Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

quyển 4 chương 260: tứ phương thiên hội – 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Các Tiên Đế thấy Văn Xuân Tương không có dấu hiệu bị khống chế, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn về phía Linh Đế cũng trở nên sâu xa.

“Ta còn bảo sao Linh Đế ngươi lại đột nhiên mang đệ tử đến đây, thì ra trong tay còn che giấu tấm vương bài này? Tuy là tân nhân nhưng lại có thể dễ dàng giải quyết được thần thức của Tinh Nhiêu Ma Mẫu, y nhất định không chỉ có đạo tâm kiên định mà thần thức còn rất mạnh mẽ. Có phải Linh Tu thiên cung các ngươi đã trao truyền thừa cho y không?” Người lên tiếng là Tĩnh Nguyệt Tiên Đế, hảo hữu lâu năm của Linh Đế, lời này chẳng những nể mặt Linh Đế mà còn giải thích được nguyên nhân Văn Xuân Tương xuất sắc đến vậy. Không thì một tân nhân mới phi thăng chưa đủ ngàn năm tân nhân lại có thể dễ dàng giải quyết thần thức của một Ma Đế, nghĩ thế nào cũng thấy như kể chuyện cổ tích vậy.

“Đúng thế.” Linh Đế chắp tay đáp, “Văn Xuân Tương mới phi thăng mấy năm mà đã thể hiện thiên tư kinh người. Sau một hồi khảo nghiệm, ta cảm thấy y rất thích hợp với truyền thừa của Linh Tu thiên cung ta. Chỉ tiếc tuổi y cỏn trẻ, không thể tiêu hóa hoàn toàn, không thì nay đã có thể dễ dàng tăng tu vi lên thẳng cấp Tiên Quân rồi. Hôm nay nhân dịp Tứ Phương Thiên Hội, vừa hay có thể giúp y trải nghiệm một phen.”

“Mà lần này, trợ lực bên ngoài chung quy chỉ phát huy được tác dụng nhất thời, mấu chốt vẫn phải dựa vào bản thân tu sĩ.” Một Tiên Đế khác nói.

Ba người ngươi một lời ta một tiếng giải thích rõ ràng sự tình của Văn Xuân Tương.

Linh Tu thiên cung tuy thành lập chưa lâu, nhưng vị thế của nó trước kia thì người ở đây vẫn biết. Nếu Văn Xuân Tương nhận được truyền thừa thì một chút thần niệm của Tinh Nhiêu Ma Mẫu quả thật không là gì cả.

Hơn nữa lời nói ra cũng đủ khiến mọi người hiểu được sự ưu ái mà Linh Đế dành cho Văn Xuân Tương, không chừng còn muốn bồi dưỡng y làm Linh Đế đời tiếp theo, điều này khiến bọn họ cũng càng thêm coi trọng Văn Xuân Tương. Nếu Văn Xuân Tương có thể đi được đến cuối cùng, bọn họ nhất định sẽ ban thưởng hậu hinh hơn. Đệ tử của Linh Tu thiên cung mặc dù không nhiều, nhưng là tập thể Linh tu lớn nhất trong Tiên giới, giao hảo với bọn họ là trăm lợi chứ không một hại.

“Đợi đến khi kết thúc Tứ Phương Thiên Hội, nếu Văn Xuân Tươngnhận thấy cơ thể có chỗ nào không ổn thì có thể dẫn y đến tìm ta.” Đông Phương Thiên Đế rốt cuộc lên tiếng, xem như thừa nhận Văn Xuân Tương, “Tinh Nhiêu Ma Mẫu quỷ kế đa đoan, chưa biết chừng mụ ta ẩn giấu thứ gì trong thần thức.”

“Đa tạ Thiên Đế.” Linh Đế nghe Đông Phương Thiên Đế nói, trong lòng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Ít nhất như thế thì mọi người sẽ không nhìn chăm chằm Văn Xuân Tương rồi nghĩ nhiều nữa.

Tinh Nhiêu Ma Mẫu làm Ma Đế lâu năm, dù chỉ là một thần thức thôi thì cũng không dễ đối phó. Hơn nữa thần thức trong la bàn rốt cuộc là mạnh hay yếu thì vẫn không xác định được. Nếu yếu thì tốt, nhưng nếu mạnh thì Văn Xuân Tương lại biểu hiện hơi thong thả quá.

Hưu Tức tôn giả ở một bên không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn thủy kính.

Mọi người thì đã quen với phong cách này của Hưu Tức tôn giả rồi, dù sao Hưu Tức tôn giả cũng nổi tiếng là người nhàn tản, không thích nói chuyện cũng là dễ hiểu.

Văn Xuân Tương tuy cũng đoán được cảnh tượng bọn họ thi đấu sẽ bị người giám thị, nhưng nghĩ có Kim Bà La Hoa và Linh Đế ở đó, y cũng thả lỏng hơn một ít.

Động phủ bị hủy rồi thì tiếp tục ở lại đây cũng chẳng được gì, chi bằng đi tìm tiểu hòa thượng. Với tính cách của tiểu hòa thượng thì sẽ không chơi trò giấu diếm đâu, chắc người ta vừa hỏi đã báo luôn mình là “quỷ” rồi ấy chứ.

Haiz.

Văn Xuân Tương vừa bất đắc dĩ mà cũng có chút kiêu ngạo.

Nhiều năm trôi qua mà tiểu hòa thượng vẫn không thay đổi, vẫn trước sau như một.

Mà y thì….. Hẳn là cũng không thay đổi gì nhiều.

Khi Văn Xuân Tương gặp Tạ Chinh Hồng, hắn vừa mới giải quyết xong mười tu sĩ, thoát khỏi thân phận “quỷ”, ngoảnh lại trông thấy Văn Xuân Tương đang cười tủm tỉm đứng phía sau mình, hắn đờ người ngạc nhiên rồi tiến lên hỏi, “Tiền bối, sao ngươi lại tới đây?”

“Nhớ ngươi đó.” Văn Xuân Tương chớp mắt cười bảo.

Tạ Chinh Hồng đưa tay che mặt, đằng hắng hai tiếng, “Tiền bối, ngươi lại đây tìm tiểu tăng có chuyện gì sao?”

“Cũng đến lúc chúng ta đi tìm những Linh tu khác rồi.” Văn Xuân Tương trả lời, “Không biết bọn họ còn lại bao nhiêu người nữa. Nếu sót lại quá ít thì mất mặt Linh Tu thiên cung lắm. Chí ít cũng phải lưu lại mấy người.”

“Ừm.” Tạ Chinh Hồng gật đầu, “Chúng ta không nên chậm trễ nữa.”

Dù sao cũng đang ở bên ngoài, vì tương lai của mình và Tạ Chinh Hồng, vả lại Văn Xuân Tương cũng không muốn “thể hiện” cho người khác xem, đương nhiên là phải thu liễm lại.

Hai người thảo luận một chút về vấn đề của Linh tu rồi chọn một hướng bay đi.

Tám tháng sau.

Trò chơi “trốn tìm” này cuối cùng cũng đến hồi kết, Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng cũng tìm được những Linh tu còn lại. Vạn hạnh trong bất hạnh, Linh tu vẫn còn lại một nửa, người tu vi cao hầu hết đều trụ lại được. Trò chơi “trốn tìm” này chỉ cần quỷ bắt được người là có thể truyền tống người ra ngoài, không có nguy hiểm gì đến tính mạng, đây xem như là một chuyện tốt.

“Thần Tú thiền sư, theo như chúng ta quan sát được thì hiện tại số lượng tiên nhân là năm trăm ba mươi ba, nhân số của Đạo, Phật, Yêu, Ma gần như ngang nhau.” Một Linh tu thu hồi thần thông, hồi đáp.

Bản thể của Linh tu này là một cây vạn sâm, là một Linh tu ưu tú thuộc tính mộc. Hắn có thể biến bất cứ cây cối hoa cỏ nào từng tiếp xúc qua thành đôi mắt của mình, nhờ đó mà điều tra được tin tức. Sau khi hội hợp với Văn Xuân Tương, Vạn Sâm liền chủ động gánh vác nhiệm vụ dò la thông tin.

“Chúng ta biết được năm trăm ba mươi ba, một ít còn lại hẳn là không phát hiện được. Thời hạn một năm cũng không còn mấy ngày nữa, những tu sĩ chưa bị phát hiện sẽ lục tục xuất hiện thôi. Cho dù thêm vào những tu sĩ này thì phỏng chừng cũng không đủ bảy trăm người.” Văn Xuân Tương tính toán một chút, xem như vừa lòng với số lượng này. Nhân số càng ít thì tỷ thí càng đơn giản, bằng không mấy ngàn mấy vạn người chen lấn nhau, thật chẳng thoải mái tẹo nào.

“Lúc trước tiên nhân tham gia lên đến mấy vạn, không ngờ hiện tại chỉ còn nhiêu đây.” Vận Ngôn cảm thán, “Trước khi đi bệ hạ đã nói không thể xem nhẹ Tứ Phương Thiên Hội này, hôm nay ta xem như hiểu được rồi.” Linh Tu thiên cung bọn họ tính thêm cả Văn Xuân Tương, cũng chỉ sót lại bảy người, mà giờ mới là bắt đầu thôi.

“Cứ an tâm chờ đi, hai hôm nữa là chúng ta có thể rời khỏi đây rồi.” Văn Xuân Tương trả lời, “Hai ngày cuối cùng sẽ không xảy ra biến cố gì đâu, nhưng mà theo ta thấy, có lẽ vài người sẽ muốn loại bỏ một ít đối thủ cạnh tranh.”

Bên kia.

Nơi Pháp tu tập hợp.

Nam tu dẫn đầu mày rậm mắt to, một thân chính khí, rất hấp dẫn sự chú ý của người khác. Thanh danh của hắn cũng tương xứng với khí chất xuất sắc ấy, Tất Hạo con trai của Cảnh Phong Tiên Đế, tu vi Đại La Kim Tiên đỉnh phong. Nghe nói lúc còn ở Đại La Kim Tiên tầng tám hắn đã giết chết một Tiên Quân, từ đó tiếng tăm vang dội khắp nơi. Là một nhân vật rất nổi bật trong các tiên nhân Đạo gia.

“Còn lại hai ngày, La Chức, bên muội còn phải bắt ba người đúng không?” Tất Hạo hỏi nữ tu bên cạnh.

Nữ tu da dẻ tái nhợt phía sau gật đầu, “Còn thiếu ba người nữa, Tất đại ca muốn ta đi đối phó với ai?”

“Thời gian chỉ còn hai ngày, bên phía Trần Hải chắc cũng có tin tức. Nếu thật sự không kịp, ba Ma tu lúc trước chúng ta tóm được vẫn đang ở trong không gian của muội, đến lúc ấy muội bắt bọn chúng là được.” Tất Hạo cẩn thận nói. Lúc trước hắn cũng gặp phải một tốp người, lợi dụng luật chơi của trò “trốn tìm” để loại bỏ đối thủ cạnh tranh, một tháng trước khi thân phận “quỷ” chuyển đến phiên La Chức, Tất Hạo bắt đầu có suy tính, sau khi loại bỏ bảy Yêu tu và Ma tu, hắn lại bắt thêm ba kẻ làm dự phòng, ba kẻ còn lại tính dùng để đối phó với những đối thủ kia.

“Tất sư huynh, theo ta thấy, trước mắt người khó đối phó nhất là Thương Khung Quân.” Một tiên nhân chắp tay nói.

Tất Hạo lắc đầu, “Nhóm của Thương Khung Quân thành danh đã lâu, nhiều năm qua đi tu vi không biết cao mức nào rồi. Đừng nói là đào thải bọn họ, chỉ e chúng ta muốn tìm bọn họ thôi cũng là một việc phiền toái rồi. Ta nghĩ, mọi người đã tính sai một chuyện, mục tiêu của chúng ta chưa bao giờ là giành hạng nhất Tứ Phương Thiên Hội, chỉ tiến vào tốp đầu thôi là đủ rồi. Không thì chúng ta đông người thế này, có nhất có nhì, yêu cầu người còn lại hy sinh chẳng phải rất không công bằng ư?”

“Tất sư huynh!”

Các tiên nhân xung quanh nghe Tất Hạo nói vậy thì đều lấy làm cảm động, nói đến nói đi, Tất Hạo chẳng qua là không muốn xem bọn họ như đá lót đường mà thôi, với tu vi và thực lực của Tất Hạo, muốn giành hạng nhất nào phải việc khó, thế nhưng Tất Hạo thành khẩn nói như vậy vẫn khiến mọi người rất có hảo cảm.

“Cảnh Phong, thằng con của ngươi có phần giống ngươi đấy.” Một Tiên Đế cười tủm tỉm nhìn Cảnh Phong Tiên Đế, “Bản lĩnh thu phục lòng người không tệ đâu.”

Cảnh Phong Tiên Đế mỉm cười đáp, “Bây giờ là thiên hạ của người trẻ tuổi, Hạo Nhi chỉ lợi dụng quy tắc một cách hợp lý mà thôi. Hôm nay nói mấy lời này vẫn hơi sớm, cứ cẩn thận quan sát xem, mặc dù cuộc chơi trốn tìm này chỉ còn hai ngày nữa là kết thúc, nhưng ta nghĩ hai ngày cuối cùng này nhất định sẽ rất đặc sắc.”

“Nếu Tất sư huynh nói vậy thì chúng ta không thể xuống tay với đám già đời Thương Khung Quân được rồi.” Lại một Tiên tu khác lên tiếng, “Nói đến nổi tiếng dạo gần đây thì bên Phật tu có một người tên Thần Tú, bên Linh tu thì có người tên Văn Xuân Tương, phía Yêu tu và Ma tu cũng có mấy người, Phật tu và Linh tu cách chúng ta tương đối gần, sẽ dễ xuống tay hơn.”

“Nhưng ta nghe nói Thần Tú và đám Linh tu Văn Xuân Tương thường xuyên hành động cùng nhau, bọn họ gần như thành một đoàn thể nhỏ, chỉ là không tham gia vào cuộc phân tranh của chúng ta thôi, giờ đi gây chiến với bọn họ thì rất không khôn ngoan.” Một Tiên tu khác nói.

Pháp tu bọn họ và Kiếm tu luôn nước giếng không phạm nước sông, Yêu tu và Ma tu luôn là tử thù, ngược lại Phật tu và Linh tu thì chẳng can thiệp vào mấy việc này, Phật tu đương nhiên khỏi cần nói, một đạo thống của họ có biết bao nhiêu là chi nhánh, việc nội bộ của mình còn chưa làm rõ, Phật tu tới tham gia Tứ Phương Thiên Hội hầu như là mạnh ai nấy lo, không ai can thiệp ai. Linh tu thì càng khỏi cần nói, nhân số bao giờ cũng ít nhất. Nghĩ như vậy, Thần Tú lựa chọn hành động cùng một nhóm Linh tu, việc này cũng không khó hiểu chút nào.

Suy cho cùng trong những pháp hội trước kia, Thần Tú đã đoạt hết nổi bật của Phật tu khác, bây giờ hắn hành động cùng Phật tu nào thì đều sẽ khiến người ta đoán già đoán non, ngược lại, Linh tu không tranh với đời chính là lựa chọn tốt nhất của hắn.

“Không sai.” Tất Hạo gật đầu, “Nếu như có thể, chúng ta tốt nhất đừng chọc vào đám người Thần Tú, nhân số của bọn họ vốn đã ít, Linh tu lại còn giỏi ẩn nấp, chúng ta sẽ dễ rơi vào cảnh mất nhiều hơn được, và bọn họ cũng không có ân oán với chúng ta, không cần phải đụng độ bọn họ.” Hơn nữa, người có thể liên tục gây náo động hàng loạt phật hội, chỉ e cũng không dễ đối phó.

Nếu như là người khác, cho dù là nhóm Thương Khung Quân, tuy rằng khó đối phó, nhưng tốt xấu cũng có chút thông tin chuẩn xác, hắn còn có thể so sánh thực lực hai phe. Mà Thần Tú xuất hiện một cách kỳ lạ, bọn họ chỉ thu thập được một ít tin tức linh tinh, hầu như chẳng có gì hữu dụng. Rõ ràng là có đại năng che giấu thiên cơ nên mới như thế.

Thần Tú có thể được “bảo vệ” như vậy, rất có thể là như lời phụ thân nói, hắn là vị đại năng thần phật nào đó chuyển thế. Nếu bọn họ đối đầu với hắn, đánh bại được đối phương thì tốt, nhưng lỡ như khiến đối phương khôi phục ký ức và thực lực, đến lúc ấy sợ rằng sẽ rước thêm một đối thủ khó chơi cho phụ thân. Tội gì phải mạo hiểm như thế chứ?

Các Linh tu thì càng khỏi cần nói, họ vốn đã ít, nếu như đuổi tận giết tuyệt, cho dù Linh Đế không trả thù, về sau bọn họ muốn có được đồ từ Linh Tu thiên cung thì sẽ càng khó muôn phần.

Ý nghĩ như vậy không chỉ xuất hiện trong đầu Tất Hạo, các Kiếm Tiên hay Yêu Ma khác cũng cùng có chung suy nghĩ ấy.

Nếu thật sự phải dùng một từ để hình dung đối thủ như Tạ Chinh Hồng và nhóm Văn Xuân Tương, vậy thì chính là hai chữ “gân gà”.

(Gân gà: dùng để ví với chuyện làm một việc nào đó không có ý nghĩa, không có giá trị nhưng không làm thì tiếc. Cách nói này xuất phát từ một điển cố về Tào Tháo, mình từng chú thích rồi ko biết mọi người có nhớ không mình lười viết lại quá nên thui nha.)

Vì thế, cảnh tượng hai ngày kế tiếp thật khiến người ta phải suy ngẫm.

Hai ngày cuối cùng, Pháp tu, Kiếm tu, Yêu tu, Ma tu bắt đầu tranh đấu kịch liệt. Nhóm Tất Hạo muốn dùng năng lực của La Chức để loại bỏ đối thủ, đối thủ cũng giống như vậy. Vào lúc La Chức bắt người, chỉ cần thay xà đổi cột, để cho nàng ta “bắt đủ” mười người, như vậy thân phận quỷ có thể chuyển đổi một lần nữa, người ở trận doanh khác lại có quỷ, thế là cục diện lại xoay chuyển.

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, thân phận quỷ đã thay đổi không dưới mười lần.

Mà người bị quỷ bắt được, bất kể là tự nguyên hay bị bắt thật, nhân số biến mất gia tăng dần dần, hết thảy đều tiến hành ngay trước mắt đám người Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng.

“…… Tiểu hòa thượng, sao ta cảm giác bọn họ chẳng thèm để chúng ta vào mắt thế nhỉ?” Văn Xuân Tương thấy những người này đánh đánh giết giết song lại làm như không thấy bọn họ, trong lòng nghẹn cả ngọn lửa hừng hực. Tuy rằng bọn họ thuận lợi vượt qua được hai ngày cuối là rất tốt, nhưng mấy người này chẳng thèm đếm xỉa gì đến họ, đối với Văn Xuân Tương mà nói thì đây quả thực là một trải nghiệm mới mẻ.

Dù ở Tu Chân giới hay Tiên giới, Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng đều hấp dẫn ánh mắt người khác nhìn vào, đâu từng bị người ta ngó lơ như thế này?

Trong hai ngày này, lời các tu sĩ nói về Linh tu cùng truyền đến tai Văn Xuân Tương, y mới biết thì ra bọn họ bị người ta xem như “gân gà”. Nói cách khác, chưa đến cuối cùng thì sẽ không có ai đến đây gây hấn với bọn họ.

“Văn đạo hữu, ta cảm giác như vậy cũng rất tốt.” Vận Ngôn vỗ vai Văn Xuân Tương, “Bọn họ tự giết nhau là chuyện tốt đối với Linh Tu thiên cung chúng ta. Trời sắp tối rồi, qua nửa canh giờ nữa là trò chơi trốn tìm này sẽ kết thúc. Ta có thể cảm giác vẫn còn những kẻ lợi hại đang trốn trong chỗ sâu, âm thầm quan sát, không đến cuối cùng thì sẽ không lộ diện.”

Trong Tứ Phương Thiên Hội lần này, tu vi của Vận Ngôn lại tiến bộ thêm một chút nữa, hiện tại chỉ kém một bước cuối cùng là có thể thăng cấp Tiên Quân. Lại thêm thiên phú đặc biệt của y, lời nói này có độ xác thực rất cao.

Cái gọi là thí luyện, chính là quá trình loại bỏ cặn bã, chắt lọc tinh hoa.

Hôm nay người còn ở lại đều là tinh anh trong tinh anh, kẻ yếu đều đã bị chuyển ra ngoài.

“Ta biết mà.” Văn Xuân Tương bảo Vận Ngôn, “Ta chỉ nói thế thôi.”

Bọn họ sẽ có lúc phải giao thủ, đến thời điểm đó y đương nhiên sẽ cho mấy kẻ này biết, rốt cuộc ai mới là “gân gà”?

Ma giới.

Tinh Nhiêu Ma Mẫu đi một đường, cuối cùng tới cấm địa mà tu sĩ Ma giới chỉ nhắc đến thôi cũng biến sắc.

Ngay cả với bản lĩnh của Tinh Nhiêu Ma Mẫu mà cũng không dám đi vào quá sâu trong cấm dịa này, chỉ dám đứng ở phía trước, cắn chót lưỡi, tung ra đủ loại thần thông để triệu hoán “Nhất Điểm Tú Sinh Đao” ở sâu trong cấm địa.

Truyền thuyết kể rằng Nhất Điểm Tú Sinh Đao này là pháp bảo năm xưa Ma Tôn dùng để thống nhất Ma giới, Ma giới vẫn có lời đồn đãi rằng, kẻ nào có được Nhất Điểm Tú Sinh Đao, kẻ ấy sẽ có tư cách leo lên ngôi vị tối cao của Ma giới. Nhưng trong Tiên giới có phong ấn tầng trời thứ ba mươi, Ma giới cũng thế. Tiên giới có ba mươi ba tầng trời, Ma giới cũng có mười tám tầng địa ngục, nhưng khi tầng ba mươi của Tiên giới bị phong ấn, tầng địa ngục thứ mười sáu trở xuống của Ma giới cũng bị chặn kín, những sinh vật sinh ra từ uế khí của Ma giới chưa từng xuất hiện nữa.

Mà Nhất Điểm Tú Sinh Đao cũng bị vùi vào trong cấm địa, cuối cùng chẳng một ai có can đảm tới gần.

Tinh Nhiêu Ma Mẫu dám một mình tới đây là do mụ từng là một thị nữ nho nhỏ dưới trướng Ma Tôn kia, tuy chưa từng thực sự gặp qua Ma Tôn, nhưng cũng nằm trong số vài người còn sống sót đến nay.

Không quá mười người biết được Nhất Điểm Tú Sinh Đao ở trong cấm địa này. Nếu không phải ánh sáng đỏ kia quá quỷ dị thì Tinh Nhiêu Ma Mẫu cũng không dám đến cấm địa làm phiền Nhất Điểm Tú Sinh Đao.

“Ngươi tới đây làm gì?” Trong cấm địa truyền ra một thanh âm trầm thấp.

“Nô tỳ tình cờ phân ra một phần thần thức đi đến Tiên giới, phát hiện một thứ kỳ quái, vì thật sự không nghĩ ra nguyên cớ cho nên mới cả gan tới đây để hỏi các hạ.” Nghe thấy thanh âm ấy, cơ thể Tinh Nhiêu Ma Mẫu không khỏi run rẩy.

Tính ra thì đã rất nhiều năm rồi mụ chưa tới nơi đây. Lúc trước chỉ nghĩ là đi ngay, nhưng khi thực sự đến gần cấm địa, mụ lại nhớ tới sự đáng sợ của Nhất Điểm Tú Sinh Đao này, càng ân hận không biết mình phát rồ cái gì mà lại đến cấm địa chỉ vì chuyện như thế.

Chẳng lẽ đầu óc mình thật sự bị úng nước sao?

Nhưng nếu ngay cả Nhất Điểm Tú Sinh Đao cũng không biết thì e rằng cả Ma giới này cũng không một ai biết. Hơn nữa, mụ tốt xấu gì cũng từng là người của Ma Tôn, cũng xem như có chút mặt mũi với Nhất Điểm Tú Sinh Đao. Nhất Điểm Tú Sinh Đao thờ ơ với mọi sự, mụ không lo đối phương sẽ xuống tay với mình chỉ vì một luồng sáng đỏ!

“Chuyện gì?”

Tinh Nhiêu Ma Mẫu tuy rằng ảo não, nhưng cũng biết giờ không phải lúc hối hận, mụ vội vã thuật lại chuyện của mình và An Kiều An Hòa, “Khi tiến vào trong thức hải của Linh tu kia, nô tỳ tuy cảm giác kỳ lạ nhưng không thấy có dấu hiệu gì. Song khi ta đi thêm một bước nữa thì bỗng lóe lên một ánh sáng kỳ quái màu đỏ, nuốt chửng lấy thần thức của ta. Nếu không nhờ chạy nhanh thì e rằng luồng sáng đỏ kia sẽ theo thần thức của ta đi đến Ma giới rồi.” Giọng điệu Tinh Nhiêu Ma Mẫu tràn đầy hoang mang và nghi hoặc, “Về sau ngẫm lại, cảm thấy quá mức quỷ dị, cho nên muốn xin thỉnh giáo các hạ, có từng nghe qua thứ gì như thế chăng?”

“Ngươi nói không rõ ràng, ta tạm thời khó mà biết được.” Giọng nói kia lại vang lên, “Chi bằng để ta tiến vào thức hải của ngươi để thể nghiệm chút xem.”

Tinh Nhiêu Ma Mẫu nghe vậy mà không dám nhúc nhích, “……Vâng.”

Mụ cố gắng thả lỏng người, để cho thần thức của Nhất Điểm Tú Sinh Đao tiến vào.

Một luồng khói đen tỏa ra từ sâu trong cấm địa, lặng le chui vào trong mi tâm của Tinh Nhiêu Ma Mẫu.

Cơ thể Tinh Nhiêu Ma Mẫu lập tức gục trên đất, bất tỉnh nhân sự.

Làn khói đen tiến vào cơ thể Tinh Nhiêu Ma Mẫu, từ từ hóa thành hình dạng con người.

Nếu Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng mà có ở đây thì nhất định sẽ rất kinh ngạc. Ngoại hình của Nhất Điểm Tú Sinh Đao này giống Quý Hiết đến bảy tám phần, song nhìn kỹ thì lại thấy hai người cực kỳ khác nhau. Hoặc phải nói là, tướng mạo của ba kẻ Nhất Điểm Tú Sinh Đao, Quý Hiết và Trảm Thương Sinh gần như là một khuôn đúc ra, nhưng khí chất và bản tính thì khác biệt rõ ràng.

“Không ngờ Khí Vận Hồng Châu lại xuất hiện ở Tiên giới? Thảo nào ta mãi chẳng tìm thấy.” Nam tử rất giống Quý Hiết này khẽ cười, “Nếu đã có tu sĩ có thể kế thừa Khí Vận Hồng Châu xuất hiện mà lại hạ mình đến Tiên giới thì chẳng phải rất đáng tiếc sao?”

Nam tử biến mất khỏi thức hải của Tinh Nhiêu Ma Mẫu, nhanh chóng trở về sâu trong cấm địa.

Tinh Nhiêu Ma Mẫu gục trên đất hồi lâu mới đứng dậy, cứ cảm thấy đầu mình dường như thiếu mất vài thứ.

Quái lạ, sao mình lại đến cấm địa này?

À, đúng rồi, mình đang bế quan thì nhận được truyền âm của Nhất Điểm Tú Sinh Đao, bảo mình đến cấm địa có chuyện quan trọng muốn giao phó.

“Không biết các hạ có gì phân phó?” Tinh Nhiêu Ma Mẫu suy nghĩ xong, bèn cúi đầu hướng về phía sâu của cấm địa.

“Ở Tiên giới đang tổ chức Tứ Phương Thiên Hội, trong thiên hội có một Linh tu tên Văn Xuân Tương, ta tính ra y vốn phải là người của Ma giới, nhưng lại lầm lẫn phi thăng sai nơi, ngươi phải dùng bất cứ thủ đoạn nào để mang được y về đây, nếu có kẻ ngăn cản hay có chướng ngại gì thì ngươi hãy loại bỏ hết, rõ chưa?”

“Vâng.” Tinh Nhiêu Ma Mẫu tuy không biết vì sao Nhất Điểm Tú Sinh Đao lại chú ý đến một Linh tu, song việc mụ không nên hỏi, mụ tuyệt đối sẽ không hỏi.

“Nhưng trong Tứ Phương Thiên Hội có không ít Tiên Đế theo dõi, nô tỳ muốn trà trộn vào thì sẽ có chút khó khăn.” Tinh Nhiêu Ma Mẫu cười khổ, “Không biết các hạ có yêu cầu gì về thời gian không?”

“Việc trà trộn vào ngươi không cần lo, ta đương nhiên sẽ giúp ngươi xử lý.” Thanh âm lại nói, “Ngươi chuẩn bị rồi lên đường đến Tiên giới đi.”

“Vâng.”

Sắc trời dần tối.

Mặt trời rốt cuộc lặn xuống từ chân trời.

“Đã hết giờ chơi trốn tìm!”

Một giọng nói rất lớn vang lên giữa không trung, cơ thể nhóm người Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng tỏa ra ánh sáng xanh, sau đó biến mất khỏi khu vực này tựa như bị thứ gì đó hút lấy.

Khi mở mắt ra, phía sau bọn họ chính là cánh cổng sư tử đá mà họ vất vả lắm mới giải đáp câu hỏi để vào được.

Mà giờ phút này, từ lúc vào cửa đến hiện tại, bọn họ mới chỉ tiến được nửa bước mà thôi.

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Phật Tử một hơi uống cạn sạch nước hoàng liên, quả đúng như dự kiến, đắng đến không thể đắng hơn.

Phật Tử lập tức nhăn nhó mặt mày. Song nước hoàng liên vừa trôi vào bụng, hắn liền cảm thấy cơ thể trở nên ấm áp khoan khoái..

“Nước hoàng liên của bọn ta tuy đắng nhưng đối với các loại hạt thì nó cực kỳ bổ ích đấy. Đám Nhân tu đó không biết nhìn hàng, lại còn đi phao tin khắp nơi, đúng là khốn kiếp!” Thủ lĩnh hạt sen căm phẫn nói, xong rồi lại cười nhìn Phật Tử, “Mới uống lần đầu thì chắc vẫn chưa quen, ngươi ở đây cứ uống nhiều vào, một khi quen rồi thì tốt thôi.”

Trong miệng Phật Tử còn tràn ngập vị đắng khó diễn tả kia, hắn chỉ có thể nói cảm ơn.

“Ha ha, tốt, tốt lắm, chỉ cần hạt thông ngươi còn ở lại tộc ta ngày nào, bọn ta nhất định sẽ chọn nước hoàng liên hảo hạng nhất cho ngươi.”

Sắc mặt Phật Tử hơi cứng lại, đành cảm ơn tiếp.

Tuy rằng khó uống muốn chết, nhưng đúng là cũng có hiệu quả thật.

“Tộc trưởng dường như đang có tâm sự gì đó?” Phật Tử nhìn về phía thủ lĩnh hạt sen, cất lời hỏi.

“Bị ngươi nhìn ra rồi.” Hạt sen thở dài nói.

Không, là do ngươi biểu hiện rõ ràng quá.

Phật Tử nuốt nước bọt, vẫn đắng đến độ khó mà chịu nổi.

“Gần đây mấy tộc nhân của ta phải lòng ngân nhĩ ở Can Hóa đại thế giới bên cạnh.” Thủ lĩnh hạt sen thở dài nói, “Tộc nhân hạt sen bọn ta kết hợp với tộc nhân ngân nhĩ thì sẽ sinh ra hiệu dụng mỹ dung dưỡng nhan. Hiệu dụng này rất được các nữ tu yêu thích, nếu truyền ra thì có lẽ về sau, người muốn ký khế ước với tộc hạt sen bọn ta sẽ toàn là nữ tu.” (Can Hóa: quả khô.)

“Là nữ tu thì chẳng lẽ không tốt ư?”

“Không phải không tốt, mà là quá tốt.” Thủ lĩnh hạt sen thở dài, “Tộc chúng ta rất được ngân nhĩ yêu thích, nhưng cũng có rất nhiều người không thích. Sau khi kết đôi với nhau còn sản sinh ra hiệu quả đặc biệt, sau này nếu có nữ tu muốn ký kết khế ước, e rằng lại muốn ép tộc nhân kết đôi với tộc ngân nhĩ, như thế chẳng phải là loạn uyên ương hay sao? Tộc hạt sen chúng ta và tộc ngân nhĩ đời đời kiếp kiếp buộc chặt lại với nhau, ta đương nhiên phát sầu rồi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio