Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

quyển 2 chương 88

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Loại chuyện như sắc dụ, người không có vài phần tư sắc, không có dáng người, không có thủ đoạn thì không làm được, dù sao phần đông tu sĩ đều có ngoại hình không kém, thời gian tu luyện càng dài, sống lâu đạo tâm càng kiên định thì càng coi mĩ sắc như không. Huống chi, đối tượng câu dẫn còn là một Phật tu, độ khó liền tăng vọt.

Đương nhiên, nữ tu này không biết tiểu hòa thượng là hòa thượng.

Ừm, không cạo đầu, không xưng “Bần tăng”, không ai đoán được Tạ Chinh Hồng là Phật tu.

Nghĩ thông suốt điểm này, Văn Xuân Tương bèn dứt khoát ngồi một bên xem kịch vui.

“Ồ.” Tạ Chinh Hồng không nhẹ không nặng lên tiếng, mặt không chút thay đổi.

Mạnh Tân Huyên cúi đầu đợi hồi lâu, song không thấy Tạ Chinh Hồng nói gì thêm, đành phải thoáng nở một nụ cười dè dặt, nghiêng đầu nhìn Tạ Chinh Hồng, “Tiểu nữ đã chờ ở đây cũng khá lâu nên đồ ăn trong hộp sắp nguội cả rồi, mong tiền bối thông cảm.”

“Ta đã ăn ở ngoài rồi.” Tạ Chinh Hồng như thể rốt cuộc cũng hiểu ra Mạnh Tân Huyên đang nói gì, không mặn không nhạt đáp, “Cô mang về đi.” Dứt lời, Tạ Chinh Hồng đóng cửa lại.

Văn Xuân Tương: ………..

Mạnh Tân Huyên: ………….

Chỉ mới gặp qua kẻ ý chí sắt đá, chứ chưa từng thấy kẻ không biết thương hương tiếc ngọc thế này.

Thủ đoạn của đối phương quá non, tiểu hòa thượng còn chẳng có động tĩnh gì.

Thế này thì sao mà ngồi yên xem kịch được?

Mỗi ngày đọc sách trong phòng đã chán lắm rồi.

Văn Xuân Tương đang định bảo tiểu hòa thượng nói mấy câu, Mạnh Tân Huyên ở ngoài cửa liền bắt đầu khóc.

“Tiền……. Tiền bối, nếu ngài ghét tiểu nữ, tiểu nữ sẽ đi ngay. Có điều hộp đồ ăn này là do chủ tử bảo ta đưa tới, nếu ngài không cần, khi trở về chủ tử sẽ trách phạt ta mất.” Giọng nói lúc được lúc ngừng, thút tha thút thít, nghe rất đáng thương.

“Tiểu hòa thượng, ngươi cứ để cô ta khóc như thế thì cũng không tốt đâu.” Văn Xuân Tương thấy Tạ Chinh Hồng không có ý định mở cửa, bèn nói.

“Tiền bối.” Tạ Chinh Hồng khẽ thở dài, “Biết rõ đối phương có chuẩn bị mà đến, còn vội vàng hùa theo, đó là tự tìm phiền toái.”

Văn Xuân Tương nghe thế thì nghẹn họng, y đang bị tiểu hòa thượng dạy bảo đó hả?

“Cô ta khóc chẳng được bao lâu đâu, dù bần tăng có bị người ta nó là lòng dạ sắt đá đi chăng nữa, nhưng có thể tránh được mấy chuyện vô vị này, cũng coi như đáng giá.”

…………Lúc trước y cảm thấy tiểu hòa thượng đã thay đổi, quả đúng là thật mà.

Ngày càng trở nên bất cận nhân tình rồi. (Không để ý, quan tâm đến chuyện tình cảm, cũng có thể hiểu là khác thường, ngược lẽ đời)

Nhìn mọi chuyện theo kiểu thấu rõ nhân sinh như vậy thì chẳng có tí lạc thú nào.

Văn Xuân Tương không nói gì, Tạ Chinh Hồng lại đứng dậy.

“Tuy nhiên nếu tiền bối muốn xem kịch, vậy cứ tham gia thôi, bần tăng đương nhiên sẽ phụng bồi.” Dứt lời, Tạ Chinh Hồng trưng ra cái mặt than, mở cửa ra.

Văn Xuân Tương: …………….

Y muốn bình tĩnh lại đã.

Nét mặt Mạnh Tân Huyên thoáng hiện lên vẻ sửng sốt, lập tức chuyển thành vui sướng, “Tiền, tiền bối!”

“Chủ tử của cô là ai?” Tạ Chinh Hồng hỏi.

“A, hả?”

“Ta đi giải thích với người đó là được.” Tạ Chinh Hồng lại giải thích một câu.

“Không, không cần. Đa tạ, đa tạ tiền bối.” Mạnh Tân Huyên liên tục xua tay.

“Cứ để hộp đồ ăn lại đây, cô có thể đi được rồi.”

“Ơ, ơ.” Mạnh Tân Huyên ngây ngẩn cả người, có chút chưa kịp phản ứng.

“Đúng là kẻ kỳ quái.” Mạnh Tân Huyên buồn cười sờ sờ mặt mình, “Chẳng lẽ hắn không có chút ý nào với ta sao? Thú vị thật đấy.”

“Đây chính là cái mà ngươi nói là tham gia vào đấy hả?” Văn Xuân Tương hỏi bằng giọng cổ quái.

“Thuận theo tự nhiên, tùy duyên thôi.” Tạ Chinh Hồng tiếp lời.

Tiểu hòa thượng ngày càng kỳ lạ quỷ bí rồi.

Nhoáng một cái đã mấy ngày trôi qua, đại điển Hóa Thần rốt cuộc cũng bắt đầu.

Đến ngày này, ai nấy ở Lôi gia đều diện đồ mới, tràn ngập vui sướng, như thể mình mới là nhân vật chính của đại điển lần này vậy.

Tạ Chinh Hồng đi cùng gia đinh của Lôi gia đến đại sảnh ở chính đường của Lôi gia, toàn là đầu người, có khoảng hơn một ngàn người, trong đó chỉ riêng lượng người hầu đã chiếm hơn phân nửa.

“Tạ tiền bối, chỗ ngồi của ngài ở bên này.” Lôi Đinh bắt chuyện vài câu với mấy hạ nhân đi ngang qua, dẫn Tạ Chinh Hồng đến vị trí ngồi của hắn, “Lượng khách hôm nay hơi đông một chút, nếu chiêu đãi không chu toàn thì mong ngài thứ lỗi cho.”

“Không sao.” Tạ Chinh Hồng gật đầu, vô cùng tự nhiên ngồi vào chỗ của mình.

Lôi Đinh thấy thế, trong lòng cũng âm thầm vui vẻ.

Tiền bối cao nhân dễ hầu hạ như vậy quả thực là hiếm thấy, khi hắn tiếp đãi mấy tu sĩ khác, bọn họ đều hận không thể chỉ ra trăm ngàn chỗ không hài lòng, sai tới khiến lui, ai không biết còn tưởng rằng bọn họ mới là chủ nhân của Lôi gia.

Tạ Chinh Hồng nhìn những thứ bày trên bàn, linh tửu và linh quả đều không tệ lắm. Mặc dù nơi này khá hoang vu, nhưng xét về mặt chất lượng thì những thứ này còn tốt hơn cả đồ dùng đại hội Phật đản của Hoa Nghiêm tông một ít, có thể thấy tài nguyên ở đại thế giới rất phong phú.

“Ăn đi.” Tạ Chinh Hồng thả Tiểu Ngốc Tử ra, nhẹ giọng nói.

Tiểu Ngốc Tử “Chít chít” hai tiếng, không thèm ngó ngàng đến đám tu sĩ đông đúc đặc kín xung quanh, hết sức chuyên chú chơi đùa, thoạt nhìn vô cùng khoái chí.

Văn Xuân Tương lẳng lặng nhìn con chuột được ăn ngon như vậy, nhất thời trong lòng chẳng có tư vị gì nữa.

Có điều với cái tình trạng hiện giờ của mình, muốn giận cũng chẳng giận nổi, thôi không nhìn nữa vậy.

“Bổn tọa ngủ một giấc đây, có chuyện gì thì gọi ta.” Văn Xuân Tương tức giận nói.

“Ừm, tiền bối nghỉ ngơi tốt nhé.” Tạ Chinh Hồng có vẻ cũng nhận thấy vị chua lét trong lời nói của Văn Xuân Tương, lại nhìn thoáng qua Tiểu Ngốc Tử đang đánh chén vui vẻ, bèn cười trấn an nói.

Thực ra thì về phương diện nào đó, tiền bối và Tiểu Ngốc Tử quả thực rất giống nhau.

Vài người ngồi đối diện Tạ Chinh Hồng là các thiếu gia, tiểu thư và thị thiếp của Lôi gia, không ít người thấy hắn còn lộ ra vẻ mặt tươi cười, ở mặt ngoài có vẻ đều rất dễ ở chung.

Chẳng qua bao lâu, có hai người được một đống người vây quanh đi lên.

Một người chính khí hạo nhiên (khí chất ngay thẳng, cương trực, cao quý), trông vô cùng thành thật, có điều ánh mắt lại cứ chuyển tới chuyển lui. Đi cạnh hắn là vài nam nữ trẻ tuổi, luôn miệng kêu Minh đại ca. Tạ Chinh Hồng hiểu ra, ắt hẳn vị này chính là Lôi Minh từng xuất hiện nhiều lần trong miệng các hạ nhân.

Như vậy người mang vẻ mặt kiêu ngạo kia là Lôi Quân.

Mấy ngày ở trong phòng, Tạ Chinh Hồng không phải chỉ đả tọa niệm kinh mà vẫn tìm hiểu một chút về Lôi gia. Lôi gia có không ít đệ tử xuất sắc, khác với ba nhà khác thiếu hụt người tài, có thể xưng là nhân tài đông đúc. Mà trong số đó, hai vị xuất sắc hơn cả hơn nữa còn luôn đối đầu nhau chính là cặp huynh đệ Lôi Minh và Lôi Quân. Hai người này có tư chất không chênh lệch nhiều, tu vi đều là Nguyên Anh đỉnh phong, song Lôi Quân được sủng ái hơn, còn Lôi Minh thì lại được lòng các huynh đệ tỷ muội.

………..Đúng như lời tiền bối nói, thế gia quả nhiên rất loạn.

Tạ Chinh Hồng đang ngồi tại chỗ, bỗng nhiên Lôi Quân bước ra khỏi đám người, trực tiếp đi đến trước mặt Tạ Chinh Hồng, chắp tay hành lễ, “Đa tạ tiền bối tặng địa tinh, vãn bối đã nhận được không ít lợi.”

Xoẹt xoẹt, lập tức ánh mắt mọi người đều bắn về phía Tạ Chinh Hồng.

Lôi Đình cũng nằm trong số đó.

Mạnh Tân Huyên tay trắng trở về, mặc dù trong lòng nàng tức muốn chết, nhưng vẫn phải tỏ thái độ tỷ muội tình thâm. Vốn cho rằng mình không chiếm được thì kẻ khác cũng không có, nào ngờ tên này lại được gặp người hạ đĩa ăn (thành ngữ ý nói không đối xử với mọi người bình đẳng như nhau, thay đổi thái độ tùy người), không đưa địa tinh cho nàng, mà là cho Lôi Quân? Hiện tại Lôi Minh còn chưa thua đâu, sao Lôi Quân có thể bắt nạt người khác như vậy?

Tạ Chinh Hồng yên lặng nhận lễ của Lôi Quân, “Lão tổ đối với công tử sủng ái có thừa, tại hạ chẳng giúp được gì cho công tử cả.”

“Nhưng ta vẫn muốn đa tạ tiền bối.” Lôi Quân quét mắt nhìn các huynh đệ bên cạnh, tiếp tục nói.

Xem ra vị thiếu gia kiêu ngạo này không hề bất đồng nhân tình như vẻ ngoài. (Giống câu bất cận nhân tình, nghĩa là không quan tâm chuyện tình cảm, thế sự)

Có Lôi Quân mở đầu, mấy vị thiếu gia và tiểu thư của Lôi gia đều lần lượt tiến đến bắt chuyện với Tạ Chinh Hồng, khiến các tu sĩ ngồi xung quanh Tạ Chinh Hồng còn tưởng vị này có lai lịch gì to lớn lắm, phải cẩn thận dè chừng.

Tạ Chinh Hồng thoải mái hào phóng nhận lễ, nhưng trong mắt kẻ có tâm địa thì lại mang một hàm nghĩa khác.

Tuy nhiên việc này, Tạ Chinh Hồng cũng chẳng có hứng thú muốn quản quá nhiều làm gì.

Bỗng nhiên một cảm giác khiến tim đập cực kỳ nhanh từ phía trên truyền đến, khiến vẻ mặt của các tu sĩ trên sân lập tức biến đổi.

Sau đó liền có hai luồng sáng đỏ khổng lồ một trái một phải giao xen đổ xuống, nháy mắt đã bao phủ toàn sân.

Một tu sĩ bay ra, chắp tay nói, “Xin chư vị đạo hữu chớ hoảng sợ, đây chỉ là một ít thủ thuật mà chúng ta thi triển cho lão tổ thôi. Khi ta và các vị tiền bối ra ngoài du lịch, may mắn tìm được một linh mạch, vừa rồi là bọn ta mang linh mạch đó đến dâng cho lão tổ. Chút chiêu trò nhỏ ấy mà, mong chư vị thứ lỗi cho.” Dù nói vậy, nhưng sắc mặt của tu sĩ này lại vô cùng tự đắc.

Dù là trong đại thế giới, linh mạch cũng không phải dễ dàng tìm thấy được. Hơn nữa những linh mạch thượng hảo hầu hết đều đã bị các đại năng từ thế lực lớn phân chia, số ít linh mạch còn lại đều bị chôn giấu rất sâu, bình thường khó mà thấy được.

“Không sao không sao.” Các tu sĩ ở đây cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên sẽ không dị nghị gì ở lần đại điện quan trọng như thế này.

Không biết có phải do yếu tố tâm lý hay không, khi tu sĩ nọ vừa giải thích xong, ai cũng cảm thấy linh khí trong sân nồng đậm hơn một ít.

Trong lòng Tạ Chinh Hồng cũng có chút hiếu kỳ, nếu mình cũng tìm được vài linh mạch rồi bỏ vào trong hạt châu, hẳn là sẽ rất có ích cho tiền bối.

Chẳng bao lâu sau, lại có một bóng người từ cổng chậm rãi đi tới.

Ban đầu nhìn lại thì bóng người kia quá bình thường, nhưng khi hắn đến gần hơn, cảm giác lại càng trở nên rõ ràng.

Như thể trên trời bỗng giáng xuống một đạo Lôi kiếp, phù dao trị thượng, uy nghiêm không thể xâm phạm. (Phù dao trị thượng: một câu thành ngữ Trung Quốc, chỉ sự tăng vọt lên nhanh chóng của giá trị, danh tiếng, địa vị,…… cũng giống câu “Lên như diều gặp gió”)

Khuôn mặt hắn rất giống Lôi Quân, nhưng cảm giác mang đến cho người ta thì rõ ràng khác biệt.

Lôi Quân kiệt ngạo, hắn khiêm tốn.

Nhưng mà hắn thu mình đến mức đó, lại khiến người ta cảm thấy hắn vốn càng lợi hại hơn.

Tu sĩ tu luyện Lôi pháp bẩm sinh đã mang theo một loại khí chất áp chế, cũng được xưng là có chiến lực đứng đầu trong số các Pháp tu.

Tạ Chinh Hồng nhìn thấy hắn, liền cảm thấy đối phương sâu không lường được. So với mười ba tu sĩ kỳ Hóa Thần chết dưới Chư Hành Vô Thường ấn của hắn, người trước mắt này lại càng hợp với hai chữ “Hóa Thần” hơn. Hoặc nói đúng hơn là, nhân tài như vậy sẽ cho Tạ Chinh Hồng cảm giác của một cao thủ Hóa Thần.

Thảo nào sau khi người này đột phá, Lôi gia liền bắt đầu gióng trống khua chiêng bắt đầu tổ chức đại điển Hóa Thần.

Có hắn, thanh thế của Lôi gia ở đây sẽ cao thêm một bậc nữa.

“Cung nghênh lão tổ.” Các đệ tử của Lôi gia đồng thanh hô, “Chúc mừng lão tổ thăng cấp lên kỳ Hóa Thần, trường sinh vô ưu (sống mãi không sầu lo).”

“Cách trường sinh còn xa lắm, không cần phải làm thế.” Lôi Đình nhàn nhạt trả lời, xoay người ngồi lên chiếc ghế dựa đặt trên linh mạch.

Có vẻ là nhận ra linh mạch phía dưới ghế dựa, Lôi Đình khẽ gật đầu với vị tu sĩ ban nãy vừa lên tiếng, “Ngươi có lòng lắm.”

“Đa tạ lão tổ khích lệ.” Tu sĩ nọ vô cùng mừng rỡ trả lời.

“Bần đạo đa tạ chư vị dù trăm mối bận rộn vẫn tới đây hôm nay, Lôi Đình xin đa tạ chư vị.” Lôi Đình lão tổ lộ ra chút ý cười, nói.

Mọi người chẳng dám nói tiếng nào.

Chỉ chốc lát sau, một quản sự bước ra, khom người cúi đầu với Lôi Đình lão tổ, “Lão tổ, Thiên Lôi Vạn Quang hoa đã chuẩn bị xong.”

Lôi Đình nói: “Mang lên đi.”

Quản sự vỗ vỗ tay, ba mươi thị nữ yêu kiều xinh đẹp nối đuôi nhau tiến vào, trên tay mỗi người đều bưng một chiếc hộp, năm tốp sáu hàng, đứng ngay ngắn chỉnh tề.

“Những lễ vật mà chư vị mang đến đều rất quý giá, bần đạo khó mà phân chia được cao thấp, đành phải chọn vài món dùng chung, lấy linh hoa đáp tạ, chút lễ vật nho nhỏ, bất thành kính ý.” Lôi Đình nhẹ nhàng nói.

Dứt lời, ba mươi thị nữ đồng loạt mở hộp ra, bên trong là một cây linh thảo lớn cỡ cái móng tay được xếp ngay ngắn, thoạt nhìn hơi giống ngân nhĩ.

(Ngân nhĩ hay còn gọi là nấm tuyết hay mộc nhĩ trắng, được sử dụng để nấu ăn)

“Mời ba mươi vị tu sĩ sau tự chọn cho mình một phần Thiên Lôi Vạn Quang hoa. Thái Vũ, Văn Hữu Vĩnh, Ngôn Hoa, Đường Văn Phú…….. Tạ Chinh Hồng………..”

Khi nghe được tên mình, Tạ Chinh Hồng còn có chút ngạc nhiên, không ngờ một phần ba địa tinh kia thực sự có thể lọt vào mắt đối phương.

“Trong đó không có Lôi Thần Toái, tiểu hòa thượng, xem ra vận khí của ngươi chẳng tốt lắm nhỉ.” Văn Xuân Tương thầm sung sướng khi người gặp họa.

“Không phải tiền bối đang nghỉ ngơi sao?” Tạ Chinh Hồng hỏi ngược lại.

“Không ngủ được.” Văn Xuân Tương bất đắc dĩ xòe tay nói.

“Tiểu Ngốc Tử, ngươi chọn một cây đi.” Tạ Chinh Hồng nhớ tới Tiểu Ngốc Tử đang vùi đầu ăn uống, cười nói.

“Chít chít.” Tiểu Ngốc Tử bị nâng lên giữa không trung, nhìn về phía ba mươi đóa Thiên Lôi Vạn Quang hoa kia.

Khi các tu sĩ được nêu tên còn đang cẩn thận suy xét xem nên chọn cây nào, liền thấy một con chuột dẫn đường chạy vọt tới, nhảy nhót trước mặt một thị nữ, cái đuôi lắc la lắc lư.

Tiểu Ngốc Tử đứng thẳng hai chân, trong tay còn ôm một trái linh quả ăn được một nửa, đôi mắt mở to quay đầu nhìn Tạ Chinh Hồng bên kia.

Bộ dáng thật là đáng yêu.

Thị nữ được Tiểu Ngốc Tử chọn chẳng chuyển tròng mắt, ngây ngẩn nhìn Tiểu Ngốc Tử, nếu không phải được quản giáo nghiêm thì có lẽ đã vươn tay xoa xoa rồi.

“Tại hạ muốn chọn cây này.” Tạ Chinh Hồng cười nói.

Tiểu Ngốc Tử cắn trái cây, lại lần nữa bò lên bàn Tạ Chinh Hồng tiếp tục ra sức chiến đấu.

Có lẽ là do Tiểu Ngốc Tử có lực sát thương khá lớn với các nữ tu sĩ, sau khi nó uống xong linh tửu giải quyết xong trái cây, thị nữ đứng cách đó không xa ngay lập tức đưa thêm cho nó.

Với cái sức ăn này, rất có khả năng sẽ ăn hồi vốn lại phần địa tinh Tạ Chinh Hồng đã bỏ ra.

“Chuột dẫn đường của đạo hữu quả thực không tồi, ánh mắt cũng rất tốt.” Lôi Đình nhìn lướt qua liền biết cây Thiên Lôi Vạn Quang hoa đó có phẩm tướng tốt nhất.

“Đa tạ lời khen của tiền bối.” Tạ Chinh Hồng chắp tay cười nói.

Thị nữ nhận lệnh của lão tổ, lập tức mang chiếc hộp đựng Thiên Lôi Vạn Quang hoa đến cung kính đặt trên bàn của Tạ Chinh Hồng.

Hai mươi chín tu sĩ còn lại thấy đóa tốt nhất đã bị người ta chọn mất, bèn nhanh chóng chọn đóa mình ưng ý, tránh để bị người ta giành mất.

“Đó chính là chuột dẫn đường sao?” Lôi Đình nhỏ giọng hỏi một vị tỷ muội bên cạnh.

“Ừ, rất quý, hơn nữa tỷ lệ mua được một con chuột dẫn đường tốt tương đối thấp.” Nữ tu đứng cạnh có bộ dáng tương tự nàng vài phần, gật đầu nói, “Có đôi khi, mất hơn một ngàn linh thạch cực phẩm cũng không chọn được một con hợp ý. Chỗ chúng ta không có đâu, nếu muốn phải ra bên ngoài mới có.”

“Thật muốn ra ngoài xem thử.” Lôi Đình cười nói.

“Không có tu vi kỳ Xuất Khiếu thì không có đủ tự tin để ra ngoài. Nhưng nếu có bản lĩnh thì dù là kỳ Nguyên Anh cũng có thể ra ngoài được.”

Lôi Đình cúi đầu không nói, đừng nói là kỳ Xuất Khiếu, nàng có thể chịu đựng qua ải phá Đan thành Anh hay không còn là cả vấn đề.

Nàng vốn có vài tỷ muội thân thiết, tư chất đều tốt hơn nàng, nhưng đều chết khi phá Đan thành Anh.

“Lão tổ, Tống gia, Vương gia và Lý gia đều phái người đến.” Một quản sự ở ngoài cửa nói.

“Khách quý đường xa mà đến, mời bọn họ vào đi.” Lôi Đình không mặn không nhạt trả lời.

Chỉ một lát sau, ngoài cửa liền có một nữ tử thân hình yểu điệu, mặt mày tú lệ tiến vào.

“Thì ra là tam phu nhân của Tống gia.” Đệ tử Lôi gia có người thốt lên.

Tạ Chinh Hồng hơi khó hiểu, sao mấy tu sĩ này khi nghe đến tên nữ tu kia thì vẻ mặt lại có chút kỳ quái vậy nhỉ.

Có lẽ do thấy Tạ Chinh Hồng khó hiểu, một tu sĩ bên cạnh Tạ Chinh Hồng bèn dùng thần thức truyền âm với giọng điệu lấy lòng, “Đạo hữu có điều không biết đó thôi, vị tam phu nhân của Tống gia này, vốn xuất thân từ lô đỉnh.”

Thì ra vị tam phu nhân này vốn là một nữ phàm nhân bình thường từ tiểu thế giới, sau này được một tu sĩ nhìn trúng chọn làm thị thiếp, rất được sủng ái, bấy giờ mới bước lên con đường tu hành. Sau khi đến đại thế giới, tu sĩ nọ bị người ta giết chết, nàng cũng bị bán đi làm lô đỉnh, về sau được gia chủ của Tống gia mua về trong một lần đi du lịch. Tướng mạo nàng không thể xem là tuyệt đỉnh, nhưng thủ đoạn lại vô cùng lợi hại, không biết đã moi được bao nhiêu thứ tốt từ chỗ gia chủ Tống gia, chẳng những tu vi tăng thẳng đến kỳ Xuất Khiếu mà còn có được vị trí tam phu nhân.

Hai vị phu nhân trước, một người là sư muội của gia chủ Tống gia, một người được hỏi cưới về, địa vị không thể suy chuyển được. Nhưng vị Tống tam phu nhân này lại có thể thay mặt Tống gia đến đây tặng lễ, có thể thấy nàng có địa vị rất cao trong Tống gia. Đương nhiên, chuyện này cũng có quan hệ rất lớn với việc Tống gia thiếu thốn nhân tài.

“Đa tạ đạo hữu nói cho ta biết.” Tạ Chinh Hồng nhẹ giọng nói lời cảm tạ, cũng không hề cảm thấy khinh thường đối phương.

Có thể từ một phàm nhân leo đến tu vi kỳ Xuất Khiếu, có thể thấy nàng đã bỏ ra biết bao công sức. Cái gọi là lô đỉnh, chính là đem lượng linh khí mà mình vất vả tu hành mới kiếm được truyền cho người khác. Do đó, tu vi của lô đỉnh bình thường đều không cao lắm.

“Một nữ nhân lợi hại như vậy, nếu tiếp tục phát triển, không chừng sẽ quản lý cả Tống gia đấy.” Văn Xuân Tương lại đánh giá cao đối phương.

“Đúng là như thế.” Tạ Chinh Hồng nhìn thoáng qua vị Tống tam phu nhân kia, thấy nàng không hề để ý tới những ánh mắt xung quanh, chỉ mỉm cười đưa lễ vật của mình lên, bình thản ung dung ngồi xuống.

Khi tầm mắt đảo qua Tạ Chinh Hồng, Tạ Chinh Hồng nâng chén rượu kính nàng một ly.

Tống tam phu nhân ngẩn người, cũng cười kính lại một ly.

Sau đó lại có cuồng phong nổi lên, một tu sĩ ăn mặc như đạo nhân, chân đạp trên một cây phất trần bay đến.

“Lý Duyệt của Lý gia, nhận lệnh của gia chủ đến chúc mừng.” Đạo sĩ nọ thu phất trần lại, cuồng phong cũng ngừng hẳn, lộ ra tướng mạo sẵn có, không ngờ lại là một tiểu đạo sĩ mi thanh mục tú. (Mày dài mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ)

“Gia chủ của Lý gia khách khí quá.” Lôi Đình nhàn nhạt lên tiếng, “Công pháp của Lý công tử lại có tiến bộ, thật đáng mừng.”

Không giống những người khác ở Lý gia, vị Lý Duyệt này từ nhỏ đã đến tu hành trong môn phái, mấy hôm trước vừa ra khỏi môn phái đi du lịch, tiện đường trở về tộc, chứ không phải được phái đến để ra uy.

Chỗ ngồi của Lý Duyệt khá gần Tống tam phu nhân, hai người cũng là lần đầu tiên gặp mặt, không có gì để mà tán gẫu.

So với Vương gia và Tống gia chỉ có một người, nhân số của Vương gia khá là đông.

Dẫn đầu là một người trung niên kỳ Xuất Khiếu, theo sau là hai ba nam nữ trẻ tuổi, đều là những người xuất sắc thuộc thế hệ này của Vương gia. Sau khi bọn họ đưa lễ xong, liền bắt đầu trò chuyện cùng Tống tam phu nhân và Lý Duyệt, trông vui vẻ như đang ở nhà mình vậy.

Những người tặng lễ đều đã đến đủ, kế tiếp đương nhiên là đến phiên người của Lôi gia thể hiện một chút sự lợi hại của nhà mình.

Lôi Đình biến ra một đài đấu nhỏ bốn cạnh, đài nhỏ càng lúc càng biến lớn, trôi nổi trên không trung, chiếm mất nửa đại sảnh, ánh sáng trầm tĩnh, vừa nhìn đã biết nhất định không phải vật tầm thường.

“Lần này bần đạo muốn kiểm tra tiến độ học hành của đệ tử trong nhà một chút, nếu bọn nó có chỗ nào không đúng, mong chư vị không tiếc lòng chỉ giáo cho. Đương nhiên, nếu có thể lên đài chỉ dạy chúng một phen thì tốt quá. Sau khi kết thúc, bần đạo sẽ có lễ vật đưa tiễn.” Lời này của Lôi Đình rất thành khẩn, nhưng lọt vào tai người khác thì lại không như vậy.

Sắc mặt đám người Vương gia đều có chút không tốt, Lý Duyệt và Tống tam phu nhân thì vẫn lặng yên dửng dưng, sống chết mặc bây.

Đệ tử của Lôi gia đều có tu vi ở kỳ Nguyên Anh hoặc Kim Đan, tất nhiên không tới phiên tu sĩ kỳ Xuất Khiếu bọn họ chỉ điểm.

Lời này, đa phần là hướng về phía Vương gia.

Ừm, ít nhất thì người của Vương gia đều nghĩ như vậy.

Người thứ nhất lên đài chính là Lôi Minh của Lôi gia, “Tại hạ là trưởng tử, hiện giờ xin được phao chuyên dẫn ngọc, mong chư vị đệ muội thủ hạ lưu tình.” (Phao chuyên dẫn ngọc: nghĩa là tung gạch hứng ngọc, dùng để nói về sự hiểu biết nông cạn hoặc tác phẩm chưa thành thục để dẫn ra cao kiến và giai tác của người khác)

“Minh đại ca nói vậy khiến ta ngại đi lên đấy.” Một thiếu niên ồn ào dưới đài, “Ta mới chỉ đến kỳ Kim Đan, không muốn bị đánh đâu.”

“Không sao, ta dùng tu vi kỳ Kim Đan để đấu với đệ là được.” Quan hệ của Lôi Minh và thiếu niên nọ có vẻ rất tốt, hắn cười tủm tỉm trả lời.

“Nếu thế thì đa tạ đại ca. Mong đại ca thủ hạ lưu tình.” Thiếu niên nọ nhảy lên đài.

“Hay!”

Các đệ tử bên dưới nhiệt liệt vỗ tay.

Mấy vị khách nhân từ bên ngoài phía sau Tạ Chinh Hồng cũng lập tức vỗ tay, có vẻ rất chờ mong.

Lôi gia nổi danh nhờ Lôi pháp, những đệ tử Lôi gia này đều là đích truyền, quan sát trận đấu có lẽ cũng tìm hiểu được đôi phần.

Lý Duyệt, Tống tam phu nhân và nhóm người Vương gia đều ngồi ngay ngắn, ánh mắt chăm chú nhìn lên đài.

Dù trong lòng nghĩ thế nào, ít ra bên ngoài vẫn phải thể hiện cho tốt.

Tạ Chinh Hồng nhớ lại, hình như mình chưa từng đấu chính diện với tu sĩ hệ Lôi bao giờ, hôm nay xem thử cũng tốt.

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Tốc độ hành động của Phật Tử rất nhanh, nếu hắn đã muốn đi thì người trong nhà cũng không giữ được hắn.

Buổi sáng khi đệ đệ còn đang ngủ mơ màng, liền nghe thấy đại ca nhà mình ghé vào tai nói “Hẹn gặp lại”, y còn tưởng mình đang nằm mơ, ai ngờ khi tỉnh lại thì phát hiện phòng đại ca đã trống không.

“Sao các người không gọi ta dậy?” Đệ đệ gần như gào lên với gia đinh.

“Đó………… Là do đại thiếu gia thấy ngài ngủ say quá, không để chúng ta gọi ngài dậy.” Đám gia đinh tỏ vẻ rất ủy khuất.

Đại thiếu gia đi rồi, đám hạ nhân bọn họ cũng đau lòng lắm chứ?

Đệ đệ cảm thấy chẳng dễ chịu chút nào, y vất vả lắm mới nhận ra tình cảm của mình, nào ngờ đại ca lại chạy mất.

“Mẫu thân, mẫu thân, đại ca đi đâu rồi?” Đệ đệ chạy vào phòng mẹ mình, la lớn.

“Con làm cái gì thế hả, có còn quy củ hay không?” Mẹ cả đặt chén trà xuống, không giận mà uy (Không nổi giận nhưng vẫn khiến người ta kinh sợ).

“Con…….. Con chỉ muốn biết đại ca đi đâu thôi mà?”

“Nó? Nó lần này không đi mười mấy năm sẽ không quay về, ta cũng không biết là nó đi đâu.” Mẹ cả lắc đầu cười lạnh.

“Sao lại thế được? Sao mẹ lại không biết chứ?” Đệ đệ không tin.

“Dù có biết, ta cũng sẽ không nói cho con. Con trai, con nên trưởng thành đi thôi.” Mẹ cả sâu xa nhìn con trai mình, “Con là do ta mang thai mười tháng sinh ra, con nghĩ cái gì, chẳng lẽ ta không biết?”

Đệ đệ như bị sét đánh, không thốt nên lời.

“Đừng hi vọng nữa. Đại ca của con thoạt nhìn thì dịu dàng, nhưng nó lại bạc tình hơn ai hết.” Mẹ cả đương nhiên không ngốc như con mình, “Nó đối xử với ai cũng tốt như vậy cả.”

“Con……… Con……….”

“Sao hả, con muốn nói con là đệ đệ của nó, là người đặc biệt?” Mẹ cả thấp giọng nở nụ cười, “Người như nó, sẽ không thuộc về bất cứ kẻ nào.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio