Chương :
Muốn đấu pháp với Chuẩn Thánh, nhất định cũng phải là Chuẩn Thánh mới được.
Tuy bên phía Chu Trường Dung người đông thế mạnh, thế nhưng người có thể chân chính tạo thành uy hiếp cho Dịch Chi Xuân cũng chỉ có hai người Sư Vô Cữu và Chu Trường Dung mà thôi.
Vốn ban đầu Ngọc Sương cũng muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng bất đắc dĩ so sánh thực lực hai bên cũng chỉ có thể tạm thời nhịn xuống cơn giận, giúp Tịch Chu ổn định trận pháp trong Đạo trường Phục Hy.
Tịch Chu có một câu nói không sai, Chuẩn Thánh chiến đấu, chỉ sợ các khu vực xung quanh sẽ phải đổ nát. Tình huống lúc này, nếu Ngọc Sương không thấy thì không sao, còn nếu đã thấy thì cũng không tiện không hỗ trợ. Chỉ là dù sao Ngọc Sương cũng là yêu tộc, Đạo trường Phục Hy đối với hắn cũng có điều áp chế, dù hắn muốn giúp đỡ thì cũng chỉ có hạn, tuyệt đại bộ phận áp lực vẫn rơi trên người Tịch Chu.
Mà Tịch Chu đối với việc này lại vui vẻ chịu đựng.
Đối mặt với cảnh tượng bây giờ, hắn cũng không làm được gì, lúc này cuối cùng có thể phát huy sức lực, áp lực càng lớn trong lòng hắn lại càng nhẹ nhàng thêm mấy phần.
Vua của nhân tộc, không chỉ có tên tuổi êm tai mà áp lực và trách nhiệm cũng tuyệt không phải thứ mà người thường có thể gánh chịu.
Lại nói đến bên kia, mấy người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu đấu pháp với Dịch Chi Xuân, thật sự có thể xưng là nhật nguyệt biến sắc thiên địa tối tăm. Bên cạnh có rất nhiều khí tức của các đại năng không tiếc phân ra một vệt thần thức để dò xét, nhưng lại không hề dám tiến lên nửa bước.
Bây giờ bên trong cửu thiên thập giới công thêm cả người đến sau như Sư Vô Cữu, Chuẩn Thánh cũng chỉ có ba người. Hiện tại hai người đấu pháp, đối với các tiên tôn ma tôn đỉnh cấp mà nói chính là cơ duyên lớn lao. Vì vậy dù có thể sẽ bị cuốn vào trong đó thì vẫn như trước có không ít người đang bí mật quan sát.
“Đại kiếp nạn thiên địa, vô số sinh linh chết đi, dù muốn trùng mới luân hồi cũng cần phải điều dưỡng vạn năm. Có vậy, chắc hẳn thứ trói buộc thiên địa cũng sẽ buông lỏng mấy phần, đợi đến khi kiếp nạn qua đi, đừng nói là Chuẩn thánh, dù có là Thánh nhân cũng có thể xuất hiện một người.” Dịch Chi Xuân vừa cản trở Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu liên thủ tiến công vừa cười híp mắt nói.
Lúc hắn nói lời đó, hai mắt luôn nhìn Chu Trường Dung.
Tuy bây giờ Sư Vô Cữu mạnh hơn, nhưng hắn xuất thân là đại đạo thánh binh, có thể sinh ra linh trí hóa thành chuẩn thánh đã là đi ngược lên trời. Vị trí thánh nhân, thiên đạo không thể đồng ý cho Sư Vô Cữu.
Nghĩ đến cuối cùng vẫn sẽ thuộc về Chu Trường Dung.
Thấy Chu Trường Dung không nói, Dịch Chi Xuân còn tưởng hắn không tin, lại cười nói, “Vì sao vào thời kì thượng cổ thánh nhân đạo tổ có thể liên tiếp xuất hiện? Chẳng lẽ thật sự là vì bọn họ có thiên phú rất cao hay sao? Chẳng qua là vì gặp thời đúng lúc mà thôi. Vào lúc ấy, thiên địa sơ khai, linh khí nồng nặc, tất cả sinh linh gộp lại chỉ sợ còn không bằng một phần mười nhân tộc hiện tại. Bởi vậy, thiên địa có thừa sức chứa đựng các thánh nhân đạo tổ. Mà đợi đến khi sinh linh càng ngày càng nhiều, người tu hành càng ngày càng khổng lồ, tất nhiên thiên đạo phải giáng xuống trói buộc.”
Thiên đạo không hoàn chỉnh, thế nhưng vì sao lại không hoàn chỉnh?
Đó là bởi vì người tu hành quá nhiều.
Sinh lão bệnh tử vốn là quy luật của thiên địa, mà người tu hành càng nhiều thì người có thể tránh quy luật cũng càng nhiều.
Thứ thiên đạo thiếu hụt, đó chẳng phải là đều người tu hành gây nên sao?
Dù là nhân tộc, yêu tộc hay ma tộc, chỉ cần bọn họ muốn tiêu dao trường sinh, không bệnh không tai, thiên đạo đều sẽ không tha cho bọn họ. Bọn họ muốn trường sinh, thế thì đệ tử của bọn họ, con cháu của bọn họ có muốn trường sinh hay không? Số lượng nhiều dẫn đến linh khí thiên địa bị hao tổn cạn kiệt, lúc đó thiên đạo phải phân tán!
“Tu sĩ, đã trở thành tư thế đuôi to khó vẫy, vì vậy thiên đạo mới giáng xuống thiên kiếp.” Cuối cùng Chu Trường Dung cũng trả lời, “Đợi đến khi tầng trời Hoàng Tuyền mở ra, tăng thêm nhân quả báo ứng, giảm bớt số lượng người tu hành. Thời gian lâu, chậm rãi sẽ trở nên cân bằng.”
“Biện pháp này của ngươi quá lâu, không bằng ta bây giờ một hơi quét sạch.” Tuy Dịch Chi Xuân đang nói chuyện với Chu Trường Dung nhưng cũng không giảm thế tiến công.
“Đó là bởi vì ngươi không làm được. Việc ngươi không làm được, Trường Dung đều sẽ làm được.” Sư Vô Cữu cười lạnh một tiếng, đầu ngón tay phá nát ống tay áo Dịch Chi Xuân, chỉ thiếu chút nữa đã có thể chặt đứt tay hắn!
“Cái tính cách bao che khuyết điểm này của ngươi đúng là đi ra từ một khuôn như Hoàn Chân.” Dịch Chi Xuân tâm trạng tốt vui đùa hai câu, “Chỉ là hắn nói cái gì ngươi sẽ tin cái đó, vậy chẳng phải sau này mỗi ngày ngươi đều sẽ bị hắn quản sao?”
“Cái này thì không nhọc ngươi quan tâm!” Sư Vô Cữu bị nói rất mất mặt, ra tay lại càng ngày càng tàn nhẫn.
Khốn kiếp.
Chẳng lẽ hắn không biết chắc?
Chỉ là ở trước mặt người khác, Sư Vô Cữu vẫn muốn để lại cho Chu Trường Dung chút mặt mũi. Còn về sau, ít nhất trước khi Chu Trường Dung trở thành thánh nhân, hắn tự nhận mình vẫn có thể phản kháng. Hơn nữa, không phải hắn không có tuyệt chiêu.
Chu Trường Dung nhẹ dạ lắm, hơn nữa còn niệm tình cũ.
Nếu một ngày nào đó xảy ra tranh chấp, Sư Vô Cữu chỉ cần hơi nhắc lại lúc trước khi Chu Trường Dung chết hắn đã thống khổ như thế nào, bảo đảm có thể làm Chu Trường Dung mỗi ngày chạy theo hắn xin lỗi!
“Các ngươi như vậy, đúng là làm người ước ao.” Sau khi Dịch Chi Xuân nói xong, nụ cười trên mặt bỗng nhiên phai nhạt, “Chỉ tiếc ta trời sinh là quỷ tinh, vận mệnh nhấp nhô, không thể nào hưởng thụ niềm hạnh phúc như vậy.”
Chu Trường Dung theo bản năng cảm thấy lời Dịch Chi Xuân nói mang theo thâm ý.
Dường như Dịch Chi Xuân rất ít khi nhắc đến quá khứ của mình, lúc thường dù có nhắc đến cũng chỉ đặt trọng điểm ở trên người Thần Tàng cùng Sư Hoàn Chân.
Thế nhưng Thần Tàng và Sư Hoàn Chân cũng chỉ chiếm một đoạn thời gian ngắn ngủi bên trong sinh mệnh dài dằng dặc của hắn mà thôi, còn những lúc khác, dường như Dịch Chi Xuân đang cố ý lãng quên đi vậy?
Rốt cuộc vì sao hắn lại muốn tìm mắt Khuy Chân, hình như cũng không có manh mối…
Trong đầu Chu Trường Dung như có rất nhiều manh mối, thế những giữa chúng lại như thiếu mất đi một cây cầu nối. Hơn nữa lúc này còn đang trong thời kỳ chiến đấu căng thẳng, không cho phép hắn được phân tâm, chỉ có thể đè suy nghĩ đó xuống trước.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, hắn không chờ nổi, người trong cửu thiên thập giới càng không chờ nổi.
Có lẽ trên đời thật sự có rất nhiều kẻ ác, mà càng nhiều vẫn là những người phàm bình thường.
Cuộc đời của bọn họ vốn cũng không có bao nhiêu cơ hội lựa chọn, chẳng lẽ đến ngay cả cơ hội sinh tồn của mình mà họ cũng bị tước đoạt? Dù được cơ hội luân hồi lần thứ hai, thế nhưng tiếc nuối cùng thống khổ kiếp trước vẫn luôn còn đó, không thể xóa bỏ.
Dịch Chi Xuân có lý lẽ của hắn, thế nhưng Chu Trường Dung cũng có lý lẽ chính mình cần phải kiên trì.
Nếu đạo bất đồng, cũng chỉ có thể mưu cầu khác nhau.
Ngày (năm) thứ tám.
Tình huống ở cửu thiên thập giới không khá hơn chút nào.
Tiên ma phát điên càng ngày càng nhiều, đã đến mức bắt cũng bắt không hết.
May mắn là các tiên ma thường không còn bao nhiêu lý trí, nếu không chủ động trêu chọc bọn họ, tìm một nơi xa xa trốn đi cũng không phải không thể. Tầng trời Hồng Trần, tầng trời Tiêu Dao và tầng trời Thị Phi lớn như vậy, bọn họ muốn trốn thì vẫn có thể trốn được.
Mà Ngọc Sương, Tịch Chu và Hỏa Nhất chuẩn thánh cũng đã ban xuống mệnh lệnh tương tự nhau ở cả tầng, bọn họ không cần phải đi bắt những người này, chỉ cần bảo vệ bản thân là được. Trong vòng - ngày sau, họ sẽ mau chóng cho ra một đáp án.
Đối với các tiên ma mà nói, - ngày chỉ trong chớp mắt, bọn họ chờ nổi.
Chỉ là bọn họ cũng không biết, mặc kệ - ngày sau thương lượng ra kế hoạch gì, tất cả những tiên ma phát điên chỉ sợ đều không thể sống yên ổn.
Lúc trước không phải không có người nghi ngờ phương pháp hóa thân, chỉ là đại đa số người đều bị tham lam che mắt, căn bản không thể thấy rõ trả giá phía sau. Bây giờ có kết cục như vậy, nói một câu cầu nhân đắc nhân cũng không sai.
[cầu nhân đắc nhân: làm cái gì thì sẽ nhận lại cái đó.]
Đương nhiên tình hình ở Thế Gian lại càng thêm ác liệt hơn.
Hóa thân ở hạ giới cũng bị biến đổi vì công pháp, sau khi bọn họ mất thần trí, lại trở nên rất mẫn cảm với số mệnh. Ở những nơi khác, sau khi dân chúng đói khát được cộng đồng các tu sĩ và nhóm người phàm bảo vệ cũng lập tức trở thành nơi hấp dẫn bọn họ nhất.
Cũng may nhóm tu sĩ đó không có thần trí, thường thường khi gặp nhau còn tự gϊếŧ lẫn nhau.
Các tu sĩ khi biết mình không địch lại, đều sẽ dẫn dụ “tiên sư” đã phát điên tới nơi một “tiên sư” phát điên khác. Chiến đấu như vậy, mặc dù có thương vong nhưng vẫn miễn cưỡng có thể tiếp tục sống sót.
Chỉ là không biết phải kiên trì tới khi nào mà thôi.
Người nào cũng muốn đi hỏi ba chị em Mai Lan, nhưng tất cả đều nhịn xuống được.
Bởi vì bọn họ vừa muốn nghe thấy đáp án bản thân muốn nghe, vừa sợ nghe thấy đáp án bọn họ không muốn nghe. Bây giờ mọi người đã đoàn kết nhất trí, cần gì phải gây thêm thị phi.
“Bây giờ, nhìn những người phàm nỗ lực, ta mới biết trước đây ta ở tông môn tu hành đã tự cao tự đại như thế nào.”
“Tuy lúc thường chúng ta hay xuống núi rèn luyện, mà đó cũng chỉ là được người phàm tâng tốc sau đó tùy tiện đi đến nơi hành hiệp trượng nghĩa thôi, nào có thể chân chính cảm nhận được khó khăn của người phàm chứ?”
“Trước đây khi ta xuống núi truy sát một tinh quái đã phá hủy rất nhiều ruộng tốt. Lúc đó chẳng cảm thấy gì, bây giờ nghĩ lại, không biết chủ nhân của đám ruộng đó có bởi vì hành động khi ấy của ta mà nhà tan người mất hay không?”
…
Nếu phải nói ở nhân gian đã phát sinh rất nhiều chuyện xấu thì trong đó cũng có một số chuyện tốt, giống như khoảng cách giữa các tu sĩ và người phàm cũng đã càng ngày càng được rút ngắn.
Tu sĩ nhìn người phàm, so với nhìn cục đá ven đường cũng không có gì khác nhau.
Bây giờ bọn họ và người phàm cùng kề vai chiến đấu, chống lại cường địch, ngược lại giúp cho bọn họ nhìn thấy nổ lực và nhiệt huyết của người phàm như thế nào. So sánh với đó, mấy người bọn họ đúng là như đang sinh sống trong thìa vàng.
“Các ngươi yên tâm, chỉ cần sống qua - năm nữa, tất cả sẽ trở nên tốt hơn.” Ba chị em không ngừng tiếp sức cho mọi người, “Khoảng thời gian nan nhất chúng ta cũng đã đi qua, huống chi là hiện tại?”
“Cái khác thì dễ bàn, chỉ là bây giờ chúng ta đã chiến đấu lâu, xung quanh đây đều đã bị khí tức đấu pháp quấy nhiễu, cây nông nghiệp khó có thể sinh trưởng, đợi thêm một thời gian nữa thì sẽ đến lúc thu hoạch, nếu lại chiến đấu thêm thì sẽ đổ sông đổ biển mất.”
“Chúng ta có thể ích cốc, thế nhưng người phàm không ăn cơm sẽ chết đói.”
Các tu sĩ lo lắng hỏi đề tài vô cùng thực tế.
“Cũng có thể thử để những người phàm mang một ít đất về nhà, cố gắng ở nhà trồng rau.” Mai Lan cũng không có biện pháp gì tốt hơn, nhưng bây giờ chỉ có thể tiết kiệm từng chút từng chút một.
Tu sĩ đấu pháp thông thường sẽ tiêu hao linh khí.
Mà linh khí thế gian vốn đã ít, nếu còn bị rút sạch thì sẽ phải lấy sinh khí trong đất đai xung quanh. Bởi vậy, cây nông nghiệp và gà vịt nuôi nào còn có thể sống sót?
“Chịu không được cũng phải chịu, nếu không chúng ta chỉ còn một con đường chết. Chỉ cần những người phàm còn có thể sống, đợi thêm mười năm trăm năm sau, người phàm sẽ sống thành một dáng vẻ khác. Các ngươi đừng xem thường người phàm, bọn họ mới là vai chính của thế giới này!” Mai Lan kiên định nói.
Chủ nhân bên kia, đang cố gắng chiến đấu với Dịch Chi Xuân, đang cố gắng mở ra tầng trời Hoàng Tuyền, các nàng chịu đại ân của chủ nhân, sao có thể cản trở vào lúc này?
Các nàng khi còn sống cũng chỉ là người phàm mà thôi, chủ nhân thường nhắc nhở các nàng không được quên cội nguồn.
Không phải vì cửu thiên thập giới, cũng không phải vì đại kiếp nạn thiên địa, chỉ là vì các nàng hy vọng mình có thể tự tay cứu nhiều thêm một người lại một người phàm mà thôi.
Mắt thấy ngày thứ tám sắp trôi qua.
Mà Dịch Chi Xuân vẫn như cũ có thừa sức lực, thế mà có thể đấu pháp không phân cao thấp với cả Chu Trường Dung lẫn Sư Vô Cữu!
Tên này tuyệt đối không hề không am hiểu đấu pháp như hắn đã từng nói, lừa người.
Chu Trường Dung chỉ là nhóc lừa đảo, còn Dịch Chi Xuân là tên lừa gạt!
Sư Vô Cữu tức nghiến răng, nhưng cũng biết sự tình không thể tiếp tục như vậy được nữa.
Tâm trí Dịch Chi Xuân rất kiên định, chắc chắn sẽ không bị dăm ba câu nói của bọn họ thuyết phục. Trái lại, tên Dịch Chi Xuân này lý lẽ phản xã hội có rất nhiều, không cẩn thận còn bị hắn kéo đi.
Vậy thì tuyệt đối không được.
Nếu tiếp tục kéo dài tới ngày thứ mười, chẳng phải trận đấu giữa họ với Dịch Chi Xuân sẽ không còn chút ý nghĩa gì nữa sao? Mặc dù Chu Trường Dung không biểu hiện ra mặt nhưng Sư Vô Cữu cũng biết trong lòng Chu Trường Dung lúc này chắc chắn đang rất sốt ruột.
Ba chị em họ Mai đã lén lút liên lạc với Chu Trường Dung rất nhiều lần.
Chỉ là tất cả bọn họ bị bao vây ở đây, muốn đi tiếp viện cũng không kịp.
Các nàng có thể chịu đựng bao lâu?
Thời gian Dịch Chi Xuân trở thành Chuẩn Thánh lâu hơn hắn rất nhiều, hắn muốn kéo dài thời gian với bọn họ, còn bọn họ sao có thể kéo được hắn?
Hắn và Chu Trường Dung đã đi đến mức này, nếu thất bại, chỉ sợ hai người bọn họ ngày sau cũng sẽ không được an bình.
Như vậy, cũng chỉ có thể binh đi nước hiểm.
“Nhóc lừa đảo, chúng ta không có thời gian, ngươi có tin tưởng ta, đánh cược một lần không?” Sư Vô Cữu biết mình bây giờ truyền âm bí mật cũng không gạt được Dịch Chi Xuân, dứt khoát nói thẳng ra.
“Được.” Chu Trường Dung chẳng hỏi gì cả đã lập tức đáp lời Sư Vô Cữu.
Dịch Chi Xuân không khỏi nhíu mày, ngược lại khá ngạc nhiên.
Chuyện đến nước này, bọn họ cũng nên biết đề nghị của hắn mới là tốt nhất.
Chỉ còn trên dưới một hai ngày, người chết ở hạ giới cũng không phải thân nhân bạn bè của bọn họ, vì sao bọn họ lại cố chấp đến vậy?
Dịch Chi Xuân không hiểu suy nghĩ của Chu Trường Dung, mà hắn cũng chẳng muốn hiểu.
“Nhóc lừa đảo, mặc dù ngươi bây giờ không phải là Chuẩn thánh, nhưng mà hôm nay ta sẽ cho ngươi trở thành người có mặt mũi nhất từ cổ chí kim đến giờ, ngươi phải cảm kích ta đấy.” Sư Vô Cữu cười to hai tiếng, đã quyết định chủ ý.
Thấy trong mắt Chu Trường Dung còn chứa vẻ mờ mịt, biểu cảm đắc ý trên mặt Sư Vô Cữu không khỏi sâu hơn hai phần.
Ai nha, rốt cục hắn cũng có một lần làm chuyện Chu Trường Dung không thể nghĩ tới rồi này.
Nếu suy nghĩ của Sư Vô Cữu bây giờ bị Chu Trường Dung nghe thấy, đại khái Chu Trường Dung sẽ phải dở khóc dở cười.
Từ khi quen biết tới nay, chuyện Sư Vô Cữu làm ngoài dự liệu của hắn sao chỉ có thể dừng lại ở một hai cái?
Đối với Chu Trường Dung mà nói, Sư Vô Cữu giống như một quyển sách lật mãi không hết, mãi mãi không đoán được rốt cuộc hắn muốn làm gì.
“Dịch Chi Xuân, ngươi nhớ cho kỹ.”
“Bản tọa không phải Sư Hoàn Chân, Chu Trường Dung cũng không phải Thần Tàng.”
“Ngươi phải nhớ kỹ ngày hôm nay, đây chính là ngày ngươi thua bọn ta!”
“Ha ha ha ha.”
Sư Vô Cữu cười cực kỳ vui vẻ tùy ý.
Hắn giang hai tay ra, thân thể bắt đầu lan tràn một luồng khí tức mạnh mẽ đến quái dị.
Tim Chu Trường Dung trong nháy mắt đập nhanh.
Sư Vô Cữu muốn làm gì?
Trên mặt Dịch Chi Xuân vốn còn có chút thoải mái thích ý cũng đã bị vẻ trầm trọng thay thế, dường như hoàn toàn không ngờ Sư Vô Cữu sẽ quyết định như vậy.
Sư Vô Cữu là người sĩ diện nhất.
Từ khi hắn bắt đầu biết mình không phải là Sư Hoàn Chân, chưa bao giờ thấy hắn nhắc đến bản thân.
Mà thân phận đại đạo thánh binh của hắn càng có ít người biết.
Dù là Ngọc Sương hay Tịch Chu, cũng chỉ biết Sư Vô Cữu là đại năng yêu tộc, sau đó tu thành Chuẩn Thánh mà thôi.
Càng khỏi phải nói đến đám người đang quan sát trong bóng tối.
“Sư Vô Cữu, đừng nói ngươi…” Đột nhiên Chu Trường Dung phản ứng lại, đã thấy Sư Vô Cữu bắt đầu trở nên mơ mơ hồ hồ, làm thế nào cũng không thể nhìn rõ ràng.
“Nhóc lừa đảo, ngươi phải cầm chặt ta đó.”
“Bây giờ ngươi chính là người đầu tiên có thể đồng thời điều khiển cả hai đại đạo thánh binh từ cổ chí kim!”
Giọng nói của Sư Vô Cữu vang lên bên tai Chu Trường Dung.
Rầm ——
Trên bầu trời truyền đến tiếng thiên lôi, mà đám người quan sát xung quanh cũng đã phát hiện ra nguyên thần của mình bị một nguồn sức mạnh vô cùng cường đại cắn gϊếŧ trong nháy mắt.
Đại đạo thánh binh ——
Trong lòng vô số người đột nhiên toát ra bốn chữ như thế.
Nồng nặc sinh cơ lập tức tràn ngập khắp đất trời.
“Sư Vô Cữu!”
Sư Vô Cữu trực tiếp biến thành nguyên hình dưới con mắt mọi người.
Đó là một cây đao bích lục.
Nên phải hình dung màu bích lục này như thế nào đây?
Tiên thảo cửu thiên rớt xuống phàm trần? Quá tục.
Tuyết tan để lộ thiên sơn xanh thẳm ngoài cửa? Quá dài.
Nó trong suốt như mỹ ngọc, tựa như đầm nước trong, vừa đáng thương vừa đáng yêu, làm người vừa liếc mắt nhìn thấy đã không nỡ dời tầm mắt đi đâu.
Nên phải hình dung hình dáng đao như thế nào?
Dù là Tịch Chu hay là Ngọc Sương, vào lúc này hai người cũng đã hơi bối rối.
Đột nhiên bọn họ nhớ lại sự việc ở bên trong hư không cảnh giới.
Thì ra đại đạo thánh binh lúc trước Trận Tiểu Phù Đồ tìm ra không phải là Sổ Sinh Tử, mà là Sư Vô Cữu?
Đúng, đúng thế!
Lúc đó Chu Trường Dung bằng lòng ở lại cùng chết với Sư Vô Cữu cũng không muốn chạy trước. Lúc đó bọn họ còn tưởng Chu Trường Dung yêu quá mất khôn, bây giờ mới biết hắn đã biết từ lâu, chỉ là không muốn để lại một mình Sư Vô Cữu đối mặt sài lang hổ báo mà thôi.
Đại đạo thánh binh lại có thể sinh ra linh trí tu thành Chuẩn Thánh?
Đây còn có chỗ cho bọn nói lí sao!
Mà lúc này, mọi việc rõ ràng bày ra trước mặt bọn họ, không cho phép bọn họ không tin.
Mà giờ phút này, cây đao làm người hầu như không nỡ dời tầm mắt lại vui vui vẻ vẻ bay thẳng về phía Chu Trường Dung, vừa vặn rơi vào trong tay Chu Trường Dung, còn suиɠ sướиɠ cà cà vào mu bàn tay hắn.
Viền mắt Chu Trường Dung hơi đỏ.
Sư Vô Cữu hắn… Hắn thế mà…
Chu Trường Dung hiện giờ, tư duy cũng trở nên đồng bộ với Dịch Chi Xuân.
Tất cả sinh linh trong cửu thiên thập giới, không có ai có thể so với Sư Vô Cữu.
Nếu phải bắt Sư Vô Cữu dùng tính mạng của mình để đổi lấy bình an cho bọn họ, bọn họ xứng sao?
Thì ra hắn cũng chỉ là kẻ phàm phu tục tử.
Chỉ bởi vì người đó là Dịch Chi Xuân mà không phải là Sư Vô Cữu, cho nên hắn mới có thể lý trí bình tĩnh thế thôi.
Nực cười, nực cười!
Chu Trường Dung chưa bao giờ biết gào khóc là cảm giác như thế nào, thế nhưng ngay lúc này hắn lại hận bản thân còn cố nén nước mắt.
Đạo tâm của hắn từ trước đến giờ kiên định, mà hắn hiện giờ thậm chí ngay cả Sổ Sinh Tử cũng có chút không cầm nổi.
Chín quỷ tinh đều nhận ra tâm trạng Chu Trường Dung bây giờ vô cùng kích động, cũng không khỏi bị Chu Trường Dung lây lan, không khí bi thương từ từ tràn ngập ra.
“Nhóc lừa đảo, sao ngươi còn không cầm ta lên?” Giọng nói Sư Vô Cữu truyền vào trong tai Chu Trường Dung, “Tức giận vậy sao? Tròng mắt ngươi toàn là tia máu!”
Chu Trường Dung nghe thấy giọng nói tràn đầy sức sống của Sư Vô Cữu, nhất thời có chút quá buồn quá vui, thiếu chút nữa bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá mức.
Sư Vô Cữu không có chuyện gì!
Chu Trường Dung hoàn toàn yên tâm.
“Ngươi nhanh nhanh cầm ta lên đi, rồi dùng thêm Sổ Sinh Tử đánh bại Dịch Chi Xuân. Ta ghét biến thành hình dạng này lắm, động tác ngươi nhanh một chút để ta bớt bớt chút thời gian hiện hình!” Sư Vô Cữu rất bất mãn bắt đầu thúc giục.
Hắn chỉ biết mình biến thành một cây đao.
Hu hu hu hu hu hu.
Sư Vô Cữu quả thực tức muốn khóc luôn, dung mạo của hắn người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, bây giờ ngay cả hình người cũng không có, còn phải biến thành hình dạng quái lạ này nữa.
Nếu sau này trong lòng nhóc lừa đảo sinh ra ám ảnh tâm lý thì sao giờ?
Ngày sau lúc bọn họ thân mật, lỡ đâu nhóc lừa đảo cảm thấy hắn chỉ là một cây đao nên không thể thẳng thắn hạ miệng thì sao đây?
Sư Vô Cữu tưởng tượng tương lai của mình càng lúc càng tăm tối.
Ngược lại cảm thấy vô cùng bi thương.
“Được.” Chu Trường Dung nhẹ nhàng cầm chuôi đao.
Vung tay, trời đất cũng vì đó mà rung động.
Tuy Sổ Sinh Tử cũng là đại đạo thánh binh, nhưng dù sao nó cũng không theo trường phái sát phạt. Mà Sư Vô Cữu hóa thân thành đại đạo thánh binh, lại không như vậy.
Sinh cơ nồng nặc đến mức tận cùng cũng có thể làm chết người.
Tay trái Chu Trường Dung cầm Sổ Sinh Tử, tay phải cầm đao Cực Lục do Sư Vô Cữu hóa thành, chỉ bước một bước mà thôi cũng đã mang theo uy thế có thể hủy thiên diệt địa.
Thiên hạ to lớn, một đại đạo thánh binh đã là thứ mà ngay cả thánh nhân cũng phải đố kị.
Mà hai đại đạo thánh binh, đến cả đạo tổ cũng không dám tưởng tượng.
Nhưng bây giờ, lại chân chính có người biến suy nghĩ không tưởng đó thành hiện thực.
Dù Dịch Chi Xuân là Chuẩn Thánh thì sao?
Dù hắn có là Thánh Nhân cũng không thể ngăn nổi hai đại đạo thánh binh.
Sư Vô Cữu khôi phục thành nguyên hình mới có thể phát huy thực lực đến trình độ mạnh nhất. Mà Sư Vô Cữu làm Chuẩn Thánh, nhiều nhất cũng chỉ là Chuẩn Thánh mà thôi.
Dịch Chi Xuân nhìn Chu Trường Dung, lại nhìn đại đạo thánh binh trong tay hắn, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Tuy ta đã nghĩ tới vô số cảnh tượng mình chết, chỉ riêng chưa từng nghĩ tới ta lại có thể chết dưới hai đại đạo thánh binh? Dù là Ma tổ thượng cổ cũng không có vận khí như ta đâu!” Xung quanh Dịch Chi Xuân đã nở đầy vô số hoa tầm xuân.
Đóa hoa chập chờn, cành hoa quấn quanh.
Gió vừa thổi, vô cùng đẹp.
Chu Trường Dung lần thứ hai tiến lên một bước.
Đao trong tay đã hơi giơ lên.
“Lên đi, nhóc lừa đảo.” Giọng nói của Sư Vô Cữu vang lên bên tai Chu Trường Dung.
“Chúng ta sẽ thắng!”
Đùng ——
Một đao kinh thiên động địa.
Hai người Tịch Chu và Ngọc Sương đã hoàn toàn nhắm chặt mắt lại, trận pháp trong Đạo trường Phục Hy đã mở rộng đến mức lớn nhất, tránh cho nơi khác bị dư chấn cực mạnh cuốn vào.
Lúc ánh đao sắp chém vào cơ thể, hắn lại không cảm thấy đau đớn cỡ nào.
Dù sao cuối cùng cũng là cầu nhân đắc nhân.
Chết sớm chết chậm, cũng không kém chút thời gian đó.
Toàn thân Dịch Chi Xuân đều được hoa tầm xuân vây quanh.
Vẫn muốn cố gắng chống lại một nhát đao kia.
Vừa đúng lúc đó.
Bỗng nhiên trên người Chu Trường Dung và Dịch Chi Xuân cùng xuất hiện một tia ánh sáng nhạt nhòa đến mức khó có thể nhận ra tại vị trí cơ thể của mỗi người.
Một chiếc hầu bao bay ra từ bên trong tu di giới tử của Chu Trường Dung.
Hai mắt Dịch Chi Xuân đột nhiên co rút!
Hắn đón ánh đao của Chu Trường Dung, nhảy lên, tất cả hoa tầm xuân sau lưng lập tức khô héo trong nháy mắt ánh đao giáng xuống.
“Phụt —— “
Hơi thở toàn thân Dịch Chi Xuân cũng bắt đầu trở nên suy yếu, lảo đà lảo đảo, cầm lấy hầu bao cùng rơi xuống đất.
“Giang nam vô sở hữu, liêu tặng nhất chi xuân.”
Dinyin: Tui xin sửa lại tên loài hoa hay xuất hiện cùng với Dịch Chi Xuân nha. Từ hoa nhài đông = hoa tầm xuân ấy, tui sẽ sửa lại từ từ ở mấy chương trước, thông cảm nhoo ( ͡~ ͜ʖ ͡°)