Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

quyển 5 chương 293: phiên ngoại: bạn cũ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tầng trời thứ ba mươi đã được Phật Tử mở ra bằng sức mạnh của đại hoành nguyện!!!

Tin tức này giống như mọc chân, chỉ chớp mắt đã chạy đến khắp mọi ngóc ngách. Lúc trước bọn họ đều nghe rõ ràng nội dung của đại hoành nguyện, cũng đều phải vuốt hồ hôi thay cho người lập ra đại hoành nguyện này. Ai ai cũng biết uy lực của đại hoành nguyện, nhưng vì sao khi tu hành lại ít có người sử dụng nó?

Hãy nhìn Địa Tạng Vương Bồ Tát lập lời thề “Địa ngục không trống thề không thành Phật” đi, hôm nay vẫn còn đang ở trong địa ngục, chẳng tới được Tây Thiên đó. Hãy nhìn những kẻ lập ra hoành nguyện mà không làm được đi, ngay cả xương cũng chẳng còn kia kìa. Bất kể là tu Tiên hay tu Ma, cũng đều chú trọng đến hai chữ “Cơ duyên”. Mà đại hoành nguyện thì lại cắt đứt mọi cơ duyên của ngươi, chỉ chừa lại cho người một con đường nhỏ hẹp để đi, hơn nữa con đường này sẽ càng ngày càng thu hẹp, cuối cùng chặn kín toàn bộ đường lui của ngươi. Không đến mức vạn bất đắc dĩ thì sẽ chẳng ai chủ động lập ra đại hoành nguyện.

Người bình thường lập ra đại hoành nguyện là để tăng tu vi của bản thân, hoặc là để đạt thành đạo tâm. Địa Tạng Vương Bồ Tát, Dược Sư Phật sở dĩ được người người tôn kính, chính là bởi họ vì chúng sinh mà lập ra đại hoành nguyện để đổi lấy sức mạnh. Bọn họ và bậc đại từ bi mở ra phong ấn tầng ba mươi như Phật Tử, đương nhiên là nhận được tôn kính, cho dù nhiều Ma tu hay châm biếm họ là hạng ngu xuẩn, nhưng cũng không thể không cảm phục quyết tâm và nghị lực của bọn họ.

Đương lúc mọi người đang nghẹn ngào cảm động vì Phật Tử lập ra đại hoành nguyện để mở ra tầng trời thứ ba mươi, một tin tức động trời lại bỗng nhiên truyền ra.

Phật Tử và Ma Chủ mở ra tầng luyện ngục thứ mười sáu là một đôi đạo lữ.

Ha ha ha ha, đạo lữ á, làm sao có thể chứ? Đứa nào bịa ra tin này đúng là khuyết tật não, tạm chưa nói đến ân oán tự cổ chí kim của Phật giáo và Ma giới, cho dù là Phật tu Phật giáo thì cũng chưa từng nghe nói ai có đạo lữ bao giờ, đã thế còn là Ma Chủ nữa, đúng là nực cười, ha ha ha ha!

Vài tu sĩ lý trí đều xem tin này là trò cười, cảm giác lời đồn này thật quá hài hước. Nhưng sau một thời gian, tin này chẳng những không lặn đi mà còn ngày càng nổi. Điều khiến người ta càng nghĩ càng sợ là, một tin tức có thể nói là sỉ nhục như thế, ấy thế nhưng những vị Bồ Tát La Hán đức cao vọng trọng ở Phật giáo lại chẳng ai đứng ra bác bỏ, mà vị Phật Tử kia thì cũng chẳng có chút tin tức gì.

Sau đó, bên phía Ma giới cũng truyền đến một tin tức, Ma Chủ của bọn họ vứt lại cả đống công việc, bỏ chạy mất rồi…..

Chạy?

Nếu trước kia nghe được tin tức này thì bọn họ sẽ nghĩ đây là âm mưu của Ma giới, cố ý khiến bọn họ thả lỏng cảnh giác hòng đạt được mục đích không thể nói cho ai biết. Nhưng hiện tại, kết hợp nó với tin tức đang nóng nhất hiện nay, rất dễ dẫn đến một đáp án khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.

……Đừng bảo Phật Tử và Ma Chủ dắt tay nhau bỏ trốn đấy nhé?

Mặc kệ hai giới Tiên Ma náo loạn thế nào, hiện tại Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương đều chẳng muốn quan tâm. Trước khi đến y đã xử lý xong không ít sự vụ rồi, bét nhất cũng có thể nghỉ ngơi mấy trăm năm, thi thoảng trở về gặp đám bạn cũ là được. Còn bây giờ, y chỉ muốn ở bên tiểu hòa thượng của y….. nuôi tóc cho dài ra đã!

“Tiền bối….. ngươi hà tất phải để ý như thế?” Dù là kiểu người vô tư như Tạ Chinh Hồng, song đối mặt với ánh mắt “ai oán” của Văn Xuân Tương ngày qua ngày, hắn cũng chịu hết nổi. Bất kể đả tọa, niệm kinh hay là nắm tay tâm sự, Văn Xuân Tương đều nhìn chằm chằm vào tóc Tạ Chinh Hồng, sau đó làm vẻ mặt sầu đau tiếc nuối. Ngay sau đó lại dùng ánh mắt sầu đau tiếc nuối ấy nhìn Tạ Chinh Hồng, làm như thể Tạ Chinh Hồng phụ bạc y vậy.

“Sao lại không để ý được chứ?” Văn Xuân Tương cất cao giọng, muốn sửa đúng lại tư duy sai lầm của Tạ Chinh Hồng, “Mái tóc đen của ngươi đẹp biết bao nhiêu, năm xưa bổn tọa coi trọng ngươi, chẳng phải là vì ngươi khác với đám lừa trọc kia hay sao?”

“Nhưng bây giờ đâu giống thế……” Tạ Chinh Hồng hiếm khi xen vào một câu.

“Thì cũng gần giống. Ngoại trừ đám lừa trọc kia thì làm gì có ai tóc ngắn thế này?” Văn Xuân Tương vươn tay, luồn vào mái tóc Tạ Chinh Hồng, chải thẳng xuống dưới, chải được một nửa thì sợi tóc lại phân tán khỏi đầu ngón ta, khiến sắc mặt y càng khó coi hơn, “Không được, con lừa trọc nào dám xuống tay với ngươi, bổn tọa phải đi chém hắn.” Nói rồi, Văn Xuân Tương liền muốn đi tìm người tính sổ. Cho dù tiểu hòa thượng không chịu nói cho y đối phương là ai, chẳng lẽ Văn Xuân Tương y lại không tra ra được chắc?

“Tiền bối à.” Tạ Chinh Hồng dở khóc dở cười, vội vàng giữ chặt lấy Văn Xuân Tương, “Chúng ta vất vả lắm mới được nhàn rỗi một chút, ngươi nhất thiết phải lãng phí thời gian vào những việc ấy sao?”

“Lãng phí thời gian hả?” Văn Xuân Tương liếc xéo Tạ Chinh Hồng, sau đó lại ôm lấy cổ Tạ Chinh Hồng ngồi lên đùi lắn, mặt cúi thấp, chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi hắn, nhẹ giọng hỏi, “Vậy tiểu hòa thượng có muốn cùng bổn tọa chơi một vài trò không lãng phí thời gian không, hử?”

Tạ Chinh Hồng bất đắc dĩ nhìn Văn Xuân Tương, vươn tay đẩy đầu y lên trước, trao lên môi y một nụ hôn.

Dạo này tiền bối học mấy cái xấu xa rồi.

Các tiểu yêu quái ở Chú Tú đàn tràng vẫn đang học tập công pháp Phật giáo mà Tạ Chinh Hồng lưu lại, chưa đi ra ngoài trải đời, hơn nữa phần lớn chúng là yêu tinh bình thường được điểm hóa chứ không có huyết mạch truyền thừa gì, dù sống mấy trăm năm thì tri thức cũng rất hữu hạn. Chúng chỉ biết là mấy ngày trước, ân công của chúng dẫn theo chủ nhân trở về, còn muốn bắt đầu sinh sống ở đây, điều này khiến chúng đều lấy làm vui vẻ.

“Cơ mà hai vị chủ nhân hiếm khi ra ngoài thật đấy, hôm nay thời tiết đẹp thế này mà.” Một tiểu yêu tinh nhìn bầu trời, hỏi với vẻ khó hiểu.

