Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

quyển 2 chương 140: đếm ngược thời gian thoát ra – 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nè nè, ngươi nghe tin gì chưa? Hình như ở phụ cận Nhân Chân tự có một đám đại năng tụ tập, định thu đồ đệ đấy.” Một tu sĩ cẩn thận dè chừng nói với một tu sĩ khác.

“Không thể nào, không phải bọn họ định bắt người nào đó hả?” Một tu sĩ khác nhíu mày nói.

“Ngươi ngốc à, nếu thật sự chỉ là bắt một người thì đâu cần làm lớn như vậy chứ? Đã biết có cả đống tu sĩ đang chờ mình thì ai còn ngu ngốc chui đầu vô lưới chứ? Mấy đại năng kia cũng rảnh rỗi nhàm chán, đương nhiên cũng nguyện ý thu mấy đồ đệ giết chút thời gian.”

“Ngươi nói cũng có lý đó chứ.”

“Nè, chuyện này ta chỉ nói với ngươi thôi đấy, vài bằng hữu của ta đều đang đến nơi đó. Nếu tình cờ hợp nhãn duyên gặp đại vận thì quả là thiên đại cơ duyên, còn nếu không có duyên phận này, hê hê, mấy tu sĩ này mà đấu pháp thì luôn không quan tâm xung quanh. Chút ít da lông của bọn họ cũng đủ cho chúng ta dùng không hết.”

“Nhưng ngộ nhỡ mấy đại năng kia mất hứng thì sao?”

“Phú quý hiểm trung cầu (phải trải qua gian khó thì mới có được thành công), bình thường chúng ta ra ngoài du lịch cũng có nguy hiểm gian khó đấy thôi. Dù chẳng thu được gì, có thể chiêm ngưỡng phong thái của mấy đại năng này, cũng đủ cho ta ra ngoài khoe khoang một phen. Vả lại pháp bất trách chúng (pháp luật không đụng đến số đông, việc gì nhiều người làm thì không trách phạt), chúng ta đều đi, bọn họ có thể giết hết chúng ta được chắc? Nơi này dù sao cũng là Đạo Xuân trung thế giới cơ mà.”

“Có lý.”

“Đi thôi.”

Dứt lời, hai tu sĩ liền dắt tay rời đi, nhanh chóng biến mất chẳng thấy đâu. Mà những tu sĩ khác trong tửu lâu đều là người tai thính mắt tinh, trong lòng cũng không khỏi có chút dao động. Hai tu sĩ này tuy nói chuyện không dễ nghe lắm, nhưng vẫn có đạo lý.

Nếu đổi lại là bọn họ, bọn họ cũng muốn đi thử vận khí.

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lòng hiểu mà không nói ra, lần lượt tính tiền rời đi.

Lại nói đến hai tu sĩ vừa bay đi, bây giờ chỉ còn một người.

Tu sĩ này hiển nhiên vẫn còn có chút mờ mịt, “Kỳ quái, mình ở đây làm gì vậy nhỉ?”

Tạ Chinh Hồng thấy hầu hết các tu sĩ trong tửu lâu đều đã nghe thấy, cúi đầu mỉm cười, lại dùng trò cũ đi đến một nơi náo nhiệt khác.

Tiểu ẩn ẩn vu dã đại ẩn ẩn vu thị.

(Người nhìn thấu cuộc sống thường nghĩ đến cuộc đời ẩn dật, mong muốn cuộc sống không xô bồ tranh chấp, vì vậy họ trở về với thiên nhiên, với làng quê. Đó là tiểu ẩn.

Mà những người chân chính nhìn thấu cuộc sống thì cho dù có sống nơi phố thị ồn ào, họ vẫn có thể sống một cuộc đời ung dung nhàn nhã. Đó là đại ẩn.)

Để cứu tiền bối ra, trước tiên vẫn phải làm chút chuẩn bị mới tốt.

“Tô sư tỷ, tỷ nói tên kia sẽ đến đây thật chứ?” Từ Hòa Ngọc luyện xong một bộ kiếm pháp, rót một chén linh tửu, hỏi.

“Đương nhiên sẽ đến!” Tô Hải Lan tức giận đáp một câu, “Năm đó Tuệ Chính là người cuối cùng nhìn thấy Văn Xuân Tương, cả Khốn Tiên thằng cũng biến mất luôn. Với tình trạng thân thể của Tuệ Chính năm đó, trừ phụ cận Nhân Chân tự thì nơi nào mới có thể khiến hắn yên tâm? Mặc dù mấy lão tổ kia cũng không có biện pháp bói toán chuẩn xác ra vị trí của Văn Xuân Tương, nhưng y vẫn còn ở Đạo Xuân trung thế giới là việc không thể nghi ngờ.” Hơn nữa Khốn Tiên thằng là bán tiên khí, một khi bị tác động, khí tức phát ra sao có thể giấu diếm nổi?

“Nếu sư tỷ nói thế, vậy sư đệ cũng không có ý kiến gì.” Từ Hòa Ngọc trầm tư một lát rồi nói, “Sư tỷ, hắn thật sự đấu với Mậu Mân chưởng môn hồi lâu mà vẫn không bại, lại còn tránh thoát được công kích từ Lưu Hà đoạn của tỷ sao?”

“Loại chuyện mất mặt này nếu không phải thật thì ta tội gì phải nói ra để lừa đệ?” Tô Hải Lan chẳng vui vẻ gì, “Ta chỉ nhất thời sơ ý để tên tặc nhân kia chạy thoát thôi, bây giờ lập công chuộc tội, đệ có giúp hay không đây?”

“Chỉ cần sư tỷ giao người cho ta là được.” Từ Hòa Ngọc cười nhạt.

“Được, chỉ cần lúc đó đệ đừng đem người cho ta thả chạy là được.” Tô Hải Lan biết sư đệ nhà mình tính tình hiếu chiến, thân là Kiếm tu Hóa Thần hậu kỳ, tu vi mạnh mẽ vô cùng. Có hắn ở đây, tỷ lệ bắt được kẻ kia liền lớn hơn rất nhiều.

Mà đám người đại sư huynh Hách Liên Hướng Văn và nhóm của Gia Ngọc tiên tử đã đến nơi khác của Đạo Xuân trung thế giới để thăm dò chút dấu vết. Tuy rằng phụ cận Nhân Chân tự là nơi có khả năng nhất, nhưng cũng không để đặt hết trứng gà vào một rổ được.

“Đến rồi.” Từ Hòa Ngọc bỗng nhiên quay đầu, nhìn về một hướng nào đó.

Tô Hải Lan đang định nói chuyện, chợt thấy mày Từ Hòa Ngọc dần dần nhíu lại.

“Sư đệ, sao vậy?”

“……… Không chỉ có một kẻ đến đây, ít nhất cũng hơn một ngàn tu sĩ.” Từ Hòa Ngọc xoa trán, “Sư tỷ có thể dùng thần thức của mình để tra xét xem.”

Tô Hải Lan thả thần thức ra, sắc mặt cũng dần đanh lại, “Thế này cũng quá mức vô sỉ rồi!”

“Nơi đó chính là Nhân Chân tự sao?” Một Phật tu chỉ về phía trước, sắc mặt cũng trở nên kích động, “Bên kia truyền đến uy áp rất lớn, hơn nữa còn không chỉ một chỗ, quả đúng là lợi hại!”

“Đúng vậy, chúng ta bình thường tu hành, lợi hại nhất cũng chỉ là nhìn thấy mấy tu sĩ kỳ Nguyên Anh kỳ Xuất Khiếu thôi, so sánh với mấy đại năng này, không, căn bản chẳng thể so nổi.”

“Nếu có thể được bọn họ chỉ điểm một ít…….”

“Hế, các người đừng có nghĩ nữa.” Lại có một tốp tu sĩ trùng trùng điệp điệp đuổi tới, “Nghe nói trong Nhân Chân tự có dị bảo xuất thế. Bảo vật vốn thiên thành, người xem cũng có phần, bọn họ không phải đến để thu đồ đệ đâu, các ngươi đừng vọng tưởng nữa.”

Tốp tu sĩ mới tới này có tu vi ổn định tại kỳ Nguyên Anh và kỳ Xuất Khiếu, một đám cũng coi như có chút tự tin với tu vi của mình.

“Tài nguyên trong Đạo Xuân trung thế giới chúng ta vốn không thể so được với đại thế giới, đám tu sĩ ngoại lai bọn họ còn cố ý đến đây tranh giành tài nguyên với chúng ta, xí, đúng là chẳng có mặt mũi!” Tu sĩ dẫn đầu càng nói càng tức, “Bị tu sĩ bản địa áp bách thì chớ, giờ tu sĩ ngoại lai cũng muốn đoạt tài nguyên với chúng ta, cũng phải xem xem chúng ta có đáp ứng hay không chứ?”

“Không sai, đây chính là tin tức truyền ra từ Tam Bách Lục Thập trại, đáng tin hơn mấy lời đồn đãi của các ngươi nhiều.”

“Há, tin tức của bọn họ là từ Thiên Cơ các đấy nhé. Bọn họ muốn phân chia bảo mà năm đó Văn Xuân Tương lưu lại trong Nhân Chân tự. Năm xưa Văn Xuân Tương cũng vì bảo vật này nên mới bị rất nhiều tu sĩ vây công. Kết quả chỉ một người còn sống, những pháp bảo của các tu sĩ thiệt mạng đều bị giấu ở nơi này.”

Lại có một tốp tu sĩ đuổi tới, cũng bàn tán xôn xao với hai tốp tu sĩ này, mỗi bên đều có tin tức khác nhau. Song đại đồng tiểu dị, đều cho rằng mấy tu sĩ này đến thủ ở Nhân Chân tự không có ý tốt. Về phần Văn Xuân Tương đã chết hay chưa, căn bản không nằm trong phạm vi suy xét của bọn họ.

Trận thế lớn như vậy khiến Tạ Chinh Hồng kinh ngạc. Vì nguyên do thời gian nên thời gian và địa điểm tung tin của Tạ Chinh Hồng đều có hạn. Lại còn phải tránh đi tai mắt của các đại năng kia, lượng công việc thật sự không nhỏ. Thế nhưng theo những gì những người này nói, e là sau lưng còn có mấy nhóm người đang hỗ trợ rải rác tin tức.

Tuy nhiên hiện giờ Tạ Chinh Hồng chỉ có thể càng thêm vừa lòng với tình trạng hiện tại, cũng không muốn tìm hiểu tra xét gì cả.

“Để ta đi xem.” Tô Hải Lan cười lạnh lùng, vươn tay chặn Từ Hòa Ngọc lại, chủ động bay ra ngoài.

Tô Hải Lan mặc dù tính tình ngang ngược, lại chẳng mấy thông minh, nhưng tướng mạo của nàng vẫn rất có thể gạt người. Lại thêm tu vi kỳ Hợp Thể của nàng, càng tăng thêm vài phần quý khí cao không thể với tới.

“Các ngươi tới đây làm gì?” Tô Hải Lan thả ra một tia uy áp của tu sĩ kỳ Hợp Thể, nhanh chóng khống chế cảnh tượng huyên náo.

“Xin cho hỏi cao tính đại danh của tiền bối?” Vài tu sĩ kỳ Xuất Khiếu kiên trì tiến lên hỏi.

“Mau mau rời đi, ta sẽ không làm khó các ngươi.” Tô Hải Lan khẽ nâng cằm, cao ngạo nói. Đối với nàng, đám tu sĩ ngay cả tu vi kỳ Hóa Thần cũng chẳng có này, không mạnh hơn con kiến là bao, căn bản không lọt vào mắt nàng.

“Tiền bối nói vậy là quá không đạo lý rồi.” Một tu sĩ trong đám người ồn ào nói, “Nơi này là Đạo Xuân trung thế giới, chúng ta mới là tu sĩ bản địa ở đây, chúng ta muốn đến du lịch trong thế giới của mình, còn cần tiền bối cho phép sao?”

Ánh mắt Tô Hải Lan lạnh lùng, đang định động thủ, chợt có thêm một tu sĩ đuổi tới, là Đinh Diệu, một đệ tử thuộc môn hạ của Phi Dực tán tiên.

“Tô tiên tử, xin ngươi bình tĩnh một chút.” Đinh Diệu nhìn Tô Hải Lan nói.

“Ngươi lấy thân phận gì mà đến đây chất vấn ta?” Tô Hải Lan không khỏi phản bác.

“Ta chẳng có thân phận gì cả, nhưng Tô đạo hữu đừng quên, là ai thả tên tiểu tặc lấy trộm Linh Lung tỏa khiến chúng ta không thể không đợi ở nơi này. Nếu bây giờ ngươi lại động thủ khiến sự tình không thể cứu vãn, thì dù có là Uất Trì tán tiên, cũng không thể bảo vệ được ngươi.” Định Diệu nói ngầm chứa uy hiếp.

Tô Hải Lan khẽ cắn môi, từ sau khi tất cả mọi người biết chuyện Thiên kiếp tiếp theo của sư phụ sẽ đến vào vài chục năm nữa, địa vị của bọn họ liền tuột dốc không phanh. Đám tu sĩ bình thường không dám chọc vào bọn họ, giờ lại lên mặt nhiệt tình cười nhạo, nếu mấy người bọn họ không thể hiện cường thế một chút, chỉ sợ thật sự sẽ bị người ta ăn cả xương lẫn da!

“Được, ngươi xử lý đi.” Tô Hải Lan oán hận quay đầu, quét mắt nhìn đám tu sĩ kia rồi rời đi.

Đinh Diệu thấy Tô Hải Lan đã đi, bấy giờ mới đổi sang một khuôn mặt ấm áp nhìn những tu sĩ này, “Không biết chư vị tu sĩ tới đây có việc gì?”

“Bọn ta nghe nói các người muốn phân chia bảo vật của Văn Xuân Tương nên mới đến.”

“Chúng ta nghe nói các vị muốn thu đồ đệ, nên thành tâm mà đến, mong tiền bối thông cảm cho sự khổ tâm của chúng ta.” Có tu sĩ thông minh lập tức nói.

“Nghe nói phụ cận Nhân Chân tự có dị bảo xuất thế, vậy nên định tới đây chiêm ngưỡng một phen.”

“………”

Đinh Diệu nghe những người này nói chuyện, sắc mặt chẳng hề thay đổi, “Ta nghĩ chư vị có thể đã lầm rồi. Chúng ta ở đây chỉ là vì muốn bắt một người, nơi này không có dị bảo cũng không có kho báu mà Văn Xuân Tương để lại. Còn về phần thu đồ đệ, hay là đợi xong việc ở đây, ta lại đi hỏi các đạo hữu khác xem sao.”

“Ngươi nói không có dị bảo, có bằng chứng gì không? Ngươi nói thế nào thì là thế ấy chắc.” Lại có một tu sĩ nói.

“Không sai, có nhân tài nào có thể khiến nhiều tu sĩ ngoại lai như các người chạy đến chỗ chúng ta bắt người ư, chi bằng nói cụ thể tên họ ra, để chúng ta hết hi vọng.” Lời nói vừa ngăn cản vừa phản kích của Đinh Diệu sao có thể dễ dàng đánh tan tâm tư cháy bỏng của mấy người này, Đinh Diệu càng giải thích, mọi người lại cảm giác khả năng bọn họ muốn độc chiếm bảo bối càng lớn.

“Chuyện này………”

“Nói cho cùng, chẳng qua là các người tự tin, có tài nguyên của đại thế giới cung cấp còn chưa đủ, lại còn đến đây giành đồ của bọn ta, các người quá tham lam rồi đấy!”

“Đúng thế, Văn Xuân Tương năm đó cũng là tu sĩ ngoại lai như các người, y khiến Đạo Xuân trung thế giới bọn ta trời long đất lở, bây giờ các người nói một câu nhẹ bẫng muốn đuổi bọn ta đi, nào có chuyện tốt như vậy?”

Cảnh tượng càng ngày càng loạn, Đinh Diệu không khỏi có chút hoảng loạn. Mấy người bọn họ được sư phụ mình phái đến đây, chẳng ai không phải là thiên tử kiêu tử, đi đến đâu cũng là nhân vật được người người cung phụng. Sao có thể xử lý sự vụ phức tạp như vậy được?

“Ngậm miệng!” Tại thời điểm hét lên, Đinh Diệu không khỏi để lộ ra uy áp của tu sĩ đại năng.

Mọi người bị hắn kích thích, hỏa khí tức thì bốc lên.

“Các ngươi dám đả thương người, còn có đạo lý không hả?”

“Chúng ta chỉ muốn lý do, đâu có gây trở ngại gì cho các người?”

Một vài tu sĩ kích động lập tức lấy ra pháp bảo xông về phía Đinh Diệu, các tu sĩ khác cũng lập tức giải tán, lần lượt tung ra bản lĩnh giữ nhà bay tới Nhân Chân tự.

“Các ngươi làm gì đó?” Thanh âm của Đinh Diệu bị nhấn chìm trong đám người, Tạ Chinh Hồng rời đi không quay đầu lại, bay hướng tới Nhân Chân tự.

“Cái gã họ Đinh kia cũng chỉ được cái miệng lợi hại, chẳng phải còn nháo sự tình thành như vậy đó sao?” Đám người Tô Hải Lan nhìn thấy nhiều tu sĩ bay tới như vậy, nhất thời hiểu ra. Những tu sĩ này đến vào thời điểm này, tên tiểu tặc trộm đi Linh Lung tỏa ắt hẳn cũng nằm trong số những kẻ này.

“Không thể giết!” Một môn đồ của Gia Ngọc tiên tử cao giọng hô, “Bọn họ đều là tu sĩ của Đạo Xuân trung thế giới, nếu chúng ta giết hết bọn họ, không ít nhân vật lợi hại trong Đạo Xuân trung thế giới sẽ ra mặt.”

Một câu như vậy, tức thì đè xuống sát ý của Tô Hải Lan.

Lời này không sai, tu sĩ đại năng tàn sát tu sĩ cấp thấp vô tội vốn sẽ bị người ta lên án, huống chi nơi này còn có nhiều người như vậy? Hơn nữa bọn họ đều là “Tiên tu Chính đạo”, đối phương cũng không phải Ma tu, nếu giết hết bọn chúng, cuối cùng mình cũng đâu nhận được gì tốt lành?

“Thôi, không giết thì không giết. Chẳng qua chỉ là một đám ô hợp, khống chế khiến bọn chúng bất động là được.” Tô Hải Lan tức đến giậm chân, triệu hoán ra Lưu Hà đoạn của mình. Nàng thấy vết đen trên đầu lụa của Lưu Hà đoạn đã lan rộng ra, càng hận không thể phun ra một ngụm máu.

“Lên!” Tô Hải Lan ra lệnh một tiếng, Lưu Hà đoạn lại lần nữa tung ra, kéo dài vạn dặm.

Lưu Hà đoạn như thể có mắt, trái vây phải quấn trói tất cả mấy tu sĩ này lại.

“Đây là thứ gì?” Mấy tu sĩ bị Lưu Hà đoạn trói chặt thành một bó, nhất thời không thể động đậy, linh khí trên người như thể bị khóa lại, không thể vận chuyển dù chỉ một chút.

Lưu Hà đoạn vừa tung ra, liền trói lấy ít nhất mấy chục tu sĩ, một vài tu sĩ đại năng khác cũng lần lượt lấy pháp bảo ra, vây khốn đám tu sĩ này, đợi lát nữa cùng quẳng đi là xong.

Đương nhiên, ngay cả như vậy vẫn có không ít cá thoát lưới.

“Các hạ quả là lợi hại, trong thời gian ngắn như vậy mà lại có thể lừa nhiều tu sĩ đến đây như thế.” Từ Hòa Ngọc rút kiếm ra, chắn ở trước mặt Tạ Chinh Hồng, “Tại hạ nghe đại danh của các hạ đã lâu, tại hạ Từ Hòa Ngọc, mong được chỉ giáo.”

Tạ Chinh Hồng nhìn Kiếm tu chiến ý nồng đậm trước mắt, vẫn bất động thanh sắc.

Từ Hòa Ngọc thì lại lên tiếng, “Tại hạ vô cùng tự tin về nhãn lực của mình. Dù cho các hạ có trốn trong đám người này, ta vẫn có thể chuẩn xác nhận ra ngươi.” Đã nói đến nước này, Tạ Chinh Hồng cũng chỉ có thể nhẹ giọng thở dài, “Xin các hạ chỉ giáo.”

Từ Hòa Ngọc cười ha ha, trong mắt lóe lên một trận thần quang, kiếm ý cũng theo nụ cười mà dần dần mở rộng, trong từng cử chỉ động tác dường như đều mang theo cái lạnh thấu xương không nói nên lời.

Trong tay hắn nắm một thanh kiếm đơn giản không hoa văn, chỉ thấy hắn nhẹ tay búng một cái lên thân kiếm, thân kiếm bỗng phát ra kiếm quang vạn trượng, tựa như mặt trời ban trưa, chiếu rọi cả thiên không. Mà động tác của hắn vẫn chưa dừng lại như thế, mà tiếp tục bắt đầu động tác tại chỗ. Từng đạo kiếm quang đỏ nhạt sáng tựa vân hà, như phượng điểu vẫy đuôi, kéo theo một đường thật dài, “Vút” một tiếng vọt tới Tạ Chinh Hồng.

Từ Hòa Ngọc vốn là tu sĩ Hỏa linh căn, lại có kiếm đạo chi môn, đem pháp thuật thuộc tính hỏa và kiếm pháp hợp hai làm một, khi sử dụng vừa mang theo sự độc nhất xưa nay chưa từng có của Kiếm tu, vừa mang theo sự hậu tích bạc phát (tích lũy dày thể hiện ra ít) của Pháp tu, uy lực thập phần bất phàm. Kiếm pháp này cũng là một trong những kiếm pháp thành danh của Từ Hòa Ngọc, những Kiếm tu hay Pháp tu từng đối chiến với hắn đều thua dưới chiêu này.

Từ Hòa Ngọc biết người trước mắt không thể xem nhẹ, bởi vậy ngay từ đầu liền vận dụng tuyệt chiêu của mình.

Tạ Chinh Hồng cũng phản ứng cực nhanh, ngay lúc thấy kiếm quang bay tới liền biết kiếm quang này khác hẳn những kiếm quang trước kia hắn từng gặp. Vậy nên trực tiếp sử dụng thức thứ nhất của Như Lai thần chưởng là Phật Quang Sơ Hiện, đối kháng một chỗ cùng kiếm quang, chưa đến mấy giây, liền đánh tan mấy kiếm quang huyết hồng này, uy thế thần chưởng còn thừa thậm chí còn trực tiếp xông tới chỗ Từ Hòa Ngọc, bao phủ cả người Từ Hòa Ngọc trong màn Phật quang.

Từ Hòa Ngọc còn chưa kịp phản ứng, đã thấy mình bị một màn Phật quang vây kín.

Tình hình này, sao lại giống như Như Lai thần chưởng mà sư tôn từng nói vậy?

Hắn vốn tưởng mình có thể chiến đấu hồi lâu với đối phương, không ngờ trong tay đối phương thế mà lại có tuyệt thế công pháp như vậy? Một Tạ Chinh Hồng, một tiểu tu sĩ trước mắt này đây, đầu năm nay Phật tu quả thật ghê gớm như vậy sao?

Từ Hòa Ngọc càng thêm khẳng định thân phận của người này là tử trung của Văn Xuân Tương (trung thành tuyệt đối, không màng sống chết), năm đó chuyện Văn Xuân Tương thu thập Như Lai thần chưởng trong đại thế giới không ai không biết. Mà kẻ này lại học được cách dùng Như Lai thần chưởng để đối phó hắn?

“Có thể chiêm ngưỡng Như Lai thần chưởng, ta cũng không hề chịu thiệt. Tuy nhiên muốn thoát khỏi tay ta dễ dàng như vậy, cũng quá tự tin rồi đấy!” Như Lai thần chưởng đúng là lợi hại thật, nhưng người có tu vi còn chưa tới kỳ Hóa Thần, lại không có ý trí nhân tử địa (giết chết, lấy mạng kẻ khác), dù có trói được hắn, cũng không trói được kiếm của hắn!

Từ Hòa Ngọc đâm thanh kiếm trong tay vào ngực mình, máu tươi chảy xuôi trên thân kiếm, nhanh chóng bị hút vào trong đó.

“Bắt đầu.” Từ Hòa Ngọc ném kiếm đi, hóa thành một đạo kim quang hỏa diễm xuyên thấu khỏi Phật quang, khi mới ra khỏi phạm vi của Phật quang, liền hóa thành vô số ánh lửa ngăn cách, đột nhiên chui vào thiên không, hình thành một tường thành thiên nhiên. Chỉ tiến gần lại chút thôi liền có vô số kiếm quang đánh tới.

“Đó là một trong những pháp thuật chủ bài của sư đệ, sao nhanh như vậy đã sử dụng rồi?” Mí mắt Tô Hải Lan nhảy dựng, lập tức bỏ mặc đám tu sĩ này, nhanh chóng tiến về phía Từ Hòa Ngọc.

“Là ngươi?” Tô Hải Lan kêu lớn, “Ta tìm được tên tiểu tặc kia rồi.”

Giọng nói vừa vang lên, các tu sĩ khác đồng loạt quay đầu, đuổi tới hướng của Tạ Chinh Hồng.

Tạ Chinh Hồng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thời gian sắp đến rồi.

“Chính là ngươi?” Mấy tu sĩ hồ nghi nhìn Tạ Chinh Hồng, không thể tin một tu sĩ bình thường chẳng có gì lạ như vậy lại có thể làm ra chuyện này! Nhưng không thể trông mặt mà bắt hình dong, Từ Hòa Ngọc trong số bọn họ cũng coi như lợi hại, song chỉ vừa đối mặt mà đã bị vây khốn, bức bách dùng đến chiêu số đồng quy vu tận, sự cảnh giác lập tức dâng lên.

“Buông sư đệ ta ra.” Tô Hải Lan thấy Từ Hòa Ngọc bên cạnh bị một đống Phật quang vây khốn, không khỏi hô lên.

Tạ Chinh Hồng lãnh tĩnh nhìn những tu sĩ vây quanh mình, trong lòng đã có kế hoạch.

“Không buông thì sao?” Tạ Chinh Hồng lạnh lùng liếc nhìn Tô Hải Lan, “Lưu Hà đoạn của ngươi đã bị phù của ta làm bẩn, qua một thời gian ngắn nữa thôi, pháp bảo của ngươi chẳng những sẽ hạ xuống mấy cấp bậc, mà còn ảnh hưởng đến kẻ có tâm huyết tương liên với nó là ngươi.”

“Chỉ cần giết ngươi, ta không lo không tìm được cách.” Tô Hải Lan tức đến bật cười, lập tức vươn hai tay ra, vọt về phía hắn như gió rít mưa gào, chiêu số thay nhau tung ra, đánh cho Tạ Chinh Hồng không có cơ hội nào nữa.

Song Tạ Chinh Hồng vẫn mang dáng vẻ không chút hoang mang, mỗi lần đều sát sao tránh được thế công của Tô Hải Lan, nhìn như thể đang chơi đùa với nàng vậy.

“Tô đạo hữu, ta tới giúp ngươi.”

Mấy tu sĩ vây xem thấy thế, vừa âm thầm cảm thán Tạ Chinh Hồng lợi hại, cũng vừa không nhìn nổi đấu pháp loạn thất bát tao của Tô Hải Lan. Nàng rõ ràng đã trúng kế khích tướng của hắn, uổng cho nàng là tu sĩ kỳ Hợp Thể, thế mà lại không có định lực như vậy!

Dứt lời, một tu sĩ mang khuôn mặt anh tuấn nhanh chóng bước ra, trong tay nắm một cây bút phán quan dài hơn năm thước, thân bút thon dài, hàn quang lấp lóe.

(Bút phán quan là một loại vũ khí, còn có tên là bút Trạng Nguyên. Bút làm bằng sắt hoặc gỗ cứng, có móc tròn để đeo vào tay.)

Tu sĩ nọ vung bút lên, liền có một con mãnh thú giương nanh múa vuốt bay tới chỗ Tạ Chinh Hồng, trong nháy mắt đã vọt đến trước mặt Tạ Chinh Hồng.

Lại có một tu sĩ mang bộ mặt âm trầm rút ra một thanh trường đao, thân đao huyết hồng, dẫn dắt linh khí trên người, hội tụ lại trên thân đao, bổ vào Tạ Chinh Hồng. Mấy tu sĩ khác cũng lũ lượt xuất chưởng xuất quyền, đánh về phía Tạ Chinh Hồng.

Tạ Chinh Hồng tiến lên không chút sợ hãi, trên người phát ra linh quang hộ thân, bay thẳng đến nghênh đón những đòn công kích này.

“Tên đó muốn chết ư?” Một tu sĩ không khỏi hô lên, không phát hiện Tô Hải Lan bên cạnh đã nhanh chóng tránh được rồi sao?

Tạ Chinh Hồng bị mấy pháp thuật này đánh trúng, bị đánh bay ra ngoài.

Cả người như diều đứt dây, rơi thẳng tắp xuống dưới.

“Chính là lúc này!”

Tạ Chinh Hồng phun ra mấy ngụm máu, ném Linh Lung tỏa và hai viên Xá Lợi vào trong khe hở trận pháp vừa mở ra của Nhân Chân tự.

“Hắn ném ra cái gì vậy?”

“Không ổn!”

Có vài tu sĩ kịp phản ứng, lập tức tiến lên, muốn vươn tay ngăn cản.

“Tiền bối, mời ngài quay về bản thể!”

Văn Xuân Tương đang ngụy trang trong động phủ, bên tai bỗng truyền đến một đạo thần thức như vậy.

“Tiểu hòa thượng?”

Thân ảnh Văn Xuân Tương nháy mắt biến mất trong động phủ, mở mắt trong ngọn núi phía sau Nhân Chân tự.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio