*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong cơn mơ màng, Tạ Chinh Hồng phát hiện mình đang ở trong một hồ sen trông chẳng thấy bờ.
Trên hồ sen có vô vàn thần phật lơ lửng, vẻ mặt hoặc từ bi hoặc an tường hoặc phẫn nộ, nhưng trong đôi mắt đều chứa đựng sự bình tĩnh và hờ hững.
Bấy giờ, trong những thần phật ấy, có một giọng nói nhàn nhạt vang lên.
Tạ Chinh Hồng không thể nào diễn tả sự ảo diệu của âm thanh ấy, chỉ cảm thấy tâm trí mờ mịt bỗng chốc thanh tỉnh, tức khắc rơi vào trong màn sương trắng vô tận. Hắn không thể khống chế cơ thể mình, thấy mình đã bay lên trời, rời đi cùng giọng nói của người nọ, cuối cùng đi vào trong một đại điện.
Sau vô số năm, lắng nghe đại năng kia niệm kinh giảng văn, lắng nghe người dùng đôi câu vài lời giải đáp thắc mắc của vô số người, lắng nghe vô số người hướng về phía đại năng ấy, cùng hô “Phật Tổ”.
“Nên biết sinh tử và niết bàn không khởi không diệt, không đến không đi, chứng nghiệm được việc này là không được, không mất, không nắm, không bỏ…… Tính của hết thảy các pháp bình đẳng không hoại.” (Đoạn trên thuộc Đại Phương Quảng Viên Giác Tu Đa La Liễu Nghĩa Kinh, tìm được đoạn này muốn lòi con mắt.)
Tạ Chinh Hồng nghe Phật Tổ niệm xong, màn sương trắng vô cùng vô tận trước mắt tản đi, hiện ra kim quang rực rỡ, vô số thần phật đang nhìn về phía hắn.
Mà ánh mắt bình tĩnh của Tạ Chinh Hồng thì hướng về phía Phật Tổ ở phía trước.
Người có ngàn loại tư thái, mỗi loại đều khiến người ta khó quên, khoảnh khắc nhìn vào mắt người, Tạ Chinh Hồng cảm giác hết thảy của mình đều phơi bày trước mặt người, không chỗ nào che giấu, nhưng hắn không sinh ra chút phản kháng nào, thậm chí còn có phần vui mừng.
“Lại sinh ra linh trí hóa hình rồi, đại thiện!”
Tạ Chinh Hồng đột nhiên tỉnh lại, trước mắt là cảnh sắc mà hắn không quen thuộc, nhưng chung quanh vẫn còn sót lại khí tức của tiền bối.
Đúng rồi, tiền bối!
Tạ Chinh Hồng ngồi dậy từ giường ngọc, ký ức vốn mơ hồ dần trở nên rõ ràng.
Hắn nhớ hình như mình bị chiêu của Vô Hoang Tiên Quân làm luống cuống, lại thấy lão ta cầm đao muốn cắt thịt tiền bối, nhất trời dâng trào phẫn nộ, sức mạnh ẩn sâu trong thức hải bắt đầu tràn ra toàn thân, khoảnh khắc thứ sức mạnh ấy bộc phát, Vô Hoang Tiên Quân gì đó chẳng qua chỉ là con kiến mà thôi.
Tạ Chinh Hồng trải thần thức ra, nhìn thấy những thứ nằm sâu trong thức hải mình.
Cảnh tượng mông lung mơ hồ lập tức hiện rõ trước mặt Tạ Chinh Hồng.
Sâu trong thức hải của hắn cũng chẳng phải thứ khó lường gì.
Chẳng qua chỉ là một bộ cà sa, một cây thiền trượng và ba món Pháp Ấn mà thôi.
Ba món Pháp Ấn kia, trong đó một món đã khắc ấn, nhưng chữ lại rất nhạt, hai Pháp Ấn còn lại thì trống trơn, trông vô cùng sạch sẽ.
Tạ Chinh Hồng không biết vì sao mình lại thấy vật này.
Đối với Phật tu mà nói, những thứ này quá bình thường, bình thường đến thậm chí vượt qua cả tưởng tượng của Tạ Chinh Hồng.