“Các chủ nhân đâu giống chúng ta, chắc là các ngài đang chuyên tâm tu luyện đó. Chúng ta không thể làm hỏng thanh danh chủ nhân, phải cố gắng hơn nữa mới được.” Một yêu tinh khác nghiêm túc khuyên nhủ, “Ngươi đừng có chây lười nữa, kẻo nhỡ chủ nhân đuổi ngươi đi thì lại biến thành yêu thú như lúc trước, đến lúc ấy thì chỉ có nước khóc thôi.”

“Rồi mà rồi mà, ta đi tu luyện ngay đây. Nhưng nói thật, hai vị chủ nhân đúng là đẹp quá đi.” Tiểu yêu tinh bưng mặt ngưỡng mộ.

“Hai vị chủ nhân mang phong thái thiên nhân, chúng ta đương nhiên chẳng so được, vẫn nên chuyên tâm tu hành đi.”

“Ừ, cũng phải.”

Ma giới.

Nhan Kiều nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, ném hết toàn bộ ngọc giản ra ngoài, trong Ma cung vang lên tiếng gào inh tai của hắn, nghe có vẻ hết sức dục cầu bất mãn.

Tên Văn Xuân Tương chết tiệt hãm hại bạn cũ, vứt hết toàn bộ công việc cho hắn và Mục Đình, mình thì chuồn đi chim chuột với đạo lữ, có còn màng đến tình bạn hay không, có còn biết yêu thương Yêu tu hay không?

Tên Mục Đình độc thân vạn năm kia thì không nói làm gì, y quản lý mấy việc này dễ như trở bàn tay, nhưng hắn thì đâu có giống thế. Vì mấy thứ này mà đã lâu lắm rồi hắn chẳng đợc nhìn thấy đạo lữ của mình.

Nếu là hồi trước còn ở Tu Chân giới, Nhan Kiều hoàn toàn có thể mặc kệ, đằng nào Văn Xuân Tương cũng chẳng làm gì được hắn. Nhưng bây giờ….. Cho dù Nhan Kiều có thừa nhận hay không thì thực lực của Văn Xuân Tương quả thực đã cao hơn hắn mấy cấp liền, nếu hắn mà bỏ gánh giữa chừng, Văn Xuân Tương liền dám giấu Tịnh Hỏa ở nơi mà hắn chẳng thể tìm thấy. Ha ha, cùng là Ma tu với nhau, ngươi còn trông chờ lũ người này có tình cảm được chắc?

Không được, không thể tiếp tục như vậy được.

Nhan Kiều tức tối đi đi lại lại mấy vòng, cuối cùng quyết định chọn quả hồng mềm mà bóp, đi tìm Mục Đình nhờ y giúp san sẻ đỡ một ít. Tầng luyện ngục thứ mười sáu vừa mở, đám Ma tu đều muốn lại đây giành lấy một miếng bánh, thực lực của Nhan Kiều và Mục Đình không đủ để chấn nhiếp bọn chúng, nếu không phải có Nhất Điểm Tú Sinh Đao tọa trấn thì làm gì có chuyện đám Ma tu kia thân thiện nói chuyện với bọn họ như thế?

À, nhắc tới Nhất Điểm Tú Sinh Đao, Nhan Kiều lại thấy đau hết cả mắt.

Dù biết đối phương và Quý Hiết là hai người khác hẳn nhau, tính cách cũng trái ngược hoàn toàn, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt kia, Nhan Kiều vẫn cảm giác không quen cho lắm.

Kể từ khi đến Ma giới, Tịnh Hỏa luôn được người người săn đón, địa vị cao hơn lúc còn ở Tu Chân giới nhiều. Ở Ma giới vốn ít kẻ am hiểu luyện đan, mà thiên sinh linh hỏa biết luyện đan thì vạn người mới có một. Hơn nữa hiện tại Nhan Kiều là tâm phúc của Ma Chủ, không ít kẻ đành gác lại ý nghĩ cướp Tịnh Hỏa về luyện đan, chỉ có thể lựa lời ngon tiếng ngọt cầu xin mấy viên đan dược.

Hiện giờ tầng luyện ngục thứ mười sáu đã mở, ma khí ở Ma giới trở nên dày và đậm hơn rất nhiều, khiến cho các Ma tu chưa kịp thích ứng ngay được. Hấp thu quá nhiều ma khí sẽ gây bất lợi cho việc tu hành, hấp thu quá ít thì lại cảm giác chẳng có hiệu quả gì. Bấy giờ, “Trợ Ma đan” mà Tịnh Hỏa luyện chế ra bỗng dưng xuất hiện, hàng bán đắt như tôm tươi. Đến nay, lượng Trợ Ma đan lớn nhất vẫn do người của Mục Đình nắm trong tay.

Mục Đình có não hơn hai kẻ Nhan Kiều và Tịnh Hỏa nhiều.

Bọn họ tuy được Văn Xuân Tương coi trọng, tài nguyên dồi dào hơn trước, song lại không có được kỳ ngộ nghịch thiên như Văn Xuân Tương, từ từ tu luyện từng bước bao giờ cũng cần có thời gian. Mặc dù bọn họ không có khả năng gây uy hiếp cho các Ma tu tu vi cao siêu, thế nhưng nếu có thể nắm các Ma tu tầng trung hạ đẳng trong tay thì cũng sẽ tạo thành một thế lực. Gửi gắm toàn bộ hi vọng vào Văn Xuân Tương hiển nhiên là phi thực tế, huống chi bên cạnh còn có một Nhất Điểm Tú Sinh Đao tính khí thất thường giám sát nữa.

Sau khi Tịnh Hỏa nghiên cứu chế tạo ra Trợ Ma đan, Mục Đình liền ký hiệp nghị với hai người này, thu toàn bộ Trợ Ma đan vào tay mình, hơn nữa còn ngấm ngầm thu mua dược liệu chính để chế tạo Trợ Ma đan từ khắp các nơi, triệt để nắm giữ nó trong tay. Có Trợ Ma đan, đám Ma tu cấp cao quen thói kênh kiệu kia có vẻ im lặng hơn nhiều. Bọn chúng muốn tiến vào tầng địa giới sâu hơn thì còn phải nhờ đến công dụng của Trợ Ma đan.

“Mục Đình, Mục Đình, ngươi ra đây coi.” Nhan Kiều bay thẳng tới trước động phủ của Mục Đình, la oang oang kêu y.

Mục Đình khẽ nhíu mày, tạo pháp quyết, kéo Nhan Kiều từ ngoài vào, “Ngươi có việc gì?”

Trông thấy cái bản mặt lạnh tanh vạn năm không đổi của Mục Đình, Nhan Kiều ngó lơ biểu cảm ghét bỏ của y, lập tức sáp tới nói, “Đã lâu lắm rồi ta không được gặp Tịnh Hỏa, nể tình chúng ta là bạn bè bao năm, ngươi có thể gánh đỡ một ít công việc của ta không?”

Mục Đình hơi nheo mắt, toát lên vài phần nguy hiểm, “Ồ, ngươi muốn trốn chứ gì?”

“Nói trốn nghe chối tai quá đấy!” Nhan Kiều chột dạ, “Ta chỉ là không thích quản Đông quản Tây thôi mà. Ây da, ngươi không biết ta mong chờ tu vi của ngươi sớm tăng lên cấp Ma Đế đến nhường nào đâu, đến lúc ấy ngươi có thể nhận hết việc của ta luôn.”

“Bây giờ chắc Văn Xuân Tương đang ước truyền luôn ngôi vị Ma Chủ cho ta đây này.” Mục Đình tức giận nói, “Các ngươi đúng là chẳng ra dáng Ma tu gì cả.”

“Chả lẽ Ma tu thì phải như ngươi hả?” Nhan Kiều xòe tay nói, “Đúng rồi, mấy ngày nữa là đến sinh nhật Tạ Chinh Hồng. Tuy chúng ta không chú ý mấy cái này, nhưng Văn Xuân Tương nhất định sẽ không mặc kệ, ngươi không muốn đi gặp Phật Tử hiện tại sao?”

Mục Đình có hơi xao động, nói không muốn gặp thì là giả.

Bọn họ đều quen biết Tạ Chinh Hồng, cũng đều nghe thấy nội dung của đại hoành nguyện trước đó, không biết Tạ Chinh Hồng thành Phật Tử rồi thì sẽ thay đổi thế nào? Song ngẫm lại, Tạ Chinh Hồng dứt khoát bỏ lại tất cả để rời đi cùng Văn Xuân Tương như thế, phỏng chừng cũng chẳng thay đổi gì nhiều đâu.

“Được, quyết định thế nhé.” Thấy Mục Đình xao động, Nhan Kiều sợ y đổi ý, bèn vội vàng nói.

Mục Đình gật đầu tỏ vẻ sao cũng được, “Công việc của ngươi, ta sẽ giúp ngươi đánh đỡ một nửa.”

“……Ngươi thật là nghĩa khí mà!”

Tịnh Hỏa, hãy chờ ta, ta lại có thời gian viết sách cho ngươi xem rồi!

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Nhóc mập bị Phật Tử nói như vậy thì cáu tiết lên.

Nó ghét nhất là kẻ khác nói mình béo, ấy thế mà cái tên biểu ca yết nhớt này còn sát muối vào vết thương của nó. Nhóc mập này là song linh căn bẩm sinh, được cha mẹ kỳ vọng rất nhiều, từ nhỏ đã cho nó ăn đủ loại linh thảo. Song dục tốt bất đạt, nhồi nhét nhiều quá thì được kết quả gì chứ? Một trong những tác dụng phụ của thừa thãi linh khí, chính là ăn cái gì cũng béo.

“Đồ….. Đồ phế vậy, ngươi dám cười nhạo ta hả?” Nhóc mập tức phát run, thịt trên người cũng rung rung theo.

Phật Tử thở dài, “Biểu đệ à, ở nhà đệ mắng ta thế nào cũng được. Nhưng phải biết nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, nếu ở ngoài đệ cũng kiêu căng ương ngạnh thế này thì nhà chúng ta cũng chẳng bảo vệ nổi đệ đâu.”

“Xí!” Đứa nhóc béo mập giơ ngón giữa, “Ngươi điên rồi hả, chờ ngươi kiểm tra ra thể chất tạp linh căn thì đừng có trách ta vô tình đấy, đi!” Nhóc mập muốn ra tay, nhưng ngại ông nội của Phật Tử là gia chủ nên đành nén giận bỏ đi. Chỉ cần tên phế vật này kiểm tra ra thể chất tạp linh căn, thì dù gia chủ muốn cưng chiều nó, cũng phải xem xem tộc nhân có đáp ứng hay không!

Phật Tử âm thầm lắc đầu, tuy hắn hiếm khi ra ngoài, nhưng vẫn biết Văn gia đến hiện tại chẳng có tiến bộ gì, đã thế hiện tượng bảo thủ còn gia tăng theo từng năm, cũng chỉ ở lãnh địa này thì bọn họ mới xưng vương xưng bá được thôi. Phật Tử ngẩng đầu, nhìn về chân trời xa xăm, không biết thế giới ngoài kia sẽ như thế nào nhỉ?

Tại nơi kiểm tra linh căn, nhóc mập đặt tay lên đá kiểm nghiệm, hào quang của song linh căn một dày một mảnh sáng lên chói mắt mọi người, ai nấy đều nhìn nó trầm trồ khen ngợi. Dù nó hơi mập nhưng tư chất thì đúng là rất xuất sắc. Linh căn mảnh kia không phải không tẩy được, sau này Văn gia của bọn họ sẽ có một đơn linh căn rồi!

“Tới lượt ngươi rồi đấy.” Nhóc mập vênh váo đi xuống khỏi đài kiểm tra, đưa tay chỉ vào Phật Tử, “Dù ngươi trốn đến cuối thì vẫn phải đi lên thôi.”

Gia chủ Văn gia thầm nhíu mày, song cũng không dám bảo bọc cháu mình quá mức trước mặt người ngoài. Nếu như dự liệu không sai thì sau này Văn gia phải nhờ vào thằng bé mập này chèo chống, cháu của ông còn phải kiếm miếng ăn dưới trướng nó. Người trẻ tuổi chịu uất ức một chút cũng không sao.

Phật tử gật gật đầu, mặc không đổi sắc, tiến lên đặt tay vào đá kiểm nghiệm.

Đá kiểm nghiệm không có bất cứ phản ứng nào.

“Chẳng lẽ là….. không có linh căn?” Ai ddosthì thào nói ra tiếng lòng của mọi người. Nhóc mập thì hớn hở đến nỗi ngũ quan tràn cả ra.

Người nọ vừa dứt lời, đá kiểm nghiệm đột nhiên phát ra một luồng sáng chói lọi, chiếu rọi nửa khung trời.

“Là…… Là thiên linh căn!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio