*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tống Thanh ở ngoài cửa cười hồi lâu mới chỉnh trang y phục đi ra ngoài tìm nước và khăn bông, đợi lát nữa trở về lau rửa sạch sẽ cho cây hoa hắn nuôi.
Tạ Chinh Hồng cẩn thận đánh giá nam tử trước mặt này, phát hiện tu vi của đối phương mới chỉ ở kỳ Trúc Cơ, trên người lại có chút công pháp Phật gia thô thiển, hẳn là công pháp Phật gia không thể nghi ngờ.
Song người này thoạt nhìn lại chút quen thuộc.
Tạ Chinh Hồng suy nghĩ, vẫn chẳng thể nghĩ ra nguyên cớ. Chỉ có thể xem như là người có điểm tương đồng. Suy cho cùng nơi này là thế giới ký ức của tiền bối, ít nhất cũng đã cách mấy ngàn năm. Mấy ngàn năm trước, hắn còn chẳng biết đang ở nơi nào, sao có thể từng gặp người ở nhiều năm trước được?
Nhưng cho dù như thế, Tạ Chinh Hồng vẫn chẳng cách nào gạt bỏ được nỗi nghi hoặc trong lòng.
Căn phòng này và căn phòng hắn ở lúc trước rõ ràng giống nhau như đúc.
Người có điểm tương đồng, nhưng phòng sao có thể tương đồng đến mức này?
Nếu như có thể, Tạ Chinh Hồng muốn theo nam tử này cùng đi ra ngoài, đáng tiếc hắn tiến vào ký ức của tiền bối, nơi có thể đi cũng chỉ giới hạn trong chỗ ở của tiền bối thôi.
Dù sao nghi hoặc có nhiều như vậy, hiện tại cũng không ngại có thêm một cái.
Nghĩ đến đây, Tạ Chinh Hồng đành ở lại trong phòng, lẳng lặng nhìn cây mẫu đơn đen trong chậu hoa.
Trên lá của Văn Xuân Tương còn có rất nhiều chữ và tranh vẽ bằng bút lông, cũng may mắt của tu sĩ rất tốt, không thì cây bút đen tự viết trên lá cây thuần đen, quả thực nhìn không phát hiện ra được gì.
Đây chính là tiền bối trước kia sao?
Tạ Chinh Hồng chăm chú đánh giá chậu mẫu đơn đen này từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng đưa ra kết luận, tiền bối sau từng ấy năm dường như cũng chẳng thay đổi gì. Xuân Tương tiền bối ngây ngô như vậy……
Ha ha ha.
Thảo nào tiền bối chẳng bao giờ muốn nhắc tới chuyện quá khứ của mình. Có lẽ trong mắt tiền bối, bị nuôi trong nhà chỉ là thứ yếu, quan trọng là thời điểm bị nuôi trong nhà, còn làm nhiều chuyện khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười như vậy nữa, e rằng cái sau mới là nguyên nhân khiến ngài ấy không muốn nhắc tới đoạn lịch sử đen này.
Tạ Chinh Hồng hứng thú này chậu hắc mẫu đơn nho nhỏ này cố gắng biến to lá vươn ra cửa sổ, hấp thụ thêm chút tinh hoa nhật nguyệt. Nhưng tốc độ như vậy thực sự quá chậm, nguyệt quang mà Văn Xuân Tương có thể hấp thu vẫn hữu hạn, Tống Thanh lại chẳng biết chạy đi đâu gánh nước. Nghĩ tới nghĩ lui, Văn Xuân Tương cảm thấy vẫn phải tự lực cánh sinh thì hơn.
Vì thế Tạ Chinh Hồng kinh ngạc nhìn tiền bối chậm rãi đứng lên khỏi chậu hoa, phủi phủi bùn đất trên rễ, nhún nhảy một cái vọt khỏi chậu hoa, theo cửa sổ tuột ra ngoài như một làn khói.
Ngoài phòng là một tiểu viện.
Trong viện trồng không ít linh thảo linh hoa. Nhưng cây nào cũng mang vẻ rũ rượi, hiển nhiên là linh khí không đủ.
Tạ Chinh Hồng theo Văn Xuân Tương tới đây, muốn nhận biết lai lịch của đám hoa cỏ này, đáng tiếc chỉ có thể thấy được hình dạng mơ hồ. Song nghĩ lại cũng đúng, tiền bối không thể nào nhớ rõ hết đống hoa cỏ này được.
Tạ Chinh Hồng cười cười, bỗng nhiên thấy đám linh hoa linh thảo tức thì bị cuốn bay sang một bên, bị ép xếp vào một góc ngoài rìa tiểu viện. Mà vị trí tốt nhất thì đã bị Văn Xuân Tương chiếm cứ.
“Từ nay trở đi, nơi này chính là địa bàn của ta, các ngươi không có việc gì thì không được lại đây, phải chờ ta tu luyện xong mới được sang, rõ chưa?” Giọng nói mang vẻ non nớt của Văn Xuân Tương vang lên, hai phiến lá to không ngừng đào hố trên đất, đào được khoảng chừng hơn mười mét, Văn Xuân Tương mới phủi phủi lá, nhảy xuống cái hố kia, an nhiên cắm rễ.
Về phần mấy linh thảo linh hoa bị y bắt nạt…..
Ngại quá, chỉ cần chúng nó không có linh trí, thì không thể được xem là đồng bạn.
Viện này nhỏ như vậy, tinh hoa nhật nguyệt để hấp thụ thì có bấy nhiêu đây, Văn Xuân Tương một xíu xiu cũng không chịu nhường, ít ra mình còn chừa cho chúng nó một góc nhỏ, chết thì không chết được, chỉ là phẩm tướng sẽ hơi kém một chút thôi.
Văn Xuân Tương dương dương tự đắc làm đại vương đến nghiện, mới dần dần yên lặng bắt đầu tu luyện công pháp.
Tạ Chinh Hồng nhìn hành động của Văn Xuân Tương từ đầu chí cuối, ý cười trên mặt càng sâu.
Dù có là như thế này, bộ dáng của tiền bối vẫn rất đáng yêu.
Đến khi Tống Thanh mang một thùng nước về, đập vào mắt chính là chậu hoa trống rỗng. Nhưng không đợi hắn kinh hoảng thất thố, thanh âm của Văn Xuân Tương đã truyền tới từ trong viện, “……Rốt cuộc ngươi chạy đến chỗ nào gánh nước thế hả?”
Trong giọng nói mang chút oán thầm, còn có một ít quan tâm chẳng dễ nhận ra.
Tống Thanh khẽ cười, xách thùng nước đi vào trong viện, thấy đóa mẫu đơn kia đang đong đưa trong gió, dưới bầu trời đêm có vẻ vô cùng sống động.
So với ở trong chậu hoa, có lẽ cảm giác tự do rộng rãi như vậy mới là thứ tiểu mẫu đơn cần.
“Nếu ngươi thích thì không ở trong chậu hoa cũng không sao.” Tống Thanh xách nước đi đến trước mặt Văn Xuân Tương, lấy từ trong ngực ra một cái khăn tay, cẩn thận thấm chút nước, rồi tỉ mỉ chà lau phiến lá đầy chữ của Văn Xuân Tương.
“Sao?” Văn Xuân Tương vươn lá, ngoan ngoãn để Tống Thanh lau cho mình, “Ý ngươi là ta có thể tự do hành động trong viện hả?”
“Dù sao chỗ ta cũng chẳng có ai đến.” Tống Thanh gật đầu cười, “Nhưng mà đôi khi có thể sẽ có người đi ngang qua đây, ngươi nhất định phải cẩn thận một chút, đừng để họ phát hiện ngươi mở linh trí. Không thì ngươi sẽ bị người bắt đi phơi khô cắt xẻ để luyện đan luyện khí đấy.” Tống Thanh đanh mặt, nghiêm khắc dặn dò.
Cũng không phải hắn đang dọa dẫm Văn Xuân Tương.
Ở nơi xa xôi như bọn họ, đừng nói là linh thực mở linh trí, ngay cả vài thứ phẩm tướng hơi tốt một chút cũng có thể khiến không ít người tranh giành. Tống Thanh hắn hiện tại chẳng qua chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ, sao có thể bảo hộ được tiểu mẫu đơn chứ?
“Ta hiểu rồi.” Văn Xuân Tương đáp, “Ta sẽ ngoan ngoãn ở trong chậu hoa, nhưng ngươi đừng đặt ta trên cửa sổ, chỗ đó ta không đón được ánh trăng.”
“Không cần, đợi lát nữa ta sẽ làm một vườn hoa nhỏ ở trong này, trồng thêm một ít hoa cỏ phổ thông khác, như vậy ngươi sẽ không dễ khiến người khác chú ý.” Tống Thanh buồn cười nói.
“Sao có thể thế được?” Giọng nói nghi hoặc của Văn Xuân Tương truyền đến, “Ta là mẫu đơn hoa trung chi vương cơ mà, cho dù có rất nhiều hoa, chắc chắn ta vẫn dễ khiến người khác chú ý nhất.”
“Phải phải phải.” Tống Thanh vội vàng khẳng định, “Dù ngươi ở nơi nào, cũng đều khiến người ta chú ý nhất.”
“Ngươi trả lời có lệ quá đấy.” Văn Xuân Tương nói không cam nguyện, “Hay là, ngươi thích mẫu đơn trắng hơn?”
“Ờm….. Ờm…..” Tống Thanh nhớ tới đóa mẫu đơn trắng mình từng gặp ngày nhỏ, hiếm khi có chút chần chờ.
“Khốn kiếp!”
“Khoan khoan, mực trên lá ngươi vẫn chưa rửa sạch, đừng dùng nó đánh ta.”
……..
Tạ Chinh Hồng lơ lửng giữa không trung, nhìn Văn Xuân Tương và nam nhân kia đùa giỡn nhau ở bên dưới, thần sắc chẳng thể diễn tả.
Có lẽ do trước đây hắn chưa từng thấy tiền bối thân thiết với ai khác ngoài mình như vậy, hoặc cũng có lẽ do hắn có chút nghi hoặc không thể gạt bỏ với nam nhân này….. Dù là nguyên nhân gì, Tạ Chinh Hồng đều biết, trong lòng mình vừa sinh ra một nỗi tức giận.
Sự tức giận này đến không hề có nguyên do.
Tạ Chinh Hồng muốn áp chế nó, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bên dưới, hắn lại chẳng thể nào áp chế nổi.
Là vì hắn sinh ra ham muốn độc chiếm với tiền bối ư?
Cảm giác ấy bắt đầu từ bao giờ? Có lẽ là từ lần song tu bất ngờ kia, hoặc có lẽ từ thời điểm vừa ký khế ước với tiền bối, cũng có lẽ là sớm hơn nữa, khi hắn lạc giữa đường phố, chỉ có người ấy dừng lại nâng hắn lên.
“A Di Đà Phật.” Tạ Chinh Hồng từ không trung bay xuống dưới, im lặng ngồi bên cạnh Văn Xuân Tương và nam nhân nọ, khoanh chân xếp bằng, nhắm hai mắt lại, bắt đầu niệm kinh.
Tạ Chinh Hồng không hề nhìn thấy, Tống Thanh ở bên cạnh vẫn ồn ào với Văn Xuân Tương như ý thức được gì đó, liếc nhìn về phía Tạ Chinh Hồng.
Tống Thanh nhanh chóng thu mắt lại, tiếp tục trấn an Văn Xuân Tương.
“Lúc nãy khi đi lấy nước, ta gặp được một vị trưởng lão đang phóng sinh cạnh đầm nước. Ông ấy trò chuyện với ta mấy câu, bảo ta vài ngày nữa đến động phủ của ông ấy nghe giảng kinh.” Tống Thanh vất vả lắm mới trấn an được Văn Xuân Tương, bấy giờ liền kể lại chuyện mình gặp lúc trước, “Nếu không phải vì thế thì ta đã không chậm trễ lâu như vậy.”
“Ồ? Vậy là ngươi thành công bái sư rồi hả?” Văn Xuân Tương nghe Tống Thanh nói chính sự, cũng không đùa giỡn nữa, mà trực tiếp hỏi.
“Chẳng biết nữa, có lẽ chỉ là một thử thách mà thôi.” Tống Thanh lắc đầu, “Ta chưa gặp vị trưởng lão ấy bao giờ, cũng chưa từng nghe nhắc đến tên ông ấy trong tông môn, nhưng ta có thể cảm giác được khí thế trên người ông ấy không tầm thường. Nếu có thể được ông ấy chỉ điểm vài câu, cũng đủ để ta hưởng thụ vô cùng rồi.”
“Vậy ngươi phải đi nhanh đi.” Văn Xuân Tương vẫy tay nói, mặc dù trước kia y rất ít đi lại trong Tu Chân giới, nhưng cũng từng xem không ít truyền kỳ thoại bản ở thế gian, biết rằng nhân loại rất coi trọng bốn chữ ‘Bái sư học nghệ’ này. Lúc trước khi y ở cùng lão hòa thượng, chẳng biết có bao nhiêu người ngàn dặm xa xôi đến trước cửa nhà lão hòa thượng đứng suốt mấy ngày, chỉ để được trò chuyện với lão hòa thượng một hai câu.
“Nhưng……”
“Ngươi đừng lề mề dông dài như vậy.” Một chiếc lá của Văn Xuân Tương quất tới, “Bỏ lỡ cơ hội lần này, về sau ngươi khó mà có được cơ hội tốt như vậy nữa. Có lẽ phải một hai trăm năm nữa ta mới có thể biến hóa thành công, nhưng ngươi hiện tại mới chỉ Trúc Cơ, ngươi có thể sống được đến lúc ta biến hóa sao?”
Tống Thanh bị Văn Xuân Tương nói như vậy, nhất thời chẳng biết trả lời ra sao.
Hắn suy nghĩ một hồi, rốt cuộc vẫn gật đầu đáp ứng.
“Vậy ngươi phải tự chăm sóc mình cho tốt nhé.” Nói rồi, Tống Thanh vội vàng đem từng khối linh thạch trên người mình đặt ở trước mặt Văn Xuân Tương. Trên người hắn chẳng có nhẫn trữ vật gì, ngay cả túi trữ vật cũng là loại hàng dởm chẳng đựng được bao nhiêu đồ. Mười mấy khối linh thạch hạ phẩm này đã là toàn bộ gia sản của hắn.
“Ta không cần mấy thứ này.” Văn Xuân Tương trả linh thạch lại cho hắn, “Ta chỉ cần hấp thu tinh hoa nhật nguyệt là được rồi.”
……Chút xíu linh khí đó còn chưa đủ cho y nhét kẽ răng, thêm một chút hay thiếu một chút đều chả sao.
“Có còn hơn không.” Tống Thanh dịu dàng xoa xoa lá của Văn Xuân Tương, “Ngươi ở trong này ngoan ngoãn tu luyện, cùng lắm mấy tháng nữa ta sẽ trở về.”
“Biết rồi biết rồi, ngươi không cần dong dài như vậy.” Văn Xuân Tương nói chẳng để ý.
Tuy rằng hiện tại y chưa thể biến hóa, giọng nói cũng mang vẻ trẻ con.
Thế nhưng luận tuổi đời, sợ là gấp mấy chục lần Tống Thanh ấy chứ.
Y đùa giỡn với Tống Thanh là một chuyện, nhưng nếu có kẻ cả gan dám có ý đồ với y, y cũng chẳng ngại cho bọn chúng biết hoa vì sao lại đỏ như vậy đâu!
“Ừ.” Tống Thanh gật đầu cười.
Cảnh tượng biến hóa.
Tạ Chinh Hồng mở mắt ra, nhìn sắc trời trên cao sáng rồi lại mờ, mờ rồi lại sáng.
Mỗi một ngày trôi qua, Văn Xuân Tương lại vẽ một dấu lên mặt đất.
Hôm nay dấu hiệu trên đất đã khoảng chừng mấy trăm.
Tạ Chinh Hồng đếm thử, tổng cộng là ba trăm sáu mươi.
Nói cách khác, tu sĩ tên Tống Thanh kia đã khoảng một năm không trở lại.
“Chẳng lẽ Tống Thanh gặp phải chuyện gì sao?” Văn Xuân Tương lẩm bẩm. Đã mấy lần y muốn ra khỏi cửa đi tìm Tống Thanh, nhưng thương thế của y bây giờ vẫn chưa khôi phục, chẳng thể nào huyễn hóa ra thần thức để ra ngoài tìm kiếm, hơn nữa y chỉ biết Tống Thanh đi tìm ai, nhưng hắn rốt cuộc đi tới đâu thì Văn Xuân Tương chẳng hề hay biết.
Một tháng, hai tháng, ba tháng, rồi nửa năm trôi qua.
Tống Thanh chẳng có chút tin tức gì.
Mười mấy khối linh thạch kia đã cạn sạch linh khí, trông chẳng khác gì hòn đá bình thường, nhưng Văn Xuân Tương vẫn không vứt chúng đi.
Văn Xuân Tương sốt ruột, cả đóa hoa trông cũng uể oải, so với đám hoa cỏ bị y đuổi tới góc vườn còn ủ rũ hơn.
“Tiền bối, ngài đừng lo lắng.” Tạ Chinh Hồng kìm lòng không đặng mà khuyên nhủ.
Dù biết rằng tiền bối chẳng thể nào nghe được lời mình nói, nhưng hắn vẫn khuyên nhủ.
Văn Xuân Tương hiện tại không ở hình người, nhưng Tạ Chinh Hồng vẫn có thể tưởng tượng được dáng vẻ bất an của tiền bối lúc này.
Đối với tiền bối hiện tại, có lẽ tu sĩ nuôi dưỡng ngài ấy cũng quan trọng như chính ngài ấy vậy. (Chỗ này mình không biết là quan trọng như anh Hồng hay ý là bảo quan trọng như bản thân Tương nữa, vì đều dùng từ “hắn”.)
Có lẽ lời cầu nguyện của Tạ Chinh Hồng có tác dụng, hoặc có lẽ bản thân Văn Xuân Tương cũng không muốn nhớ lại quá trình ấy.
Rất nhanh, Tống Thanh liền trở lại.
“Tống Thanh, ngươi…..” Văn Xuân Tương thấy bóng người quen thuộc kia đi tới, đang định vui vẻ nhào lên, nhưng mới nói được mấy chữ, thanh âm liền ngưng bặt.
Tạ Chinh Hồng cũng nhìn sang, trong lòng dâng lên nỗi kinh hãi.
Chính là bởi, dáng vẻ của Tống Thanh giờ phút này, giống tu sĩ áo xanh trong ký ức kia của hắn đến năm sáu phần.
Tống Thanh trước kia mới chỉ là tu sĩ bình thường mười bảy mười tám tuổi, nền tảng Trúc Cơ chưa vững chắc, trông tràn trề sức sống. Mặc dù tính cách hắn trầm tĩnh bình ổn, nhưng thoạt nhìn, rất ít ai nghĩ hắn có liên quan gì đến Phật tu.
Nhưng hiện giờ lại có bất đồng.
Giờ phút này Tống Thanh thay một thân tăng bào, trên cổ và tay đều mang phật châu.
Màu da tuyết trắng, khuôn mặt ôn hòa, khí chất thanh lãnh, rõ ràng là bộ dáng chỉ có khi đã gột tẩy ô uế.
“Để ngươi đợi lâu rồi.” Tống Thanh mỉm cười nhìn Văn Xuân Tương.
Văn Xuân Tương thu hết cành lá trên người về.
“Xin lỗi.” Tống Thanh tưởng đối phương đang giận, liền hơi cúi đầu, “Vốn không nghĩ sẽ chậm trễ lâu như vậy, nhưng trưởng lão giúp ta Trúc Cơ một lần nữa. Ta vốn định nhờ người truyền lời giúp, nhưng lại lo sẽ làm lộ chuyện của ngươi.”
“Ta biết.” Văn Xuân Tương lắc đầu, “Đối với tu sĩ mà nói, thời gian đôi khi rất khó nắm chắc, ngươi có thể Trúc Cơ một lần nữa, chuyện này đối với ngươi về sau chỉ có lợi chứ không có hại. Ta mừng cho ngươi còn không kịp, sao lại giận chứ?”
“Vậy ngươi vì sao…..” Tống Thanh cúi đầu nhìn chính mình, “Hôm nay ta bái trưởng lão làm thầy, cho nên quần áo cũng đổi thành tăng bào, lại qua không lâu nữa, trưởng lão sẽ quy y lấy pháp hào cho ta. Nếu ngươi không thích pháp y trên người ta, ta lập tức đổi sang bộ khác.”
“Không phải.” Văn Xuân Tương vội trả lời, “Ta…… Ta chỉ là cảm thấy dáng vẻ hiện tại của ngươi có điểm giống với một người ta từng quen trước kia.”
“Ồ? Là lão hòa thượng mà ngươi từng nói lúc trước sao?” Tống Thanh ngẫm lại rồi hỏi.
“Đúng vậy.” Văn Xuân Tương gật đầu khẳng định, “Nhìn ngươi ta lại nghĩ, lão hòa thượng thời trẻ, hẳn trông cũng không khác ngươi là bao. Vừa rồi trông thấy ngươi, ta có hơi sững sờ.”
“Có lẽ đệ tử Phật môn chúng ta đều trông khá giống nhau.” Tống Thanh đi qua, khom lưng ôm Văn Xuân Tương lên, “Ta đã nói với sư phụ, ta có nuôi một chậu mẫu đơn đen, là dưỡng từ hạt giống ta mang tới từ thế gian. Đợi lát nữa chúng ta liền có thể đi tới động phủ mà sư phụ chuẩn bị cho ta, ngươi cũng có thể tu luyện nhanh hơn một chút.”
Văn Xuân Tương đáp sao cũng được.
“Về sau chúng ta không đến nơi này nữa sao?”
“Nếu ngươi thích thì về sau lại đến cũng được.”
Tống Thanh ôm Văn Xuân Tương bay đi, Tạ Chinh Hồng theo sát phía sau bọn họ.
Cảnh tượng lại biến hóa mấy lần.
Nếu nói tiền bối chẳng có gì thay đổi, vậy thì sự thay đổi của Tống Thanh lại kháó rõ ràng.
Tống Thanh như thể là một hạt giống tu Phật trời sinh.
Bất luận là kinh Phật gì, thuật pháp gì, hắn đều có thể vừa đọc liền hiểu ngay.
Tạ Chinh Hồng thường được Văn Xuân Tương khen là kỳ tài, nhưng tốc độ tu hành của Tống Thanh cũng chẳng hề thua kém.
Không, có lẽ còn chẳng thể sánh được.
Năm đó nơi Tống Thanh tu hành là tiểu thế giới cằn cỗi, mà khởi điểm của Tạ Chinh Hồng chí ít cũng là trung thế giới.
Nhưng Tống Thanh lại không quy y tu hành thuận lợi như hắn tưởng tượng.
Tông môn của hắn và tông môn khác nổ ra một cuộc đại chiến, sư phụ Tống Thanh cũng chết vì bảo vệ tông môn trong cuộc đại chiến ấy. Tông môn nhỏ bé chẳng có tên tuổi này nhanh chóng biến mất, Tống Thanh từ đệ tử được kỳ vọng nhất tông môn biến thành một tán tu.
Mà biến đổi cảm xúc của Tống Thanh cũng ngày càng bình đạm.
Hắn nhìn nhận sự tình càng thấu triệt, càng nguyện ý giúp mọi người làm điều tốt, nhưng cảm xúc của hắn giống như bị hắn chủ động loại bỏ vậy. Ngoại trừ khi đối mặt với Văn Xuân Tương còn nhìn ra được chút hơi người, những phương diện khác, lại càng giống một vị Phật vô tình vô dục.
Chẳng mấy chốc, Tống Thanh trải qua đủ loại kỳ ngộ, chỉ trong mấy chục năm ngắn ngủi liền ngưng kết Kim Đan, phá Đan thành Anh, Xuất Khiếu Hóa Thần. Rất nhanh liền lên tới đại thế giới, trở thành đệ tử ký danh của một trưởng lão trong một tông môn Phật tu.
Tư chất như vậy, dù ở thời kỳ tu chân cường thịnh xuất hiện yêu nghiệt lớp lớp này, cũng đủ để người ta coi trọng.
Song để thử thách Tống Thanh một lần nữa, trưởng lão Phật môn vẫn chưa quy y cho hắn.
Mà thương thế của Văn Xuân Tương cũng tốt hơn nhiều.
Nói cách khác, y sắp có thể thuận lợi biến hóa.
“Tống Thanh, ngươi chờ ta vài chục năm, ta liền có thể hóa hình rồi ra gặp ngươi.” Phân thần của Văn Xuân Tương không còn non nớt mà mang theo đặc chất trong sáng của thiếu niên. Hư ảnh dáng vẻ thiếu niên thoáng ẩn thoáng hiện phía sau hắc mẫu đơn, miễn cưỡng có thể nhìn ra hình người.
“Cần tới vài chục năm sao?” Tống Thanh khẽ nhíu mày.
“Ta cũng chẳng biết nữa.” Văn Xuân Tương ngập ngừng một chốc, y từng biến hóa thất bại một lần, gần đây vì thương thế khôi phục, y mơ hồ cảm nhận được trong thân thể mình còn có một luồng sức mạnh khác đang rục rịch.
“Xuân Tương…… Ngươi có phát hiện thấy gần đây ngươi luyện công có hơi khó khăn không?” Tống Thanh ngẫm nghĩ một hồi, vẫn hỏi ra miệng.
Tạ Chinh Hồng cũng chăm chú nhìn Văn Xuân Tương.
Hắn cũng phát hiện.
Gần đây ma khí trên người tiền bối càng ngày càng đậm, linh lực thuần túy trên người Văn Xuân Tương không ngừng bị ma khí ăn mòn, tốc độ tu hành của y cũng càng ngày càng chậm. Dù Tạ Chinh Hồng biết về sau tiền bối sẽ rơi vào Ma đạo, nhưng giờ phút này trông thấy Văn Xuân Tương như vậy, hắn vẫn không khỏi lo lắng cho y.
“Ừ, có phát hiện.” Văn Xuân Tương cúi đầu, “Tống Thanh, ta có từng kể với ngươi chuyện lúc trước ta biến hóa thất bại chưa?”
Tống Thanh và Tạ Chinh Hồng cùng sửng sốt.
“Từng biến hóa thất bại?”
Tạ Chinh Hồng nhớ Nhan Kiều từng kể rằng, tiền bối đã biến hóa thất bại mấy lần.
“Ừm, còn không chỉ một lần.” Văn Xuân Tương gật đầu nói, “Vào lần đầu tiên ta biến hóa, ta dùng tu vi của mình để cứu lão hòa thượng, tiếc rằng đợi đến khi ta khỏe lại, ông ấy đã chết già. Sau khi viên tịch, lão hòa thượng để lại tro cốt và Xá Lợi của mình cho ta, ta nhanh chóng khôi phục thương thế. Lần thứ hai thì xui xẻo hơn, ta biến hóa đúng vào lúc nhân gian chiến loạn trăm năm, giờ âm ngày âm tháng âm năm âm, ta lại chọn phải nơi vô cùng hung sát đại ác, khi biến hóa ta không cẩn thận hấp thu cả oán khí và huyết khí của nhân gian, từ một đóa mẫu đơn trắng biến thành mẫu đơn đen. Hiện giờ ma khí trên người ta, có lẽ chính là ma khí tích tụ từ trước.”
Tống Thanh và Tạ Chinh Hồng cùng trầm tư.
Thông thường, Yêu tu biến hóa không thua gì nhân loại kết Anh.
Một khi thất bại, gần như không có cơ hội làm lại từ đầu.
Song tình huống Văn Xuân Tương gặp phải lại bất đồng, y thất bại hai lần, một lần là tự nguyện, một lần là ngoài ý muốn.
Hiện tại là lần thứ ba.
Nhưng ma khí trên người y lại đang rục rịch, có dấu hiệu tro tàn lại cháy.
“Ma khí trên người ngươi quá nặng, dù có biến hóa thành công, ngươi cũng chỉ có thể làm Ma tu.” Tống Thanh nở nụ cười khổ, “Trong những ghi chép mà ta biết, chưa từng ghi lại tình huống nào giống như ngươi.”
“Ma tu cũng đâu có gì không tốt.” Văn Xuân Tương làm bộ chẳng để ý, “Dù sao tu Tiên hay tu Ma chẳng phải đều là tu chân hay sao?”
“Đương nhiên là khác.” Tống Thanh xoa xoa đầu Văn Xuân Tương, “Ma khí trên người ngươi không phải thứ đơn giản, nó là tập hợp thiên thời địa lợi nhân hòa mà thành, nó ẩn giấu trong cơ thể ngươi nhiều năm, giờ đợi ngươi biến hóa mới xuất hiện, e rằng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi.” Từ xưa đến nay, tu sĩ bị ma khí ăn mòn mất đi thần trí còn ít hay sao?
“Lúc trước vì chuyện ma khí trên người ngươi, ta đã lật xem ngọc giản truyền lưu trên thị trường, tìm được một biện pháp đủ để phong ấn ma khí của ngươi. Có điều thuật pháp này không trọn vẹn lắm, phải thôi diễn một phen mới được, nhưng…..” Nhưng Văn Xuân Tương đã sắp biến hóa, dù muốn thôi diễn cũng không còn kịp nữa rồi.
“Vậy thì thử xem.” Văn Xuân Tương quả quyết nói, “Dù sao bây giờ cũng đâu có cách nào khác.”
“Ừm, được rồi.” Tống Thanh suy xét, vẫn quyết định mạo hiểm một phen, “Nhưng mà Xuân Tương, làm vậy quá mạo hiểm. Trên người ngươi còn có một ít ấn ký mà vị lão tiền bối kia lưu lại, chính là Phật ấn để áp chế ma khí ấy. Mượn dùng Pháp ấn còn sót lại này, rồi ta lại củng cố căn cơ Phật đạo cho ngươi, Phật Ma song tu, không chừng có thể bảo vệ ngươi bình an.”
“Như vậy được sao?” Văn Xuân Tương nghi hoặc nói, “Làm thế có gây hại gì cho ngươi không?”
“Giờ ta đã là tu sĩ kỳ Hóa Thần, củng cố căn cơ Phật đạo cho ngươi cũng không vấn đề gì.” Tống Thanh vân đạm phong khinh cười đáp, “Còn ngươi, nếu cứ tiếp tục trốn tránh như vậy, chỉ sợ sẽ bị ma khí mê hoặc tâm trí. Ngươi còn muốn thất bại lần thứ ba sao?”
Văn Xuân Tương nhìn khuôn mặt quả quyết của Tống Thanh, gật gật đầu.
Tạ Chinh Hồng nhìn dáng vẻ chẳng hề để ý của Tống Thanh, thở dài một hơi.
Hắn chỉ lừa Xuân Tương tiền bối chẳng am hiểu thường thức tu chân mà thôi.
Đắp nặn căn cơ vì một tu sĩ bị ma khí quấn thân, sao có thể dễ dàng như vậy chứ?
Nhưng Tạ Chinh Hồng cũng biết, tiền bối vẫn tu hành theo cách của Yêu tu, mà hôm nay lại bị ép chuyển thành Ma tu. Nếu không tạo căn cơ Phật đạo, khiến ba cái cân bằng nhau, khả năng tiền bối chết dưới Thiên kiếp biến hóa gần như là một trăm phần trăm.
Đúng như Tạ Chinh Hồng dự đoán.
Văn Xuân Tương thành công trùng tố căn cơ Phật đạo, nhưng tu vi của Tống Thanh cũng rớt từ kỳ Hóa Thần xuống kỳ Nguyên Anh.
Đợi đến khi Văn Xuân Tương bế quan biến hóa xong, đi ra liền phát hiện bên cạnh Tống Thanh đột nhiên có thêm một con khổng tước.
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Phật Tử lưu luyến ở lại Đại Đường hồi lâu, nghe xong đại hội Phật pháp mà Đường Tăng tổ chức, bấy giờ mới cáo từ nhóm người Đường Tăng, quay về thiên cung báo cáo công tác.
Nói là báo cáo công tác, nhưng kỳ thực cũng chẳng có việc quan trọng gì cần hắn làm. Việc duy nhất mà Phật Tử làm ở Thiên Đình, có lẽ chính là tán gẫu với đủ loại thần tiên.
Cứ như vậy vô tri vô giác trôi qua mấy trăm năm, Thiên Đình bình lặng như nước rốt cuộc cũng nghênh đón một lần thịnh hội.
Lại qua không lâu, bàn đào ngàn năm nở hoa một lần, ngàn năm kết quả một lần, ngàn năm chín một lần rốt cuộc cũng chín muồi. Bàn đào sắp chín, mặc dù không phải đại bàn đào chín ngàn năm mới chín kia, nhưng cũng là một đại sự khiến người ta cao hứng. Bàn đào thịnh hội lần trước bị Tôn Ngộ Không làm long trời lở đất, bây giờ lại sắp bắt đầu, lần này, Vương Mẫu không dám không mời Tôn Ngộ Không nữa. Thế nhưng khiến ai đi mời, lại là một chuyện phiền toái.
Thường xuyên qua lại như vậy, chút giao tình của Phật Tử và Tôn Ngộ Không chẳng biết sao lại lộ ra. Vương Mẫu và Ngọc Đế cùng thương lượng, cảm thấy hổ tiên mới nhậm chức này phẩm chất thành thực, xem xét bổn phận, bảo hắn đi mời Tôn Ngộ Không hẳn là sẽ không bị Tôn Ngộ Không làm khó. Phật Tử vốn không có tư cách ngồi ở yến hội bàn đào, nhưng chỉ cần hắn mời được Tôn Ngộ Không, bàn đào sẽ có thêm một phần cho hắn.
Phật Tử bật cười, hắn chẳng mấy hứng thú với bàn đào kia, song nghĩ đến nhiều năm trước Tôn Ngộ Không chính bởi vì bàn đào này nên mới đại náo thiên cung, lần này để không dẫm lên vết xe đổ nữa, vẫn phải đi mời thôi. Hơn nữa từ lâu hắn đã nghe về mỹ danh của Hoa Quả sơn, cũng có thể tiện đường xem thử xem sao.
Tôn Ngộ Không được phong làm Đấu Chiến Thắng Phật, đang ở Hoa Quả sơn toàn tâm toàn ý chăm sóc các đồ tử đồ tôn của mình, khỏi phải nói, thực sự có mấy đứa có tuệ căn, còn học được không ít bản lĩnh, bây giờ cũng hóa được thành hình người, bày mưu tính kế cho hắn, có một đứa lợi hại thậm chí đi dạo thế gian một vòng, mang về được giải Trạng Nguyên. Tôn Ngộ Không vui vẻ vô cùng, cảm thấy Mỹ Hầu vương đời sau, phải chọn từ mấy đứa đồ đệ như vậy.
“Đại vương đại vương, có thần tiên tới đây nói muốn tìm ngài.” Mấy tiểu hầu tử nhảy nhót chạy đến trước mắt Tôn Ngộ Không, nói.
“Thần tiên?” Tròng mắt Tôn Ngộ Không xoay chuyển, chẳng lẽ là lão già Thái Bạch Kim Tinh kia?
Editor: Thương Xuân Tương, thương cả lão hòa thượng, Tống Thanh, tiểu hòa thượng nữa……