Nhưng ngẫm lại thì cũng đúng theo lý thôi. Đối với Phật tu, những thứ này vốn nên có đủ, thậm chí trên trình độ rất lớn, những tiên khí Phật gia này còn đại biểu cho Phật đạo của Tạ Chinh Hồng.
Có điều hắn biết, những thứ này chưa hoàn chỉnh.
Con dấu chưa khắc chữ thì không cần nói, ngay cả áo cà sa và thiền trượng cũng chỉ mới hiện sơ hình, hình dáng cụ thể còn cần Tạ Chinh Hồng từ từ hoàn thiện.
Tạ Chinh Hồng thu hồi thần thức từ thức hải về, phát hiện tu vi của mình đã tăng lên một bậc, đạt tới cấp bậc Vô Lượng Thần Phật. Mà Chư Hành Vô Thường ấn cũng mạnh hơn nhiều, hắn chỉ hơi nâng tay là có thể cảm nhận được sức mạnh khổng lồ trong tay mình.
So với cấp bậc Kim Phật trước kia thì đúng là khác nhau một trời một vực.
Vô Lượng Thần Phật cũng chỉ ngang bằng Đại La Kim Tiên thôi, vậy còn Tiên Quân cao hơn một bậc nữa thì sao? Bây giờ nghĩ lại, Tạ Chinh Hồng cũng thấy sợ hãi. Nếu lúc ấy mình không sử dụng sức mạnh trong cơ thể thì có lẽ tiền bối thật sự đã trúng độc thủ rồi.
“Tiểu hòa thượng, ngươi tỉnh rồi.” Đương lúc Tạ Chinh Hồng đang trầm tư, Văn Xuân Tương đã nhào vào lòng hắn như tên bắn, “Ôi chao, cảm giác tiểu hòa thượng càng ngày sờ càng thích.” Văn Xuân Tương sờ soạng eo Tạ Chinh Hồng một phen rồi mỉm cười nói.
Tâm tình buồn bực của Tạ Chinh Hồng lập tức tan thành mây khói.
Giống như thể khi nhìn thấy Văn Xuân Tương, nhưng phiền não ấy chẳng liên quan gì tới hắn vậy.
“Tiền bối có vẻ rất phấn khởi, là gặp được việc gì vui sao?” Tạ Chinh Hồng ôm lại Văn Xuân Tưng, cười bảo.
“Ừ, đúng là gặp việc vui.” Văn Xuân Tương gật đầu như thật, “Cơ mà tạm thời chưa muốn nói cho ngươi.”
Chuyện ngày trước tưởng mình là cỏ dại chính là lịch sử đen tối của Văn Xuân Tương, sao có thể tùy tiện nói cho tiểu hòa thượng được? Bây giờ tu vi của tiểu hòa thượng cao hơn y, nếu bị tiểu hòa thượng biết được quá khứ thì có còn mặt mũi không đây?
Tạ Chinh Hồng nghe vậy thì bật cười, dù giờ tiền bối không nói thì cuối cùng hắn cũng biết thôi.
Mà chuyện Văn Xuân Tương không muốn nói thì cũng chỉ vòng quanh có mấy cái, xem vẻ mặt Văn Xuân Tương thế kia thì có thể loại trừ việc liên quan đến Tạ Chinh Hồng, vậy còn lại có lẽ là chuyện gì cảm thấy mất mặt mà tiền bối không muốn nhớ lại.
Lẽ nào có liên quan đến khi tiền bối chưa biến hóa sao?
Văn Xuân Tương không biết một câu đơn giản của mình đã khiến Tạ Chinh Hồng đoán được bảy, tám phần chuyện mình vất vả che giấu, bây giờ y chỉ lo quan tâm đến Tạ Chinh Hồng mà thôi.
“Ta cảm nhận khí tức phát ra từ cơ thể ngươi mạnh lên rất nhiều, xem ra giường ngọc rất hiệu quả, nào, để ta kiểm tra xem có thay đổi gì không?” Nói rồi, Văn Xuân Tương vươn tay về phía Tạ Chinh Hồng, quyết tâm phải “kiểm tra” toàn thân hắn kỹ càng từ trên xuống dưới.
“Khụ khụ.” Linh Đế ngượng ngùng đằng hắng, cuối cùng cũng ngăn được hành động kế tiếp của Văn Xuân Tương.
Đám Linh tu đằng sau Linh Đế cũng thấy hết toàn bộ quá trình, nhất thời xấu hổ chẳng biết nên đưa tay đi đâu.
Đáng lẽ đám bọn họ đứng cùng nhau thì độ tồn tại không nên thấp như vậy chứ, sao mà Văn Xuân Tương và đạo lữ của y có thể hoàn toàn ngó lơ bọn họ, hết sức chuyên chú hưởng thụ thế giới hai người thế? Bọn họ đã thấy nhiều cặp đạo lữ rồi, nhưng dính nhau như cặp này thì chưa thấy bao giờ.
Văn Xuân Tương bấy giờ mới nhớ sau lưng còn có người!
Y không muốn để người khác thấy tiểu hòa thượng bị y “kiểm tra”, ngộ nhỡ lòi thêm mấy tình địch thì đúng là phiền toái.
“Bệ hạ, đạo lữ của ta đã tỉnh rồi, đa tạ bệ hạ giúp đỡ.” Văn Xuân Tương một tay nắm lấy tay Tạ Chinh Hồng, truyền qua một ít thông tin khi hắn ngất đi, một tay thì đặt trước ngực, khẽ bái một cái với Linh Đế.
“Không cần khách sáo, đây là kỳ ngộ mà đạo lữ ngươi vốn nên có mà.” Linh Đế vờ như không phát hiện động tác nhỏ của hai người, cất bước tiến vào trong động phủ, cẩn thận quan sát Tạ Chinh Hồng, trong mắt hiện ra sự tán thưởng.
“Không ngờ chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà Tạ đạo hữu đã trở thành Vô Lượng Thần Phật, tốc độ này, quả là hậu sinh khả úy.”
Với ánh mắt của Linh Đế, đương nhiên có thể nhìn ra trạng thái hiện tại của Tạ Chinh Hồng.
Dù y soi mói thế nào, cũng chẳng tìm ra được tí xíu khuyết điểm nào của Tạ Chinh Hồng.
Vốn tưởng là Tạ Chinh Hồng vì cố đột phá nên dù thành Vô Lượng Thần Phật, tâm cảnh cũng có khiếm khuyết, vậy nên mới đặc biệt mang vài món bổ giúp ngưng thần đến đây. Nhưng Tạ Chinh Hồng hiện giờ ánh mắt thanh tỉnh hữu thần, nhìn kiểu gì cũng chẳng giống có khiếm khuyết. Nếu không phải lúc trước thấy Tạ Chinh Hồng ngất thì y còn tưởng hắn rèn luyện căn cơ vững chắc, tu hành mấy ngàn năm mới trở thành Vô Lượng Thần Phật.
“Xin hỏi Tạ đạo hữu, tâm ngươi có tĩnh không?”
Tạ Chinh Hồng khép hờ mắt, khi mở ra lần nữa, đôi mắt nhìn về phía Linh Đế đã có chút thay đổi, “Cũng ổn.”
“Ồ?” Linh Đế chớp chớp mắt, nhìn sang Văn Xuân Tương, “Vậy xem ra, tâm của Văn đạo hữu hẳn cũng tĩnh.”
Văn Xuân Tương bĩu môi, không muốn nói ẩn ý gì với Linh Đế, “Một đóa hoa cả thế giới, một chiếc lá cả như lai, xuân đến hoa tươi sắc, thu về lá vàng bay, bát nhã vô cùng tâm tự tại, lặng nghe tĩnh động thuận tự nhiên. Thần Tú có được kỳ ngộ này là thiên thời địa lợi, bệ hạ không cần lo tâm tĩnh hay không đâu ạ.”
Linh Đế mỉm cười nhìn về phía Văn Xuân Tương, “Ta nói có một câu mà ngươi đáp lại nhiều câu thế. Tìm một Phật tu làm đạo lữ, có vẻ trình độ Phật pháp của ngươi cũng rất khá.”
“Bệ hạ không biết đó thôi.” Tạ Chinh Hồng cười cắt lời Linh Đế, “Trước khi phi thăng, Phật pháp của tiểu tăng được Xuân Tương chỉ điểm rất nhiều.”
