Chương :
Sư Vô Cữu từ trong vui sướng được tự do từ từ tỉnh táo lại, sau đó nhắm ngay vào Chu Trường Dung bên cạnh.
Dù sao trong lúc này, cũng chỉ có một mình Chu Trường Dung ở đây.
Chu Trường Dung có thể cảm giác được ánh mắt Sư Vô Cữu giống như ánh đao, dò xét ở trên người mình từng tấc từng tấc một. Áp lực cực lớn quanh quẩn trong lòng, làm cho hắn không dám hành động lỗ mãng.
Nhưng trong đầu Chu Trường Dung lại có đủ loại suy nghĩ trôi nổi.
Nam tử yêu tu trước mắt này khẳng định không phải loại phổ thông, trên người hắn có linh vật chứa nồng đậm sinh khí cực kỳ cường đại, nhưng đợi đến khi hắn đi ra, hơi thở sinh khí lại chậm rãi biến mất, e rằng ảo diệu ở trong đó là từ trên người yêu tu tên Sư Vô Cữu này.
Nếu như không tìm thấy linh vật có sinh khí nồng đậm, sớm muộn gì hắn cũng chết, vậy thì còn không bằng liều mạng một lần. Chỉ là phải làm như thế nào mới có thể moi ra tin tức hắn muốn từ trong miệng yêu tu này, e rằng có chút gian nan.
Một bên khác thì Sư Vô Cữu đang hất cằm lên một chút, nhìn kĩ Chu Trường Dung từ đầu tới đuôi một lần.
Trên người Chu Trường Dung có hai loại màu sắc cực kì rõ ràng, một là đen, một là trắng.
Da của hắn tái nhợt, ngay cả bờ môi cũng không có bao nhiêu sắc đỏ. Tóc và mắt của hắn thì lại đen cực kỳ, nhìn rất đẹp. Còn có bên dưới mắt là quầng thâm vô cùng rõ ràng, nhìn thì cũng không tính xấu, trái lại còn lộ ra mỏng manh mấy phần nhân khí.
Sư Vô Cữu nhìn lại nhìn, cuối cùng biết đối phương là loại thú nào rồi.
"Bộ tộc Đại Hùng Miêu các ngươi cuối cùng có thể hóa thành hình người rồi sao? Không tệ, xem ra lúc bản tọa ở bên ngoài nhiều năm, các ngươi cũng không có giậm chân tại chỗ." Khẩu khí Sư Vô Cữu đối với Chu Trường Dung hơi hòa hoãn một chút, đối với hắn mà nói như vậy đã là cực kì ôn hòa rồi.
Lúc hắn rời đi, bộ tộc Đại Hùng Miêu vẫn còn chưa mở linh trí, huyết thống thì phổ thông, số lượng lại thưa thớt, nhìn không có cái gì gọi là tiềm lực phát triển. Sư Vô Cữu đã từng ở trong cái rừng trúc kia vì chúng nó tuyên truyền giảng dạy ba ngày, cũng coi như là có chút tình xưa nghĩa cũ.
Không nghĩ tới lúc trước gieo xuống nhân quả, dòng dõi Đại Hùng Miêu lại là có ơn tất báo như vậy, vì bản tọa chạy đến đây tận hiến công sức?
Sư Vô Cữu không khỏi có chút thổn thức.
Mình có thể tỉnh lại, cũng coi như là nhờ chút công sức của Đại Hùng Miêu, chờ sau khi trở về sẽ ban thưởng cho bọn hắn một chút Đế Lưu Tương, hổ trợ con nhỏ bộ tộc này mau chóng khai sinh linh trí vậy.
Chu Trường Dung bị lời nói của Sư Vô Cữu làm cho có chút khó hiểu.
Đại Hùng Miêu?
Cứ coi như là bây giờ Chu Trường Dung đổi sang thế giới khác thì hắn cũng biết Đại Hùng Miêu chính là cách gọi khác của Gấu Trúc.
Nghĩ đến mình bởi vì bị tử khí quấn quanh mà không có một giấc ngủ ngon làm cho xuất hiện quầng thâm mắt...
Chu Trường Dung có chút mắc cười.
Hắn vừa rồi còn đang tự hỏi cách đối phó với yêu tu nhìn như khó xơi này, phải nói lời nói khách sáo như thế nào mới được, bây giờ xem ra yêu tu này chắc là bị giam trong quan tài quá lâu, dẫn đến đầu óc cũng trở nên không tốt.
"Tiền bối, tại hạ Chu Trường Dung, là nhân tộc." Chu Trường Dung hướng về phía Sư Vô Cữu thở dài một chút nói.
"Nhân tộc?" Sư Vô Cữu nghe thấy Chu Trường Dung nói như vậy, chớp mắt một cái đã đến trước mặt Chu Trường Dung, ngón tay bóp lên cằm Chu Trường Dung, không đợi Chu Trường Dung kịp phản ứng đã bóp lên cánh tay cùng phần bụng của hắn, sau đó lập tức tỏ vẻ cao quý lấy ra khăn lụa lau lau tay, tựa hồ như có chút chán ghét.
"Vừa rồi nhìn lầm, trên người ngươi dường như không còn một chút nhân khí. Ngươi có thể trở về chuẩn bị cho mình một cái quan tài." Sư Vô Cữu có chút đáng tiếc, nếu quan tài của hắn vừa rồi vẫn còn, có thể trực tiếp cho người nam nhân này dùng luôn.
Tử khí nồng đậm như thế còn có thể sống sót nhảy loạn lung tung như vậy, thật sự là hiếm thấy, cho dù là cương thi được luyện chế đặc biệt cũng không có tử khí thâm hậu như vậy.
"Tiền bối cảm thấy ta không cứu nổi?" Mặc dù đã sớm biết sự thật, nhưng bị một yêu tu đại năng trước mặt cũng đối với mình nói lời như vậy, trong lòng Chu Trường Dung vẫn là không cam lòng.
Hắn cố gắng như vậy, ông trời một chút cũng không cho hắn hi vọng?
Lúc còn ở hiện đại hắn sống trong nơm nớp lo sợ, trải qua không biết bao nhiêu trắc trở mới thi đậu làm quan Địa Phủ, chỉ cần trên Sổ Sinh Tử không còn tên hắn, hắn liền có thể sống thật lâu thật dài. Ai ngờ vừa đặt bút phán quan lên trên Sổ Sinh Tử, lại xuất hiện lý do "Ngươi không phải người bên trong thế giới này" cự tuyệt, một giây sau đó, không hề có dấu hiệu báo trước hắn liền biến đổi sang một thế giới khác, bên người mang theo Sổ Sinh Tử, thân thể thì lui trở về thời kì một đứa bé.
Nếu không phải Chu Trường Dung tâm tính kiên định, chỉ sợ là đã muốn tức đến hộc máu trước tiên.
Khoa học kỹ thuật hiện đại không cứu được hắn, làm quan Địa Phủ cũng không cứu được hắn, đổi một thế giới khác, cầu tiên vấn đạo cũng như cũ không cứu được hắn.
Chu Trường Dung ở thế giới này phấn đấu hai mươi năm, kéo dài đến hôm nay, sao có thể thế dễ dàng đồng ý buông tha?
"Ngươi ngũ hành tổn hại, căn cốt hư nhược, điển hình cho lực lượng linh hồn thì cường đại mà thể chất lại vô cùng yếu kém. Nói cách khác, ngươi là một hạt giống tu quỷ rất tốt, chỉ cần chọn giờ tốt, nơi tốt, hội tụ đủ âm khí trời đất, hàng trăm năm sau chính là Quỷ Vương, loại thể chất tu hành này thật sự là có muốn cầu cũng cầu không được." Sư Vô Cữu kiến thức rộng rãi, chỉ một chút đã chỉ ra được mấu chốt thân thể Chu Trường Dung.
Nhân tộc được thiên đạo yêu quý, thực sự làm cho người ghen ghét.
Nếu yêu tu cũng thuận tiện mau lẹ như vậy, còn có chỗ nào cho nhân tộc không có chút ưu điểm còn đường sống sót?
Nếu là ở mấy chục vạn năm trước, với thiên tư của kẻ này nói không chừng có thể được một Thánh Nhân quỷ tu nhìn trúng thu làm đệ tử. Đáng tiếc, sau khi Vô Thường Đạo Tổ cai quản sinh tử luân hồi ngã xuống, tầng trời Hoàng Tuyền phong bế, đạo thống lụi tàn, quỷ tu vì thế cũng chỉ có thể miễn cưỡng kéo dài tính mạng mà thôi.
"Ta muốn sống." Chu Trường Dung cự tuyệt đề nghị này, mặc dù nghe rất tốt, nhưng hắn vẫn muốn làm người.
Không có nguyên nhân đặc biệt gì, cũng không phải hắn đối với thân phận nhân tộc nhớ mãi không quên, mà là đối với chuyện "còn sống" này là chấp niệm của Chu Trường Dung.
Một người nếu từ khi còn nhỏ đã biết mình không sống nổi, tất cả mọi người đều khuyên hắn từ bỏ, vậy mà vẫn có thể đi tới hiện tại, như vậy không khả năng hắn sẽ đi đường khác.
"Bản tọa chỉ biết gϊếŧ người, không biết cứu người." Sư Vô Cữu đối với người thanh niên này không có hứng thú gì. Nếu hắn đã được tự do, vậy trước hết hắn nên dành thời gian cho việc báo thù, đem những tên khi sư diệt tổ đó gϊếŧ sạch sẽ!
Mắt thấy thanh niên yêu tu có ý muốn rời đi, mấy ý nghĩ trong đầu Chu Trường Dung có thể cũng tan thành bọt nước.
Hắn không thể để cho người này cứ thế mà đi.
"Sư tiền bối xin chờ một lát." Chu Trường Dung trực tiếp mở miệng gọi người ở lại.
"Chuyện gì?" Sư Vô Cữu cảm thấy mình đại khái là bị giam quá lâu rồi, nên mới có kiên nhẫn nghe nhân tộc ở đây lải nha lải nhải? Đổi lại trước kia, hắn đã sớm vỗ một chưởng cho chết chuyện.
A.
Mình quả thật là lòng dạ rộng lượng!
"Nói ra thật xấu hổ." Chu Trường Dung trên mặt lộ ra một tia ngượng ngùng, nhìn qua hết sức thuần lương, "Sư tiền bối ngài bị nhốt trong băng quan, mà người cứu ngài ra chính là kẻ hèn bất tài này. Nghe nói người có tu vi cao thâm như tiền bối, thường rất chú trọng nhân quả. Tiểu tử đương nhiên không muốn tiền bối vào một ngày nào đó bị nhân quả trói buộc, cho nên mới nhắc nhở ngài một chút."
Loại chuyện thi ân cầu báo này nói ra thực sự không hề quang minh lỗi lạc cho lắm, nhưng Chu Trường Dung bây giờ cũng chỉ còn một biện pháp như thế.
"Thì ra là muốn đồ vật." Sư Vô Cữu có chút nhíu mày, trong giọng nói mang theo tia khinh bỉ, "Bản tọa thưởng cho ngươi mấy món pháp bảo là được rồi. Nhưng mà, ngươi cùng lắm cũng chỉ là vừa lúc gặp phải mà thôi, vốn hôm nay là ngày bản tọa nên xuất quan, trái lại để cho ngươi nhặt được chút tiện nghi."
Vừa nói, Sư Vô Cữu đưa tay mở ra tùy thân bảo khố của mình, sau đó sắc mặt cứng lại rồi.
Tùy thân bảo khố của hắn vậy mà mở không ra?
"Chỗ này là tầng trời nào?" Sư Vô Cữu tâm tư nhanh chóng quay ngược trở lại, hướng về phía Chu Trường Dung hỏi.
"Tầng trời Hồng Trần, giới Thế Gian."
"Bản tọa thế mà lại tới Thế Gian?" Sư Vô Cữu vô cùng chấn động, Thế Gian có thể có bao nhiêu linh khí, tùy thân bảo khố mở ra được toàn là đồ kém chất lượng. Loại tùy thân bảo khố đẳng cấp Yêu Hoàng như hắn, đều là giới chỉ không gian trời sinh, chỉ có ở những nơi có linh khí nồng đậm mới có thể mở ra, nếu không vừa mở tùy thân bảo khố, đã có thể đem linh khí giới Thế Gian hút khô. Cho nên năm đó Đạo Tổ lập xuống quy củ, tùy thân bảo khố chỉ có từ trên tầng trời thứ mới có thể mở ra.
"Sư tiền bối tựa hồ... có chút ngượng ngùng vì bảo khố nhỉ." Chu Trường Dung thấy Sư Vô Cữu móc tới móc lui cũng không đem ra được cái gì, trong lòng hiểu rõ.
Yêu tu này bị nhốt lâu như vậy, nếu hắn là kẻ thù, cũng không có khả năng để lại thứ gì cho hắn. Bởi vậy, cũng coi như nằm trong dự liệu của Chu Trường Dung.
"Khụ." Sư Vô Cữu từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên lúng túng như vậy.
Hắn vậy mà bị một nhân tộc nho nhỏ xem như trò cười?
Nếu bị truyền đi, sợ là hắn sẽ xấu hổ đến nổi không muốn gặp người.
"Bản tọa chỉ là nhất thời mở không ra tùy thân bảo khố mà thôi." Sư Vô Cữu rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, "Được rồi, ngươi còn muốn gì khác, bản tọa thành toàn cho ngươi giải quyết nhân quả luôn một lần."
Chu Trường Dung đương nhiên là muốn bảo vật có thể rút đi tử khí bao quanh người hắn!
Nhưng nhìn bộ dáng Sư Vô Cữu như thế, sợ là bảo vật kia đối với hắn cũng vô cùng quan trọng.
Suy nghĩ cẩn thận, người này bị giam trong trong quan tài băng nhiều năm, giới Thế Gian linh khí mỏng manh, chỗ này càng hoang tàn vắng vẻ. Hắn bị phong ấn nhiều năm mà không có cảm giác suy yếu, sau khi ra quan tài còn có thể sinh long hoạt hổ, chỉ sợ là bảo vật trên người hắn cũng không thể tách ra.
Chu Trường Dung cũng biết một chút nhân quả như vậy cũng không tính là gì, nếu dùng công phu sư tử ngoạm, nói không chừng sẽ chọc người này nổi giận.
Chẳng bằng chầm chậm mưu tính.
Còn nữa, mình cũng hoàn toàn chính xác cần một người giúp đỡ.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Chu Trường Dung đã quyết định liều mạng một phen.
Hắn chậm rãi điều động Sổ Sinh Tử ở sâu bên trong đan điền, quyết tâm thử một lần.
Sư Vô Cữu khẽ nhíu mày, giống như cảm thấy có một cỗ lực lượng nào đó đang lưu động, nhưng rất nhanh lại tìm không ra tung tích, trong lòng nghi ngờ có khẻ thù đang cách thế giới nhìn trộm mình.
"Tiểu nhân bởi vì nguyên do bản thân, mà có không ít kẻ thù." Chu Trường Dung thái độ tốt nói, "Ta thấy Sư tiền bối tu vi cao thâm, là người tiểu nhân bình sinh khó gặp. Không dám đòi hỏi gì chỉ xin tiền bối đồng hành cùng ta một đoạn thời gian, che chở ta chu toàn. Tiền bối nếu muốn đi lên tầng trời Tiêu Dao, mà tại hạ cũng đồng dạng muốn rời khỏi tầng trời Hồng Trần."
