*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Chinh Hồng vốn dĩ là người thắng cờ, hắn làm lãnh đạo đương nhiên không vấn đề gì.
Nhưng hiện tại Tất Hạo lại trở thành người có tu vi cao nhất ở phe bọn họ, Tạ Chinh Hồng mà làm thủ lĩnh thì lại có vẻ không đủ khí thế.
Sau khi tỉnh lại, Tất Hạo vui vẻ cảm tạ Tạ Chinh Hồng, sau đó chủ động bày tỏ rằng mình sẽ tuyệt đối nghe theo sự chỉ huy của Tạ Chinh Hồng, chuyện này mới xem như bỏ qua. Các thuộc hạ của Tất Hạo cũng biết lần này Tất Hạo tiến cảnh là có công của Tạ Chinh Hồng, cho nên cũng thừa nhận hắn.
“Thủ lĩnh của phe đối phương hình như là nữ tu tên Sở Yến kia đấy!” Một tu sĩ cười nói, “Vô Chỉ thiền sư có tiếng nói nhất thì lại chủ động từ bỏ tư cách thi đấu, những đối thủ mạnh khác cũng phát huy thất thường, hai người có tiềm lực nhất đã đối đầu với nhau trước đó, để cho Sở Yến tranh thủ thời cơ được. Lúc trước thấy nữ tu kia có vẻ ngưỡng mộ Văn Xuân Tương, không biết nàng ta sẽ làm thế nào. Đúng rồi, Thần Tú thiền sư, ngươi và Văn Xuân Tương của Linh Tu thiên cung là hảo hữu đúng không?”
“Phải.” Tạ Chinh Hồng gật đầu, “Không biết chư vị đạo hữu có thông tin gì về Sở Yến không? Biết người biết ta, bần tăng muốn thăm dò lối chơi cờ của nàng ta.”
“Cái này……” Mấy cái tiên nhân châu đầu ghé tai, sắc mặt có chút bất đắc dĩ, “Phong cách chơi cờ của Sở Yến vô cùng quỷ dị khó đoán, người đánh cờ với nàng ta đều không biết vì sao mình thua, rất kỳ lạ.”
“Sở Yến là tu sĩ Ma giới, có đủ thứ thủ đoạn phong phú, phong cách chơi cờ quỷ dị cũng là dễ hiểu thôi, Thần Tú thiền sư là Phật tu, chính là khắc tinh của ma đầu kia đấy!”
“Hừ, chưa chắc thế đâu.” Các Yêu tu và Ma tu cùng phe cười khẩy, “Nếu Sở Yếu có thể trở thành thủ lĩnh phe địch thì chứng tỏ trình độ chơi cờ rất lợi hại, chưa chắc là ai thua ai thắng đâu.”
“A Di Đà Phật.” Tạ Chinh Hồng thấy có vẻ sắp cãi nhau, liền chắp tay lễ Phật, “Trận đấu sắp bắt đầu rồi, mong chư vị đạo hữu giữ vững cương vị, chớ để bị địch nhân lợi dụng sơ hở. Dù có thế nào thì hiện tại chúng ta vẫn là người chung một phe.”
“Hừ.” Nhóm Yêu tu và Ma tu thấy Tạ Chinh Hồng nói vậy thì cũng chỉ đành đè nén sự khó chịu trong lòng. Bọn họ tham dự đại hội này, nhất định sẽ có cơ hội đánh một trận với đám Tiên tu ra vẻ đạo mạo kia, không việc gì phải nóng vội nhất thời cả.
Sau khi hai phe hoàn tất chuẩn bị, ngoại trừ Tạ Chinh Hồng và Sở Yến, các tu sĩ còn lại đều đổi quần áo, người phe quân đen đổi sang đồ đen, người phe quân trắng đổi sang đồ trắng, hơn nữa trên người còn có ký hiệu số mơ hồ, chỉ cần người chơi cờ động tâm niệm, bọn họ sẽ di chuyển đến khu vực bất kỳ.
Trước mặt Tạ Chinh Hồng và Sở Yến hiện ra một bàn cờ nho nhỏ.
Trên mặt bàn cờ là sông núi trùng điệp, chim muông hoa cỏ, so với bàn cờ, nó giống như là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo hơn. Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện những gì khắc trên bàn cờ là phiên bản thu nhỏ của khu vực địa giới của bọn họ.
Bấy giờ, giọng nói giải thích kia lại vang lên, “Quân ăn được từ đối phương có thể chuyển sang bên quân mình, thời hạn ba ngày, lấy số lượng quân cờ để tính nhân số. Ngoài ra còn có một quy tắc đặc biệt nữa.”
“Quy tắc đặc biệt?”
“Xin hãy giải thích quy tắc đặc biệt là gì?”
Giọng nói kia bỗng nhiên ngừng lại, hẳn là để khơi dậy sự hồi hộp của mọi người.
“Ví dụ như khi quân trắng bị quân đen vây công, không có đường để trốn ra, nếu có thể lấy một địch nhiều, mở một đường máu, thì cũng sẽ được chấp nhận.”
Mọi người ồ lên.
Thế thì trực tiếp đánh là được rồi, cần gì phải lằng nhằng lắm vậy? Nhưng ngẫm lại thì, bàn cờ biến hóa không lường, ngươi có thể tránh được một lần, chẳng lẽ còn có thể tránh được hai ba bốn lần kế tiếp ư? Vả lại như vậy cũng có thể bảo đảm tính tự chủ của tu sĩ, không cần đặt toàn bộ hi vọng lên người chơi cờ.
Song điều này đồng thời cũng có nghĩa là, cờ này không dễ chơi.
Ban đầu những tu sĩ làm quân cờ còn có chút hâm mộ người chơi cờ, bây giờ thì một nửa tâm tư đều chuyển thành sung sướng khi người gặp họa.
Người chơi cờ sở dĩ được hâm mộ là vì có thể điều khiển rất nhiều quân cờ, nhưng hiện tại quân cờ có tính tự chủ, không dễ mà hạ nước đi.
Thanh âm nói xong, các tiên nhân đều cảm giác toàn thân mình như bị giam cầm, không nói được nên lời.
Phe trắng đã chuẩn bị ổn thỏa, Sở Yến cũng mặc trên người một bộ đồ trắng, từ đằng xa đối diện với Tạ Chinh Hồng.
Văn Xuân Tương nhìn Sở Yến kia, rồi lại nhìn Tạ Chinh Hồng trong bộ áo đen, lòng có cảm giác hơi khó chịu.
“Ván cờ bắt đầu.”
Tạ Chinh Hồng cầm quân đen đi trước, không dùng lối đánh bình thường lúc trước nữa, nước đầu tiên đã hạ ngay thiên nguyên, quân cờ xuất chiến là Tất Hạo.
(Trên bàn cờ vây có chín chấm đen để dễ định vị, gọi là chín “sao”, vị trí sao ở trung tâm chính là “thiên nguyên”.)
Phe trắng đối diện vang lên tiếng xôn xao, lấy làm khó hiểu với nước đi của Tạ Chinh Hồng.
Sở Yến phản ứng rất nhanh, nghĩ thầm hẳn là tên Tạ Chinh Hồng này muốn đi trước thị uy, chẳng lẽ mụ lại sợ một tiểu bối chắc?
Sở Yến treo góc ở sao, người đầu tiên xuất chiến là Văn Xuân Tương.
(Trong cờ vây, khi một phe hạ một quân cờ ở vị trí sao bất kỳ hoặc gần với sao, thì gọi là “chiếm góc”. Phe đối thủ hạ quân ở vị trí ngay bên cạnh quân chiếm góc để ngừa đối phương lấy hết góc, đây gọi là “treo góc”.)
Quả nhiên là thế!
Văn Xuân Tương cố nén buồn bực, nếu y là Sở Yến thì nhất định cũng phái chính mình lên sân đầu tiên. So với nói là đánh cờ vây, chẳng thà nói là tu sĩ tổng hợp tài nghệ đánh cờ. Quân cờ có tư duy riêng, có lựa chọn riêng, người chơi cờ cũng có suy tính riêng, phải xem ai có thể cân bằng hai người sớm một bước.
Tạ Chinh Hồng cũng hạ một quân ở vị trí đối xứng với quân của Sở Yến.
Sắc mặt Sở Yến chùng xuống, lập tức hạ một nước, Tạ Chinh Hồng theo sát ngay sau.
Sau mấy nước đi, dù là kẻ ngốc thì cũng phát hiện điểm bất thường.
“Thần Tú đang bắt chước nước đi của Sở Yến, Sở Yến đi thế nào thì hắn đi giống thế ấy.” Sắc mặt Tiên Đế nọ có chút vi diệu, “Cách này cũng không phải không được, cơ mà khác gì chơi xấu đâu chứ?”
Hưu Tức tôn giả im lặng đó giờ bỗng cười đáp, “Cũng thú vị mà. Lai lịch của Sở Yến này có hơi kỳ lạ, biểu hiện trước đó của Thần Tú cũng rất tốt. Hai bọn họ mới là người đánh cờ, chúng ta cứ ở bên cạnh quan sát là được rồi.”
Tiên Đế nọ không nói nữa, tuy nhiên biểu cảm vẫn có vẻ không tán đồng. Song ngẫm lại, không ít Phật tu mặt thì hiền lành mà nội tâm đen tối, chẳng dễ chọc chút nào, Thần Tú tuy chưa nhập tôn vị, nhưng cũng đã biểu hiện ra một chút ít rồi.
Phía Tiên Đế thì yên bình, song phe quân trắng của Sở Yến lại mất kiên nhẫn.
Đã đi mấy chục nước mà hai phe vẫn đi giống hệt nhau, chẳng có chút sóng gió nào, nếu cứ tiếp tục như vậy thì bao giờ mới xong?
“Tên Thần Tú kia rốt cuộc bị sao thế, chẳng lẽ hắn dựa vào cách đánh này để trở thành người chơi cờ của phe kia à?” Một Ma tu bực bối la lên, không thèm đoái hoài nể nang.
“Há, các Tiên Đế còn chưa nói gì, chứng tỏ được phép đi kiểu này, dựa vào đâu mà không được đi như thế?” Một tiên nhân bên phe Tạ Chinh Hồng lập tức đốp lại.
“Ồ, các ngươi còn tự hào gớm nhỉ!”
“Còn đỡ hơn ngươi ở đấy mà đỏ mắt.”
Cũng không biết có phải phong cách của Tứ Phương Thiên Hội này vốn đã kỳ quái sẵn khiến mấy tiên nhân cảm thấy áp lực hay không, mà những người ban đầu trông còn rất điềm tĩnh cũng đã bắt đầu xé bỏ lớp ngụy trang, trở nên nóng nảy dễ nổi giận.
Tạ Chinh Hồng chẳng buồn nhăn mi, tiếp tục đi một nước giống hệt Sở Yến.
Ánh mắt Sở Yến khẽ động, sau một hồi cân nhắc, mụ liền hạ xuống một quân, đã thành thế vây công, vài quân đen đã không có đường lui, mà người bao vây bọn họ đều có tu vi trên Đại La Kim Tiên tầng tám.
Mấy tu sĩ áo đen trơ mắt nhìn nhau, đều cảm thấy không còn cơ hội phá vây, chỉ có thể ngoan ngoãn bị “ăn” thôi.
“Ta nhấc quân!” Sở Yến ngẩng đầu nhìn Tạ Chinh Hồng, ngón tay lướt trên bàn cờ, những tu sĩ áo đen bị bao vây hóa thành luồng sáng bay sang trận doanh phe trắng, khi luồng sáng hạ xuống, bọn họ đã thay sang áo trắng.
(Nhấc quân là đưa quân cờ không có “khí” của đối phương ra ngoài bàn cờ. Khí là những giao điểm nằm sát quân cờ, ví dụ như ở hình dưới quân cờ này có 4 khí.)
Tạ Chinh Hồng không chút hoang mang, “Nhấc quân.”
Tương tự cũng có mấy tu sĩ áo trắng biến thành áo đen, trở thành người phe Tạ Chinh Hồng.
Tiếp đó tốc độ của hai người bắt đầu tăng nhanh.
Ngươi ăn ba quân của ta, ta ăn ba quân của ngươi, rõ ràng động tác giống hệt lúc trước, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, những tu sĩ vốn còn chê trận đấu này nhàm chán đều ngậm miệng im re.
Sở Yến quan sát bàn cờ, khóe miệng hơi nhoẻn lên, “Thì ra mục đích của ngươi là ở đây.” Ngón tay Sở Yến chuyển hướng, từ bỏ vị trí vốn có thể ăn được quân của Tạ Chinh Hồng, hạ quân cờ ở một chỗ khác.
Nếu mụ ăn theo trình tự ban đầu thì ngay sau đó, trong số quân cờ mà Tạ Chinh Hồng muốn nhấc sẽ có Văn Xuân Tương.
Sở Yến tự thấy mình đã nhìn thấu kế hoạch của Tạ Chinh Hồng.
Tạ Chinh Hồng làm nhiều như vậy, chẳng qua là để đưa Văn Xuân Tương sang phe mình mà thôi, song Sở Yến không muốn thành toàn cho hắn.
Văn Xuân Tương đúng thật là nhược điểm Tạ Chinh Hồng, nhưng đồng thời, Tạ Chinh Hồng cũng là nhược điểm của Văn Xuân Tương.
Mụ muốn đem Văn Xuân Tương về Ma giới thì đương nhiên không thể đẩy Văn Xuân Tương về phía Tạ Chinh Hồng được. Nếu có thể, mụ thậm chí muốn tự tay giết chết Tạ Chinh Hồng, nhờ đó Văn Xuân Tương sẽ không còn gì lưu luyến ở Tiên giới này nữa, thế là y sẽ đương nhiên sẽ muốn đi Ma giới.
Vẻ bình tĩnh trên gương mặt Tạ Chinh Hồng bị phá vỡ, rốt cuộc lộ ra một chút tiếu ý, lần này hắn không tiếp tục hạ cờ bắt chước Sở Yến nữa, mà thay đổi nước đi, hạ vào vị trí mà Sở Yến thay đổi.
“Sở đạo hữu, tiểu tăng không chỉ biết bắt chước thôi đâu.”
Cho dù Sở Yến không hạ nước kia, Tạ Chinh Hồng cũng có thể tự mình động thủ.
Sở Yến nghĩ quá đơn giản rồi.
Văn Xuân Tương cười rộ lên.
Y hóa thành một luồng sáng, pháp y mặc trên người thay đổi, bay sang phía Tạ Chinh Hồng.
“Thực ra, tiền bối mặc đồ đen vẫn đẹp hơn.” Tạ Chinh Hồng dùng thần thức truyền âm.
“Không phải bổn tọa mặc gì cũng đẹp hả?” Văn Xuân Tương giả vờ giận dữ.
“Vâng, tiền bối mặc gì cũng đẹp, là tiểu tăng nói sai.” Tạ Chinh Hồng lập tức sửa lời.
“Yên tâm chơi cờ đi đồ ngốc!”
Văn Xuân Tương chuyển sang phe Tạ Chinh Hồng rồi, hắn chơi cờ cũng không cố kỵ nữa.
Thủ đoạn của hắn hết sức đơn giản, nhưng thứ nhất Sở Yến quá coi thường Tạ Chinh Hồng, thứ hai là quá đề cao bản thân, cho nên không nghĩ mình sẽ bại bởi một Phật tu nho nhỏ. Giờ phút này bị Tạ Chinh Hồng đoạt mất Văn Xuân Tương, sắc mặt mụ liền trở nên khó coi.
“Vì một người mà làm tốn nhiều thời gian như vậy, xem ra tầm nhìn của Thần Tú thiền sư cũng chỉ đến thế mà thôi.” Sở Yến khích tướng.
“A Di Đà Phật.” Tạ Chinh Hồng khẽ cười với Sở Yến, “Không chỉ vì một người thôi đâu.”
“Tiếp tục đi!” Sở Yến rút lại sự khinh thường, bắt đầu nghiêm túc đấu với Tạ Chinh Hồng.
Trước đó sở dĩ Tạ Chinh Hồng dám đánh theo kiểu bắt chước, chủ yếu là vì có Tất Hạo ở vị trí thiên nguyên. Xét về tu vi, Tất Hạo có thể xem là đứng đầu trong số phần đông tu sĩ, dù có bị vây công thì Tất Hạo cũng có sức phá vây. Hơn nữa lúc trước tu vi của Tất Hạo tăng mạnh là có phần nhờ Tạ Chinh Hồng. Nói cách khác, Tạ Chinh Hồng vô cùng tin tưởng Tất Hạo.
Nếu Tạ Chinh Hồng xem Tất Hạo như chiêu cờ thì trước hết mụ phải nhổ quân cờ này đi!
Sở Yến là Tinh Nhiêu Ma Mẫu, dù đã áp chế tu vi, mượn một thân xác khác để trà trộn vào Tứ Phương Thiên Hội, nhãn lực của mụ vẫn không thay đổi. Bên phe mụ không phải không có tu sĩ đối đầu được với Tất Hạo.
“Tất đạo hữu, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Tu sĩ áo trắng chắp tay với Tất Hạo.
“Cao đạo hữu đến, xem ra ta muốn trốn thì hơi khó rồi.” Tất Hạo nhìn thấy người tới, sắc mặt liền trở nên mất tự nhiên.
Ngay từ đầu hắn đã nghĩ mình sẽ không đi trêu chọc những Đại La Kim Tiên lão làng, Cao Dương trước mắt đây chính là một trong số đó.
Lúc Cao Dương nổi danh thì Tất Hạo mới chỉ là một Thiên Tiên mà thôi.
Trên ngực Cao Dương ghi một chữ “Thú”.
Hắn là Thú tu.
Đáng lẽ Cao Dương đã có thể lên làm Tiên Quân từ lâu, nhưng vì hắn nuôi một con Di Thiên Mãng, yêu cầu đối với tiên vực rất cao, cho nên mới áp chế tu vi dừng ở cấp Đại La Kim Tiên.
Ở Tu Chân giới, Di Thiên Mãng có thể xem là bá chủ một phương, sau khi theo chủ nhân thăng tiên, long huyết trong cơ thể nó trở nên tinh khiết hơn, từ mãng hóa thành giao, toàn thân biến đổi từ trên xuống dưới. Nếu có cơ duyên, hóa thân thành rồng tuyệt đối không phải việc khó.
Tuy nhiên Cao Dương không vừa ý long huyết và long châu bình thường, bấy giờ mới đi đến Tứ Phương Thiên Hội, đạt được thứ hạng xuất sắc thì sẽ có cơ hội thỉnh cầu các vị Tiên Đế ban thưởng. Cao Dương đương nhiên muốn xin những thứ của thượng cổ chân long cao cấp nhất, chứ không phải hậu duệ của rồng sau này thăng tiên mà thành.
Ngoại trừ con Di Thiên Mãng khó chơi kia, bản thân Cao Dương cũng có tu vi bất phàm.
Không biết có phải Sở Yến cố ý hay không, chọn một đối thủ như vậy để vây công hắn, đúng là rất để mắt đến Tất Hạo hắn.
“Cao đạo hữu, không biết có thể hạ thủ lưu tình được chăng?” Tất Hạo thở dài nói, “Sau này sẽ còn có một trận tỷ thí nữa, bây giờ chúng ta lưỡng bại câu thương thì đối với hai bên đều không tốt.”
Cao Dương cười lắc đầu, “Vị Sở đạo hữu này vừa truyền tin cho ta, nếu bắt được ngươi thì nàng ta nguyện ý trao đổi với ta một món đồ mà ta tìm kiếm đã lâu. Chi bằng Tất đạo hữu ngoan ngoãn đổi sang phe này đi, Thần Tú và ngươi cũng đâu có thân quen gì.”
“Xem ra đành phải so tài phân thắng thua rồi.” Tất Hạo chắp tay với Cao Dương, “Cao đạo hữu, mời.”
Đánh cờ đến bây giờ, cuối cùng cũng nổ ra cuộc đọ sức đầu tiên giữa quân cờ của hai phe.
Tất Hạo vừa ra tay liền thể hiện ra sức mạnh đáng kinh ngạc, ngoại trừ Cao Dương, các tu sĩ áo trắng còn lại đều lui về sau mấy bước, nhường chiến trường lại cho Cao Dương và Tất Hạo.
“Đánh hay lắm!” Mắt Cao Dương sáng lên, cực kỳ hài lòng với thực lực của đối thủ Tất Hạo này.
Vừa dứt lời, sau lưng hắn liền xuất hiện một con giao long dài mấy chục trượng, nó há miệng phun ra luồng lửa dữ dội về phía Tất Hạo.
Ngọn lửa đỏ kia xen lẫn sắc trắng, trong màu trắng lại xen lẫn tím, hiện ra ba màu quỷ dị, một đốm lửa nhỏ bắn xuống đất, mặt đất như thể băng tan, lập tức xuất hiện một cái động rỗng.
“Đây…… Mặt đất ở nơi này cực kỳ cứng rắn, dù là tiên khí ngũ phẩm dùng lực đánh một kích thì cũng khó mà tạo thành hiệu quả cỡ này, chẳng lẽ…… chẳng lẽ con giao long kia đã sắp hóa thành chân long?”
“Kia hình như là chân hỏa bản mạng của ma hỏa long.” Có tiên nhân tinh mắt nhận ra, “Ma hỏa long chỉ có ở Ma giới thôi.”
“A, thì ra con ma hỏa long của Cực Ác Ma Tôn là do Cao Dương động thủ.” Một Ma tu nhìn Cao Dương, thần sắc rõ ràng lộ vẻ kiêng kị, “Năm xưa Cực Ác Ma Tôn nuôi nhốt mấy con ma hỏa long ở tầng luyện ngục thứ mười ba, vốn định luyện chế nội đan của ma hỏa long thành đan dược cho mình dùng, không ngờ khi lấy nội đan mới phát hiện chân hỏa bản mạng của mấy con ma hỏa long đó đã bị ai lấy đi mất, làm dấy lên một trận lửa ngùn ngụt, không ngờ lại là do Cao Dương lén lút lẻn vào Ma giới, thần không biết quỷ không hay lấy chân hỏa đi.”
“Tiểu hòa thượng, ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?” Văn Xuân Tương nhìn Cao Dương và Tất Hạo đấu pháp, đồng thời cũng đánh giá thực lực của mình, nếu mình đấu với bọn họ thì sẽ thế nào, có thể tấn công bọn họ được hay không?
À mà, Thú tu gì đó thật là đáng ghét.
“Xem ý trời đi.” Tạ Chinh Hồng mỉm cười trả lời.
…….Tiểu hòa thượng đúng là càng ngày càng thần bí.
✿Tác giả có lời muốn nói: Ầy, phó bản sắp kết thúc, phần cuối cùng chuẩn bị tới rồi ~~~
Editor: Ai từng đọc Hikaru No Go không? Tự dưng nhớ đến cảnh trong truyện dù đọc gần chục năm trước rồi, cũng chơi kiểu đi giống hệt đối phương như này và bị Akira phá ngon ơ.
Như đã nói ở chap trước, từ lúc đẻ ra đến giờ mình chỉ biết chơi cờ caro và cờ cá ngựa, nên có thể sẽ sai sót khi edit về cờ vây, ai mà biết thì chỉ với nha.