“Lạ nhỉ.” Linh Đế nhướn mày, chỉ vào mấy đệ tử Linh tu phía sau, “Ta hay bảo bọn họ rảnh thì đọc kinh Phật, kinh Đạo Đức gì đó để rèn luyện tâm cảnh, thế mà cả đám cứ kiếm đủ thứ cớ để trốn tránh. Không ngờ trình độ Phật pháp của Văn đạo hữu lại cao như vậy, đúng là hiếm thấy.” Linh tu bọn họ bẩm sinh có căn cốt và tư chất cao hơn Nhân tu, nhưng thứ huyền diệu khó lý giải như ngộ tính thì lại không thể so được với Nhân tu.
Nhất là kinh thư điển tịch của Đạo gia với Phật gia, không ít Linh tu, Yêu tu đọc mà như đọc thiên thư, đừng nói là nghiên cứu, nghía một cái thôi cũng thấy đau đầu rồi.
Quả nhiên, Văn Xuân Tương có thể lấy được Phật tu tiền đồ vô lượng như Tạ Chinh Hồng làm đạo lữ, bản lĩnh của bản thân y quả nhiên cũng không kém.
Thấy nụ cười trên mặt Văn Xuân Tương đã có vẻ mất kiên nhẫn, Linh Đế cũng không mặt dày tiếp tục quấy rầy đôi tình nhân người ta nữa, y nhẹ nhàng cười bảo, “Nếu hai vị còn có lời muốn nói với nhau thì ta cũng không làm phiền nữa. Lát nữa ta sẽ bảo người đưa tài nguyên đến cho hai ngươi, các ngươi cứ ở đây an tâm tu luyện nhé.”
Nói rồi, Linh Đế là kẻ đầu tiên biến mất trước mặt mọi người.
Mấy Linh tu còn lại cũng biết mình ở lại là dư thừa, nhưng quà đã chuẩn bị thì vẫn phải tặng.
“Chúng ta có mấy món chẳng đáng bao tiền, xin tặng cho hai vị làm quà gặp mặt, mong hai vị nhận lấy.” Bích Thanh chắp tay nói, “Lúc trước đã đắc tội, mong hai vị chớ để bụng.”
“Bích Thanh hộ pháp nói quá lời rồi.” Văn Xuân Tương đáp lễ lại Bích Thanh.
Bích Thanh đưa linh thảo trong tay sang rồi rời đi.
Các Linh tu khác cũng nhanh chóng chất đống quà mình chuẩn bị trong động phủ của Văn Xuân Tương, tiện thể chúc mừng mấy câu rồi lần lượt ra về. Ngay cả bệ hạ cũng đi rồi, mấy tiểu nhân vật bọn họ cũng nên mau mau đi thôi.
“…..Cũng thức thời đấy chứ.” Văn Xuân Tương phân loại linh thảo trên mặt đất, tính toán xem mình có thể dùng những thứ này để luyện ra đồ gì cho tiểu hòa thượng. Phải công nhận rằng những Linh tu này rất hào phóng, số quà này dù ở đâu cũng là vật giá trị cao.
“Tiền bối.” Tạ Chinh Hồng buồn cười, khom lưng cùng phân loại đồ với Văn Xuân Tương, “Xem ra tiền bối rất thích Linh Tu cung. Sớm biết thế thì lúc ấy tiểu tăng đã để tiền bối đi cùng Bích Thanh hộ pháp rồi.”
Văn Xuân Tương ngừng tay, như cười như không nhìn Tạ Chinh Hồng, “Sao thế, tiểu hòa thượng đang ghen đấy à?”
“Cũng bình thường thôi.” Tạ Chinh Hồng thật thà nói.
“Ầy, trời đất xoay chuyển.” Văn Xuân Tương cười tủm tỉm liếc Tạ Chinh Hồng, “Hồi trước bên cạnh ngươi có cả đống hảo hữu yêu sủng, trong lòng bổn tọa cũng chẳng dễ chịu gì.”
Tạ Chinh Hồng chẳng biết đáp thế nào.
“Đương nhiên, người quan trọng nhất vẫn là ngươi rồi.” Văn Xuân Tương đứng dậy ôm lấy Tạ Chinh Hồng, “Về sau ngươi biểu hiện tốt một chút thì ta sẽ cách xa bọn họ.”
“Như thế nào mới xem là biểu hiện tốt?”
“Cái này thì đợi bổn tọa kiểm tra một phen là rõ thôi.”
Văn Xuân Tương vẽ vẽ mấy vòng trước ngực Tạ Chinh Hồng, lẳng lặng cười nhìn hắn.
Kim Bà La Hoa sống ở tầng thứ ba mươi, tính ra cũng là Phật Tôn, tương đương cấp bậc Tiên Đế. Hơn nữa trước đây hắn từng được Phật Tổ đích thân điểm hóa, quan hệ với các đệ tử Phật Tổ cũng rất tốt, cho nên dù là Linh tu nhưng vẫn có địa vụ cao ở Phật giới. Trong tình trạng không ít La Hán Bồ Tát bỏ mạng như hiện nay thì địa vị của hắn càng tăng cao. Trước kia Linh Đế nói không dễ dàng mời được Kim Bà La Hoa, đây là nói thật chứ không phải nói dối.
Từ tầng ba mươi trở đi, số lượng Tiên Phật cư trú giảm mạnh.
Một thế giới to lớn như vậy, không có vị trí của hảo hữu thì có đi loanh quanh du lịch hơn vạn năm cũng chưa chắc gặp được một người. Tu vi càng cao, nhân quả càng ít, đa phần Tiên Phật đều an nhiên chờ mệnh ở trong động phủ của mình, có việc thì đi chỉ điểm vài đệ tử tín đồ, không có việc gì thì ngủ nghỉ trong động phủ, mặc kệ người khác làm gì thì làm. Nói thật thì, thực sự sống cuộc sống thần tiên trong truyền thuyết, không phiền muộn vì ngoại sự ngoại vật, có lẽ chính là các Tiên Phật sống ở tầng ba mươi này.
Trong động phủ nơi Kim Bà La Hoa sống chất đầy vô vàn kinh Phật.
Nhìn vào trông như một biển sách, hoàn toàn chẳng thấy bờ, số sách này đều do Kim Bà La Hoa tự tay viết ra.
Đây là cách tu luyện của hắn, dùng giấy và bút mực ở thế gian, lần lượt sao chép các loại kinh thư Phật văn khác nhau để khiến mình tĩnh tâm, khiến mình chuyên tâm vào Phật đạo. Hắn không phải Nhân tộc, cho nên chỉ có thể cố gắng tu luyện càng nhiều hơn.
Ít nhất, ít nhất cũng phải thoát khỏi ba mươi ba tầng trời này.
Kim Bà La Hoa viết xong chữ cuối cùng, khi kết thúc dùng lực hơi mạnh, một giọt mực nhỏ bắn lên mặt, giọt mực nhanh chóng chảy xuống mặt hắn, không lưu lại chút dấu vết nào.
Là linh thực biến hóa, ngoại hình của Kim Bà La Hoa mang đậm nét dị vực.
Làn da của hắn rất tái nhợt, màu môi lại đỏ đậm dị thường, trông thậm chí còn yêu diễm hơn cả Ma tu. Hắn từng muốn thay đổi diện mạo, khiến mình trở nên đại chúng hơn một chút. Nhưng Phật Tổ nói hồng nhan khô cốt đều là diện mạo, sau khi thông suốt điều này, Kim Bà La liền giữ nguyên hình dạng thật, bình tĩnh đối diện với ánh mắt của người khác.
Hình hài này vốn là trời ban cho hắn, cứ giấu diếm thì lại giống như hắn chột dạ vậy.
Đứng trước đại đạo, mọi người đều bình đẳng, cần gì phải quá để tâm đến dung mạo của mình.
Kim Bà La Hoa vừa thu bút thì nhận được tin của Linh Đế.
Cũng lạ thật.
Ba ngàn năm trước sau khi Kim Bà La Hoa từ chối lời mời của Linh Đế, Linh Đế cũng thức thời không tới tìm hắn nữa, sao hôm nay lại gửi tin cho hắn thế này?
Hôm nay Kim Bà La Hoa chép kinh thư rất thông thuận, tâm tình cũng rất tốt, cho nên không chặn tin của Linh Đế, mà nhẹ nhàng phất tay, bộ dáng Linh Đế cười hì hì lập tức xuất hiện trước mặt hắn.