"Ý của ngươi là muốn ta làm hộ vệ cho ngươi ở trong tầng trời Hồng Trần này? Ha, ngươi mơ cũng thật đẹp." Sư Vô Cữu là nhân vật như thế nào, sẽ hạ thấp chính mình đi làm hộ vệ cho một nhân tộc nho nhỏ?
Cho dù là Thánh Nhân nhân tộc, cũng không dám mạnh miệng nói với hắn như vậy!
Chu Trường Dung nghe thấy ngữ điệu cự tuyệt cũng không để trong lòng.
Chuyện này vốn dĩ cũng không phải một hai câu nói đã dễ dàng đạt được thành công.
"Tiểu nhân hiểu được." Chu Trường Dung chắp tay cúi xuống, đem vấn đề mà mình đã chuẩn bị xong nói ra ngoài miệng, "Xin hỏi Sư tiền bối có biết bây giờ là thời đại nào?"
"Bản tọa biết mấy cái này làm gì?" Sư Vô Cữu chẳng thèm để ý.
"Bây giờ là lịch Tịch Chu năm ."
"Tịch Chu là ai?" Sư Vô Cữu sửng sốt một chút.
"Là người đứng đầu nhân tộc bây giờ."
"Nói bậy!" Sư Vô Cữu nổi giận nói, "Đứng đầu nhân tộc rõ ràng là Thần Tàng."
đại đạo, vạn pháp Thần Tàng.
Đứng đầu nhân tộc Thần Tàng đạo nhân, chính là người trở thành thánh nhân trước sau mới đứng đầu nhân tộc, là người kế tục năm xưa của hoàng đế sau đó đồng thời vừa là Thánh Nhân vừa là người thống lĩnh nhân tộc!
Chu Trường Dung có chút kinh ngạc, coi như hắn không phải là người lớn lên ở thế giới này, cũng đã được nghe nói đến Thần Tàng Thánh Nhân.
"Sau Thần Tàng Thánh Nhân chính là Tổ Đạo, sau nữa là Hạo Duy, Thường Tuấn..." Chu Trường Dung nói một hơi mười mấy cái tên, "Cuối cùng mới là Tịch Chu. Sư tiền bối Thần Tàng Thánh Nhân trong miệng ngài, cách nay đã bảy vạn năm."
Chẳng lẽ, Sư Vô Cữu là yêu tu của bảy vạn năm trước?
Điều này khó tránh khỏi làm người nghe cảm thấy kinh sợ một chút.
Sống lâu như thế, khiêm tốn mà nói cũng đã nửa bước thánh nhân.
"Bảy vạn năm..."
Sư Vô Cữu thần sắc có chút hoảng hốt, "Thế mà... đã lâu như vậy rồi sao?"
Đã nhiều năm như vậy, những kẻ phản đồ hại hắn bị phong ấn nhiều năm, sợ là đã sớm thân tử đạo tiêu rồi.
"Tiền bối đối với tình thế bây giờ sợ là đã sớm không biết gì." Chu Trường Dung làm bộ thở dài, "Lấy tu vi của Sư tiền bối ngài, chắc hẳn trong yêu tộc cũng là tiếng tăm lừng lẫy. Chỉ là tiểu nhân kiến thức hạn hẹp lại chưa từng nghe nói qua thanh danh ngài. Bảy vạn năm trôi qua, thời thế đổi thay, bên ngoài sớm đã thay hình đổi dáng. Tiền bối hành tẩu bên ngoài một mình, sợ là sẽ rước lấy rất nhiều phiền phức."
"Hừ, bản tọa còn phải sợ bọn hắn hay sao?" Sư Vô Cữu cười lạnh nói.
"Dù sao cũng dễ dàng khiến người ta chú ý." Chu Trường Dung giống như là không chú ý đến Sư Vô Cữu ra vẻ tiếc nuối, tiếp tục nói, "Nếu là cừu nhân ngày xưa của tiền bối còn lưu lại hậu thế, biết ngài xuất quan, sợ là sẽ mang đến cho ngài vô cùng vô tận phiền phức. Còn nữa, bây giờ cửu thiên thập giới hỗn loạn không chịu nổi, yêu tộc cùng nhân tộc cũng thường có xung đột, tiền bối đối với mấy việc này hoàn toàn không biết gì cả, hành tẩu bên ngoài sợ là cũng rất bất tiện."
Lời này ngược lại cũng có mấy phần đạo lý.
Sư Vô Cữu không thể không thừa nhận, tiểu tử nhân tộc này nói rất đúng.
Những cừu gia đối đầu với hắn, cũng không phải là người bình thường. Còn nữa, coi như là đang ở Yêu tộc, mình cũng không phải là không có cừu nhân.
Hành tẩu tùy tiện bên ngoài, hoàn toàn chính xác mười phần bất tiện.
Cân nhắc kĩ lưỡng, Sư Vô Cữu cảm thấy tiểu tử nhân tộc này cũng có vài phần thuận mắt, "Thôi được, thấy ngươi thành tâm, bản tọa ủy khuất mình một chút, tạm thời cùng ngươi một đường hành tẩu, thuận tiện che chở ngươi chu toàn."
Thu một tiểu tử nhân tộc làm người hầu, xem ra cũng không tệ.
"Tiền bối nói lời giữ lời chứ?" Chu Trường Dung tiếp tục hỏi.
"Buồn cười, bản tọa chẳng lẽ còn trở mặt hay sao?" Sư Vô Cữu hỏi ngược lại.
"Nói miệng không bằng làm chứng." Chu Trường Dung tựa hồ có chút chần chờ, móc ra mấy tờ giấy, viết viết ở phía trên "Sư Vô Cữu cùng Chu Trường Dung ở bên ngoài hành tẩu, Chu Trường Dung phụ trách tìm hiểu tin tức cùng ăn ở, Sư Vô Cữu phụ trách bảo vệ hai người chu toàn, nếu Sư Vô Cữu không tuân thủ làm thương tổn Chu Trường Dung..."
Vụn vụn vặt vặt, thật nhiều chữ!
"Còn xin tiền bối kí tên thật của mình lên." Chu Trường Dung trong phần đề tên viết lên tên của mình.
"Ngươi lá gan không nhỏ." Sư Vô Cữu mắt lạnh nhìn tên tiểu tử nhân tộc này, phát hiện lá gan của tên này có khi còn lớn hơn trời.
Dám được một tấc lại muốn tiến một thước như thế, cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
"Tại hạ là nhân tộc, lại là người sắp chết, yếu ớt vô cùng, buộc phải như vậy, mong tiền bối thứ lỗi." Chu Trường Dung vừa lúc bày ra bộ dáng yếu thế, nhìn qua thực đáng thương.
"Chuyện xấu nói trước, thân thể ngươi sợ là cũng sống tiếp không được bao lâu, nếu như ngươi có tự mình chết trước cũng đừng trách ta không cứu ngươi." Lời Chu Trường Dung nói cũng là nhắc nhở Sư Vô Cữu, tiểu tử này sống không còn lâu nữa, thành cô hồn dã quỷ, khế ước này có thể coi như không còn giá trị rồi.
"Nếu là ta bỏ mình, đương nhiên không tính." Chu Trường Dung bộ dáng thuận theo trả lời.
Cái này còn được.
Sư Vô Cữu bút lớn vung lên một cái, trong phần đề tên cũng điền lên danh tự của mình.
Theo cái nhìn của hắn, người này nhiều nhất chỉ sống đến hai năm nữa, không thể nhiều hơn.
Chỉ là hai năm, còn chưa đủ để Sư Vô Cữu chớp mắt. Mà trong thời gian hai năm, cũng đủ để hắn giải được chuyện bên ngoài, đồng thời chấm dứt đoạn nhân quả này rồi.
Chu Trường Dung cúi đầu xem xét, ba chữ Sư Vô Cữu viết cong cong vẹo vẹo, so với tiểu hài ba tuổi vừa mới học chữ còn không bằng. Nhưng mà Sư Vô Cữu viết là cổ văn, kiểu chữ cùng với bây giờ có khác biệt mấy phần.
Xem ra hắn đúng là người của bảy vạn năm trước.
"Kiểu chữ nhân tộc các ngươi đổi tới đổi lui, bản tọa có thể đọc và viết đã là không tệ." Sư Vô Cữu cũng biết chữ mình xấu, trong toàn thể yêu tu, có mấy người học rộng tài cao như hắn chứ? Mà trong mấy kẻ tu hành, lại có mấy người có thể hiểu văn tự yêu tu?
"Sư tiền bối nói giỡn." Chu Trường Dung đem những tờ giấy xếp xong, biết khế ước đã thành lập.
"Chỉ là mấy tờ giấy mà thôi." Sư Vô Cữu khinh bỉ nói, nếu hắn thật sự muốn nuốt lời, dù ký mấy vạn tấm, cũng không tổn hại được hắn chút nào.
Một nhân tộc nho nhỏ, có thể làm gì hắn?
Sư Vô Cữu nội tâm đối Chu Trường Dung mười phần khinh thường, đã thấy Chu Trường Dung sau khi nhận lấy khế ước, thái độ liền biến đổi.
"Nếu ngươi đã có dự định hành tẩu với ta, trước hết biến thành bộ dáng nhân loại đi. Con mắt xanh biếc của ngươi nhìn qua thực sự làm cho người khác chú ý." Chu Trường Dung thuận miệng nói.
"Chú ý thái độ!" Sư Vô Cữu không nghĩ tới một tiểu tử nhân tộc lại dám dùng loại khẩu khí này nói chuyện với mình? Chu Trường Dung hiện tại còn có chỗ nào dáng vẻ khúm núm vừa rồi, "Đừng nghĩ rằng bản tọa ký mấy chữ kia là ngươi có thể tác quái?"
Nếu chọc hắn không cao hứng, hắn vỗ một chưởng cho chết!
Chu Trường Dung tìm là tìm cho mình linh vật sinh khí cùng với tay đấm, chứ không phải là tìm về một tổ tông. Trước khi ký tên, Sư Vô Cữu là lão đại, còn sau ký tên đó hả, Sư Vô Cữu muốn làm lão đại thì là mơ tưởng rồi.
"Chứng từ bình thường chính xác là không được." Chu Trường Dung cười tủm tỉm lắc lắc chứng từ trên tay, "Chỉ là cái này thì, ngươi không làm cũng không được. Cả gan hỏi một câu, ngài còn chưa phải là Thánh Nhân ha."
Nếu là Thánh Nhân, hắn không có khả năng chưa từng nghe qua cái tên Sư Vô Cữu.
"Thiếu một chút nữa là được." Sư Vô Cữu ưỡn ngực.
"Dưới Thánh Nhân, sống chết đều có trong Sổ Sinh Tử." Sổ Sinh Tử lộ ra khỏi tay Chu Trường Dung, mấy trang giấy lúc nãy từ trên Sổ Sinh Tử lấy xuống, bây giờ đã trực tiếp dung nhập vào Sổ Sinh Tử.
"Đại đạo Thánh Binh?!" Sư Vô Cữu bị dọa nhảy lớn một cái, tròng mắt lập tức hướng về phía Sổ Sinh Tử nhìn sang, trên mặt không khỏi lộ ra mấy phần tham lam.
Đây chính là đại đạo Thánh Binh.
Sư Vô Cữu đưa tay muốn đoạt.
Chỉ là bàn tay còn chưa chạm đến Chu Trường Dung, từ nơi sâu xa trong ngực như có một cỗ lực lượng khổng lồ trực tiếp đập vào, làm cho hắn nửa bước cũng khó đi, toàn thân thống khổ tựa như thay da đổi thịt năm đó.
"Phụt -- "
Sư Vô Cữu phun ra một ngụm máu.
"A, cư nhiên còn có hiệu suất cao như thế?" Chu Trường Dung không khỏi vỗ tay tán thưởng, "Không hổ là đại đạo Thánh Binh. Ký tên trên Đại đạo Thánh Binh, tựa như trước mặt Đạo Tổ phát hạ lời thề đạo tâm. Trừ phi thành thánh, nếu không sẽ luôn luôn bị trói buộc."
Trước kia Chu Trường Dung cũng không phải là không nghĩ tới lợi dụng Sổ Sinh Tử tìm cho mình mấy tay đấm, nhưng đáng tiếc trong tầng trời Hồng Trần cao thủ có hạn, hắn cũng không muốn chọn mấy kẻ vớ va vớ vẩn đó. Không ngờ Sư Vô Cữu lại chủ động đưa tới cửa, thực lực cường đại mà đầu óc tựa hồ không dễ sử dụng, lại là người độc hành, quả thực là một ứng cử viên không thể tốt hơn.
Chu Trường Dung hành động lần này cũng có mấy phần đánh cược.
Dù sao hắn cũng chưa từng dùng qua biện pháp này, có thể thành hay không phải nhìn vận khí. Cũng may ông trời mặc dù suốt ngày hành hạ hắn, nhưng vào thời điểm then chốt cũng nguyện ý đứng về phía bên hắn.
"Ngươi... Ngươi sao lại có Sổ Sinh Tử, ngươi là đệ tử Vô Thường Đạo Tổ?" Sư Vô Cữu không nghĩ tới Sổ Sinh Tử mất tích nhiều năm như vậy lại còn có thể xuất hiện, hơn nữa còn bị hắn gặp phải?
Hôm nay chẳng lẽ không phải là ngày hắn được nhướng mày hất hàm sao, tại sao còn bị người quản chế thế này? Sớm biết vậy thế, hắn bằng lòng tiếp tục nằm trong quan tài thêm mấy năm, chờ cái tên tiểu tử nhân tộc này chết trước rồi ra, vậy thì sẽ không bị xui xẻo như thế!
"Ta có Sổ Sinh Tử, ngươi sẽ không thể gây thương tổn được cho ta." Chu Trường Dung cảm thấy khí vận của yêu tu này có chút không tồi, nhưng mà ai biểu đụng phải hắn, là do yêu tu này tự mình xui xẻo, trách được ai đâu?
"Thuận tiện nói luôn, tin tức Sổ Sinh Tử xuất hiện đã sớm lưu truyền trong cửu thiên thập giới, chỉ là bọn hắn không biết thứ này trong tay ta mà thôi." Chu Trường Dung mỉm cười nhìn thoáng qua Sư Vô Cữu, chậm rãi mở miệng, "Nói cách khác, ta ở Thế Gian khắp nơi đều là địch, còn xin Sư tiền bối giúp đỡ, che chở cho ta chu toàn."
Sư Vô Cữu chỉ cảm thấy một ngụm máu dâng lên, xém chút lại muốn hộc máu một lần nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Sư Vô Cữu: Văn tự Yêu tu, có thể xấu sao? Ngươi có biết yêu tu chúng ta có bao nhiêu loại văn tự, phân loại ra sao không?
Chu Trường Dung (một hôm nào đó nhìn thấy mấy cặp dấu chân, kích cỡ to nhỏ khác nhau): ... Loại văn tự Yêu tu này thật sự là làm cho nhân tộc khó xử.