Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

quyển 2 chương 120

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi lấy được Xá Lợi, Tạ Chinh Hồng không quay về Quy Nguyên tông mà bay tới Nhân Chân tự. Đợi qua vài ngày đến lúc trăng tròn, thuận lợi tiến vào phía sau núi.

Văn Xuân Tương trở lại trong thân thể của mình, chán ghét nhìn qua Khốn Tiên thằng trên người, mới qua bao lâu, thế mà đã xiết chặt hơn một ít rồi.

“Tiểu hòa thượng, sao tự dưng lại muốn đến đây?” Văn Xuân Tương hỏi, cố gắng xem nhẹ nỗi khó chịu trên người.

“Tiền bối, năm đó ngài bị nhốt ở nơi này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tạ Chinh Hồng im lặng một lát rồi hỏi.

Văn Xuân Tương nghe vậy thì nhíu mày. “Chuyện lúc ấy, bổn tọa cũng không nhớ rõ lắm. Khi đó bất cẩn giết chóc đến đỏ mắt.” Đối với đoạn ký ức kia Văn Xuân Tương cũng hơi mơ hồ không rõ ràng. Trên người y vốn có vô số oán khí quấy phá, lúc trước đang trọng thương chưa lành, lại bị đám lừa trọc kia vây công, không cẩn thận để lộ ra một ít ma khí. Đến khi y tỉnh táo lại, những tu sĩ đó hầu hết đều đã bị y giết sạch. E là Dư Dược lúc ấy bị dính phải một ít ma khí của Văn Xuân Tương nên mới bị tâm ma quấn thân, mãi mà chẳng thể đột phá.

“Cẩn thận ngẫm lại, đúng là có hơi kỳ quái.” Văn Xuân Tương rất muốn day trán, nhưng tay lại không với nổi nên đành thôi.

Lúc trước Tuệ Chính mới chỉ có tu vi kỳ Nguyên Anh, dù lúc ấy thần trí Dư Dược không tỉnh táo, hẳn cũng không thể để ông đoạt đi Khốn Tiên thằng trói Văn Xuân Tương rồi giam vào sau núi mới phải. Nhưng trong ký ức của Văn Xuân Tương, quả thực có một đoạn thời gian mơ hồ.

“Theo những gì bần tăng biết về Tuệ Chính phương trượng, ông ấy hẳn sẽ không đặt toàn bộ hi vọng lên Khốn Tiên thằng.” Tạ Chinh Hồng thở dài nói.

“Hả?”

Văn Xuân Tương có hơi không kịp phản ứng.

“Chi bằng thử xem sao.” Tạ Chinh Hồng lấy Xá Lợi ra, đặt chung một chỗ với Khôn Tiên thằng đang trói Văn Xuân Tương.

Xá Lợi tỏa sáng lấp lánh, bay nhanh chui vào trong Khốn Tiên thằng.

Văn Xuân Tương: …………….

Giờ y muốn phanh thây cái tên Tuệ Chính kia ra còn kịp không?

“Tiền bối có cảm thấy thoải mái hơn không?” Tạ Chinh Hồng thu hồi lại Xá Lợi, quan tâm hỏi.

“Hả?” Văn Xuân Tương không biết vì sao Tạ Chinh Hồng lại đổi đề tài sang chuyện này.

“Không phải tiền bối bị Khốn Tiên thằng xiết chặt không thoải mái sao?” Tạ Chinh Hồng buồn cười nói, “Mỗi lần tiền bối trở lại thân thể, động tác đều chậm chạp hơn một ít.”

“Khụ khụ, tốt hơn chút rồi.” Không biết là thật hay do yếu tố tâm lý, song Văn Xuân Tương cảm thấy đã tốt hơn phần nào.

Nỗi bất an và ủy khuất của mình đều bị người khác xem trong mắt ghi trong lòng, dù là người kiêu ngạo như Văn Xuân Tương, cũng rất hưởng thụ.

Thấy Văn Xuân Tương không giấu nổi vẻ vui mừng, Tạ Chinh Hồng cũng không khỏi bật cười.

“Sau khi chết chẳng phải Tuệ Chính có lưu lại ba viên Xá Lợi sao?” Văn Xuân Tương vội hỏi sang chuyện khác.

Không ngờ Tuệ Chính sau khi chết rồi mà còn làm khó y như vậy.

Dùng chính nguyên thần của ông đặt thêm một phong ấn trên Khốn Tiên thằng.

Nếu không phát hiện ra, thì dù Tạ Chinh Hồng có lấy được thứ giải trừ Khốn Tiên thằng rồi thì e cũng phải rất rối rắm. Thảo nào lúc trước tiểu hòa thượng rõ ràng nghe thấy đám kia đang tính kế với mình mà vẫn đi xuống. Y còn tưởng là giữa tiểu hòa thượng và Tuệ Chính thực sự còn nhân quả cơ.

“Còn hai viên nữa, bần tăng sẽ nhanh chóng tìm được.” Khả năng Xá Lợi bị phá hỏng là không lớn, hơn nữa trong tay đã có một viên, việc tìm kiếm hẳn cũng dễ dàng thôi.

Văn Xuân Tương vẫn thấy hơi lo lắng, tuy vậy vẫn bỏ qua một bên.

Chẳng mấy khi được vui vẻ thế này, đừng hứng trí nói mấy lời xúi quẩy thì hơn.

Tà Dương đại thế giới.

“Tìm được rồi.”

Nhan Kiều đứng dậy từ dưới gốc của cái cây che kín cả nửa bầu trời, thu bàn cờ Thiên Cơ lại.

“Văn Xuân Tương làm sao vậy nhỉ, lúc trước rõ ràng không tính được sự tồn tại của y, sao bây giờ lại bỗng dưng để lộ dấu vết, chẳng lẽ y muốn xuất hiện sao?” Nhan Kiều sờ cằm, quay đầu nhìn Tịnh Hỏa đang luyện đan ở bên kia, không khỏi có chút đắc ý.

Hiện tại trong các đại thế giới, hắn là Ma Hoàng duy nhất có đạo lữ.

Cùng lúc đó, hầu hết những đại năng đứng sau màn đều nhận ra dị động của Khốn Tiên thằng.

“Khốn Tiên thằng có động tĩnh, tin tức Văn Xuân Tương vẫn chưa chết là thật.”

“Ở nơi nào?”

“Vẫn đang ở Đạo Xuân trung thế giới! Chết tiệt, chẳng lẽ Văn Xuân Tương định thoát ra? Nhưng đó là Khốn Tiên thằng đấy!”

“Khốn Tiên thằng thì sao, tình trạng của tên khốn Văn Xuân Tương kia rốt cuộc là thế nào, chẳng phải đến giờ chúng ta vẫn chưa tính được đó ư?”

“Được rồi! Mặc dù chúng ta không thể đến trung thế giới được, nhưng vẫn có thể phái người đến đó điều tra. Để tránh đả thảo kinh xà, chúng ta phải cùng nhau hợp kế lại. Nếu có thể tính được lần đầu tiên của Văn Xuân Tương, vậy cũng sẽ có lần thứ hai lần thứ ba.”

(Đả thảo kinh xà nghĩa là đụng vào đám cỏ thì làm con rắn kinh sợ, là câu thành ngữ để chỉ hành động hấp tấp, không kín kẽ cẩn mật, để đối phương phát hiện mà phòng bị, cảnh giác.)

“Không sai.”

Sau khi Tạ Chinh Hồng rời khỏi Nhân Chân tự, bèn đến chợ Tu Tiên tìm hiểu từ từ tin tức về hai viên Xá Lợi mà Tuệ Chính phương trượng lưu lại năm xưa.

Các thế lực môn phái năm đó đến Nhân Chân tự nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của hiện tại đều có thể tra ra được, Tạ Chinh Hồng thong dong đi tới nơi tin tức linh thông, liền thành công tìm được manh mối. Tin tức Tạ Chinh Hồng muốn kết thúc nhân quả truyền rộng khắp Đạo Xuân trung thế giới, hầu như người nào cũng đang đoán hắn sẽ dừng chân tại Đạo Xuân trung thế giới trong bao lâu. Không biết ai truyền tin Phổ Quảng của Nhân Chân tự dùng một viên Xá Lợi năm đó Tuệ Chính lưu lại để kiếm chác lợi ích, bây giờ không ít người đều đang giúp tìm Xá Lợi. Tạ Chinh Hồng chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng là được, có không biết bao nhiêu người đang vội vàng muốn lấy lòng hắn.

Đây là khác biệt giữa tu sĩ đại năng và tu sĩ bình thường.

Trong Đạo Xuân trung thế giới, tu sĩ kỳ Xuất Khiếu tuyệt đối là đại năng một phương.

“Vị tiền bối này, trông ngài có vẻ khá lạ mặt, thương hội chúng ta vừa có một lô bảo bối mới, tiền bối có hứng thú không?” Mấy thiếu nữ líu ra líu ríu ùa đến, chớp mắt mong chờ nhìn Tạ Chinh Hồng.

“Đúng vậy đúng vậy, tiền bối, thương hội của chúng ta ở ngay phía trước, đi một chốc là đến thôi.”

Những thiếu nữ này đều mặc xiêm y màu hồng nhạt, vẻ ngoài rất xinh đẹp, trên tay các nàng có đủ loại ngọc giản và quyển trục, tùy thời tùy chỗ giới thiệu về thương hội nhà mình. Rất nhiều thương hội đều dùng cách này, hôm nay gặp phải cũng không có gì ngạc nhiên.

“Hì, mấy vị đạo hữu, ta cũng đi ra từ chỗ này mà, sao các cô chỉ vây quanh hắn thôi vậy?” Một nam tu trẻ tuổi tự chỉ vào mình, cười nói, “Biết đâu ta sẽ đến thương hội của các cô xem thử đấy.”

“Hì hì, đương nhiên là vì đạo hữu không đẹp bằng vị tiền bối này rồi.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Mấy thiếu nữ có vẻ đã quen bị trêu đùa, nhanh chóng phản kích lại.

Nam tu cười khổ lắc đầu, “Haiz, vậy kẻ như ta không được hoan nghênh sao?”

“Vậy hai vị tiền bối muốn đến thương hội của chúng ta chứ? Chúng ta vừa nhập về rất nhiều pháp khí pháp bảo, ngay cả Xá Lợi của Phật tu cũng có nữa đấy.” Một thiếu nữ ân cần nói, “Chắc hai vị cũng đã nghe nói, gần đây Tạ thiền sư đang tìm kiếm Xá Lợi của ân sư, hiện tại giá của Xá Lợi đều cao ngất không giảm. Trong số Xá Lợi mà thương hội chúng ta mới nhập về có thể sẽ có viên của Tuệ Chính pháp sư đấy!”

Đối với những tu sĩ có đạo thống không phải Phật tu, Xá Lợi phần lớn đại đồng tiểu dị (đa phần là giống nhau, chỉ có một chút khác biệt không đáng kể). Trừ phi là người có quan hệ thân thiết với chủ nhân của Xá Lợi khi còn sống, không thì căn bản chẳng thể nào phân biệt được, trong trường hợp này, chỉ có thể dựa vào vận khí và số lượng để thắng thôi.

“Chỉ sợ với tu sĩ nào các cô cũng nói như vậy thôi.” Nam tu trẻ tuổi thở dài nói.

“Đạo hữu chấp nhặt với bọn ta làm gì?” Mấy nữ tu cười hì hì.

“Tiểu hòa thượng, mấy nữ tu này tuy rằng tư sắc bình thường, nhưng thắng ở khí chất động lòng người. Người ta chờ mong ngươi đến như vậy, ngươi đi thử cũng không sao.” Văn Xuân Tương trêu chọc nói.

“Tiền bối cảm thấy ta nên đi sao?” Tạ Chinh Hồng hỏi ngược lại.

“Chẳng phải con chuột kia dạo này không ra ngoài sao? Có nó ở bên, thể nào cũng đào được một vài thứ tốt.”

Nghe được câu này, Tạ Chinh Hồng cảm thấy hơi buồn cười.

Mặc dù tiền bối trong tối ngoài sáng đều biểu hiện mình rất ghét yêu thú, nhưng độ quan tâm tới Tiểu Ngốc Tử thì quả thực không thể khinh thường.

“Vậy xin làm phiền các vị đạo hữu.” Tạ Chinh Hồng nói với mấy nữ tu.

“Phải là chúng ta cảm tạ tiền bối mới đúng.” Mấy nữ tu cười nói.

“Ta đây cũng đi luôn.” Nam tu trẻ tuổi chen vào một câu.

“Mời hai vị tiền bối đi theo chúng ta.” Nữ tu dẫn đầu lấy ra một cây trâm gài tóc tinh xảo lạ thường, ném lên không trung, cây trâm hóa thành một thanh cự kiếm đủ chỗ cho hơn mười người.

Tạ Chinh Hồng và nam tu nọ cùng đạp lên thanh cự kiếm sáng chói, lắng nghe mấy nữ tu đứng trước nhẹ giọng giới thiệu về thương hội của mình.

“Tại hạ là Hoa Văn, chẳng hay cao tính đại danh của đạo hữu là gì?” Nam tu trẻ tuổi mở lời với Tạ Chinh Hồng.

“Văn An.”

Bay được một lát, nữ tu dẫn đầu liền cười nói, “Chúng ta đến nơi rồi.”

Lúc trước các nữ tu này có nói, các nàng làm thuê ở một thương hội cỡ trung tên là Bảo Quang. Thương hội Bảo Quang mấy năm nay đang phát triển ở vài trung thế giới, đang trên đà thành công, bởi vậy bèn lập phân hội ở Đạo Xuân trung thế giới này. Tuy rằng bây giờ mới chỉ là thương hội cỡ trung, nhưng so với một ít đại thương hội cấp thấp thì cũng không thua kém gì.

Khu đấu giá của thương hội Bảo Quang tọa lạc ở nơi có núi non vòng quanh bốn phía.

Dài rộng cao đều khoảng hai ba trăm trượng, lầu bích điện ngọc, linh khí lượn lờ, lại thêm núi non bốn phía, càng hiện vẻ nguy nga bao la hùng vĩ, vô cùng bất phàm. Đôi khi còn có thể nhìn thấy vài con linh điểu xếp hàng chao liệng bay qua trong khu đấu giá, nhìn từ xa trông giống như một thành trì cỡ nhỏ.

“Thốc Thốc tỷ, đây là hai vị khách mới, làm phiền tỷ nha.” Nữ tu dẫn đầu khiến cự kiếm hạ xuống mặt đất, đi lên trước nói chuyện với một nữ Kiếm tu anh khí bừng bừng.

Nữ Kiếm tu nọ nhìn thoáng qua Tạ Chinh Hồng và Hoa Văn, khẽ gật đầu.

Nữ tu nọ đi tới khẽ phúc thân với hai người Tạ Chinh Hồng, “Đến đây rồi, tỷ muội chúng ta cũng coi như công thành lui thân (Xong việc đi về). Hai vị tiền bối đừng để ý, Thốc Thốc tỷ tuy rằng tính tình lạnh nhạt, nhưng làm việc rất có trách nhiệm, là nhân vật lâu năm trong thương hội của chúng ta. Có tỷ ấy đi cùng, hai người muốn mua gì thì cũng tiện hơn nhiều.”

(Phúc thân là tư thế đặt tay trước người khẽ nhún để vái chào của phụ nữ ngày xưa đó.)

Tạ Chinh Hồng và Hoa Văn gật đầu, cáo biệt cùng nàng.

“Xin hai vị tiền bối đeo thứ này lên.” Nữ Kiếm tu bưng lấy hai đóa hoa nhỏ cỡ bàn tay, “Có nó, sau khi tiến vào thương hội có thể tạm thời che giấu tướng mạo, giọng nói và tu vi của hai vị.” Nữ Kiếm tu đã có tu vi kỳ Nguyên Anh, nhưng nàng lại không nhìn thấu tu vi của Tạ Chinh Hồng và Hoa Văn, vậy nên xưng hô là tiền bối.

Hoa Văn cười cười, “Đây là đồ của Thanh Lãng trung thế giới ở kế bên.”

“Tiền bối có ánh mắt thật tốt.” Nữ Kiếm tu gật đầu nói.

Tạ Chinh Hồng gài đóa hoa nhỏ lên đai lưng, rất nhanh liền phát hiện mình không còn thấy rõ tướng mạo của Hoa Văn nữa.

Vật này chắc chỉ có hiệu quả ở phụ cận nơi này. Bằng không, e là lợi nhuận của thương hội này còn chẳng cao bằng chi phí chế tạo mấy bông hoa kia.

Tạ Chinh Hồng suy nghĩ, thả Tiểu Ngốc Tử ra khỏi túi yêu thú, nói với nữ Kiếm tu, “Xin đạo hữu hãy dẫn đường.”

Ánh mắt của nữ Kiếm tu và Hoa Văn đều lưu luyến một lát trên người Tiểu Ngốc Tử, song rất nhanh liền dời mắt đi.

Chuột dẫn đường chẳng những chỉ có ở một vài đại thế giới mà còn rất quý giá.

Nữ Kiếm tu làm việc ở thương hội Bảo Quang đã nhiều năm, song số lần nhìn thấy chuột dẫn đường lại ít đến đáng thương, vậy cũng đủ biết ở trung thế giới nó hiếm cỡ nào.

Hoa Văn tuy rằng ngoài mặt vẫn tươi cười nhưng trong lòng lại đang âm thầm phỏng đoán, trong thời gian rời khỏi Đạo Xuân trung thế giới Tạ Chinh Hồng rốt cuộc đã đi đâu.

Thiên Cơ các bọn họ có chi nhánh ở không ít thế giới, không có lý nào lại chẳng biết được chút tin tức nào về Tạ Chinh Hồng.

Trừ phi, đại thế giới mà Tạ Chinh Hồng đến, không có trụ sở của Thiên Cơ các bọn họ!

Hoa Văn tên thật là Văn Hoa, cũng xuất thân từ Đạo Xuân trung thế giới, nhưng một trăm năm trước đã đến đại thế giới du lịch, đợi đến kỳ Xuất Khiếu mời quay về từng bước tiếp nhận công vụ của Thiên Cơ các. Các chủ của Thiên Cơ các phải làm đủ ba trăm năm mới được từ nhiệm, báo đáp tông môn đã bồi dưỡng mình. Giờ chính là lúc để Văn Hoa đền đáp mối ân tình đó. Mà nhiệm vụ đầu tiên của hắn, chính là đến tiếp cận Tạ Chinh Hồng đồng thời tìm cơ hội thích hợp để biểu đạt lời xin lỗi vì sai lầm trước đây của Thiên Cơ các.

Văn Hoa nhìn Tạ Chinh Hồng trêu đùa chuột dẫn đường, trong lòng đã thầm đoán được lúc trước Tạ Chinh Hồng rốt cuộc đã đến đại thế giới nào?

Song dù nơi Tạ Chinh Hồng đến là đại thế giới nào mà hắn đoán, đều đủ để chứng minh người này không dễ chọc.

Đại thế giới luôn vào dễ ra khó, huống chi là những đại thế giới nguy hiểm nơi sản sinh ra chuột dẫn đường?

Tạ Chinh Hồng vừa trêu đùa Tiểu Ngốc Tử vừa đi theo nữ Kiếm tu, đồng thời cũng quan sát Văn Hoa đang đi phía sau.

Dù là thương hội hay Hoa Văn bỗng dưng xuất hiện này, đều hướng về phía hắn.

Tạ Chinh Hồng rõ ràng trong lòng, ngoài mặt lại chẳng hề để lộ ra, vẫn đi cùng bọn họ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio