*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tầm mắt của Ngọc Tuyền khí linh dần dần bị một khu vực trên màn ảnh hấp dẫn.
Mắt y dần trợn tròn, trên mặt hiện ra cảm xúc nào là kinh hỉ, phẫn nộ, sửng sốt,… sắc mặt từ đỏ sang trắng, từ trắng sang tím, sắp thành cái bảng pha màu.
Tại khu vực đó vốn nên là cảnh tượng hai Phật tu hòa thuận ấm áp, nhìn qua hài hòa vô cùng, không có bất cứ chỗ nào đáng chú ý. Ngọc Tuyền khí linh cũng chẳng để ý lắm, chỉ đơn giản liếc mắt nhìn vài lần rồi thôi, nhưng bây giờ cảnh tượng ở khu vực này lại giống như bị phá vỡ, những nhân vật trong đó nhanh chóng biến mất, lộ ra một khung cảnh quỷ dị khó mà hình dung nổi.
Ảo cảnh!
Trong đầu Ngọc Tuyền khí linh bỗng nhiên hiện lên hai chữ như vậy, trong lòng cũng sinh ra một dự cảm chẳng lành.
Ngọc Tuyền khí linh vội vàng đi xem những khu vực khác, quả nhiên, một luồng ma khí đỏ đen lẫn lộn tràn ngập toàn bộ màn ảnh, giương nanh múa vuốt, tán loạn khắp nơi, gần như hủy hết toàn bộ khu vực giám thị chẳng còn sót lại chút gì. Cảnh tượng giống như đã từng quen biết này, lập tức khiến Ngọc Tuyền khí linh đỏ mắt.
“Tìm được rồi!”
Ngọc Tuyền khí linh thấp giọng thì thầm, y biết ngay Văn Xuân Tương không thể nào từ bỏ nơi này mà, quả nhiên lòi đuôi cáo rồi! Suy cho cùng lực phòng ngự của Ngọc Tuyền động thiên là cao nhất, may mà y đã sớm có chuẩn bị!
Có câu một lần lạ hai lần quen, hiện giờ đã là lần thứ ba, Ngọc Tuyền khí linh thuần thục khởi động màn chắn mà mình bố trí sẵn từ trước. Phù văn trận pháp hết vòng này đến vòng khác không ngừng sáng lên, kết giới cũng dâng lên hết tầng này đến tầng khác, ngăn chặn ma khí đang lan tràn. Lại có vô số pháp bảo trận kỳ bay xuống, kết thành muôn vàn đại trận, ngăn trở ma khí tỏa ra từ trên người Văn Xuân Tương. Chỉ chốc lát sau, toàn bộ những chỗ thấy được trong Ngọc Tuyền động thiên đều thành sân khấu triển lãm vô số trận pháp kết giới!
Nhưng dù cho Ngọc Tuyền động thiên đã làm tốt chuẩn bị vạn toàn, giờ phút này trong lòng vẫn không khỏi có hơi chùng xuống.
Một ngàn năm qua đi, ma khí trên người Văn Xuân Tương so với năm đó lại mạnh hơn không ít. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ y còn chưa tìm được chủ nhân thích hợp, thì đã chết bởi ma khí của Văn Xuân Tương.
Vì phòng bị Văn Xuân Tương, y đã chuẩn bị gần một ngàn năm. Trận pháp, phù văn, pháp bảo ở đây tùy tiện lấy ra một món, đều đủ khiến người người tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy, nhưng y dùng hết toàn bộ chúng, cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn trở đám ma khí này mà thôi.
Chẳng trách Văn Xuân Tương vẫn bám riết lấy y không buông tay!
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Ngọc Tuyền khí linh liền thấy vừa tức vừa buồn cười, từ bao giờ mà một khí linh tiên khí mang lực phòng ngự hàng đầu như y lại lưu lạc đến nông nỗi phải đi phòng bị một tu sĩ kỳ Độ Kiếp? Văn Xuân Tương bị ma khí dây dưa như vậy mà còn không chết, ắt hẳn cũng chẳng phải nhân vật đơn giản gì!
“Ơ, sao vẫn còn nữa?” Ngọc Tuyền khí linh ngăn chặn đám ma khí kia, trong lòng vừa buông lỏng, kết quả khi đưa mắt nhìn vào khu vực theo dõi, liền đại kinh thất sắc, ma khí màu đen đúng là đã bị chặn lại, nhưng ma khí đỏ thì lại công khai lướt qua trận pháp của y, lao thẳng đến chỗ mấy tu sĩ kia.
“Sư muội……. Thực ra, thực ra ta đã ngưỡng mộ muội từ lâu.” Một nam tu bỗng dưng nhào lên, ôm chầm lấy nữ tử phía trước.
“Sư huynh, muội cũng thích huynh…….” Nữ tử cười nũng nịu, sà vào lòng nam tử. Hai người nhìn nhau, ngay sau đó liền triền miên quấn quít cùng một chỗ.
“Sư bá, chúng ta song tu đi.”
“Nghiệt đồ, buông ra!”
“Trước đây ta thực sự quá ngu ngốc, vậy mà vẫn cứ cố chấp không nói ra. Hiện tại ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”
“Ha ha ha!”
…….Những tu sĩ hít phải ma khí đỏ lập tức như thể khai khiếu, lũ lượt thổ lộ với đối tượng của mình, thậm chí có không ít người tìm đại một chỗ bắt đầu song tu linh nhục (linh hồn và thể xác =v=). Hứng khởi của bọn họ kéo đến một cách quỷ dị phi phàm, bọn họ chẳng màng đến những ma khí và trận pháp không ngừng dâng lên, cũng không thấy những kết giới kia, mà ngược lại, tim bọn họ đập nhanh như hươu con húc loạn, sắc mặt phiếm hồng, trong lòng chỉ còn lại một lời tình nghĩa, hẹn ước dài lâu và ở bên người yêu dấu của mình.
Các tu sĩ tu vi cao định lực tốt thì còn đỡ một chút, tỷ như tán tiên Phật Đà Ma Hoàng, gần như không để mùi hoa tiến đến gần mình. Nhưng bên dưới bọn họ, các tu sĩ đều chịu không ít ảnh hưởng. Bọn họ trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng hỗn loạn này, có chút không kịp phản ứng.
Đáng sợ nhất là đám yêu thú linh thực trong Ngọc Tuyền động thiên, ấy vậy mà cũng bị ảnh hưởng đến độ đồng loạt phát tình. Rõ ràng mấy yêu thú linh thực này đều có kỳ phát tình cố định, hiện tại toàn bộ thời gian đều bị phá vỡ. Tiên hoa vốn phải héo rũ lại một lần nữa đua nở, yêu thú đã sinh một bầy con giờ lại quấn quít lấy nhau, khiến đầu Ngọc Tuyền khí linh phình to lên gấp hai. (Ý nói gặp tình huống khó xử, bó tay chẳng biết làm sao.)
Trời ơi!
Văn Xuân Tương rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Lúc trước khi y nở hoa cũng đâu có uy lực nhường này! Chẳng lẽ y thích phải ai rồi, cho nên lần này mùi hoa tỏa ra mới nồng đậm, mang lực hấp dẫn trí mạng như vậy?
Uy lực khi nở hoa phát tình của một đóa hoa yêu sống hơn vạn năm chưa từng nở hoa, Ngọc Tuyền khí linh xem như đã được chiêm ngưỡng rõ ràng.
Ngọc Tuyền khí linh khóc không ra nước mắt, y có thể tưởng tượng được sau khi đợt phát tình này qua đi, động thiên của y sẽ biến thành cái dạng gì? Vạn vật sinh trưởng đều có quy luật, nhưng Văn Xuân Tương nháo một trận như vậy, những sinh linh kia bị ảnh hưởng bởi khí tức phát tình, liền lập tức trở nên táo bạo.
Phải biết rằng, trong thế giới yêu thú, rất nhiều động vật vì tranh giành phối ngẫu mà đấu đá đến mức ngươi chết ta sống.
Ngọc Tuyền khí linh nhìn cảnh tượng hỗn loạn này, tức đến giậm chân, tránh được mùng một nhưng không tránh được mười lăm, tránh được ma khí nhưng không tránh được mùi hoa này. Tên Văn Xuân Tương này nhất định là đến đây để khắc y!
Chẳng còn cách nào, Ngọc Tuyền khí linh đành phải tạo pháp quyết, chuyển hết những tu sĩ bị ảnh hưởng ra khỏi Ngọc Tuyền ảo cảnh.
Sinh linh trong động thiên đã khiến y phiền lắm rồi, còn thêm nhiều tu sĩ như vậy nữa thì có chịu nổi không đây?
“Ngọc Tuyền động thiên tạm thời phong bế một ngàn năm!”
Các tu sĩ vội vàng thổ lộ song tu trong động thiên chỉ nghe thấy trong đầu bỗng vang lên một câu như vậy, ngay sau đó bọn họ liền bị tống ra khỏi động thiên.
“Chuyện này rốt cuộc là sao, là ai làm ra ma khí, còn mấy trận pháp và phù văn kia rốt cuộc là sao?”
“Ngươi hỏi chúng ta, chúng ta biết hỏi ai?”
“Từ khi Ngọc Tuyền động thiên hiện thế đến nay, chưa từng xuất hiện tình huống như vậy.”
“Chết tiệt, trong các ngươi rốt cuộc là kẻ nào làm mà không dám nhận?”
“Nếu thật sự là ai trong chúng ta làm thì còn bị chuyển ra cùng nhau sao?”
“Trước tiên vẫn nên đi tách hết môn nhân đệ tử của mình ra đi, cái dạng này thật sự là……. thật sự là……”
“Đồi phong bại tục, đồi phong bại tục!”
Bên ngoài gần như loạn thành nồi cháo, nhưng việc này người trong Ngọc Tuyền động thiên không thể quản được.
“Tiền bối, Xuân Tương tiền bối!”
Tạ Chinh Hồng gọi hai câu, thanh âm càng lúc càng nhỏ.
Hắn đã bị mấy phiến lá khổng lồ bao quanh, mùi hương mẫu đơn nồng đậm mà ngọt ngào xông vào trong mũi, khiến thần trí Tạ Chinh Hồng thất linh bát lạc.
Văn Xuân Tương toàn thân vô lực nằm ở trong lòng Tạ Chinh Hồng, sắc tựa đào hoa, mắt phiếm sóng thu, mặc dù có muốn lườm Tạ Chinh Hồng mấy lần, đáng tiếc quy lực quá yếu, ngược lại càng giống như muốn câu dẫn.
Văn Xuân Tương chỉ cảm thấy vận khí của mình thật sự quá kém.
Nếu cho y thêm một chút thời gian nữa, y chắc chắn có thể làm tiểu hòa thượng, đến lúc đó nhất định bảo tiểu hòa thượng đi hướng Đông thì hắn không dám đi hướng Tây, Văn Xuân Tương có ý nghĩ này cũng không phải là tâm huyết dâng trào, mà đã trải qua thâm tư thục lự (suy nghĩ kỹ càng).
Luận tuổi tác, y lớn tuổi hơn, luận tu vi, y cao cường hơn, luận độ am hiểu về chuyện song tu, tiểu hòa thượng thanh tâm quả dục làm sao mà biết được? Hơn nữa, nếu do y nắm chủ đạo, ma công của y lợi hại hơn, đến lúc ấy ích lợi tiểu hòa thượng nhận được từ việc song tu cũng sẽ càng nhiều hơn.
Thế nhưng hiện tại, y bị công kích bởi mùi rượu không biết tinh thuần hơn lúc trước bao nhiêu lần, thân thể lại chẳng chịu khống chế, chỉ có thể vô lực nằm trong lòng tiểu hòa thượng, đâu còn chút xíu khí thế nào? Thậm chí, y cảm giác mình sắp không duy trì hình người nổi nữa rồi.
Đến lúc đó, tiểu hòa thượng sẽ đối đãi với y như thế nào đây?
Có cảm thấy y đối tốt với hắn đều là đã sớm có dự mưu hay không, có phỉ nhổ một ma đầu như y hay không?
Văn Xuân Tương vốn không nên vì mấy chuyện này mà phiền lòng, thế nhưng giờ phút này sự tình đến quá đột ngột, Tạ Chinh Hồng trước đó lại chưa từng biểu hiện rõ ràng, Văn Xuân Tương bấy giờ mới sợ hãi nghĩ đến, nếu tiểu hòa thượng không muốn thì phải làm thế nào đây?
Y là một đóa mẫu đơn đen, trên người dày đặc ma khí khiến người ta chịu không nổi. ngộ nhỡ…… ngộ nhỡ tiểu hòa thượng ghét y thì sao?
Nếu có thể cho y thêm chút thời gian nữa……
Văn Xuân Tương nghĩ đến đây, đại hỏa trong lòng liền bị dập tắt đi một chút, người cũng thanh tỉnh lại không ít.
“Tiểu…… Tiểu hòa thượng, ngươi đi trước đi, để ta ở chỗ này.” Văn Xuân Tương vô lực đẩy đẩy Tạ Chinh Hồng, cố nén kích động muốn nở hoa, nhẹ giọng nói.
“Tiền bối.” Tạ Chinh Hồng khe khẽ thở dài, vươn tay xoa trán Văn Xuân Tương, “Ngài như thế này, bần tăng làm sao có thể rời đi được?”
Mỗi khi đến thời điểm quan trọng, tiền bối lúc nào cũng khẩu thị tâm phi. (Nói trái lòng mình =v=)
Ý niệm trong lòng Tạ Chinh Hồng thoáng chuyển, nhịn không được lại xoa hai lần nữa.
Lúc này, tiền bối hoàn toàn có thể tin tưởng hắn thêm một chút, tín nhiệm hắn thêm một chút nữa.
Chẳng lẽ là do trước đây mình biểu hiện thái quá ư?
“Chỉ là bản năng thôi mà.” Văn Xuân Tương quay đầu nói, “Ngươi từng thấy mẫu đơn nào không ra hoa chưa? Đừng làm trễ thì giờ của bổn tọa nữa, mau tránh đi.”
“Y nói không sai, ngươi nên mau đi đi.” Một người mang dáng vẻ thiếu niên xuất hiện ở bên cạnh Tạ Chinh Hồng, nhìn bộ dáng hiện tại của Văn Xuân Tương, nghiêng đầu nói, “Cường độ của lần nở hoa của ngươi còn mạnh hơn cả hai lần trước cộng lại, ép ta không thể không đuổi đi toàn bộ tu sĩ để đến đây tìm ngươi, ngươi cũng đúng là lợi hại thật.”
Trong giọng điệu của Ngọc Tuyền khí linh tràn ngập oán niệm, thấy Văn Xuân Tương thế này thì cũng cảm giác có chút sung sướng khi người gặp họa.
Ha ha ha ha, thiện ác có quả báo, thiên đạo luôn luân hồi, không tin ngẩng đầu mà coi, trời xanh có từng bỏ qua cho ai[1].
Ngọc Tuyền khí linh quả thực muốn thoải mái cười to!
Văn Xuân Tương gian nan mở miệng, “Ngươi…… Khụ khụ, ngươi đã từ đứa nhóc thành thiếu niên rồi cơ đấy. Năm đó rõ ràng mới chỉ là một đứa trẻ con.”
“Việc này còn phải đa tạ Ma Hoàng đại nhân đấy.” Ngọc Tuyền khí linh âm thầm nghiến răng.
Năm ấy y vừa mới sinh linh trí, đương nhiên không biến thành người lớn được, Nhưng kể từ sau khi Văn Xuân Tương náo loạn Ngọc Tuyền động thiên của y những hai lần, y không thể không dốc sức chỉnh lý lại động thiên một lần nữa. Trong lúc chỉnh lý, tất nhiên không tránh khỏi phải rèn luyện chân nguyên của mình, sử dụng nhiều, y đương nhiên cũng dần dần lớn lên.
Song nếu có thể, y tình nguyện trưởng thành từng bước một, chứ không phải bị Văn Xuân Tương biến thành như thế này.
Văn Xuân Tương hiện giờ chỉ còn lại một chút lực chú ý, đương nhiên toàn bộ đều đặt trên người Tạ Chinh Hồng. Cảm xúc ai oán của Ngọc Tuyền khí linh, y nửa điểm cũng không nhận thấy được.
“Xuân Tương tiền bối, ta sẽ không đi.” Tạ Chinh Hồng kiên định lắc đầu.
“Này, ngươi điên rồi hả?” Vừa rồi lực chú ý của Ngọc Tuyền khí linh đều đặt ở trên người Văn Xuân Tương, đối với tu sĩ luôn cúi đầu, bị lá mẫu đơn bao phủ hơn phân nửa này, y căn bản không hề để ý. Giờ nghe hắn trả lời như vậy, chỉ cảm thấy lòng tốt bị xem như lòng lang dạ thú, “Hiện tại Văn Xuân Tương còn có thể khống chế ý thức để không làm ngươi bị thương, dùng lá cây bảo vệ ngươi, đợi lát nữa nếu y hóa thành nguyên hình, ma khí dâng lên xông ra ngoài, dù chỉ dính phải một xíu nhỏ như cái móng tay út thôi, cũng đủ cho ngươi chết ngàn tám trăm lần rồi đấy.” Ngọc Tuyền khí linh giơ ngón tay, tốt bụng nói.
“Đúng vậy, tiểu hòa thượng, ngươi mau đi đi.” Thần trí Văn Xuân Tương lại trở nên mơ hồ, thân hình như ẩn như hiện. Bàn tay Tạ Chinh Hồng đặt trên trán Văn Xuân Tương cũng cảm nhận được rõ ràng sự biến đổi của y.
Lúc trước làn da Văn Xuân Tương chỉ là non mịn như cánh hoa, thế nhưng bây giờ lại cho hắn cảm giác thực sự hoàn toàn là cánh hoa.
“Đi đi!”
Văn Xuân Tương đột nhiên mở mắt ra, không biết lấy khí lực từ đâu, đẩy Tạ Chinh Hồng ra.
Tạ Chinh Hồng lùi về sau hai bước, thấy trên người Văn Xuân Tương nhanh chóng tỏa ra một vầng sáng đỏ, ngay sau đó, Văn Xuân Tương liền biến mất vô tung, thay vào đó là một nụ hoa khổng lồ màu đen.
Không phải gần như màu đen giống hắc mẫu đơn bình thường, hiện ra ở trước mặt Tạ Chinh Hồng là hắc mẫu đơn hoàn toàn thuần đen.
Cánh hoa mẫu đơn trùng trùng điệp điệp, lá hoa lớn như nắm tay, duyên dáng yêu kiều, thậm chí còn có vài giọt sương nho nhỏ đọng trên nụ hoa, đong đưa theo gió, đẹp động lòng người.
“Xuân Tương tiền bối.” Tạ Chinh Hồng muốn tiến lên một bước, thế nhưng đóa hắc mẫu đơn kia lại bỗng nhiên động đậy.
Hoa nở vô thanh, từng cánh từng cánh lớp lớp mở ra, dần dần hiển lộ nhụy hoa màu trắng nhạt. Cành lá xanh biếc cũng theo đó mà vươn mình, ba tầng màu phân minh, tạo thành một mị lực khó có thể kháng cự.
Chỉ có mẫu đơn chân quốc sắc, mỗi khi hoa nở rộn kinh thành.
Nếu chưa từng gặp qua dáng vẻ hoa mẫu đơn nở, có lẽ không thể lý giải được loại mỹ cảm ung dung hoa quý đến cực hạn này.
Mà theo mẫu đơn nở rộ, mùi hoa kia lại trở nên nồng đậm, ma khí vốn bị áp chế cũng xông ra.
Ma khí màu đen và hương khí màu đỏ quấn lại cùng nhau, bao lấy xung quanh cây mẫu đơn đang đua nở này.
Tựa như chúng tinh củng nguyệt. (Các vì sao vây quanh mặt trăng.)
“Chẳng lẽ ngươi không hề có chút cảm giác nào sao? Khụ khụ.” Giọng nói của Ngọc Tuyền khí linh hơi mang vẻ trẻ con, song nhìn biểu cảm của y hiện giờ, sẽ không ai nghĩ y là một đứa trẻ. Y trông thấy đám ma khí hắc hồng này, sắc mặt lạnh đến độ có thể ngưng kết thành băng sương.
Trừ phi là Ma tu có công pháp đặc thù, ở đây có thể không bị ảnh hưởng, còn Ma tu bình thường nếu đụng phải nửa điểm ma khí này, e rằng sẽ bị ma khí thôn phệ chỉ trong chớp mắt.
Nhưng Văn Xuân Tương rốt cuộc vẫn giữ được chút ít thần trí, mặc dù hiện tại y hóa thành nguyên hình, nhưng cũng biết phải kìm giữ ma khí ở chung quanh.
Cứ từ từ chịu đựng là được.
Hoa kỳ qua đi, Văn Xuân Tương sẽ có thể khôi phục lại hình người.
Hai lần trước, đều là như vậy.
Nhưng lần này lại có bất đồng.
Mình vì động thiên này mà sinh, chỉ cần động thiên không diệt, mình sẽ không có bất cứ thương tổn nào. Ma khí của Văn Xuân Tương tuy rằng lợi hại, song y đã kịp thời bố trí trận pháp, bản thân động thiên lại là tiên khí phòng ngự cấp bậc cao nhất, miễn cưỡng có thể không bị ảnh hưởng. Nhưng Phật tu trước mắt này rõ ràng chỉ mới có tu vi kỳ Hóa Thần, căn bản chẳng quan trọng gì, sao lại có thể bình yên vô sự đứng ở chỗ này?
Hơn nữa y rõ ràng đã chuyển hết tất cả tu sĩ ngoại trừ Văn Xuân tương ra bên ngoài động thiên, tại sao Phật tu này lại không hề bị ảnh hưởng?
Hay là, quan hệ giữa hắn và Văn Xuân Tương đã đạt đến độ gần như không thể tách rời?
Khoan đã!
Ngọc Tuyền khí linh bừng tỉnh đại ngộ, đừng bảo lần này Văn Xuân Tương nở hoa oanh oanh liệt liệt như vậy, chính là bởi vì người này nhé.
Giỡn hả, một Phật tu?
Một Phật tu kỳ Hóa Thần, thế mà lại khiến một đóa mẫu đơn cấp bậc Ma Hoàng vì hắn mà gây ra động tĩnh lớn như vậy, đây đây đây……
Thực đúng là lam nhan họa thủy!
Tạ Chinh Hồng thản nhiên quay đầu lại, “Thì ra các hạ là Ngọc Tuyền khí linh, cửu ngưỡng đại danh, hạnh ngộ hạnh ngộ.”
Ngọc Tuyền khí linh bấy giờ mới nhìn thấy bộ dáng của Tạ Chinh Hồng, không khỏi ngẩn ra. Năm xưa chỉ có Văn Xuân Tương tìm đến y để lấy quyền khống chế động thiên, khi ma khí không chịu kiểm soát, hóa thành nguyên hình, Ngọc Tuyền khí linh mới có chút sửng sốt.
Ngoại hình của Tạ Chinh Hồng trong giới tu sĩ được xem là không tồi, thế nhưng so với hoa trung chi vương hoa mẫu đơn Văn Xuân Tương, thì vẫn kém rất nhiều. Song tu sĩ trước giờ không phân biệt đẹp xấu chỉ đơn giản bằng diện mạo, ngược lại, khí chất của bản thân tu sĩ mới là quan trọng hơn.
Nhìn thấy dáng vẻ của Tạ Chinh Hồng, Ngọc Tuyền khí linh có thể lý giải được nguyên nhân Văn Xuân Tương phải lòng hắn.
Nhưng mà, trọng điểm cũng không phải cái này!
“Ngươi…… Tướng mạo của ngươi rất kỳ quái.” Ngọc Tuyền khí linh vắt óc suy nghĩ hồi lâu, bấy giờ mới nói ra lời mình muốn nói.
Tạ Chinh Hồng lẳng lặng nhìn cây mẫu đơn nở rộ phía trước mình, không nói lời nào.
Ngọc Tuyền khí linh tưởng nhầm là Tạ Chinh Hồng không hiểu, lập tức nói thêm, “Tướng mạo của ngươi thoạt nhìn đại phú đại quý, lại bần cùng vất vả; thoạt nhìn vừa thích hợp tu tiên, lại vừa thích hợp làm vương hầu tướng lĩnh. Nhưng ngươi lại là một Phật tu, một cỗ Phật khí hạo nhiên ở mi gian đã áp chế toàn bộ những tướng mạo này. Song ngươi thân là Phật tu, lại dây dưa không dứt với Văn Xuân Tương, chẳng lẽ ngươi nhìn ma khí trên người y mà không cảm thấy khó chịu hay sao?”
Một Phật tu như vậy, hẳn phải khó chịu hơn bất cứ kẻ nào mới đúng.
Tầm mắt Ngọc Tuyền khí linh âm thầm dời xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào mu bàn tay phải của Tạ Chinh Hồng, tức thì tròng mắt liền không động đậy.
“Ngươi…… Ngươi…… ” Ngọc Tuyền khí linh lập tức hiểu ra lý do vì sao tướng mạo đối phương lại kỳ quái, thì ra hắn là chuyển thế trùng tu, lại còn không chỉ một kiếp!
Văn Xuân Tương thế mà lại không giết hắn?
Gặp một Phật tu như vậy, Ma tu bình thường ắt hẳn đều sẽ diệt cỏ tận gốc.
Ánh mắt của Ngọc Tuyền khí linh quá mức trực tiếp, dù là Tạ Chinh Hồng cũng không tránh khỏi có chút xao động.
“Tiền bối sẽ không thương tổn đến ta.” Tạ Chinh Hồng không biết đang suy nghĩ điều gì, hắn nhẹ giọng nói, “Không biết khí linh các hạ có cách gì khiến tiền bối không bị ma khí giày vò không?”
“Ngươi đang hỏi ta hả?” Ngọc Tuyền khí linh nghiêng đầu nhìn Tạ Chinh Hồng, “Ta cũng không biết. Ma khí trên người y vốn có thể mượn Thiên lôi chi kiếp để loại trừ sạch sẽ, nhưng bản thể của y là Ma tu, tu luyện ma công nhiều năm, nếu ma khí bị Thiên lôi trừ bỏ, e rằng tử kỳ của y cũng không còn xa nữa.” Ngọc Tuyền khí linh thấy Tạ Chinh Hồng nhíu mày, lại nói tiếp, “Tuy nhiên giải quyết tình huống hiện giờ thì dễ dàng thôi. Đối với hoa yêu, nở hoa đơn giản là vì thụ phấn, cũng giống như nhân loại truyền thừa con cháu vậy.”
“……..” Tạ Chinh Hồng trầm mặc một cách khả nghi, bên tai lặng lẽ đỏ lên.
“Tuy nhiên y hiện tại thành ra như vậy, ngươi xem ra cũng chẳng có cách nào.” Ngọc Tuyền khí linh chỉ vào đóa hoa mẫu đơn phía trước, thở dài nói, “Nếu được, ta cũng hi vọng ngươi có thể giúp y vượt qua hoa kỳ lần này. Mặc dù ta đã trục xuất tất cả những tu sĩ kia, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ nơi này của ta cũng biến thành phế tích. Theo ta thấy, ngươi vẫn nên nhanh chóng rời đi thôi, ngươi tu hành không dễ dàng, sau này tiền đồ vô lượng, nói không chừng có thể thuận lợi phi thăng như chủ nhân trước đây của ta, tội gì phải cuốn vào ma khí nghiệp chướng vô biên này?” Ngọc Tuyền khí linh nghĩ đến thuở xưa, hiếm khi có chút mềm lòng, bèn tốt bụng khuyên nhủ.
Tạ Chinh Hồng nghe xong, liền chỉnh trang lại y quan, đi về phía đóa hắc mẫu đơn kia.
“Này, lời ta vừa nói ngươi không nghe thấy sao?” Ngọc Tuyền khí linh trợn trừng mắt nhìn Tạ Chinh Hồng không ngừng tiến vào phạm vi ma khí tung hoành, vừa định đi tới kéo tên Phật tu không biết sống chết này ra, đám ma khí kia liền đánh về phía y.
Ngọc Tuyền khí linh vội vàng lui về sau, đã thấy đám ma khí kia làm ngơ Tạ Chinh Hồng, mặc cho hắn không ngừng đi tới, cuối cùng đưa tay đặt lên cánh hoa mẫu đơn đen.
…….Chuyện này rốt cuộc là sao?
Ngọc Tuyền khí linh dụi dụi mắt, bỗng cảm thấy chẳng biết làm sao.
Không lẽ đám ma khí này công kích người lại còn phân biệt đối tượng hả?
“Xuân Tương tiền bối.” Tạ Chinh Hồng vuốt ve cánh hoa màu đen, trong ánh mắt mang theo niềm hân hoan ẩn giấu. Hắn có thể cảm giác được cánh hoa dưới tay run run, dường như có chút thẹn thùng.
“Khụ khụ.” Tạ Chinh Hồng biết Văn Xuân Tương hẳn là vẫn nghe được lời mình nói, bèn nhỏ giọng nói, “Thực ra, ngài nở hoa rất đẹp.”
Lá của hắc mẫu đơn đong đưa lay động, có vẻ đang biểu đạt sự vui sướng.
“Tiền bối, Ngọc Tuyền khí linh nói, nếu chúng ta song tu, thì có thể giúp ngài vượt qua hoa kỳ lần này.” Thanh âm Tạ Chinh Hồng mang theo chút ngập ngừng, nghe vào trầm thấp mà lại từ tính.
Lá cây vốn còn đang đong dưa nhất thời khựng lại.
“Tiền bối, hình dạng này của ngài có hơi lớn.” Tạ Chinh Hồng nhìn cây hoa mẫu đơn cao gấp mười mấy lần mình, nhịn không được nói.
Bỗng nhiên vài chiếc lá rủ xuống.
Tạ Chinh Hồng chần chừ một chốc, rồi bước lên.
Lá cây chậm rãi nâng lên, đưa hắn đến chính giữa cánh hoa.
Dưới nhụy hoa màu trắng kia, có một hắc y mỹ nhân lẳng lặng nằm, chính là Văn Xuân Tương.
Tạ Chinh Hồng vừa bước vào chính giữa đóa hoa, những cánh hoa và cành lá kia bỗng tầng tầng phủ lên, một lần nữa hợp thành nụ hoa, triệt để bao bọc Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương vào trong đó.
Ngọc Tuyền khí linh kinh ngạc nhìn nụ hoa kia mở rồi lại khép, nhất thời cảm thấy một nỗi vô lực dâng lên trong lòng.
…….Hoang dâm vô sỉ!
Khung cảnh tăm tối như vậy cũng không thể ngăn cản được tầm mắt của tu sĩ, Văn Xuân Tương vẫn hiện ra rõ ràng trong mắt Tạ Chinh Hồng.
Tạ Chinh Hồng phủ thân xuống nơi Văn Xuân Tương nằm, khóe mắt cong cong, khóe miệng cũng hơi giương lên, nhẹ giọng gọi một câu bên tai Văn Xuân Tương: Tiểu mẫu đơn.
******
★Chú thích:
[1]Thiện ác có quả báo, thiên đạo luôn luân hồi, không tin ngẩng đầu mà coi, trời xanh có từng bỏ qua cho ai: Đây là câu nói của nhân vật Bạch Ngọc Đường, câu này có từ năm 1979 nhưng đến năm 2007, khi Dương Tử đóng vai Bạch Ngọc Đường nói câu này trong phim “Giang hồ dạ vũ thập niên đăng”, thì câu này mới trở nên hot trên mạng.