“Kim Bà La, cũng ba ngàn năm rồi chúng ta chưa nói chuyện nhỉ.” Linh Đế mỉm cười hỏi.
Kim Bà La nhìn Linh Đế trong hình hài nam tử, khóe miệng hơi nhếch lên, “Ba ngàn năm, ngươi lại đổi một dung mạo khác, cần gì phải cố chấp như thế chứ?”
“Ta vốn không phải nam cũng chẳng phải nữ, dung mạo đương nhiên muốn đổi thế nào thì đổi thế ấy.” Linh Đế thản nhiên nói, “Mà ngươi thì chẳng thay đổi chút nào. Đạt đến trình độ chúng ta, nếu bản thân không làm chút thay đổi, ngàn vạn năm nhìn mãi một khuôn mặt thì chán lắm.”
“Ngươi tìm ta có việc gì không?” Thấy Linh Đế cứ vòng vèo, Kim Bà La cầm quyển sách trống trơn lên, bắt đầu sao chép kinh văn.
“Không có việc gì thì không tới tìm ngươi được hả?” Linh Đế khẽ nhướn mày, tỏ vẻ không vui, “Chúng ta tốt xấu gì cũng chung giống loài, mặc dù ngươi đã thành tôn giả Phật giáo nhưng cũng đừng xa cách với ta thế chứ.”
“Đạo bất đồng, bất tương vi mưu. Hôm nay ngươi là Linh tu, là thủ lĩnh của Linh Tu thiên cung, còn ta lại là Phật tu, là tôn giả Phật giáo, giữa chúng ta vốn chẳng có nhiều chuyện để mà nói. Có một số việc, trời biết đất biết ngươi biết ta biết, nhìn nhau cười một cái là xem như xong.” Kim Bà La chẳng buồn quay đầu lại, vẫn tiếp tục viết kinh văn lên giấy, “Có sức nói mấy cái đó với ngươi thì chẳng thà ta viết thêm mấy phần kinh văn còn hơn.”
“Kim Bà La, thôi, chúng ta cũng mấy vạn năm chưa gặp mấy người Đạo Tổ rồi.” Linh Đế bỗng nói.
Kim Bà La ngừng bút.
“Sao tự dưng lại nhắc chuyện này?”
“Ngoài ba mươi ba tầng trời, còn có hư không vô tận, ở nơi đó có thể sáng lập vô số thế giới, tạo ra một phương thiên địa. Xưa kia chủ của vô số đại đạo khai đàn giảng pháp ở hư không vô tận, ngươi và ta gặp được cơ duyên, hộ tống mấy vị Thánh Nhân cùng tham dự, chỉ nghe vài câu ít ỏi mà có được căn cơ Tiên Đế hôm nay. Bây giờ ngẫm lại vẫn cảm giác ảo diệu khôn cùng, khó có thể hiểu thấu đáo. Nếu chúng ta muốn tiến gần thêm một bước thì ắt phải đến hư không vô tận một chuyến nữa.” Linh Đế trầm tư một lát rồi nói.
Nghe Linh Đế nói vậy, Kim Bà La tươi cười, “Điều này ta đương nhiên biết. Nhưng bây giờ ngay cả tầng ba mươi ba cũng ta cũng chẳng tới được thì sao có thể thoát khỏi ba mươi ba tầng trời, hướng tới hư không vô tận? Hiện tại đừng nói là Thánh Nhân, ngay cả Chuẩn Thánh cũng chẳng có bất cứ tung tích nào.”
“Ta cũng chính vì thế mà đến.” Linh Đế tiếp lời.
“Hả?”
“Ta cũng muốn biết ở trong hư không vô tận rốt cuộc có cái gì, ta muốn nhớ lại việc nghe pháp năm ấy, nhưng đầu óc mơ hồ chẳng thể nhớ được toàn bộ quá trình. Sau này hỏi thăm vài vị tiên hữu đi cùng, có vẻ cũng đều như thế cả.”
“Các Đạo Tổ không muốn chúng ta biết cái gì thì chúng ta không thể nào biết được.” Kim Bà La khẽ nhíu mày, “Nghĩ quá nhiều thì không hay đâu, với sức mạnh của ngươi và ta mà muốn chống lại Đạo Tổ sao?”
“Đương nhiên không phải.” Linh Đế xua tay, “Chỉ cần một tâm niệm của Đạo Tổ là có thể triệt để xóa sạch nhân quả của ta, ta sao dám có ý đồ gì với bọn họ? Chỉ là gần đây ta phát hiện một Phật Tiên cực kỳ có khả năng giúp chúng ta đi đến tầng thứ ba mươi ba.”
“Phật Tiên nào, sao ta không biết?” Nghe Linh Đế nói vậy, Kim Bà La không khỏi ngẩng đầu nhìn y. Với địa vị hiện tại của hắn tại Phật giới, chẳng lẽ còn có Phật Tiên nào mà hắn không biết?
“Ta không tính ra được.” Thấy Kim Bà La nổi lòng hiếu kỳ, Linh Đế lại chậm rì nói.
“Ngươi không tính được?” Kim Bà La ngạc nhiên, nếu ngay cả Linh Đế cũng không tính ra được thì đây có lẽ thật sự là người có thể giúp bọn họ đi đến tầng thứ ba mươi ba.
Nhưng Phật Tiên có thể sống ở tầng thứ ba mươi ba, chẳng lý nào hắn lại không biết.
“Là ai?”
“Haiz, việc này rất quan trọng, ta tạm thời không kể rõ được.” Linh Đế thở dài, “Hay là thế này, ngươi đến Linh Tu thiên cung của ta tự xem đi. Không lỡ lại do ta hiểu nhầm. Ây dà, tự dưng nhớ ra ta còn chút việc chưa làm xong, đi trước nhé.” Dứt lời, hình ảnh Linh Đế biến mất trước mặt Kim Bà La, bỏ lại một mình Kim Bà La trợn trừng mắt.
Nhiều năm không gặp, Linh Đế có vẻ thông minh hơn không ít rồi!
Văn Xuân Tương song tu với Tạ Chinh Hồng cảm thấy mĩ mãn, sau khi kết thúc bèn xem tu vi của mình, dường như đã đến Linh Tiên hậu kỳ, có chút vừa lòng.
Nếu tiếp tục thế này, tiểu hòa thượng phụ trách cố gắng tu luyện, mình phụ trách song tu hưởng sái, có vẻ cũng khá tốt.
Khoan đã, mình tốt xấu gì cũng là một đại năng, sao lại sinh ra suy nghĩ đọa lạc không chịu tiến thủ thế này?
Nhưng….. Nhưng ý tưởng kia quá hấp dẫn, dù là tâm ma cường đại nhất cũng chẳng có uy lực như vậy.
Văn Xuân Tương đau khổ dày vò, không biết nên làm sao cho phải?
Tạ Chinh Hồng vừa mở mắt liền thấy vẻ mặt buồn rầu của Văn Xuân Tương, bèn lấy làm tò mò.
Đã rất lâu rồi hắn không thấy bộ dáng vừa buồn rầu vừa ngọt ngào này của tiền bối, không biết tiền bối rốt cuộc đang nghĩ gì.
Kể đến cũng lạ.
Mỗi lần Văn Xuân Tương tốt hết tâm tư muốn giấu diếm Tạ Chinh Hồng chuyện gì, Tạ Chinh Hồng bao giờ cũng đoán được. Song lúc Văn Xuân Tương ngẩn người nghĩ vẩn vơ, Tạ Chinh Hồng lại chẳng đoán ra được gì.
Tỷ như lúc này.
Tạ Chinh Hồng hoàn toàn không biết Văn Xuân Tương rốt cuộc đang nghĩ gì mới lộ ra vẻ mặt vừa kỳ lạ vừa đáng yêu như vậy.
“Tiền bối, ngươi muốn nói với chuyện lúc trước của mình sao?” Tạ Chinh Hồng vươn tay, xoa xoa mái tóc Văn Xuân Tương, hỏi, “Sau khi đến Linh Tu cung, ngươi có vẻ không yên lòng lắm.”
“Xem ra ta giấu chẳng kỹ nhỉ.” Văn Xuân Tưởng sực tỉnh, nghe Tạ Chinh Hồng hỏi thế thì cũng lấy làm bất đắc dĩ, “Vốn không định nói cho ngươi, nhưng bây giờ ta cũng chẳng biết nên làm thế nào cho phải nữa?”
“Nguyện nghe cho tường.”
“Tiểu hòa thượng, ta có kể với ngươi chuyện trước khi tới nhân gian, ta được lão hòa thượng Thần Tú chăm sóc chưa?” Văn Xuân Tương nghiêm mặt nói.
“Cái này…..” Tạ Chinh Hồng suy nghĩ cẩn thận, xác định Văn Xuân Tương chưa từng kể việc này, “Chưa.”
“Hiện tại tâm tình ta không tệ, kể cho ngươi cũng không sao.” Văn Xuân Tương cảm thấy đã lỡ rồi thì kệ vậy, dù sao tiểu hòa thượng cũng đã thấy mình khi xui xẻo nhất rồi, “Khụ khụ, thực ra trước khi chính thức nở hoa, nguyện vọng của ta là muốn mình trở thành một cây…. Một cây….”
Giọng Văn Xuân Tương càng lúc càng lí nhí.
“Một cây gì?”
“Vấn đề này không quan trọng, thôi chuyển sang nói chuyện sau đó đi.”
Văn Xuân Tương tự nhận đã làm tốt chuẩn bị, nhưng giờ bảo y nói ra lúc trước mình muốn làm một cây cỏ đuôi mèo, y thật sự không nói ra được!
✿Tác giả có lời muốn nói:
Hôm qua tôi vừa viết xong Kiên Quả đại thế giới thì hôm nay bạn tôi lại tặng hạt cho tôi, có hạt hạnh nhân, hạt dẻ cười, hạt macca, hạt điều, duy chỉ không có hạt thông. Tôi nghĩ có lẽ Tạ Chinh Hồng lén nói gì sau lưng tôi rồi.
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Một khi Phật Tử – hạt thông thứ chín mươi chín hóa thành hình người, vậy có nghĩa là chín mươi chín người bọn nó có thể chính thức lộ diện ở Kiên Quả đại thế giới, lựa chọn chủ nhân của mình từ đông đảo tu sĩ kia.
Phật Tử nhìn chín mươi tám huynh đệ của mình, trong lòng dâng lên cảm giác quái dị.
Hắn sắp không phân rõ ai là ai rồi!
“Cửu Thập Cửu, đệ phải nhớ kỹ, nếu dễ dàng sở hữu được thì sẽ chẳng ai quý trọng. Cho nên chúng ta phải bố trí nhiều cửa ải khó khăn, khảo soát toàn diện những tu sĩ kia, cuối cùng chọn người xuất sắc nhất chứ đừng theo mấy tên kém cỏi. Haiz, tố chất của Nhân tu bây giờ đúng là ngày càng kém.” Lão đại đỡ trán, lắc đầu thở dài.
Bọn nó biến hóa sớm hơn Phật Tử mấy năm, cũng đã gặp không ít Nhân tu, chỉ vì lo cho Phật tu chưa biến hóa nên mới chưa chọn chủ nhân. Nhưng hôm nay Tiểu Cửu Thập Cửu đã xuất thế, quả thông bảo vệ bọn nó cũng đã biến mất, từ giờ bọn nó phải tự lực cánh sinh.
Nghe chín mươi tám huynh đệ líu ra líu ríu bên tai, Phật Tử suýt còn tưởng Nhân tu là quái vật gì.
Tin đám hạt thông muốn chọn lựa chủ nhân nhanh chóng truyền khắp các thế giới lớn nhỏ, Yêu tu, Nhân tu, thậm chí còn có vài tu sĩ huyết thống ma vật cũng lũ lượt kéo đến. Biết đâu mấy hạt thông này thích bọn họ thì sao.
Tiện thể nhắc luôn, lúc đến mấy tu sĩ này toàn mặc đồ trắng hoặc vàng, nghe nói làm vậy có thể tăng độ thân thiết với mấy hạt thông, chọn một người có ngoại hình tương tự mình luôn tốt hơn chọn kẻ hoàn toàn chẳng giống mình chút nào.
Phật Tử ở trong thủy kính của các huynh đệ, nhìn mấy tu sĩ khí thế ngút trời tới đây vượt ải, kinh ngạc đến giật cả mình!