Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

quyển 3 chương 212: thúy điểu đưa tin · đại điển song tu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu Tạ Chinh Hồng đã thành công thuyết phục Văn Xuân Tương, vậy chuyện tiếp theo đương nhiên cũng nước chảy thành sông.

Yến Dữ Hành là điểu vương có rất nhiều thúy điểu thủ hạ, lập tức được giao một nhiệm vụ lớn, bắt đầu viết ngọc giản mời khách nhân đến đại điển song tu của hai người.

Yến Dữ Hành rưng rưng đáp ứng.

Đây chính là nhiệm vụ đầu tiên mà chủ nhân giao cho mình, không đáp ứng thì có thể làm gì?

Hơn nữa hắn còn được phân đến bảo địa có linh khí tốt nhất trong Ngọc Tuyền động thiên, rất có lợi cho việc tu hành của hắn, bởi vậy hắn không thể từ chối được!

Mặc dù hắn không biết viết ngọc giản như thế nào, thế nhưng Ma Hoàng “tốt bụng” ném cho hắn một đống ngọc giản, dặn hắn phải xem cho kỹ, viết không tốt thì sẽ hứng chịu sự trừng phạt của y.

Yến Dữ Hành không muốn biết hình phạt là gì, thể nào cũng là chim nướng mười tám món, chả có gì mới mẻ!

Ở một bên khác.

Quan hệ mập mờ giữa Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng trở thành một bí mật kinh thiên động địa bị báo cho các tông môn. Các chưởng môn không hẹn mà cùng che giấu bí mật này, không để đệ tử đi khắp nơi nói lung tung. Chung quy Tạ Chinh Hồng đã cho thấy thực lực siêu cường ở Minh Thiền tông, mà Văn Xuân Tương thì càng là một đối thủ khó chơi. Dù bí mật này có bị vạch trần thì cũng không thể do đệ tử của môn phái bọn họ nói ra. Đạo lý súng bắn chim đầu đàn, ai ai cũng biết.

Song dù vậy, bí mật này vẫn lặng lẽ lưu truyền rộng rãi trong các môn phái, trở thành việc mà mọi người không nói nhưng đều biết trong lòng. Mà cũng đúng như Văn Xuân Tương dự liệu, chuyện này vừa truyền ra, sự chú ý của mọi người với thực lực của Tạ Chinh Hồng lập tức chuyển sang quan hệ của hai bọn họ.

Bát quái mà, không phân tu sĩ hay phàm nhân, mọi người đều thích nghe. (Bát quái: chuyện để hóng hớt tám nhảm đó.)

Tà Dương đại thế giới.

Văn Xuân Tương đã ở trong này than thở hồi lâu.

“Tiền bối, chẳng lẽ ngài hối hận sao?” Tạ Chinh Hồng cười hỏi.

“Không phải hối hận.” Văn Xuân Tương buồn cười lắc đầu, “Nếu bổn tọa đã đáp ứng ngươi thì sẽ không hối hận. Sau này dù ngươi có hối hận, bổn tọa cũng sẽ không buông tay.” Nếu sau này thực sự có báo ứng khổ nạn gì, y cũng cam chịu. Y đã cho tiểu hòa thượng rất nhiều cơ hội, là hắn cứ không chịu đi, vẫn tình nguyện ở lại bên cạnh y. Văn Xuân Tương cầm lòng không đặng muốn ích kỷ một lần.

Nắm giữ ngay lúc này, mới là chuyện quan trọng nhất.

Người không vì mình, trời tru đất diệt.

“Nhưng mà tiểu hòa thượng, nếu tin về đại điển song tu của chúng ta truyền ra, e rằng mớ sắt vụn kia và Quý Hiết sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này. Đại điển này có thể diễn ra thuận lợi hay không, vẫn chưa thể biết chắc được.” Văn Xuân Tương có chút lo lắng. Lúc đắc chí mãn nguyện nhất, cũng thường là lúc người ta ít cảnh giác nhất. Hơn nữa một khi mình và tiểu hòa thượng chính thức kết làm đạo lữ song tu, thì sau này tu vi tiến cảnh sẽ càng nhanh hơn. Làm gì có kẻ nào mặc kệ cho địch nhân của mình càng ngày càng lợi hại chứ?

Lửa rừng cháy không hết, gió xuân thổi lại sinh.

Quý Hiết sẽ không dễ dàng bỏ qua một cơ hội tốt như lần này.

“Tiểu hòa thượng, ngươi có biết, lúc trước bổn tọa gặp ai không?” Văn Xuân Tương thở dài nói.

“Tiền bối muốn nói đến Cảnh Dĩ Phong sao?” Tạ Chinh Hồng suy nghĩ rồi trả lời.

Văn Xuân Tương ngạc nhiên, mày hơi nhướn lên, lộ vẻ bất đắc dĩ, “Tiểu hòa thượng, chẳng lẽ ngươi chuyển nghề làm thần côn à? Cái này mà ngươi cũng đoán được?” (Thần côn: mấy tên lừa đảo giả thần giả quỷ để kiếm chác trục lợi.)

Tạ Chinh Hồng bật cười, “Tiền bối, cái này rất dễ đoán mà. Người mà hai chúng ta cùng quen biết chỉ có vài người đấy thôi, loại trừ những người không quan trọng, cộng thêm giọng điệu của tiền bối, đoán trúng cũng chẳng khó.”

“Có lẽ vì trước mặt ngươi, ta luôn quá thả lỏng nên mới không để ý điểm này.” Văn Xuân Tương vỗ vỗ mặt mình, nói tiếp, “Bổn tọa bắt gặp y và phân kiếm của Trảm Thương Sinh đang trù tính mưu hại ngươi, cho nên bổn tọa liền sưu hồn y.”

“Tiền bối có thu được thông tin gì hữu dụng không?” Tạ Chinh Hồng chẳng phản đối gì chuyện sưu hồn, Cảnh Dĩ Phong đã tính kế bọn họ không ít lần, dù có nỗi khổ tâm hay không thì chung quy vẫn là địch nhân.

“Thấy y cũng coi như hợp tác, nên nể tình tha cho y một mạng. Có điều, từ trong ký ức của y, bổn tọa biết được, Trảm Thương Sinh và Quý Hiết có vẻ muốn ra tay với Đạo Xuân trung thế giới.”

Đạo Xuân trung thế giới?

Tạ Chinh Hồng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Văn Xuân Tương.

Với hành vi điên cuồng nổi tiếng của Quý Hiết, rất dễ đoán được hắn muốn làm gì.

“Tuy nhiên khả năng hắn huyết tế Đạo Xuân trung thế giới là rất nhỏ, mà có lẽ chỉ muốn thăm dò thôi.” Văn Xuân Tương cười vỗ vai Tạ Chinh Hồng, “Trừ phi hắn không muốn sống nữa, tu vi của hắn đã sắp áp chế không nổi rồi, buộc phải độ kiếp, mà hắn lại không muốn đi đường tắt đến Ma Giới, cho nên đành phải bế quan trong Tiểu Ma cung. Nếu lại thêm huyết khí từ việc huyết tế một trung thế giới, e rằng Thiên kiếp sẽ giáng xuống ngay lập tức. Ngươi không thấy những năm gần đây hắn hầu như không có bất cứ động thái lớn nào sao? Bổn tọa đoán rằng, kẻ muốn động thủ là Trảm Thương Sinh, nó muốn thoát khỏi sự khống chế của Quý Hiết.”

“Linh kiếm cũng có thể thoát khỏi khống chế sao?” Tạ Chinh Hồng không hiểu lắm về Kiếm tu.

“Có thể, chỉ là điều điều kiện cần đạt thành rất khắt khe. Nhưng mớ sắt vụn kia gây nhiều trò như vậy, ắt hẳn là có mưu đồ rồi.” Văn Xuân Tương cười nói, “Đáng tiếc mục tiêu hiện tại của một người một kiếm đó đều là chúng ta, không thì đợi cho bọn chúng tự giết lẫn nhau cũng rất thú vị.”

“Nếu bọn chúng thật sự xuất hiện, vậy cũng vừa lúc có thể chấm dứt việc này.” Tạ Chinh Hồng cũng chẳng để ý, “Tiền bối có thể đáp ứng ta lần đầu, thì sẽ có thể đáp ứng ta lần hai. Minh thương dễ tránh, bọn chúng sẵn lòng xuất hiện mới là chuyện tốt.”

“…….Tiểu hòa thượng, thực ra trọng tâm của ngươi là đại điển song tu nhất định phải tổ chức chứ gì?” Văn Xuân Tương trầm mặc một lát rồi hỏi.

“Bị tiền bối nhìn thấu mất rồi.”

Văn Xuân Tương yên lặng quay đầu đi, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ngọt ngào. Tiểu hòa thượng biểu hiện rõ ràng như thế, y không nhận ra mới là lạ.

Chẳng lẽ kết làm đạo lữ song tu với bổn tọa là chuyện vui vẻ như vậy ư?

Văn Xuân Tương chưa từng chú ý, khóe miệng y từ lúc nhoẻn lên vẫn chưa hề hạ xuống.

“Nói chính sự đi, trong ký ức của Cảnh Dĩ Phong, ngoại trừ chuyện của Đạo Xuân trung thế giới, còn có một kế hoạch nhắm vào ngươi.” Sắc mặt Văn Xuân Tương bỗng trở nên nghiêm túc, “Kế hoạch này rất hiểm độc, tiểu hòa thượng, về sau ngươi tuyệt đối đừng rời khỏi bổn tọa.”

“Tất nhiên rồi.” Tạ Chinh Hồng gật đầu không chút do dự.

“Đừng nháo, ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi đấy.” Văn Xuân Tương thấy Tạ Chinh Hồng vô tư lự như vậy thì bèn vỗ hắn một cái, “Nếu tu sĩ và phàm nhân có gì khác biệt, thì đó là dục vọng của tu sĩ sâu nặng hơn phàm nhân! Có rất nhiều việc, phàm nhân chỉ dám nghĩ đến, nhưng tu sĩ thì dám làm thật. Tiểu hòa thượng, bổn tọa sống ở Tu Chân giới đã nhiều năm, chuyện ta từng gặp cũng nhiều hơn tưởng tượng của ngươi.”

“Nếu không phải như thế, thì tu sĩ cũng không thể trở thành tu sĩ.” Tạ Chinh Hồng cảm thán.

Lựa chọn trở thành tu sĩ, thoát khỏi kiếp sống phàm nhân, bản thân điều đó đã đại biểu cho một loại dũng khí rồi.

Cuộc đời phàm nhân ít nhất có thể sống yên ổn mấy chục năm, nhưng một khi trở thành tu sĩ, thì mỗi ngày đều sống trong cảnh ngươi tranh ta đoạt. Thời thời khắc khắc đều rơi vào nguy hiểm, những đau khổ trong đó, phàm nhân sao có thể tưởng tượng được?

Bởi vì muốn trường sinh, muốn thoát ly sinh lão bệnh tử, muốn sống có giá trị, những dục vọng đó gộp lại với nhau, mới bước lên con đường tu chân không biết điểm cuối ở nơi đâu!

“Có dục vọng là chuyện tốt, nhưng Tu Chân giới hiện nay quá bất ổn.” Văn Xuân Tương thở dài thườn thượt, “Bên ngoài càng có vẻ yên bình thì sau này bộc phát ra lại càng thiệt hại nhiều. Chỉ riêng những lão tổ áp chế tu vi, không chịu độ kiếp phi thăng mà bổn tọa biết là đã có mấy chục đến tận trăm vị, nếu tính thêm mấy tán tiên kia nữa thì số lượng càng kinh khủng. Nếu những người đó thật sự ra tay, ba ngàn thế giới này, sẽ chẳng ai có thể độc thiện kỳ thân!” (Độc thiện kỳ thân: mặc kệ kẻ khác tốt xấu ra sao, vẫn luôn giữ bản thân mình lương thiện. Sau dùng để chỉ những kẻ chỉ lo thân mình.)

“Tiểu hòa thượng, ngươi đã từng nghe về câu chuyện thịt Đường Tăng bao giờ chưa?”

“Thịt Đường Tăng?” Tạ Chinh Hồng có chút tò mò.

“Là một câu chuyện trong thoại bản hồi bổn tọa ở thế gian.” Văn Xuân Tương xoa trán, “Viết cũng khá thú vị, nhưng cụ thể ra sao thì bổn tọa không còn nhớ rõ nữa. Chỉ nhớ là trong đó có một hòa thượng tên Đường Tăng, tu hành mười kiếp, là đệ tử của Phật Tổ, ai ăn được một miếng thịt của ông ta thì sẽ có thể trường sinh bất lão. Ai thành thân cùng ông ta thì sẽ có thể đồng thọ cùng thiên địa!”

“Phì, tiền bối, mấy cái đó toàn là lời vô căn cứ.” Tạ Chinh Hồng cười bảo, “Đệ tử của Phật Tổ đâu chỉ ngàn vạn, chính bọn họ cũng không thể trường sinh bất lão được thì sao có thể khiến người khác trường sinh bất lão được? Nếu ông ta thật sự lợi hại như vậy, thì cần gì phải xuống phàm trần chuyển thế tu hành chứ?”

“Nhưng những yêu quái và thần tiên kia đều tin.” Văn Xuân Tương hít sâu một hơi, lẳng lặng nhìn Tạ Chinh Hồng, “Đám yêu quái kia không thể trường sinh bất lão nếu chỉ dựa vào tu hành của bản thân, cho nên bọn chúng thà tin là thật. Tiểu hòa thượng, ngươi có biết tu vi cua ngươi tiến cảnh nhanh đến mức nào không?”

Tạ Chinh Hồng trầm mặc, hiểu ra ý của Văn Xuân Tương.

“Nếu như bọn chúng nói ăn một miếng thịt của ngươi, hút khô tinh nguyên của ngươi, cắn nuốt Nguyên Anh của ngươi là có thể độ kiếp phi thăng thành công, ngươi cảm thấy những lão tổ không thể phi thăng, đang ngồi chờ chết đó có muốn thử một lần hay không?” Văn Xuân Tương hỏi ngược lại.

“Đây là cách mà bọn chúng muốn đối phó với ta sao, thật đúng là vất vả cho bọn chúng.” Tạ Chinh Hồng cười cười.

“Dù là bổn tọa xưa kia đang như mặt trời ban trưa, mà chỉ một lời đồn mơ hồ giả dối rằng “Văn Xuân Tương có bí pháp độ kiếp”, cũng có thể khiến bổn tọa té nhào.” Văn Xuân Tương nhớ tới chuyện này là lại bực bội, càng giận vì tiểu hòa thượng cũng bị cuốn vào vòng phân tranh này. Lúc ấy nếu không phải thấy trong ký ức của Cảnh Dĩ Phong có nhắc nhở Thẩm Phá Thiên về chuyện này, thì y đã lập tức giết Cảnh Dĩ Phong rồi.

Độc kế như thế mà bọn chúng cũng nghĩ ra được?

“Kỳ thực nếu phỏng đoán này là thật, tiểu tăng sẽ cảm thấy rất vui vẻ.” Tạ Chinh Hồng bỗng cất tiếng cười.

“Chuyện này thì có gì mà vui?”

“Nếu đúng là vậy, tiền bối, ta kết làm đạo lữ song tu với ngài, ngài sẽ có thể đồng thọ cùng thiên địa. Nếu ăn một miếng thịt của ta có thể khiến ngài trường sinh bất lão, tiểu tăng sẽ tự mình giơ đao.” Tạ Chinh Hồng nhìn vào ánh mắt Văn Xuân Tương, “Nếu thật sự có hiệu quả như thế, dù có bị truy sát, tiểu tăng cũng cam chịu.”

“Đồ ngốc!” Văn Xuân Tương mắng, “Thế thì có gì tốt?”

Thật sự không tốt một xíu xiu nào hết!

Song nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tạ Chinh Hồng, Văn Xuân Tương rốt cuộc không nói nên lời.

Mà thôi mà thôi.

Chỉ cần có y ở đây, còn phải sợ tiểu hòa thượng bị thương sao?

Một tên đến thì y giết một tên, hai tên đến thì giết hai tên!

Yến Dữ Hành thu phục toàn bộ chim chóc trong Ngọc Tuyền động thiên làm tiểu đệ, phân phó bọn nó mỗi người cống hiến một chiếc lông vũ đính vào ngọc giản, trông khá phù hợp với thẩm mỹ của hắn, lại vừa khiến chủ nhân thấy được sự cố gắng của hắn.

“Ba trăm miếng ngọc giản, hẳn là đủ rồi.” Yến Dữ Hành phân biệt tu sĩ nhân loại bằng hai điểm, một là dung mạo, hai là tu vi.

Tu vi của Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng tất nhiên khỏi cần phải nói, dung mạo cũng là hạng nhất.

Yến Dữ Hành tính đi tính lại, cảm thấy mình làm ba trăm miếng ngọc giản có lẽ hơi nhiều, tu sĩ hợp với thẩm mỹ của hắn có khi chưa đến ba trăm.

Nhưng trước hết vẫn phải mang cho chủ nhân xem xem có chỗ nào cần sửa không đã.

Yến Dữ Hành mới bay ra khỏi Ngọc Tuyền động thiên, liền thấy Văn Xuân Tương và chủ nhân của hắn đang nhìn nhau đắm đuối, trong không khí lan tỏa mùi hoa kỳ lạ, hắn lập tức run rẩy, lại chui vào trong Ngọc Tuyền động thiên.

Sau khi nhóm Thẩm Phá Thiên và Kỳ Vĩnh Duyên nhận được tin của Tạ Chinh Hồng, liền tạm thời tìm một chỗ ở, dù sao bọn họ cũng có trận bàn truyền tống trong tay, bất cứ lúc nào cũng đi được, không cần phải vội.

Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh vào đại điện Minh Thiền tông, chờ để dâng tặng lễ vật, nhưng hai người nghi hoặc phát hiện, bộ dáng của đệ tử Minh Thiền tông và khách mời lui tới đều là lạ.

Tam Tư đến động phủ của đại sư huynh Như Hối trở về, sắc mặt cổ quái, chia sẻ tin mình biết được cho ba người.

“Cái gì, chuyện bọn họ là một cặp bị lộ rồi sao?” Chu Ninh suýt chút nữa ngã khỏi ghế, “Sao lại bất cẩn vậy chứ?”

“Thì ra các ngươi đã sớm biết rồi.” Tam Tư nhìn Kỳ Vĩnh Duyên, Chu Ninh và Thẩm Phá Thiên, thở dài nói.

“Hình như hai người bọn họ cũng chẳng giấu giếm gì cả, biểu hiện rất rõ ràng.” Tam Tư tiếp tục nói.

“Tạ đạo hữu quả thực không giống người để ý cái này, Cửu Châu Ma Hoàng thì lại càng……” Kỳ Vĩnh Duyên giải thích, “Đạo lữ song tu cũng đâu có gì xấu, dù người khác có biết thì cũng chẳng dám lắm miệng đâu.”

“Sao lại không có chuyện gì được?” Tam Tư ngồi xuống đối diện ba người, “Các ngươi từng thấy đệ tử Phật môn nào có đạo lữ song tu chưa?”

“Cái này……” Hình như không có thật.

Ba người nhìn nhau, không nghĩ ra được nguyên cớ gì.

“Kỳ thực Tạ đạo hữu hiện giờ vẫn chưa quy y, nói đúng ra thì làm đệ tử tục gia cũng chẳng vấn đề gì.” Tam Tư lại thở dài, “Nhưng đệ tử tục gia không thể nào được chân truyền. Dù Tạ đạo hữu đã ngưng kết được Tam Bảo và Pháp ấn thì cũng vô dụng. Phật môn sẽ không chấp nhận một đệ tử Phật tu có đạo lữ song tu, điều này đại biểu cho hồng trần chưa dứt, lục căn không tịnh. Người xuất gia, thân ở Phật môn, sao có thể có “gia” chứ?”

“Ý của ngươi là, có đạo lữ song tu thì Tạ đạo hữu sẽ không thể thành Phật?” Thẩm Phá Thiên nhíu mày nói, “Bên Pháp tu bọn ta thì không giống vậy.”

“Nếu đối phương cũng là một Phật tu, chỉ làm đạo lữ song tu thuần túy thì có lẽ còn châm chước được. Nhưng đạo lữ song tu của Tạ đạo hữu là Cửu Châu Ma Hoàng, là người mà vô số Phật môn thống hận.” Tam Tư xoa trán, “Tạ đạo hữu mới trở thành người đứng đầu các đệ tử Phật môn mà lại có chuyện này, e rằng về sau hắn muốn tự xưng là Phật tu, cũng chẳng có ai tin.”

“Nhưng hắn đã ngưng kết được Tam Bảo và Pháp ấn…..” Chu Ninh yếu ớt nói.

“Vậy thì toàn bộ trách nhiệm sẽ bị đổ lên đầu Cửu Châu Ma Hoàng.” Tam Tư nghiêm túc nói, “Tạ đạo hữu biểu hiện xuất chúng như thế, nghe nói đã kinh động đến nhiều lão tổ trưởng lão không xuất thế, bất cứ ai trong bọn họ cũng đều là người ngưng kết Tam Bảo Pháp ấn, tu vi cao thâm bí hiểm, có thể địch lại Ma Hoàng. Nếu hai người họ cử hành đại điển song tu, ắt hẳn những trưởng lão đó đều sẽ xuất hiện, bọn họ không thể nào trơ mắt nhìn Tạ Chinh Hồng – người đệ nhất Phật môn bị Cửu Châu Ma Hoàng dụ đi mất.”

“Chắc là không tổ chức đại điển song tu đâu.” Chu Ninh nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm, “Chỉ cần không tổ chức đại điển, không chính thức thừa nhận, những tin tức này sẽ chỉ là lời đồn đãi. Mấy trưởng lão đại năng kia bình thường chẳng lộ diện, hẳn cũng không xuất hiện vì lời đồn cỏn con này đâu.”

Chu Ninh còn chưa nói xong, liền thấy bốn tiểu thanh điểu xinh xắn bay tới, trong miệng ngậm một miếng ngọc giản gắn lông vũ rực rỡ.

“Ủa, đây chẳng phải mấy tiểu thúy điểu của Minh Thiền tông ư? Sao tự dưng lại bay tới chỗ chúng ta?” Chu Ninh lấy ngọc giản từ miệng một con thúy điểu xuống, tiểu thúy điểu không hề phản kháng, lại còn cọ cọ tay Chu Ninh.

“Lẽ nào muốn đi theo ta? Mà sờ có vẻ cũng thích ghê.” Chu Ninh cảm nhận xúc cảm dưới tay, cười hì hì đáp.

Hắn dùng thần thức nhìn lướt qua ngọc giản, nụ cười lập tức cứng ngắc.

“Choang” một tiếng, ngọc giản rơi xuống đất.

“Chu đạo hữu, ngươi sao vậy?” Kỳ Vĩnh Duyên đang định thò tay nhặt ngọc giản của Chu Ninh lên, liền thấy một con thúy điểu khác dâng ngọc giản đến.

Kỳ Vĩnh Duyên nhận lấy ngọc giản xem thử, thân thể cũng cứng đờ tại chỗ.

Biểu hiện của Thẩm Phá Thiên và Tam Tư cũng chẳng khá hơn là bao……

“Chu Ninh, cái đồ miệng quạ đen này!!!!”

Cảm tạ trời đất, Tịnh Hỏa cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng luyện đan.

Nhan Kiều kêu lên một tiếng, nhào thẳng về phía Tịnh Hỏa, “Tiểu Hỏa, sao dạo này ngươi cứ ở trong phòng luyện đan thế?”

Tịnh Hỏa ôm lấy Nhan Kiều, “Không có gì, chỉ là cảm giác như thể có đại sự nào đó sắp xảy ra thôi.”

“Đại sự về phương diện nào, ta tính cho ngươi.” Nói đoạn, Nhan Kiều định lấy bàn cờ Thiên Cơ của mình ra.

“Đừng.” Tịnh Hỏa vội ngăn cản, “Tiết lộ thiên cơ quá nhiều sẽ không có lợi cho ngươi, không phải là về ngươi đâu.”

“Không phải về ta?” Nghe vậy, mặt Nhan Kiều lập tức xịu xuống, “Đó là về ai?”

Tịnh Hỏa nhìn bộ dáng này của Nhan Kiều, nhất thời cảm thấy bất lực.

Nhớ hồi mới gặp, Nhật Nguyệt Yêu Hoàng Nhan Kiều vẫn rất có tôn nghiêm rất có uy thế, sao càng về sau càng kỳ quái vậy?

Cửu Châu Ma Hoàng là hoa mẫu đơn nên sẽ có hoa kỳ, Nhan Kiều là thụ yêu, có lẽ cũng có giai đoạn như thế chăng.

Nghĩ vậy, Tịnh Hỏa liền miễn cưỡng áp chế cảm xúc của mình.

“Là về Cửu Châu Ma Hoàng và Tạ Chinh Hồng, cứ cảm giác hai người bọn họ sắp làm đại sự gì đó.” Tịnh Hỏa thẳng thắn nói, nhưng lại sợ Nhan Kiều hiểu lầm, lại nhanh chóng giải thích, “Mấy ngày nay ta đang nghiên cứu cái lá mà Cửu Châu Ma Hoàng cho ta, ngươi cũng biết đó là một bộ phận của Cửu Châu Ma Hoàng mà, ta ở cùng cái lá đó lâu, nên không tránh khỏi sinh ra chút cảm ứng.”

“Hai kẻ đó mà không gây ra đại sự gì thì mới là kỳ lạ.” Nhan Kiều thuận miệng bảo, “Khoan đã, A Hỏa, hình như có vị khách nhỏ đến đây.”

Nhan Kiều cảm nhận rồi ngoắc ngón tay, mới để đám tiểu thúy điểu ở bên ngoài vào.

“Đại điển song tu?!”

Tuyết Sa đại thế giới, Tiểu Ma cung.

“Thưa kiếm chủ, Cảnh Dĩ Phong vẫn không có tin tức gì.” Mấy tu sĩ quỳ trên mặt đất, cúi đầu nói.

Người ngồi trên đài giống hệt chủ nhân của Tiểu Ma cung, nhưng tuyệt đối không phải chủ nhân của Tiểu Ma cung này.

Khi Quý Hiết không có mặt, Trảm Thương Sinh liền biến thành Quý Hiết, bồi dưỡng tâm phúc của mình.

Nó tự thấy mình khác với đám pháo bảo kia, dù có linh trí, có nhục thể nhưng chưa từng muốn trở mình làm chủ nhân, ngược lại còn ký thác toàn bộ hi vọng vào kẻ gọi là chủ nhân, thật đáng cười biết bao?

Nó đã có bản lĩnh, có cơ hội đảo khách thành chủ, vì sao không thử một lần?

Về phần Quý Hiết, đợi đến khi hắn xuất quan thì tất cả đã trần ai lạc định rồi.

Đến lúc đó, nó không ngần ngại cho Quý Hiết biết, ai là chủ, ai là nô?

“Không cần tìm y. Y rơi vào tay Cửu Châu Ma Hoàng, dù không chết thì cũng thành kẻ ngốc, không cần phải lãng phí thời gian nữa.” Trảm Thương Sinh thản nhiên nói, “Còn tin gì khác không?”

“Thưa kiếm chủ, trước đây kế hoạch đều do Cảnh Dĩ Phong phụ trách, nếu y không còn nữa, vậy thì kế hoạch…..”

“Cứ tiến hành như thường.” Trảm Thương Sinh một tay chống cằm, cười đáp, “Trong Tu Chân giới, thứ không thiếu nhất chính là hai chữ “Tham lam”. Rất nhiều kẻ đã bị dồn vào đường cùng, vì một hi vọng sống, bọn chúng sẵn sàng đánh cược một phen.” Ai bảo Tạ Chinh Hồng biểu hiện xuất chúng như vậy chứ? Nếu hắn chẳng có gì đặc biệt xuất sắc thì đã chẳng gặp phải nhiều rắc rối đến thế rồi.

“Báo ——!” Một tu sĩ từ bên ngoài Tiểu Ma cung tức tốc bay vọt vào, “Báo cáo kiếm chủ, Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng hình như đang phát ngọc giản mời rất nhiều tu sĩ tham gia đại điển song tu!”

“Đại điển song tu?” Mắt Trảm Thương Sinh sáng rực lên, “Tốt! Tốt! Tốt! Văn Xuân Tương tự đâm đầu vào chỗ chết, vậy cũng chẳng trách ai được. Lúc tung tin đồn có thể sửa lại một chút.”

“Xin kiếm chủ nói rõ.”

“Cửu Châu Ma Hoàng ghét Phật tu như thế, vì sao lại ưu ái Tạ Chinh Hồng? Thậm chí còn nguyện ý làm đạo lữ song tu với một tu sĩ tuổi còn chẳng bằng số lẻ của y, chẳng lẽ thật sự là chân ái ư?” Trảm Thương Sinh đứng dậy, cười nhìn đám kiếm nô bên dưới, “Đương nhiên không phải, y làm vậy là để cướp đoạt tu vi của Tạ Chinh Hồng, mượn cơ hội phi thăng! Các ngươi hiểu chưa?”

“Kiếm nô rõ rồi!”

“Tốt lắm, cứ nói thế đi.” Trảm Thương Sinh cười nói, “Đại điển song tu à, kể ra thì ta cũng chưa từng tham dự đại điển song tu bao giờ, vừa hay có thể đi xem thử. Có ta ở đó, đám lão bất tử chỉ biết hoài nghi kia mới tin đây là sự thật.”

Nếu có được huyết khí của Văn Xuân Tương, Tạ Chinh Hồng và đám lão bất tử kia nữa, y lo gì không đảo khách thành chủ được?

Chính bản thân Văn Xuân Tương muốn tạo thêm lợi thế cho mưu kế này, vậy thì đừng hối hận thua sạch vốn liếng nhé!

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Phật Tử vừa lên núi, đám yêu tinh trên núi đã phát hiện ra.

“Trời ơi, tiểu đạo sĩ xuống núi một chuyến về mà càng thêm mị lực luôn kìa!”

“Thiện công trên người nhiều ghê, rốt cuộc đã cứu bao nhiêu người rồi?”

“Thật muốn bổ nhào vào a a a a.”

“Ta mới tìm được đá Điền Hoàng, không biết tiểu đạo sĩ có thích không nhỉ?” (Đá Điền Hoàng: một loại đá quý màu vàng, có ở Thọ Sơn, thành phố Phúc Châu.)

Phật Tử đi tới đi lui, bỗng quay đầu lại, cười với thỏ yêu đứng trên cành cây phía sau, “Tiểu Bạch, sư phụ ta có ở trên núi không?”

Hả hả hả?

Tiểu đạo sĩ biết tên của mình!

Ôi ôi ôi, tiểu đạo sĩ cười lên cũng đẹp quá đi.

Thỏ yêu mê mẩn quên cả lối về, gật gật đầu, “Có có, bọn ta cũng không dám tới quá gần.”

“Mọi người đều đi ra hết đi.” Phật Tử cười bảo, “Đợi ta trở về gặp sư phụ, mấy hôm nữa lại xuống núi, các ngươi có muốn đi cùng ta không?”

“Nhưng dưới chân núi có nhiều nhân loại lắm, còn có hòa thượng và đạo sĩ muốn bắt chúng ta nữa.”

“Ta xây một đạo quán, có nhiều phòng ở lắm. Nếu các ngươi tin tưởng ta, ở đó không có ai làm hại các ngươi đâu.” Phật Tử nói.

Đám yêu tinh nghe vậy thì lần lượt chạy ra.

“Thật sao? Không có người bắt chúng ta ư?”

“Tốt quá, chúng ta có nhà rồi!”

“Oa oa oa, tuyệt quá đi, cái gì ta cũng biết làm hết, ta ngoan lắm!”

Đám yêu tinh lũ lượt nhào về phía Tạ Chinh Hồng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio