*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe Văn Xuân Tương nói vậy, mặt Vô Hoang Tiên Quân lạnh như hàn băng, tiên khí chung quanh cũng theo uy thế của lão mà nặng thêm.
Văn Xuân Tương khẽ nhíu mày, nhưng vừa nhích lại gần tiểu hòa thượng, cảm giác áp bách đó thực ra không còn tác dụng gì.
“Muốn mạng của ta? Ha ha ha ha.” Vô Hoang Tiên Quân thấp giọng cười, cuối cùng ngửa mặt phá lên cười, “Đã bao nhiêu năm rồi ấy nhỉ, lâu lắm rồi chưa nghe kẻ khác nói muốn mạng của ta! Trông ngươi thế kia, chắc là ngay cả Tiên Quân đại biểu cho cái gì cũng không biết đâu nhỉ, tân nhân?”
“Sao lại không biết?” Văn Xuân Tương bĩu môi, “Tiên Quân chẳng phải chủ của địa mạch trong tiên vực sao? Nghe kể dù cách xa mấy tầng trời, địa mạch cũng có thể truyền tiên khí trong tiên vực cho Tiên Quân sử dụng đấu pháp. Địa mạch không chết, Tiên Quân không vong, ngươi muốn nói cái này đúng không?”
Nhưng ở Tiên giới này, cho dù là Tiên Đế cũng chẳng dám nói rằng mình vĩnh sinh bất tử, huống chi là một Tiên Quân?
“Không sai.” Vô Hoang Tiên Quân đắc ý ngẩng đầu, “Dù Nam Minh đuổi được ta khỏi tiên vực, hắn cũng không thể lấy mạng ta, bởi vì ta đã là chủ của một tiên vực khác, ta vẫn là Tiên Quân. Chỉ cần ta còn là Tiên Quân thì hắn không thể nào giết được ta.”
“Vậy ư?” Văn Xuân Tương nhìn bộ sáng đắc ý của Vô Hoang Tiên Quân, bỗng xen vào một câu, “Nhưng ngươi xem, ngay cả Tiên Quân trình độ cao nhất như Tú Kim Cát Tường Hoa mà cũng phải thân tử đạo tiêu đấy thôi. Tiên Quân thì làm sao, Tiên Quân thì không chết được chắc?”
“Có chết được hay không, cũng không quyết định bởi lời nói của ngươi.” Vô Hoang hơi nheo mắt, dưới chân lập tức dâng lên một luồng sáng vàng.
Vầng sáng kia lấp lóe nổi lên từ chân Vô Hoang Tiên Quân, trông có vẻ rất nhu hòa, song khi nó tới gần, Văn Xuân Tương cùng Tạ Chinh Hồng rõ ràng nhận thấy một cỗ cảm giác áp bách rất mạnh.
Hai người bọn họ mới chỉ là Linh Tiên, mà người trước mắt thì lại là Tiên Quân.
Tạ Chinh Hồng cùng Văn Xuân Tương tự tin mình liên thủ lại có thể giết được một Đại La Kim Tiên, nhưng chưa chắc có tự tin giết được một Tiên Quân.
Trừ phi, y sử dụng viên hồng châu kia.
“Tiền bối, để ta.”
Giọng nói của Tạ Chinh Hồng vang lên trong đầu Văn Xuân Tương, không đợi Văn Xuân Tương phản ứng, Tạ Chinh Hồng đã hóa thành một tia sáng trắng vọt về phía Vô Hoang Tiên Quân.
“Tiểu hòa thượng!”
Văn Xuân Tương hét lên, ngay sau đó cũng bay về phía Vô Hoang Tiên Quân.
Đùa hả, đối thủ như vậy một mình tiểu hòa thượng sao mà giải quyết được?
“Không biết lượng sức!” Vô Hoang Tiên Quân hừ một tiếng, âm thầm thôi thúc thần quang dưới chân, quyết phải cho hai tân nhân này biết mùi lợi hại. Thần quang dưới chân lão đột nhiên bừng lên, hóa thành ngàn vạn đốm sáng không ngừng phân tán ra bốn phía.
Tạ Chinh Hồng còn chưa tới gần thì đốm sáng gần hắn nhất bỗng hóa thành một thanh trường kiếm, trực tiếp bổ vào hắn.
Ầm!
Dưới đất xuất hiện một cái rãnh sâu không thấy đáy, tro bụi mù mịt bốc lên.
Tạ Chinh Hồng xít xao tránh được, ngay sau đó, những đốm sáng kia lại hóa thành đủ loại binh khí khác nhau lao vào công kích Tạ Chinh Hồng.
Vô Hoang Tiên Quân nở một nụ cười. Lão thậm chí chẳng cần làm động tác gì, chỉ cần một ý niệm là đống tiên binh này sẽ tấn công theo suy nghĩ của lão. Nếu cho rằng đống của tiên binh lão chỉ biết công kích thôi thì đúng là sai toàn tập.
Gương mặt bình tĩnh của Tạ Chinh Hồng dần lấm tấm mồ hôi, động tác qua lại né tránh cũng bắt đầu trở nên chậm chạp.
Đám tiên binh này ngoại trừ công kích thì còn có thể hấp thu tiên khí tự do trong không khí, thậm chí chỉ cần cách Tạ Chinh Hồng trong phạm vi không quá mười trượng, chúng còn có thể chậm rãi thôn phệ tiên khí của bản thân Tạ Chinh Hồng. Thủ đoạn như vậy thật đúng là không thể tưởng tượng nổi, ấy thế nhưng Vô Hoang Tiên Quân lại làm dùng rất thuận buồm xuôi gió.
Nếu không phải Tạ Chinh Hồng hôm nay còn đang trong kỳ bảo hộ tân nhân thì Vô Hoang Tiên Quân đã chẳng cần dùng biện pháp vừa tốn thời gian vừa tốn sức thế này, cứ trực tiếp tung chiêu là Tạ Chinh Hồng căn bản không thể chống đỡ. Đáng tiếc trên người bọn họ còn có bùa hộ mệnh, Vô Hoang Tiên Quân chỉ có thể làm từ từ mà thôi.
Ước định bảo hộ của Tiên giới là bảo hộ những tiên nhân mới phi thăng, nhưng nếu đối phương ngay cả tiên nhân cũng không phải thì đương nhiên sẽ không chịu ước định này.
Đống tiên binh của Vô Hoang Tiên Quân đều đến từ một món tiên khí gần cấp lục phẩm trên tay lão – Quạt Nhuận Vật Hợp Cực.
Quạt này là Vô Hoang Tiên Quân tình cờ có được, phải luyện chế nhiều năm mới luyện hóa xong, hiện giờ ở trong tay lão đã có thể phát huy uy lực gần với tiên khí lục phẩm. Nhưng Vô Hoang Tiên Quân cho rằng cây quạt này tuyệt đối không chỉ có chút phẩm chất ấy, mà ngược lại, khả năng của nó còn to lớn hơn nữa, chỉ là giờ tu vi của lão chưa tới, khó có thể khống chế mà thôi. Cây quạt này có thể thiên biến vạn hóa, phân thân ra đủ loại tiên binh công địch, vừa có thể hút tiên khí để hạ thấp thực lực của đối phương. Trong lúc luyện hóa nó, Vô Hoang Tiên Quân từng thử thôn phệ tiên khí của một Đại La Kim Tiên đến mức chỉ còn trình độ Thiên Tiên.
Cây quạt này chính là bảo bối áp đáy hòm của Vô Hoang Tiên Quân.
Dùng để đối phó hai tiểu tân nhân thật đúng là lãng phí.
Vô Hoang Tiên Quân vừa tiếc nuối nghĩ, vừa xoay đầu né tránh đòn tấn công của Văn Xuân Tương. Cùng lúc đó, trong tay áo lão phóng ra mấy thanh tiểu đao, tức khắc chọc thủng pháp khí che giấu khí tức của Văn Xuân Tương!
Khi tức thuộc về Linh tu lập tức đập vào mặt.
“Linh tu?” Mắt Vô Hoang Tiên Quân sáng lên, “Ngươi là người của Linh Tu thiên cung? Không, không đúng, trên người ngươi không có dấu hiệu của Linh Tu thiên cung.”
Trước đây Vô Hoang Tiên Quân từng ra tay với người của Linh Tu thiên cung, cũng cấu kết làm việc xấu với một tu sĩ của Linh Tu thiên cung, tất nhiên biết tu sĩ của Linh Tu thiên cung có đặc điểm gì. Như vậy là, tu sĩ trước mắt rất có khả năng là thiên tài địa bảo nào đó biến hóa, nhưng lại chưa có trong danh sách đăng khí của Linh Tu thiên cung.
Nói cách khác, đây là món thuốc bổ tuyệt hảo đưa đến tận cửa!
“Ha ha, trời cũng giúp ta!”
Nếu như lúc trước Vô Hoang Tiên Quân còn muốn cho hai tân nhân này nếm mùi đau khổ, thu bọn họ vào dưới trướng, vậy thì bây giờ lão đã hoàn toàn thay đổi ý tưởng này.
Hai kẻ này chẳng phải đạo lữ sao?
Vừa khéo.
Bắt một tên để uy hiếp tên còn lại.
Nếu Văn Xuân Tương là Linh tu thì không thể ăn y luôn một lượt được, ngược lại, mỗi lần chỉ ăn một ít thì mới lâu dài. Cái kiểu mổ gà lấy trứng không làm đến phút cuối cùng, Vô Hoang Tiên Quân luôn khinh thường.
Thảo nào Nam Minh và Phượng Ổ đều thu nhận hai kẻ này, hại lão lúc trước còn tưởng hai tân nhân này có tiềm lực tư chất cao siêu lắm, thì ra chỉ là bởi vì một trong số chúng là Linh tu chưa đăng ký?
Chẳng trách ngay cả tiên phủ quý giá mà Nam Minh cũng tình nguyện tặng cho bọn chúng? Ắt hẳn là vì hắn ta muốn Linh tu này sinh trưởng tốt hơn!
Đáng tiếc, bí mật này lại bị lão phát hiện, hai kẻ bọn chúng làm tất cả, đều thành lót đường cho mình.
Vô Hoang tự cho rằng mình đã biết heest thảy, càng hưng phấn không kiềm chế được.
Thế này còn khiến lão sung sướng hơn cả thắng được Phượng Ổ và Nam Minh.
Nghĩ đến đây, Vô Hoang Tiên Quân chẳng cần phí công đi lo xử lý Tạ Chinh Hồng nữa, Linh tu lạc đàn này mới là kẻ mà lão phải bắt!
Văn Xuân Tương bỗng nhiên cảm giác áp lực gia tăng.
Bây giờ y hắn không có ma khí bảo vệ, cũng không có tu vi đánh trả được Vô Hoang Tiên Quân, đối mặt một đối thủ như vậy, y gần như không có sức phản kích.
Bàn tay của Vô Hoang Tiên Quân theo sát Văn Xuân Tương.
Cho dù y né tránh thế nào, trốn chạy thế nào, thì vẫn không thể thoát nổi.
“Tiểu Linh tu, ngươi hãy lưu lại đi!”
Vô Hoang Tiên Quân bỗng nhiên siết chặt ngón tay, Văn Xuân Tương liền thấy phía sau dường như có thứ gì đó trói buộc chính mình, cơ thể không chịu nghe khống chế lui về phía sau, càng lúc càng tới gần Vô Hoang Tiên Quân.
“Tội gì phải phí nhiều sức chạy thoát như thế chứ?” Vô Hoang Tiên Quân làm bộ lắc đầu thở dài, “Tu vi thấp như các ngươi mà chạy thoát khỏi tay lão phu thì chí ít cũng phải tu hành thêm mấy ngàn năm nữa. Yên tâm, lão phu không giết ngươi đâu.”
Nghe Vô Hoang Tiên Quân nói chuyện “dịu dàng” như vậy, Văn Xuân Tương ghê tởm đến độ sắp hộc máu.
“Ồ, không giết ta, chẳng lẽ không phải muốn ăn ta sao?” Văn Xuân Tương cười gằn.
“Sao lại nói là ăn chứ?” Vô Hoang cười cắt lời Văn Xuân Tương, “Cùng lắm chỉ xem là hỗ trợ thôi. Mỗi lần ngươi cho ta một cánh hoa hoặc vài cái lá, đợi ta hấp thu xong rồi thì đương nhiên sẽ đối tốt với cả ngươi lẫn đạo lữ của ngươi. Đánh đánh giết giết làm ảnh hưởng đến tình cảm, nếu ngươi vẫn chưa đăng ký vào danh sách của Linh Tu thiên cung, còn che giấu thân phận đến tận đây, vậy chắc hẳn là vì muốn ở bên đạo lữ của ngươi nhỉ. Ngươi không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho đạo lữ của ngươi chứ.”
Nói rồi, Vô Hoang Tiên Quân động tâm niệm, những tiên binh đang công kích Tạ Chinh Hồng lập tức ngừng lại.
Tạ Chinh Hồng đã vô cùng chật vật.
Nhìn thấy vết thương trên mặt Tạ Chinh Hồng, Văn Xuân Tương hận đến nghiến răng, “Ngươi dám đả thương hắn?”
Bao năm qua y hết mực che chở Tạ Chinh Hồng, thậm chí còn chẳng có mấy câu nặng lời, thế mà lão tặc Vô Hoang này lại dám làm thế với tiểu hòa thượng của y?
Đây là tiên nhân ư?
Đây là Tiên Quân cao cao tại thượng ư?
“Haiz, thế này đâu gọi là đả thương chứ?” Vô Hoang Tiên Quân “tốt bụng” khuyên nhủ, “Lão phu đã dừng hết công kích lại rồi mà. Nếu Văn đạo hữu không chịu hợp tác thì kế tiếp mới là đả thương đấy!”
Tốt lắm.
Tiểu Linh tu này càng để ý đạo lữ của y thì càng có lợi cho Vô Hoang Tiên Quân.
Còn về cảm giác nguy hiểm như có như không trong lòng thì đã bị Vô Hoang quẳng ra sau đầu. So với có được một Linh tu, so với đồng thời thắng được Nam Minh và Phượng Ổ, cảm giác nguy hiểm nhỏ nhoi ấy có là gì?
“Nào, trước hết để ta xem coi ngươi rốt cuộc là loài gì?” Trong tay Vô Hoang bỗng xuất hiện một thanh đao nhỏ, gương mặt vẫn đeo nụ cười tự cho là ôn hòa, nhưng trong đôi mắt lại tràn ngập thèm thuồng và tham lam.
Lão không cầu đối phương là dị bảo chỉ cần ăn một miếng là tăng thọ mấy vạn năm, có thể giúp lão đột phá tu vi Tiên Quân tầng năm hiện tại là đủ rồi.
Trước tiên cắt một miếng thịt của y, nếm thử hương vị, bổ sung nguyên khí bị hao tổn lúc trước thì mới có thể cho lão biết nên làm thế nào để phát huy lợi ích của Linh tu này một cách tối đa! Mà Tiên Quân nguyện ý hưởng chung một Linh tu với lão nhất định cũng không ít!
Ha!
Nếu không phải trong Linh Tu thiên cung có Linh Đế, rồi cả thập đại hộ pháp gì dó bảo hộ chặt chẽ đám Linh tu kia thì bọn họ đâu đến nỗi khát cầu Linh tu như thế? Bình thường những Linh tu kia đơm hoa kết quả, cành lá rụng xuống có đem đến cả đống bảo bối cũng chẳng đổi được, nhưng hôm nay lại có một Linh tu lạc đàn rơi vào tay mình. Mà tiên vực của Phương Ổ và Nam Minh cũng sắp trở thành của mình rồi.
Sự thuận lợi ấy khiến Vô Hoang quên bẵng đi nguy cơ quanh quẩn bên cạnh mình.
“Yên tâm, thanh đao này của ta là tiên khí tam phẩm, tuyệt đối không khiến ngươi cảm thấy đau, thậm chí miệng vết thương của ngươi còn khôi phục rất nhanh, cảm đoan không lãng phí một giọt máu nào.” Vô Hoang thưởng thức thanh chủy thủ trong tay, nhẹ nhàng cười bảo.
Văn Xuân Tương không ngừng giãy dụa, muốn thoát khỏi trói buộc.
Y không thể nói cho đối phương mình là loài gì, bởi vì Vô Hoang vẫn chưa biết thân phận của y cho nên mới ngừng tấn công tiểu hòa thượng, bọn họ vẫn còn đường đàm phán. Song nếu để Vô Hoang biết mình là một cây hắc mẫu đơn vô tác dụng, trong cơn giận dữ, lão rất có thể sẽ gây bất lợi cho tiểu hòa thượng!
Mà hiện tại y chẳng thể nhúc nhích, phải làm cách nào mới có thể lấy hồng châu ra, rồi không để đối phương tránh thoát được?
Trong đầu Văn Xuân Tương hiện ra vô số phương án, nhưng bàn tay cầm đao của Vô Hoang vẫn cách y mỗi lúc một gần.
Tiên khí trong không khí bỗng nhiên ngưng đọng.
Văn Xuân Tương dường như cảm nhận được gì đó, hai mắt hơi trợn to, vẻ mặt vô cùng sửng sốt.
“Trò xiếc cỏn con ấy mà đòi gạt ta ư?” Vô Hoang cười thầm, không thèm để tâm đến sự khác thường của Văn Xuân Tương. Mấy mánh lới này từ vạn năm trước bọn họ đã chẳng cần dùng đến rồi.
“Tiểu….. Tiểu hòa thượng?”
Đao trong tay Vô Hoang sắp chạm tới Văn Xuân Tương thì sau lưng bỗng truyền đến cảm giác lạnh lẽo.
Như thể lão là một nhánh cỏ dại run rẩy trước cuồng phong, khó mà chống cự với sức mạnh khổng lồ ấy.
Sao….. Sao thế này?
Cơ thể không động đậy?
Lão là Tiên Quân, kẻ nào có thể khiến lão thành ra thế này?
Vô Hoang toát mồ hôi lạnh.
Lão cảm thấy bất ổn.
Lão cũng rốt cuộc hiểu được điểm khác thường lúc trước của Văn Xuân Tương là gì?
Cảm giác nguy cơ như có như không trong lòng lão cuối cùng cũng hoàn toàn bùng nổ trong khoảnh khắc, phá vỡ toàn bộ sự tự đắc của Vô Hoang. Làm sao có thể? Nơi này rõ ràng chỉ có ba người bọn họ, phía sau lão trừ một tu sĩ mà lão không thèm đặt vào mắt thì làm gì còn ai nữa?
“A Di Đà Phật.”
Vô Hoang dường như nghe thấy đằng sau có tiếng thở phào khe khẽ.
Hắn đang thở phào cái gì, người trong Phật giới đến đây ư?
Vô Hoang còn chưa kịp nghĩ tiếp thì đã thấy trên ngực mình hiện ra một thủ ấn Phật lấp lóe kim quang.
Tiên khí trong cơ thể đột nhiên như bị thứ gì đó hút đi, cuồn cuộn vọt tới hội tụ ở thủ ấn Phật kia, đồng thời, diện tích của thủ ấn Phật cũng càng lúc càng lớn, dần dần bao trùm lấy toàn thân lão.
“Có chuyện gì thì….. bình tĩnh thương lượng!”
Vô Hoang rốt cuộc cảm thấy kinh hoảng.
Cho dù năm đó bị Nam Minh Tiên Quân đánh bại, lão cũng chỉ thấy nhục nhã chứ chưa từng thấy kinh hoảng. Từ khi có được thực lực cấp bậc Tiên Quân, trong hai mươi tầng đầu, lão đã có thể xem là tiếu ngạo một phương. Đã bao nhiêu năm rồi lão chưa nếm trải tư vị sợ hãi?
Nhưng lão lại đang thật sự sợ hãi.
Đằng sau rốt cuộc tồn tại cái gì?
Rốt cuộc là kẻ như thế nào?
Trước mắt Vô Hoang Tiên Quân bỗng xuất hiện một bàn tay.
Bàn tay ấy rất đẹp, thậm chí chẳng có lấy một chút tì vết nào.
Vô Hoang dần mở to hai mắt, lão có lẽ không biết chủ nhân của bàn tay này là ai, nhưng đoạn tay áo lộ ra trên cánh tay ấy thì lão lại biết. Chẳng những biết mà lão còn vừa đánh với chủ nhân của tay áo này, chủ nhân của đoạn tay áo bị lão đánh mà chẳng có sức chống trả.
Suy cho cùng thì đối phương mới chỉ là một tân nhân thôi.
Nhưng hiện tại, chính bàn tay của một tân nhân lại kéo Văn Xuân Tương đi ngay trước mắt lão.
Thần thức Vô Hoang bắt đầu có chút choáng váng.
Bên tai lão quanh quẩn vô số âm thanh, trước mắt hiện ra muôn vàn hồ sen, bảo thạch kim châu, mỹ nhân tiên hạc, soi chiếu lẫn nhau, quấn quít lấy nhau, tựa như tịnh độ trong truyền thuyết, chẳng có phiền não, chẳng có ưu sầu.
Trong mơ màng, lão dường như nghe thấy một tiếng nỉ non truyền đến sau lưng.
“Tiền bối, đừng kẻ nào hòng thương tổn ngươi.”
Nhìn Phượng Ổ trước mắt kiên quyết không chịu nhận thua cũng không chịu thoái nhượng, Linh Thành quả thực đau đầu.
Y luôn thích những hậu bối kiên định không xao động, một lòng hướng đạo lại còn không sợ cường quyền như thế, nhìn là đã biết ưu tú. Nhưng nếu hậu bối ưu tú như vậy chắn trước mặt mình, nói mãi không chịu nghe thì chẳng hề đáng yêu một tẹo nào.
“Ngươi vẫn chưa chịu nhận thua sao?” Linh Thành bất đắc dĩ xoa trán.
Bấy giờ tiên kiếm trong tay Phượng Ổ đã gãy thành hai nửa, bản thân hắn cũng khuỵu một gối xuống đất, gần như không đứng dậy nổi.
Nhưng dù thế, Phượng Ổ vẫn chẳng hề chùn bước.
“Ngươi là Tiên Đế phương nào?” Phượng Ổ lau vết máu trên khóe miệng, nghiêm túc nhìn Linh Thành, “Đường đường là Tiên Đế mà lại chạy đến mấy tầng nhỏ của chúng ta, rốt cuộc là vì sao?”
Phượng Ổ đương nhiên không phải loại người xem tu vi là tất cả.
Dù có là Tiên Đế thì cũng phải phân tình huống.
Ai có thể cam đoan Tiên Đế thì sẽ không làm hại một phương, sẽ không gây chuyện xấu chứ?
“Bất kể là Tiên Đế phương nào, kỳ thực đều không liên quan đến ngươi.” Linh Thành lắc đầu, từ tốn khuyên nhủ, “Nếu không phải ta nương tay thì ngươi nghĩ mình còn có thể an ổn nói chuyện với ta được ư?”
“Ngươi nương tay, ta rất cảm kích, nhưng ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Phượng Ổ một bước cũng không nhường, “Ngươi tới vào thời điểm quá trùng hợp, ta không thể không đề phòng.”
Hắn biết rõ Vô Hoang Tiên Quân là dạng người thế nào, suy cho cùng thì bọn họ cũng là hàng xóm nhiều năm. Nhưng Vô Hoang mà Phượng Ổ biết tuyệt đối không có can đảm kéo cả Linh Tu thiên cung vào cuộc đấu giữa bọn họ. Chỉ cần bất cẩn chút thôi là Vô Hoang Tiên Quân sẽ hồn phi phách tán. Nếu là vì giá họa, lão hoàn toàn có thể chọn mấy con cháu Tiên Quân thực lực cường đại, căn bản không cần đi trêu chọc Linh Đế – kẻ mà bọn họ chỉ có thể nhìn chứ chẳng thể tới gần.
Trong ba mươi ba tầng trời này, số lượng Tiên Quân lớn nhỏ đã biết là khoảng một ngàn tám trăm vị.
Đừng thấy một ngàn tám trăm vị rất nhiều mà lầm tưởng, thực ra đối với những tiên nhân phi thăng thì số lượng này cực kỳ ít ỏi.
Mỗi năm chỉ riêng tiên nhân phi thăng từ bốn hồ phi thăng thôi cũng đã mấy chục vạn, mà tiên nhân sở hữu thọ nguyên dài lâu, nếu không phát sinh đại sự gì thì sẽ không đi làm mấy việc tìm chết, hầu như đều có thể yên ổn sống sót. Hơn nữa tiên nhân trong một ít môn phái đoàn thể kết làm đạo lữ, sinh ra không ít tiên nhân đời hai, nhân số lại càng nhiều thêm.
Nhưng Tiên Đế mà bọn họ biết đến thì chỉ có hai mươi ba vị.
Chia đều ra, còn chẳng có đủ một vị trong mỗi tầng.
Linh Đế có thể thành lập nên một thiên cung, che chở những Linh tu mà người người thèm muốn, chính là địa vị siêu phàm thoát tục của y.
Vô Hoang Tiên Quân lấy đâu ra lá gan dám đi trêu chọc Linh Đế?
Chỉ có Tiên Đế mới có thể đối phó với Tiên Đế.
Cho nên sau lưng Vô Hoang Tiên Quân nhất định còn có một Tiên Đế nào đó muốn ra tay với Linh Tu thiên cung, Vô Hoang chẳng qua chỉ là một viên đá dò đường mà thôi.
Vậy thì lai lịch của tên Linh Thành trước mắt này thật đáng để suy ngẫm sâu xa.
Y rốt cuộc là người phe nào?
Nếu y thuộc phe Linh Đế, vậy thì khi biết chuyện Vô Hoang Tiên Quân hãm hại Linh tu của Linh Tu thiên cung, y đáng lẽ phải rất tức giận chứ không thể bình tĩnh như thế được. Cho nên Phượng Ổ liền loại trừ khả năng Linh Thành là tiên nhân thuộc phe Linh Đế.
Loại trừ một đáp án sai lầm, đáp án còn lại chính là đáp án chính xác.
Tư duy của Phượng Ổ không hề kém, thậm chí có thể nói là thâm sâu.
Đáng tiếc Phượng Ổ không biết Linh Thành đặc biệt tới đây là vì Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng, còn tên Vô Hoang kia chỉ là nhân tiện mà thôi. Phượng Ổ nhầm giữa chủ yếu và thứ yếu, đáp án nghĩ ra tất nhiên cũng tương phản rõ ràng.
“Ta là người phe nào, ngươi không cần phải biết.” Linh Thành vươn tay, điểm lên trán Phượng Ổ.
“Thật ra ta rất thích ngươi đấy, tiếc là giờ ta không có thời gian để lãng phí với ngươi.” Linh Đế lắc đầu, nhìn về phương xa, cười nói, “Bên kia dường như xảy ra chút mâu thuẫn. Ta đi theo bọn họ quan sát lâu như vậy, cuối cùng cũng đến lúc kết thúc rồi.”
“Ngươi muốn….. làm….. làm gì?” Phượng Ổ cảm giác cơ thể mình trĩu nặng, mí mắt không chịu khống chế của hắn, cả người mơ màng buồn ngủ.
“Có một số việc, ngươi không nên nhớ thì hơn.” Linh Đế cười với Phượng Ổ, “Chờ khi nào ngươi trở thành Tiên Đế thì sẽ biết thôi.”
Hình ảnh cuối cùng lưu lại trong mắt Phượng Ổ là nụ cười thản nhiên trên gương mặt Linh Đế.
Phượng Ổ nặng nề ngủ, đợi đến khi hắn tỉnh lại thì sẽ không nhớ bất cứ thứ gì.
Linh Thành nhìn thoáng qua tiên kiếm dưới đất và vết thương trên người Phượng Ổ, bèn quẹt một cái, tiên kiếm tức khắc khôi phục nguyên dạng, cơ thể Phượng Ổ cũng không lưu lại dấu vết nào.
Chuyện thế này Linh Thành làm rất thuần thục, chẳng có trở ngại gì.
“Không ngờ lại gây động tĩnh lớn như vậy?” Linh Thành day day mi tâm, “May mắn lúc nãy khi đi vào ta đã lặng lẽ phòng bị.”
Linh Đế ngước đầu nhìn, trên bầu trời xuất hiện hư ảnh một đóa linh hoa rực rỡ ánh vàng.
“Ngay cả thần niệm của ngươi cũng kinh động, xem ra thật sự phát sinh việc khó lường rồi.” Linh Đế cười với Tú Kim Cát Tường Hoa trên không trung, “Yên tâm, nhiều năm trước chúng ta cũng xem như quen biết nhau, nơi an nghỉ của ngươi, ta sẽ bảo vệ cho ngươi.”
Thân hình Linh Đế chợt lóe, phút chốc đã đến vị trí của Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng.
Trên mặt đất có đủ loại dấu vết, trong không khí cũng tràn ngập một luồng Phật lực.
Phật lực này không an tĩnh hiền hòa như Phật lực mà Linh Đế từng cảm nhận được từ người của Phật giới, mà ngược lại còn có chút khí hung bạo.
Nhưng mà khí hung bạo này lại không ẩn chứa bao nhiêu sát khí, chỉ thuần túy là phẫn nộ mà thôi.
Phật cũng biết nổi giận.
Trong đầu Linh Đế bỗng lóe lên câu nói ấy.
Văn Xuân Tương đang ngồi dưới đất, ôm lấy Tạ Chinh Hồng hôn mê, gương mặt cực kỳ bình thản.
“Nơi này xảy ra chuyện gì vậy?” Thấy bộ dáng Văn Xuân Tương giờ phút này, Linh Đế tò mò hỏi, “Hắn hình như là kiệt sức, không có nguy hiểm đâu, ngươi yên tâm.”
Văn Xuân Tương chẳng buồn liếc đến Linh Đế mà chỉ lặng lẽ nhìn Tạ Chinh Hồng đang nằm trên đùi mình. Ngay lúc Linh Đế tưởng Văn Xuân Tương sẽ không trả lời, y lại lên tiếng, “Ta biết rồi, hắn không việc gì hết.”
“Nơi này vẫn còn vài thứ kỳ lạ.” Linh Đế tiến lên hai bước, khẽ nhíu mày.
“Trên người ngươi rốt cuộc có cái gì?” Linh Đế nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, điều càng khiến y buồn bực hơn là Linh tu Văn Xuân Tương mà y coi trọng này, trên gương mặt đã tràn ngập điềm báo nhập ma.
Dù Văn Xuân Tương ngay lập tức rơi vào Ma đạo, trở thành Ma Thần, Linh Đế cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên.
“Văn Xuân Tương, ngươi có biết mặt ngươi đã hiện ma tướng rồi không?”
“Yên tâm.” Văn Xuân Tương ngẩng đầu, nhìn Linh Đế cười, “Chỉ cần tiểu hòa thượng ở bên cạnh ta, ta nhất định sẽ không nhập ma.”
Editor: Tạ Chinh Hồng: “Omae wa mou shindeiru!”
Vô Hoang: “Nani?!!”