vẫn là chuyện quan trọng! Đừng để đến cuối cùng đại sư huynh có thể sống tiếp từ tay một con sâu kỳ lạ lại trời xui đất khiến chết khi đấu pháp, đó mới thật là oan uổng!

Sau cùng, Nhạc Minh vẫn nhịn được chút kích động muốn khoa tay. Mấy người họ cùng rời khỏi sơn động đồng thời phá hủy không để lại dấu tích.

Đường Tam Dương cũng biến về dáng vẻ tóc đen mắt đen cùng đi theo, tỏ vẻ phong phạm cao nhân hoàn toàn khác phong cách đứa nhỏ bốn, năm tuổi trước đó.

Nhạc Minh tiến lên một bước, giơ tay phải với Đường Tam Dương, “Đệ tử Nhạc Minh của Tam Nguyên kiếm đạo môn dùng đạo đồ xin thề, mọi chuyện chứng kiến hôm nay tuyệt không hé lộ nửa câu, nếu trái lời thề nhân thần cùng vứt bỏ, không nhập đạo đồ!”

Quả nhiên là nói năng khí phách, chữ tựa ngàn cân.

Vệ Hàm Ương thấy thế cũng hiểu cách làm của đại sư huynh. Yêu tu kỳ hóa thần mang theo tu vi kiếm đạo đúng như suy nghĩ trước kia của Kiều Tranh, gần như lật đổ tưởng tượng của nhân tu. Yêu tu vốn nổi tiếng về thiên phú bản thân, tất cả công pháp bản lĩnh đều lấy từ ký ức truyền thừa huyết mạch, xưa nay không học tập cái gì của nhân loại, đương nhiên có học cũng chỉ học được sơ sài chút đỉnh, không thông tinh túy, như thế nhân tu mới có thể tranh đoạt lãnh thổ với nhóm yêu tu động cái là sống hơn vạn năm.

Nếu chuyện Đường Tam Dương lan truyền, nhỏ thì nhân tu tiến hành tập kích hủy diệt Đường Tam Dương, lớn thì nói không chừng sẽ gây ra đại chiến nhân – yêu.

Chuyện quan hệ trọng đại kiểu này sao có thể không tỏ rõ lập trường.

Vệ Hàm Ương chốc lát đã nghĩ rõ ràng, cũng lập tức phát lời thề nghiêm trọng như Nhạc Minh.

Chỉ có Kiều Tranh là nhẹ nhõm nhìn Đường Tam Dương, không có bất cứ hành động nào.

Vệ Hàm Ương và Nhạc Minh ở bên cạnh nhìn, ngược lại là Đường Tam Dương phất phất tay với Kiều Tranh ra hiệu y không cần phát lời thề kiểu này, giống như vô cùng tín nhiệm Kiều Tranh, vẻ mặt cũng nhẹ như mây gió như thể biểu hiện của mình hết sức bình thường, không có gì không đồng nhất.

Mặc kệ bề ngoài như thế nào, trong lòng Đường Tam Dương vẫn đang lâm vào trạng thái gào thét.

Aaaa, chắc chắn Kiều Tranh phát hiện điểm không hợp lý rồi.

Theo biểu hiện ngày thường của Kiều Tranh chắc chắn sẽ phát điên nhưng y lúc này cái! Gì! Cũng! Không! Nói!

Đây chính là điều không thích hợp lớn nhất.

Vì thế Đường Tam Dương sao dám để Kiều Tranh phát lời thề, Kiều Tranh đã sớm biết chuyện yêu tu chuyển thành kiếm tu từ hai “ca ca” hắn nên đương nhiên không cảm thấy kinh ngạc.

Nhưng chính như vậy, Kiều Tranh cũng không nên không nói gì chứ.

Đúng, từ sau khi Đường Tam Dương thay đổi bộ dạng giết chết nữ yêu, Vệ Hàm Ương và Nhạc Minh đều tiến lên nói mấy câu hoặc làm mấy động tác với hắn, chỉ mỗi Kiều Tranh không nói năng không động đậy, thỉnh thoảng dùng ánh mắt lạ lùng nhìn Đường Tam Dương, đôi khi thậm chí không có chút dao động tâm tình.

Không bùng nổ trong im lặng sẽ chết trong im lặng, bộ dáng Kiều Tranh bây giờ quả thực khiến Đường Tam Dương kinh hồn bạt vía, sợ không cẩn thận sẽ phát động cấm kỵ gì đó của Kiều Tranh.

Nét bút hỏng, đúng là nét bút hỏng!

Hối hận thì đã muộn rồi!

Lúc trước chính mình không nên nói càn Đường Nhất Dương Đường Nhị Dương gì đó, tướng mạo lúc này của mình đã nói lên tất cả. Hơn nữa còn biến thành trước mắt bao người, muốn tìm cớ ngụy biện cũng không có cách.

Được rồi, thật ra Đường Tam Dương không quen xã giao đừng nói là cãi chày cãi cối, cho dù để hắn nói rõ tình trạng hiện tại sợ là cũng không nói được hơn hai mươi chữ.

Chẳng qua nói ngược lại, mình sở dĩ bại lộ cũng vì cứu người, gộp tới gộp lui mình đã cứu Kiều Tranh ba lần. Theo lý, mình mới là bên có lý cơ mà.

Nhưng Kiều Tranh trước giờ không phải người phân rõ phải trái, điểm này không ai rõ hơn Đường Tam Dương.

Bây giờ phải làm gì, Đường Tam Dương không biết.

Rõ ràng hắn không sai, Kiều Tranh cũng không sai nhưng sự việc phát triển đến mức này hình như là sai lầm không thể ngụy biện, đồng thời, sai lầm không gỡ bỏ sẽ tiếp tục sai!

Không khí kỳ lạ giữa Kiều Tranh và Đường Tam Dương dĩ nhiên bị sư huynh đệ Nhạc Minh thấy rõ. Vệ Hàm Ương và Nhạc Minh không phải thần kinh thô, dĩ nhiên không thể không thấy. Hai người trước đó còn rất tốt đột nhiên không nói gì, người sáng suốt đều nhìn ra nhất định có chuyện. Nhạc Minh với Vệ Hàm Ương liếc nhau, cuối cùng hết sức ăn ý không lên tiếng.

Cứ thế đoàn người lần nữa đi đến thành Toàn Nhất.

Bọn họ lần này đi cứu người diệt yêu chỉ mất một ngày ngắn ngủi, giờ này đến vừa đúng lúc bắt đầu buổi đấu giá của thành Toàn Nhất!

“Mời mọc không bằng vô tình gặp gỡ.” Vệ Hàm Ương là người đầu tiên nói chuyện phá vỡ không khí trầm mặc, “Buổi đấu giá của thành Toàn Nhất vô cùng nổi tiếng, dù là trưởng lão tông môn cần đồ cũng thường đến nhờ vả. Hai vị có ân cứu mạng Hàm Ương, không cần báo đáp, đã đến đây thì phải cho tại hạ chiêu đãi mới được.”

“Sư đệ nói đúng.” Nhạc Minh gật đầu tiếp lời.

Đường Tam Dương quay đầu nhìn Kiều Tranh theo thói quen, phát hiện Kiều Tranh từ đầu đến cuối đều không nhìn mình, ngược lại mà chắp tay với Vệ Hàm Ương và Nhạc Minh, “Vậy đa tạ hai vị.” Xem như đồng ý, Đường Tam Dương thầm thở dài, biết cửa này dù thế nào cũng không qua được, đành nhẹ gật đầu với sư huynh đệ Vệ Hàm Ương, “Cùng đi đi.”

Hai người Vệ Hàm Ương, Nhạc Minh đi trước dẫn đường, vô tình lẫn cố ý để lại thời gian và không gian cho hai người kia.

Thật ra dựa vào quan niệm đơn giản của Vệ Hàm Ương, Kiều Tranh là phát hiện yêu sủng nhà mình có năng lực khổng lồ như vậy, chắc chắn không bằng lòng tiếp tục ở chung với y nữa nên mới khó chịu như thế, hoàn toàn không nghĩ đến những khả năng khác. Nhạc Minh cũng cảm thấy thế, Đường Tam Dương đã có tu vi đó, sợ là thời gian nán lại thế giới Thần Nguyên không dài, yêu thú và yêu tu là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, nói không chừng sau này hai người họ sẽ không có ngày gặp lại, trầm mặc của hiện tại có lẽ chính là dự liệu được chia ly ngày sau!

Từ đó có thể biết đôi sư huynh đệ này mạch não vẫn có không ít điểm chung.

“Tại sao ngươi không nói gì?” Tu vi lúc này của Đường Tam Dương không cần phi kiếm nữa, đến kỳ nguyên anh là có thể dựa vào xx dạo bước trên không, một bước ngàn dặm cũng không quá.

Tu vi của hắn đã khôi phục đến thời kỳ đỉnh cao của kiếp trước, vốn nên là tu vi kiếm thánh. Chỉ là đến thế giới này thì nên tính theo tu vi của nó, pháp tắc thế giới này là vậy. Do đó khi hắn khôi phục thực lực, dựa theo mắt nhìn của tu sĩ thế giới này, hắn chính là từ kỳ kim đan thăng thẳng lên kỳ hóa thần, hơn nữa còn không có thiên kiếp và tâm ma gì. Nói ra không biết có bao nhiêu tu sĩ chết đi vì mỗi lần thăng cấp sẽ tức giận sống lại, không được kỳ thị như thế!

“Nói chuyện, ta nói chuyện với ai?” Kiều Tranh quay đầu, âm trầm nhìn Đường Tam Dương, “Nói với Đường Nhất Dương hay Đường Nhị Dương?” Kiều Tranh nói ra một cái tên, ánh mắt Đường Tam Dương lại hơi dao động một chút. Trong mắt Kiều Tranh luôn nhìn chằm chằm Đường Tam Dương, đây là đáp án chính xác, vì thế mong đợi trong lòng y cũng càng hụt hẫng.

Kiếp trước y bị người lừa gạt đến chết là y ngu.

Y biết con người gian trá, dù trước đây nói lời thật từ đáy lòng thì sau này, vì đủ loại cám dỗ, nói thật cũng sẽ biến thành nói dối. Giống như đạo lữ giới tu chân, khi kết thành đạo lữ đã nói hai bên ủng hộ lẫn nhau, chưa chắc không có thật tình.

Nhưng mấy chục năm, mấy trăm năm trôi qua, những lời nói thật ấy sẽ biến thành lời nói dối.

Đạo lữ còn không thể tin tưởng, những người khác càng không thể.

Kiều Tranh không muốn bị lừa gạt dĩ nhiên không thể toàn tâm toàn ý tin tưởng người khác.

Nhưng y sống lại đến giờ không phải chưa từng tin tưởng ai. Ít nhất, đối với Đường Tam Dương, y đã cho hết đồ tốt nhất của mình; linh thạch, pháp khí, đan dược, y có một phần, Đường Tam Dương sẽ có một phần. Thậm chí, liều mạng mình không có được cũng phải lấy được thứ Đường Tam Dương muốn.

Nhưng lúc này, những mong đợi nhỏ bé trong lòng y triệt để tan nát.

Đường Tam Dương dao động chính là câu trả lời tốt nhất cho vấn đề của y.

Kiều Tranh tiếp tục nhìn Đường Tam Dương, giọng điệu tức giận rõ ràng nhưng nói xong chữ cuối cùng lại từ từ bình tĩnh, trong mắt mang theo chút cô đơn.

“Có lẽ là nói với Đường Tam Dương?!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio