Sử Thượng Đệ Nhất Kiếm Tu

chương 80

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Đạo hữu, xin đạo hữu dừng bước.”

Kiều Tranh chợt nghe thấy tiếng gọi lạ lẫm sau lưng, bàn tay nắm chặt vòng âm hỏa lưu ly, quay người quát, “Ai?!”

Một đạo nhân trung niên áo trắng vội vã từ phía sau chạy đến, “Đạo hữu, đạo hữu chờ ta một chút.”

Đạo nhân trông vô cùng tuấn lãng, mặt mày hơi nhuốm tang thương, dễ khiến người ta sinh hảo cảm, lại thêm lúc này nàng ta vội vội vàng vàng, bộ dạng cười ngây ngô càng khiến người ta vừa nhìn đã có hảo cảm.

“Ngươi gọi ta làm gì?” Kiều Tranh nhìn chằm chằm trung niên đạo nhân trước mắt, “Ta không nhớ có biết ngươi.”

“Đạo hữu cảnh giác tại hạ cũng phải.” Đạo nhân trung nhiên thở dài với Kiều Tranh, cười khổ, “Ta chỉ là trùng hợp vào vòng vượt thiên môn, không thể so với đạo hữu chân tài thực học. Vừa rồi ta đi cùng với mấy người, gặp một trận sương mù kỳ quái, thiên tân vạn khổ phá vỡ ảo cảnh thì thấy đạo hữu đi một mình nên không nhịn được hô gọi hai câu, đạo hữu đừng trách.” Nói xong, đạo nhân trung nhiên lại lau mồ hôi trên đầu, giống như rất xấu hổ.

Kiều Tranh đột nhiên cảm thấy cảnh này hết sức quen thuộc.

Đồng loại gặp gỡ đồng loại, thật sự bực mình vô cùng.

Y chơi đến chán rồi lại có thể có người chơi trò ngại ngùng đơn thuần trước mặt y? Kiều Tranh cảm thấy cảm giác vi diệu nổi lên trong lòng rất không hài hòa, cho nên nhìn đạo nhân trung niên này không quá thuận mắt.

Y nhìn đối phương, hỏi, “Xin hỏi đạo hữu ở môn phái nào, họ tên là gì?”

Đạo nhân trung niên nghe Kiều Tranh hỏi vậy, không khỏi đứng thẳng lên, ánh mắt nghiêm túc, “Kiều đạo hữu, tại hạ chỉ là tiểu bối vô danh, nói ra chưa hẳn đạo hữu đã biết.”

“Ồ, ngươi biết ta.”

“Đương nhiên, Kiều đạo hữu danh chấn tứ phương, tại hạ đương nhiên biết.” Đạo nhân trung niên cười nịnh.

“Vậy ngươi không nên tiếp cận.” Kiều Tranh thương hại nhìn đạo nhân, vòng âm hỏa lưu ly trong tay vừa xoay vừa lượn đến trước mặt đạo nhân, hướng chính diện mà đánh.

“Kiều đạo hữu có ý gì?” Đạo nhân trung niên sắc mặt tái mét, vì khoảng cách quá gần, không thể không lấy ma khí của mình ra ngăn cản.

“Mùi máu tươi trên người ngươi nồng đến độ thấy được.” Kiều Tranh cười khẩy, “Chỉ là ma tu cũng dám chơi tâm nhãn trước mặt ta?” Kiều Tranh nói nhưng tay không dừng, bản thân vòng âm hỏa lưu ly đã là khắc tinh của ma tu, giờ nằm trong tay Kiều Tranh càng giống như tay chân, thoải mái điều khiển. Đạo nhân trung niên vốn tưởng Kiều Tranh không đủ kinh nghiệm có thể lừa gạt toát mồ hôi lạnh, vội vàng lùi lại, “Đường đường đệ tử Thái Ngọ môn cũng dùng cái thứ tà môn này sao?”

“Thứ tà môn, không phải ngươi đang nói chính mình à!” Kiều Tranh tay phải cầm vòng âm hỏa lưu ly, tay trái hai ngón tay hợp lại, bắn ra một cái pháp quyết.

Đạo nhân trung nhiên chỉ cảm thấy bên tai mát lạnh, một sợi tóc từ trên đầu chậm rãi bay xuống, trong lòng nghĩ mà sợ không thôi. Một khi trong lòng có e ngại sẽ thể hiện ở hành động.

Hắn lấy ra một cái chuông vàng, một tay bấm pháp quyết, một tay lắc lục lạc, muốn triệu hoán con rối mình luyện chế, lục lạc này chính là pháp khí quan trọng để bọn họ điều khiển thi thể tu sĩ.

Đáng tiếc, kỹ năng phóng đại chiêu rõ ràng như thế nhanh chóng bị Kiều Tranh cắt ngang.

Kiều Tranh thấy đối phương lộ sơ hở, quyết định tăng nhanh thế công, liên tục bấm mấy cái pháp quyết, bút diệu sinh và tiểu kiếm màu đỏ một trái một phải bay ra khỏi người Kiều Tranh, theo lệnh của pháp quyết, đâm xuyên đạo nhân trung niên.

Đạo nhân trung niên trông thấy ngòi bút bút diệu sinh đâm vào ngực, phun ra mấy ngụm máu tươi, “Không, không thể nào.” Đệ tử Thi Âm môn bọn họ vì luyện chế con rối huyết nhục không bị phản phệ mà thân thể gần như là mình đồng da sắt, pháp khí bình thường căn bản không có khả năng làm họ bị thương. Chẳng lẽ cây bút này pháp bảo sao?

“Không có gì là không thể.” Kiều Tranh thu hồi bút diệu sinh, ngòi bút không nhiễm một giọt máu này, ngược lại đạo nhân trung niên ngay cả cơ hội nói ra tên họ cũng không có, con rối huyết nhục chưa kịp gọi ra đã bị Kiều Tranh giết chết.

“Tự tìm đường chết.” Kiều Tranh tìm được một miếng ngọc giản thu nhận thi thể trong nhẫn trữ vật của đạo nhân, nén buồn nôn thu thân thể đạo nhân vào, trực tiếp quăng vào nhẫn xem như xong chuyện. Huyết khí trên người đạo nhân trung niên này nồng đậm như thế, đoán chừng mấy thứ trên người hắn đều không dùng được. Thu thi thể hắn lại cũng là để chờ vượt thiên môn kết thúc sẽ giao cho các tiền bối tiếp dẫn. Nghe nói sau khi đạo tu chém giết ma tu có thể lấy thi thể ma tu đổi tài nguyên, một ma tu còn đáng tiền hơn hai con yêu thú.

Tiếp dẫn: tiếp đón và hướng dẫn

Kiều Tranh nhớ lại đan dược mê trận cửa ải thứ nhất đưa tặng liền biết đại tông môn thế giới Thiên Nguyên ra tay nhất định không phải vật phàm. Cho nên tình nguyện chịu đựng khó chịu cũng muốn thu lại thi thể ma tu.

Có điều vì trận đánh vừa rồi và đan điền ma tu bị bút diệu sinh đâm xuyên mà chảy ra không ít máu tươi, hai bên thang trời đều có một ít yêu thú ngo ngoe muốn động, dường như muốn tiến lên cho Kiều Tranh một vuốt. Nhưng ngại xung quanh cũng không ít yêu thú ngấp nghé Kiều Tranh, nhất thời không có con nào dám ra tay. Chẳng qua hầu hết chúng đều là yêu thú đất liền, còn chim yêu các loại thì…

Lúc Kiều Tranh lấy ra bút diệu sinh bọn chúng liền bay mất bóng.

Nói đùa, nhân tu kia cầm trên tay chính là lông Khổng Tước chính hiệu tế luyện thành pháp bảo, có tác dụng áp chế trời sinh với chúng, không chạy chẳng lẽ chờ bị bắt làm thịt xiên nướng à?

“Ngao ngao!”

Đằng sau mấy bậc thang phía trên Kiều Tranh, rốt cuộc có yêu thú nhịn không nổi, từ hai bên đánh úp về chỗ Kiều Tranh.

Bên trái là một con sói yêu, bên phải là một con hổ yêu, cả hai đều quơ móng vuốt nhào đến, giống như trước mặt là bữa tiệc lớn.

Hai mắt Kiều Tranh tập trung, bút diệu sinh đi trước mở đường, vòng âm hỏa lưu ly được thôi thúc lượn lờ sau lưng, trước sau phối hợp bảo vệ Kiều Tranh kín kẽ giọt nước không lọt. Mà sói yêu và hổ yêu thì bị bút diệu sinh lần lượt đâm thủng một lỗ lớn, huyết dịch chảy đầy đất thu hút một ít yêu thú, chẳng qua không phải tập kích Kiều Tranh mà là hai con yêu thú bị thương.

Nội đan nhân tu sao bổ bằng nội đan yêu thú đồng loại, huống hồ nhân tu này không dễ chọc còn hai con yêu thú thì đã bị trọng thương không thể động.

Đám yêu thú bị các đại năng thế giới Thiên Nguyên bắt đến hầu hết đều hung ác, không biết đã nhiễm bao nhiêu máu tươi, cố ý thả ở đây là để tôi luyện tu sĩ hạ giới nên không có cảm xúc đau khổ đồng loại tương tàn gì đó.

Kiều Tranh lúc này không còn ai ngăn cản, cả đường được bút diệu sinh và vòng âm hỏa lưu ly bảo vệ nhanh chóng đi lên, chốc lát sau đã đuổi kịp đại đội trước mặt.

“Là Kiều sư huynh!” Đệ tử Thái Ngọ môn tinh mắt nhận ra Kiều Tranh, thấy hắn có pháp bảo mở đường, một thân khí định thần nhàn, yêu thú xung quanh thế mà không con nào dám đến gần, trong lòng càng run sợ vô cùng.

Lúc này các tu sĩ trên năm cái thang trời đang lâm vào đợt sóng yêu thú vây quét. Yêu thú cạnh thang trời chạy đến hết đợt này đến đợt khác, trắng trợn tàn sát chúng tu sĩ.

Kiều Tranh tách nhóm nửa ngày, đã có không dưới hai mươi tu sĩ chỉ còn một hơi cuối cùng bị tống ra ngoài.

“Các ngươi đang…?” Kiều Tranh ung dung thu vòng âm hỏa lưu ly vào tay áo, bút diệu sinh nắm trong tay vung lên giết chết một con yêu thú mon men tiếp cận, tùy thời hất nó ra khỏi thang trời.

“Kiều sư huynh, phía trước có ma tu quấy rối. Bọn chúng cố ý treo mấy tu sĩ, lấy máu tươi lưu lại trên thang trời khiến yêu thú phát động công kích chúng ta.” Một đệ tử cố gắng chém giết yêu thú, lớn tiếng nói với Kiều Tranh, “Đại sư huynh và Hà sư huynh đang chặn giết ma tu ở phía trước, Kiều sư huynh cũng có thể đến đó góp sức cho các sư huynh.”

“Đa tạ sư đệ cho hay.” Kiều Tranh lấy ra một bộ trận kỳ từ nhẫn trữ vật, bấm pháp quyết, từng lá trận kỳ lơ lửng hai bên thang trời, kéo dài thành một cái bình phong vây đường đi lại.

“Sư đệ, trận pháp này cần linh thạch cung cấp linh khí, ngươi đến duy trì một lúc.” Nói xong, Kiều Tranh khắc điểm quan trọng của trận pháp lên một cái ngọc giản, ném cho vị sư đệ này, “Ta đi giúp đại sư huynh trước.”

“Đa tạ Kiều sư huynh.” Đệ tử Thái Ngọ môn nhận lấy ngọc giản chân thành cảm ơn Kiều Tranh.

Kiều Tranh cười khẽ, nhanh chân vượt qua vị sư đệ này, rảo bước hướng lên trên.

Đi chưa đến ba khắc, Kiều Tranh liền thấy Vinh Khách và Hà Tất Khinh đang đối chiến với hai gã ma tu, đáng giận là bên cạnh hai gã này còn có mấy tu sĩ mặt không biểu cảm, đám tu sĩ con rối đều là hậu kỳ kim đan cộng với đệ tử ma tu kim đan điều khiển chúng, dù tu vi không bằng hai người Vinh Khách cũng có thể tạm thời không rơi vào thế hạ phong.

kiều Tranh nhận ra đối phương là người Thi Âm tông, hơn nữa hẳn đều là ma đan thượng phẩm, nếu không không có khả năng có nhiều con rối kim đan như thế. Người Thi Âm tông luôn luôn đem nhục thân tu sĩ đã chết luyện chế thành con rối, chẳng phân biệt ma tu hay pháp tu, trong giới ma tu cũng bị xem là ngoại tộc. Nhưng Thi Âm tông đối với đệ tử cực kỳ hà khắc, nhất định phải là người có linh căn sinh vào giờ âm tháng âm năm âm mới có thể trở thành đệ tử nhập môn. Cho nên công pháp siêu quần nhưng môn sinh cực ít.

Hai gã đối đầu với Vinh Khách và Hà Tất Khinh trước mắt chính là người được Thi Âm tông bồi dưỡng trọng điểm, một gã tên Quỷ Phiến, một gã tên Quỷ Ảnh, một đôi huynh đệ sinh đôi rất được Thi Âm tông coi trọng. Danh tiếng trong giới ma tu giống như danh tiếng của Vinh Khách và Nhạc Minh trong giới đạo tu vậy.

Chỉ không biết sao lại đối đầu với Vinh Khách.

Hai huynh đệ Quỷ Phiến, Quỷ Ảnh lớn lên mày kiếm mắt sáng, tuấn lãng bất phàm, nếu chỉ nhìn vẻ ngoài, thật sự khiến người ta khó mà tưởng tượng được đối phương là truyền nhân Thi Âm tông chuyên điều khiển thi thể tu sĩ.

Nếu đối phương là người Thi Âm tông, dùng vòng âm hỏa lưu ly vẫn khá thỏa đáng.

Kiều Tranh có bảo Đường Tam Dương luyện chế lại vòng âm hỏa lưu ly một lần, thừa sức đối phó với ma đầu kỳ kim đan. Bút diệu sinh tuy tốt nhưng Kiều Tranh vừa nghĩ lông vũ Đường Tam Dương phải chạm vào tu sĩ cả ngày tiếp xúc với thi thể liền khó tránh phát tởm. Tam Dương thích sạch sẽ như thế, nếu biết lông vũ của mình dùng để giết loại người thế này, nhất định sẽ tức giận nuốt không trôi.

Đường Tam Dương ở Thái Ngọ môn xa xôi không khỏi sờ mũi, luôn cảm thấy có người nói thầm sau lưng mình.

Chắc chắn là Kiều Tranh.

Ngoài y ra sẽ không có ai nhàm chán đến vậy.

Lại nói, bây giờ Kiều Tranh cũng sắp đến đại thế giới nhỉ, đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi. Nhưng thằng nhãi Khổng Thanh Nghi này vẫn còn ở đây lẩm bà lẩm bẩm cái này không đúng cái kia không phải, hình như còn phải lăn qua lăn lại một trận.

Đường Tam Dương lặng lẽ thở dài, có cảm giác sự việc càng ngày càng phiền phức.

Kiều Tranh trở tay chụp lấy vòng âm hỏa lưu ly, giết vào vòng tròn vây công Hà Tất Khinh. Đại sư huynh bên kia chiếm thượng phong rõ ràng, không cần mình giúp.

Hà Tất Khinh đang cảm thấy một mình đấu mấy con rối hậu kỳ kim đan có hơi vất vả thì Kiều Tranh đã xông vào, chia sẻ phần lớn áp lực.

Cảm ơn trời đất, Kiều Tranh đến quá đúng lúc.

Hà Tất Khinh không khỏi thả lỏng.

“Kiều sư đệ, đệ phải cẩn thận chút, hai tên ma đầu này rất xảo quyệt, luôn tránh phía sau con rối chuẩn bị đánh lén.” Hà Tất Khinh nói còn hơi nghiến răng, hiển nhiên đã ăn không ít hành.

“Ca ca, ca xem kìa, lại có kẻ đến chịu chết.” Quỷ Ảnh đè thấp tiếng cười, vô cùng tự tin nói.

Quỷ Phiến và Vinh Khách đang đánh đến khó phân thắng bại, lúc này cũng không thể phân tâm nhìn sang bên này, “Cẩn thận chút. Phần thưởng dù tốt cũng phải có mạng để cầm.”

“Biết rồi, ca ca.” Một câu ca ca của Quỷ Ảnh cực kỳ quỷ dị, giống như không phải mặt đối mặt gọi mà là truyền đến từ hư không, âm thanh chợt xa chợt gần, vô cùng quái lạ.

Hà Tất Khinh vẻ mặt đau khổ, “Sư đệ, sư huynh ta thực sự không có cách nào chăm sóc đệ đâu.”

Kiều Tranh không khỏi phì cười, “Sư huynh không cần lo lắng.” Y vẫn chưa đến lượt Hà Tất Khinh chăm sóc, trình độ đấu pháp của Hà Tất Khinh hầu hết đều là trò mèo, thiên phú của hắn không nằm ở chiến đấu, điểm này từ kiếp trước Kiều Tranh đã biết rõ.

Đầu ngón tay Kiều Tranh điểm một cái, “Lên!”

Vòng âm hỏa lưu ly trong tay y phát ra một luồng ám quang to dài, tiếp theo bùng nổ từng cơn hỏa khí. Âm hồn kị nhất là lửa, những thi thể tu sĩ kim đan bị điều khiển này cũng không ngoại lệ. Hơn nữa vòng âm hỏa lưu ly này vốn là khắc tinh của ma vật, âm hỏa tản ra càng khiến đám con rối kiêng dè không thôi.

“Bảo bối tốt.” Quỷ Ảnh trầm giọng nói, “Chỉ là âm hỏa khu khu, vẫn chưa thể làm gì con rối của ta.” Nói xong, Quỷ Ảnh lần nữa lấy ra một viên trân châu to như nắm tay, trân châu trong suốt long lanh mà bên trong lại có vài tia máu chuyển động qua lại, hết sức chói mắt.

Trân châu vừa xuất hiện, hỏa diễm của vòng âm hỏa lưu ly lập tức tiêu tán không ít. Có thể thấy Quỷ Ảnh có phòng ngừa nhược điểm của âm hồn.

Quỷ Ảnh điều khiển trân châu, cười nhạt nhìn Kiều Tranh và Hà Tất Khinh, lớn tiếng nói, “Đệ tử Thái Ngọ môn chẳng qua cũng chỉ đến thế.”

“Ha ha, nói như thể ngươi lợi hại lắm ấy. Chỉ là con sâu nhỏ trốn sau thi thể mà thôi.” Hà Tất Khinh ngoài miệng chẳng tha ai, hiển nhiên là bị thủ đoạn của Quỷ Ảnh đánh ra cơn tức, từ trước đến nay đánh con rối rất phiền, chúng không biết mệt, căn bản là quái vật đánh không chết. Mà gã Quỷ Ảnh này chỉ biết trốn sau lưng con rối đánh lén, rõ là hèn hạ vô sỉ.

“Thế mà các ngươi vẫn không thể chạm đến một sợi lông của con sâu nhỏ này như cũ.” Quỷ Ảnh hướng về phía Hà Tất Khinh khoát khoát tay, rất khinh thường, “Các ngươi chết ta sẽ biến các ngươi thành con rối, đi Thái Ngọ môn lượn một vòng. Có điều lúc đó sợ là ta đã chướng mắt đám con rối kim đan nhỏ bé các ngươi rồi ha ha ha ha.”

“Sư huynh nói nhiều với sâu bọ làm gì.” Kiều Tranh không đồng ý nhìn Hà Tất Khinh, “Con rối nhìn như có ích nhưng chỉ là phương pháp mưu lợi thôi. Ngươi điều khiển đều là con rối hậu kỳ kim đan, cả ba con cũng không thể bắt được chúng ta, sợ là còn không phát huy được một phần mười thực lực khi còn sống. Ngươi đã lệ thuộc vào đám con rối, sau này muốn tinh tiến tu vi nhất định phải dùng một tu sĩ do chính mình bắt, còn phải duy trì linh trí của người đó không dừng. Ta xem tu vi của ngươi, chậc, không phải ta đả kích ngươi, có lẽ chưa đến hậu kỳ kim đan nhỉ. So ra, huynh trưởng ngươi trái lại còn kém cả tên cướp.”

Kiều Tranh lúc này cũng lười giả vờ làm bé thỏ trắng, nếu giả vờ một dáng vẻ quá lâu, sau này sợ rằng khó nhận rõ đâu mới là mình. Y và Hà Tất Khinh, Vinh Khách đã là châu chấu trên cùng một sợi dây, về sau ở đại thế giới Thiên Nguyên không thể thiếu việc giao tiếp với họ. Ít ra về mặt tính cách, Kiều Tranh không định nhịn nữa. Đại thế giới không giống trung thế giới, không phải giả heo ăn thịt hổ là đi thông, chỉ cần ngươi hơi yếu thế là sẽ bị người phía sau đạp xuống mà lên.

“Kiều sư đệ nói đúng lắm. Đều nói song thai một thông minh một ngu ngốc, ca ca hắn đấu với đại sư huynh không rơi vào thế hạ phong, dù là kẻ địch ta cũng không thể không bội phục. Nhưng mà ngươi, ha ha.” Hà Tất Khinh tiếp lời Kiều Tranh, dù trong lòng rất kinh hoàng vì Kiều Tranh độc mồm hắn cũng không thể hiện ra chút nào.

Quả nhiên, Quỷ Ảnh rất nhanh đã bị chọc giận.

Đời gã hận nhất là bị mang ra so sánh với ca ca sinh đôi, nhưng một mực trốn không thoát cơn ác mộng này. Bây giờ lại bị đối thủ mình xem thường nói ra trần trụi trắng trợn như thế, gã vô cùng tức giận, điều khiển con rối cũng khó tránh phạm sai lầm, “Các ngươi được lắm, xem ta…”

Lời chưa dứt, bút diệu sinh của Kiều Tranh đã bất tri bất giác đến sau lưng gã, cho một kích trí mạng đúng chỗ đan điền. Tương tự, bút diệu sinh không đâm vào lồng ngực gã, không dính nửa giọt máu. Hà Tất Khinh thậm chí có thể nghe thấy tiếng kim đan trong đan điền đối phương vỡ vụn.

A a, đó chính là bảo khí đại sư luyện khí Đường Nhất Dương luyện chế cho Kiều Tranh, quả nhiên uy lực không tầm thường.

Hà Tất Khinh hậu tri hậu giác nghĩ.

“…Phụt.” Quỷ Ảnh sững sờ nhìn ngực mình thủng ra một lỗ lớn. trân châu trong tay cũng rớt xuống đất, hoàn toàn mất đi màu sắc chói lọi lúc trước, lăn trên thang trời càng lúc càng nhanh, cuối cùng biến mất.

Bản thân Quỷ Ảnh cũng triệt để ngã trên mặt đất với vẻ mặt không thể tin nổi.

Thân tử đạo tiêu, chỉ là chớp mắt.

Không có người điều khiển, mấy con rối kim đan kia lập tức bất động.

Hà Tất Khinh nổi một mồi lửa đốt sạch đám con rối, lúc này cùng Kiều Tranh đi giúp Vinh Khách chém giết Quỷ Phiến.

Quỷ Phiến ngay lúc Quỷ Ảnh bị giết đã phát giác bất thường, đảo mắt phát hiện người giúp đỡ lại là Kiều Tranh kim đan thượng nhất phẩm, nội tâm rõ ràng ác lên. Thầm mắng Quỷ Ảnh ngu xuẩn, lập tức thu về một con rối gã yêu thích nhất chạy trốn khỏi chỗ này, về phần thi thể đệ đệ, nhìn một cái cũng không kịp.

Vốn không có tình cảm gì, gã cũng phiền tên đệ đệ chỉ biết rước rắc rối cho mình. Nếu không phải Quỷ Ảnh cũng là người tông môn xem trọng, gã mới lười đóng vai huynh đệ tốt. Lúc này không còn trở ngại, chờ đến thượng giới, mình sẽ là người duy nhất được xem trọng!

Đương nhiên, hôm nay Vinh Khách, Hà Tất Khinh và Kiều Tranh sỉ nhục gã, chắc chắn gã sẽ không quên!

“Được rồi, không đuổi giặc cùng đường.” Vinh Khách ngăn Hà Tất Khinh và Kiều Tranh định tiếp tục truy tìm Quỷ Phiến, “Bọn chúng rõ ràng đến có chuẩn bị, chúng ta có đuổi theo cũng chỉ phí thời gian. Thang trời chúng ta mới đi chưa được một phần ba.”

“Kiều sư đệ, tu vi của đệ ngày càng tinh tiến.” Vinh Khách đảo mắt nhìn Kiều Tranh, mừng rỡ nói.

“Đa tạ sư huynh khen ngợi.” Kiều Tranh nhận lời khen của Vinh Khách, khẽ gật đầu.

“Đệ đúng là không thèm khách sáo.” Hà Tất Khinh kinh ngạc nói, lại nhìn Vinh Khách, vẻ mặt lập tức buồn bực, “Vẫn là mắt nhìn người của đại sư huynh chuẩn, tiểu tử này quả nhiên không phải bé thỏ trắng đơn thuần.” Nói xong, Hà Tất Khinh than khóc cho ánh mắt mình một tiếng, ánh mắt nhìn Kiều Tranh cũng hơi ai oán.

Kiều Tranh chỉ cười không nói, rất thản nhiên, hoàn toàn không để ánh mắt của Hà Tất Khinh vào lòng.

May mà Vinh Khách và Hà Tất Khinh không phải loại người quá so đo, dù có chút bất bình Kiều Tranh ngụy trang nhưng cũng biết đây là cách bảo vệ bản thân của không ít tu sĩ. Hơn nữa Minh Hư là sư phụ trên danh nghĩa của Kiều Tranh, ít nhất ba người nhất trí về lợi ích, vừa rồi Kiều Tranh lại đến giúp Hà Tất Khinh đánh lui kẻ địch, thật sự là xoát độ hảo cảm rất lớn. Hà Tất Khinh tự mình buồn rầu một chốc là hết.

Huynh đệ ma tu bị họ đánh chạy, áp lực đệ tử Thái Ngọ môn phía sau phải nhận cũng giảm đi. Rất nhanh liền lục tục đuổi theo, tuy đều bị thương nhưng dẫu sao vẫn có thể từ từ khôi phục, không đến mức bị truyền tống ra ngoài.

Vinh Khách, Hà Tất Khinh và Kiều Tranh cùng suất lĩnh chúng đệ tử đi lên thang trời, dọc đường chém giết không ít yêu thú, nhận được một ít đan dược khôi phục thương tích, từng người chia cho rất nhiều sư huynh đệ ăn vào, trái lại tốc độ nhanh hơn mấy phần.

Rất nhanh đã đi được nửa thang trời.

Trước mắt lại xuất hiện khoảng mười con đường khác nhau.

Không biết có phải trùng hợp hay không mà vừa vặn mỗi đường tương ứng với một người.

Xong chưa vậy?

Chủ sự năm nay thích “lựa chọn đường đi” đến độ nào thế hả, hơi chút là cho người ta chọn lựa. Hà Tất Khinh có bệnh sợ lựa chọn nhìn thấy hơn mười con đường này, buồn bực trong lòng càng đậm. Không có đùi vàng đại sư huynh để ôm, hắn đi đường nào cũng không yên tâm.

“Xem ra lại phải tách ra đi.” Kiều Tranh khẽ thở một hơi, “Đại sư huynh, đây rõ ràng là bảo chúng ta độc lập hoàn thành, chắc là đoạn đường cuối cùng rồi.”

“Đúng vậy.” Vinh Khách gật đầu, quay người nói với chúng đệ tử, “Mọi người chọn cho mình một con đường, gặp lại ở thế giới Thiên Nguyên.”

“Vâng.” Tất cả đệ tử dồn dập chắp tay hành lễ với ba người, sau đó nhanh chóng chọn một con đường rời đi.

Sau khi mọi người chọn xong, Hà Tất Khinh chọn con đường theo sau Vinh Khách đi lên.

“Gặp lại ở đại thế giới, Kiều sư đệ bảo trọng.” Vinh Khách chắp tay, nói với Kiều Tranh.

“Đại sư huynh cũng vậy.”

Kiều Tranh bước lên một con đường, không nhanh không chậm đi về phía trước.

Sponsored Content

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio